Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 51: Q.3 - Chương 51: Bên ngoài...




"Thật thoải mái." Thiên Nguyệt Triệt vừa cong hai chân lên, vừa ăn trái cây, hưởng thụ lấy kỹ thuật đấm bóp của Tiểu Bạch.

Trong ôn thất ở Mạn La hoàng cung có một dục tràng độc lập, bốn phía đều là hồng bảo thạch hệ hỏa, có thể điều khiển nhiệt độ.

Bên ngoài, sắc trời chậm rãi tối dần, Thiên Nguyệt Triệt ngáp một cái, đưa tay ra đấm đấm lưng.

"Phụ hoàng đâu?" Thanh âm thanh nhã từ trong miệng truyền ra.

"Không tốt... Không tốt..." Thanh âm Thủ Điện Đồng từ cửa truyền đến, "Không tốt... Không tốt..."

Mới chỉ trong chốc lát, Thủ Điện Đồng đã xông ào vào ôn thất, "Đã xảy ra chuyện lớn."

Hai cái tay xương khô múa máy, nhìn có chút tức cười.

Thiên Nguyệt Triệt nhàn nhạt liếc nàng một cái, bình thường từ trong miệng Thủ Điện Đồng nói ra đại sự, đều là chuyện nhỏ nhặt, xem thường, đứng dậy từ dục trì, Đàn Thành thấy thế liền lấy huyền y mặc vào cho Thiên Nguyệt Triệt.

Trên da thịt tuyết trắng tràn đầy bọt nước, còn lưu hôn ngân nhàn nhạt, trong mắt Đàn Thành vẫn bình thản như nước, không thấy bất kỳ gợn sóng nào, mặc xong lý y cho Thiên Nguyệt Triệt, rồi mặc ngoại y vàng nhạt bên ngoài.

Lực đạo như lúc ban đầu, từ đầu tới cuối không chút lay động.

Thủ Điện Đồng có chút bất mãn vì Thiên Nguyệt Triệt coi thường mình, đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Triệt cường điệu: "Thật sự xảy ra chuyện lớn." Trong tay còn cầm túi thơm.

Hương thơm nồng phát ra, Thiên Nguyệt Triệt xa lạ.

"Cái này ở đâu ra?" Túi thơm hương hoa hồng hẳn là sở thích của nữ nhân hậu cung, hắn luôn luôn thích đàn hương hoặc hương bạc hà nhàn nhạt, cho nên vật này không phải là của Mạn La các hoặc Kim Long điện .

"Ngươi đến hậu cung?" Thủ Điện Đồng này không yên tĩnh được một ngày.

"Ân." Thủ Điện Đồng gật đầu, "Ta nghe nói đại hoàng tử từ Sắc Vi đế quốc trở về, mang về rất nhiều tinh dầu, người ta cũng là nữ hài tử nha, hiển nhiên thích làm đẹp."

Đầu lâu trắng trắng nhiễm chút hồng phấn nhàn nhạt.

Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy kì quái, bộ xương khô này chẳng lẽ cũng có thể thành tinh?

"Tại sao Thiên Nguyệt Thiên Kỳ trở về ? Không phải ở Sắc Vi đế quốc cùng Cách Lực Tân quấn một chỗ sao?" Tầm mắt nghi ngờ của Thiên Nguyệt Triệt chuyển hướng Đàn Thành.

"Thuộc hạ không biết, nhưng chủ tử... Bệ hạ nghiêm cấm chủ tử nói thô tục, chữ quấn, đã ở trong phạm vi thô tục." Đàn Thành nghiêm túc chỉ rõ.

Trán Thiên Nguyệt Triệt nhảy lên gân xanh, "Bổn điện hạ không biết, hóa ra ngươi cũng có tính hài hước."

Hừ, kéo y phục trong tay Đàn Thành, tự mình buộc dây lưng, đi chân trần ra khỏi ôn thất, cũng may dọc đường trải chăn lông, nếu không có thể bị cảm lạnh.

Thấy Thiên Nguyệt Triệt đi ra, cung nữ lập tức đưa lên dép lông mềm mại.

Ra khỏi ôn thất là đình viện Mạn La các, hoa anh đào tháng tư, hương hoa xông vào mũi, khiến người ta cảm thấy tâm tình sảng khoái, bỗng nhiên Tiểu Bạch lôi kéo y phục của hắn.

"Thế nào, ngươi cũng cảm thấy bổn điện hạ nói thô tục ?" Thanh âm lạnh lùng hỏi ngược lại, chẳng qua là quá mức quen thuộc, mọi người cũng biết không phải Thiên Nguyệt Triệt tức giận.

Đàn Thành đứng ở chỗ tối, khóe miệng có chút tiếu ý, chủ tử càng lúc càng giống hài tử, nhớ lúc mới gặp cả người lạnh như băng, là một tiểu đại nhân.

Mà bây giờ đã có nhiều nét mặt, là công của bệ hạ, vì bệ hạ nên chủ tử mới vui vẻ, cảm giác mình nghĩ quá nhiều, Đàn Thành thu hồi tâm.

"Không... phải, là Thủ... Điện Đồng... Có... Có bí mật... Muốn nói." Tiểu Bạch nói từng chữ từng chữ thật chậm.

"Bí mật?" Thiên Nguyệt Triệt xoay người, nhìn chằm chằm Thủ Điện Đồng, "Có bí mật không tự mình nói sao?" Cả đám đều làm phản.

"Thật sự muốn nghe?" Thủ Điện Đồng ba phải.

"Nói." Thiên Nguyệt Triệt xác định, nếu như không để bọn họ nói, sợ là hắn sẽ bị theo đuôi liên tục.

"Tốt." Thủ Điện Đồng hít một hơi, đánh bạo nói: "Ta vừa nói đại hoàng tử trở về, sau đó ta đến chỗ Hoàng quý phi trộm tinh dầu, phát hiện một chuyện không tốt."

"Chuyện gì không tốt?"

"Bệ hạ..." Thủ Điện Đồng nhìn chung quanh, đi tới bên tai Thiên Nguyệt Triệt lén lút nói: "Bệ hạ bên ở... ."

"Thủ Điện Đồng." Thiên Nguyệt Triệt đề cao âm lượng, thanh âm nhất thời trở nên lạnh, chỉ kém không có đem đại não Thủ Điện Đồng đông lạnh.

"Thật... Thật sự, ta trộm tinh dầu, thấy bệ hạ ở chỗ Hoàng quý phi." Thủ Điện Đồng có chút ủy khuất nghiến răng.

Cái gì?

Phụ hoàng ở chỗ Hoàng quý phi?

Thiên Nguyệt Thiên Kỳ lại hồi đế đô vào lúc này, không phải chỉ là trùng hợp.

Phụ hoàng rõ ràng đã đáp ứng hắn không đến hậu cung, hai ngày trước mới hồi cung, hôm nay cư nhiên đến giao thiệp với hậu cung, chết tiệt, tức chết hắn.

Một trận kim quang hiện ra, Thiên Nguyệt Triệt dùng Kim Mang trường kiếm vũ động dưới cây hoa anh đào.

Thân ảnh mãnh khảnh nhưng không hề nhu nhược, thân thể thiếu niên thập phần thon dài, đặc biệt là hai chân phi thường thẳng, mỗi một lực đạo múa kiếm đều dùng nhu chế cương.

Dưới ánh trăng, dạ minh châu trong đình viện Mạn La các phát ra quang mang sáng ngời, hoa anh đào nhẹ nhàng bay xuống, thỉnh thoảng vương trên y phục Thiên Nguyệt Triệt, mái tóc dài đến eo bay giữa không trung.

Cùng cảnh sắc hòa hợp nhất thể, phảng phất như tinh linh.

Lực múa kiếm càng ngày càng nặng, thân thủ cũng càng lúc càng nhanh.

Ba ... Kiếm cắm thẳng vào đất, khí tức trên người Thiên Nguyệt Triệt vẫn còn bất ổn, xoay người bước ra Mạn La các đi tới Kim Long điện.

Đi vào cửa Kim Long điện, đầu tiên Thiên Nguyệt Triệt sửng sốt, sau đó khóe miệng mỉm cười, đưa thay sờ sờ ngọc sư tử đã được sửa chữa tốt, không tệ lắm, còn có thể nguyên vẹn như ban đầu.

Vỗ vỗ đầu ngọc sư tử, lúc Thiên Nguyệt Triệt chuẩn bị cho một chưởng, thì tiếng kêu thê thảm truyền đến.

"Tiểu điện hạ lưu tình với sư tử." Nặc Kiệt bang bang chạy tới, "Tiểu điện hạ, nô tài thật không dễ dàng sửa chữa nó, sư tử này không chịu được tiểu điện hạ lăn qua lăn lại."

Nặc Kiệt dũng cảm ôm lấy ngọc sư tử, xem nó như là máu của mình, ngọc sư tử là dùng rất nhiều kim tệ mua về a.

Khiêu mi nhìn Nặc Kiệt bộ dáng cùng hắn liều mạng, nhìn nhìn lại những người bên cạnh có chút kinh sợ.

Trong lòng bất mãn, thì thôi, không cùng những người này so đo.

Ngọc Phương Cung

Thiên Nguyệt Thần ngồi ở chủ vị, khiêu mi nhìn Hoàng quý phi cùng Thiên Nguyệt Thiên Kỳ, khóe mắt hiện lên tiếu ý không rõ.

"Trở về lúc nào?" Tay trái bưng chén lên, tay phải mở nắp chén.

"Ba ngày trước trở về, mang theo các loại tinh dầu cho mẫu phi xem." Thiên Nguyệt Thiên Kỳ cung kính trả lời, nét mặt phi thường văn nhã, không ngạo khí như trước kia.

"Cách Lực Tân không cùng ngươi về?" Chuyện Thiên Nguyệt Thiên Kỳ và Cách Lực Tân từng dấy lên phong ba vào tám năm trước, ai cũng không ngờ đường đường là thái tử Sắc Vi quốc, lại muốn thú một nam tử.

Mà lúc này đã là tám năm sau.

"Không có, nhi thần chỉ về thăm nhà, với thân phận của hắn có chút không thích hợp, hơn nữa Sắc Vi đế quốc còn có nhiều việc bận rộn." Đối với Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ vĩnh viễn đều cung kính.

Thiên Nguyệt Thần gật đầu, cũng không hỏi nhiều, "Trẫm và mẫu phi ngươi còn có chuyện muốn hàn huyên, ngươi xuống trước đi." Tay vung lên, đối với nhi tử của y, y cũng không để ý.

"Vâng, nhi thần cáo lui." Mặc dù Thiên Nguyệt Thiên Kỳ có chút do dự, nhưng hắn biết mình không có lập trường để xen vào.

Đợi Thiên Nguyệt Thiên Kỳ rời khỏi, trong đại sảnh trở nên yên tĩnh, Thiên Nguyệt Thần không mở miệng, Hoàng quý phi càng không dám mở miệng.

Thời gian từ từ trôi qua, mồ hôi thấm ướt y phục Hoàng quý phi, nàng biết, nàng biết sự kiện kia bị nam nhân ở trước mắt biết được, từ lúc Thiên Nguyệt Triệt đến Lạc thành, hoặc là nói từ lúc Liệt La Đặc xuất hiện ở hoàng cung, nàng bắt đầu lo lắng, bí mật 24 năm trước đến tột cùng có thể che dấu bao lâu.

Hài tử kia, hài tử kia không phải đã chết sao, tại sao? Tại sao còn có thể xuất hiện trước mặt của y?

Cho đến khi ly trà thấy đáy, Thiên Nguyệt Thần mới đưa tầm mắt dời về phía Hoàng quý phi, "Biết tại sao nhiều năm như vậy trẫm không bước vào tẩm cung của ngươi, cũng không lên giường với ngươi không?"

Ách...

Tâm Hoàng quý phi vừa nhảy, không rõ câu nói đầu tiên của hoàng đế có ý gì, nhưng cảm thấy lòng bàn chân rét run, giống như là bước vào hầm băng, hơn nữa lạnh lẽo không ngừng lan toàn thân.

Thiên Nguyệt Thần tựa người ra phía sau, biếng nhác nhìn sắc mặt không ngừng trở nên trắng của Hoàng quý phi, "Bởi vì ngươi ô uế." Một câu nói nhàn nhạt, thậm chí không hề có giọng điệu, nhưng đem Hoàng quý phi đánh vào vực sâu vạn trượng.

Không có sánh với sự vô tình này của hoàng đế, cũng không có sánh với nhưng lời đâm vào tim người khác của hoàng đế.

Phanh...

Hai chân run rẩy quỳ trên mặt đất, nước mắt đã ngập mi, "Thỉnh bệ hạ ban nô tì tử tội." Cho dù có lấy lý do gì cũng uổng công, biết rõ không thể gạt được nam nhân này.

Một lần tự cho là thông minh, cho là sẽ không bị phát hiện, lại không biết nam nhân trước mắt là vua của một nước a.

"Hư." Thiên Nguyệt Thần đem ngón tay phải lên khóe miệng, "Ngươi không muốn chết, không phải sao?"

Mục mâu như hắc diện thạch lóe ra quang mang quỷ dị, Thiên Nguyệt Thần vẫn ngồi ở trên ghế như cũ, thưởng thức nữ nhân trước mắt không ngừng biến sắc, độ cong bên môi có chút thị huyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.