Lướt qua rừng cây, hai bóng dáng dừng lại bên bờ suối, sau lưng là tiếng nước chảy róc rách, thanh âm thật êm tai.
"Phụ hoàng?" Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu, mục mâu hắc sắc của nam nhân đã phát ra hồng quang.
Roạt một tiếng, y phục tơ thượng đẳng bị xé rách, bả vai trắng nõn lộ dưới ánh mặt trời, "Triệt nhi, nhịn một chút." Chỉ một câu như vậy, Thiên Nguyệt Thần đã hướng bả vai Thiên Nguyệt Triệt cắn xuống.
Răng cửa sắc bén xâm nhập huyết nhục.
Đau... Rõ ràng là đau đớn như vậy, nhưng trong lòng đầy thỏa mãn, vươn hai tay ôm lấy thắt lưng nam nhân, "Phụ hoàng, không đau."
Giọng nói nhẹ nhàng mang theo ngọt ngào, thật sự không đau, hơn nữa tựa hồ rất thích, đầu tựa vào vai Thiên Nguyệt Thần, nghe hương vị trên thân nam nhân khiến hắn mê mẩn, nhắm mắt lại cũng cảm giác được.
Thiên Nguyệt Thần đồng dạng thỏa mãn ôm chặt người trong lòng, hương vị nhàn nhạt nhập khẩu, chỉ là dùng sức mút lấy, không đủ, tựa hồ luôn cảm giác không đủ.
Triệt nhi, dùng sức ôm chặt nhân nhi trong ngực, nếu như có thể thật muốn hãm nhập tận xương tủy.
Mùi máu tươi nhàn nhạt dần dần trở nên nồng đậm, khát vọng đối với máu trong cơ thể Thiên Nguyệt Triệt cũng chầm chậm bị dẫn phát ra.
Lè lưỡi liếm liếm bờ môi, sau đó dùng đầu lưỡi vẽ một vòng qua y phục nơi bả vai Thiên Nguyệt Thần.
Miệng hé ra, răng nanh khả ái lộ liễu, dùng đầu lưỡi mài mài răng cửa, một tia ngọt ngào mang theo mằn mặn lan tràn trong miệng.
Không ngờ chỉ cảm thụ một chút, nhưng hắn càng ưa thích cùng phụ hoàng hòa hợp nhất thể, hé miệng, cắn bả vai Thiên Nguyệt Thần, động tác mềm nhẹ cực kỳ.
Thiên Nguyệt Thần đang hưởng thụ mùi vị của Thiên Nguyệt Triệt liền chấn động, tiểu đông tây tập kích mình sao?
Tiếu ý trong mắt càng sâu, bỏ qua hương vị máu ngọt ngào, Thiên Nguyệt Thần ghé vào khuôn mặt Thiên Nguyệt Triệt đang cắn trên bả vai y, lấp kín bờ môi hắn.
Răng cửa sắc bén trong nháy mắt biến mất, còn dư lại chỉ là nụ hôn triền miên.
Dịch thủy ngân bạch từ khóe môi hai người lộ ra, tình ý quấn lấy nhau, đầu lưỡi dính máu, xẹt qua môi đỏ mọng đi tới cổ tuyết trắng, cảm giác ướt át chạm đến toàn thân, tiếng rên rỉ tràn ra.
Phanh...
Sát khí xẹt qua mắt Thiên Nguyệt Thần, một tay ôm lấy Thiên Nguyệt Triệt trầm mê trong dục vọng, Kim Mang trường kiếm trong tay nhanh chóng hiện ra, đặt trên cổ người tới.
Người tới hai chân run rẩy, trên lưng còn mang một bó củi.
Thiên Nguyệt Thần thấy người tới chỉ là thôn dân bình thường, ý muốn giết người thu liễm, cho dù lúc này y rất muốn chấm dứt mạng sống của thôn dân dám nhìn biểu hiện phong tình vạn chủng của tiểu đông tây.
Nhẹ nhàng lướt qua ngọn cây, một chân điểm trên nước, nhảy lên thạch bích.
Vách đá cao như vậy sẽ không bị người quấy rầy, Thiên Nguyệt Thần hài lòng nghĩ, tay xé rách y phục cũng nhanh hơn rất nhiều.
Cho đến khi đêm đen, mới ôm tiểu đông tây mỏi mệt trở lại phủ thành chủ.
Đem Thiên Nguyệt Triệt đã mê man nhẹ nhàng đặt trên giường, sau đó đắp chăn bông lên.
"Phụ hoàng?" Mơ hồ mở mắt, thanh âm khàn khàn còn mang theo tình dục.
"Ngoan, ngươi an tâm ngủ, phụ hoàng ở ngoài đại sảnh." Đưa tay vỗ vỗ tay Thiên Nguyệt Triệt, ý bảo hắn an tâm.
Ngoài đại sảnh, thành chủ, Lôi Á Thư Đặc đã đợi rất lâu.
"Tham kiến bệ hạ." Thấy Thiên Nguyệt Thần đi ra, hai người đồng thời hành lễ.
"Xuất môn, hết thảy lễ nghi đều miễn." Thanh âm trầm thấp khàn khàn, cẩm y hắc sắc rực rỡ hẳn lên, toàn thân Thiên Nguyệt Thần còn kèm theo mùi vị dâm mỹ.
"Vâng." Hai người đồng thời đứng dậy, được Thiên Nguyệt Thần ý bảo, ngồi xuống ghế.
"Chuyện Hồng Diệp thôn thế nào?" Mắt Thiên Nguyệt Thần nhìn thành chủ, mục mâu sâu như bích đàm khiến thành chủ không dám nhìn thẳng, nhưng buộc phải lấy hết dũng khí nhìn thẳng, là minh vệ bệ hạ an bài ở dân gian, hắn lại càng hiểu rõ tính cách bệ hạ.
"Bẩm chủ nhân, tổn thất của Hồng Diệp thôn đã xử lý, vấn đề thôn dân đã giải quyết, số lượng hồng tửu bọn họ bán ra đã xác thực, thông tin bọn họ cung cấp, cùng thông tin chúng ta điều tra được khớp nhau."
"Không tệ." Thiên Nguyệt Thần hài lòng gật đầu, sau đó chuyển hướng Lôi Á Thư Đặc, "Về chuyện Huyết Nga, cùng với thôn dân chưa phát tác, hoặc là chưa tử vong, có biện pháp giải quyết chứ?"
Mặc dù Mạn La đế quốc chết thêm mấy người y cũng không để ý, nhưng nếu như có thể tránh được, vậy thì tận lực tránh, quốc gia này... là quốc gia của Thiên Nguyệt tộc, y luôn luôn tự tin.
"Bệ hạ yên tâm, lúc thần biết Huyết Nga tồn tại cũng đã nghiên cứu qua cái này, ban ngày đi thử nghiệm máu mấy người, chẳng qua là..." Lôi Á Thư Đặc dừng lại trong chốc lát, "Có mấy lời vi thần không biết nên nói hay không nên nói."
"Cứ nói đừng ngại."
"Vi thần không biết khăn lụa bệ hạ bảo Đàn Thành đưa tới là nhiễm máu của ai, Đàn Thành đưa đến thì vết máu đã khô, ngay cả như thế, vi thần phát hiện, máu trên khăn lụa kia không tầm thường." Mà cái không tầm thường này khiến một trị liệu đạo sư như hắn cũng phải chấn động một thời gian dài.
"Nói." Thiên Nguyệt Thần nhả ra một chữ độc nhất.
"Máu kia tựa hồ có dược hiệu thần kỳ, không giống máu người bình thường..."
"Nói bậy." Thiên Nguyệt Thần lạnh giọng ngăn cản: "Đây chẳng qua là máu rất bình thường, hiểu chứ?" Thiên Nguyệt Thần nheo hai mắt lại, trong mắt hiện ra lạnh lẽo khiến Lôi Á Thư Đặc đổ mồ hôi lạnh.
Cách nói về loại máu này hắn đã hiểu, "Vi thần hiểu."
"Đã như vậy ngươi lui ra trước." Thiên Nguyệt Thần đương nhiên biết máu Thiên Nguyệt Triệt không bình thường, máu Ám Dạ chi tử không giống với máu loài người, y cư nhiên quên mất điểm này.
"Bệ hạ còn có gì phân phó?" Thành chủ nói.
"Về thành quản của ngươi, ngươi thấy thế nào?" Ánh mắt Thiên Nguyệt Thần lãnh lẽo, trong mắt thành chủ đột nhiên hiện lên sự hoang mang khiến y hiểu rõ được cái gì đó?
"Bệ hạ yên tâm, hắn... Hắn..." Một từ hắn quanh quẩn trong miệng, không biết nên nói thế nào.
Bang bang...
"Bệ hạ, thành quản Phỉ Bỉ Na thành cầu kiến." Cửa truyền đến thanh âm của Tu.
Thành chủ nghe được thành quản cầu kiến, thở dài một hơi.
Cửa phòng được đẩy ra, nam tử thân hình cao lớn đi đến, trở tay đóng cửa lại, nam tử hướng phía Thiên Nguyệt Thần hành lễ, "Tham kiến bệ hạ."
Mắt kiếm của Thiên Nguyệt Thần nhìn thẳng nam tử, không mở miệng, thành quản ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn hướng Thiên Nguyệt Thần, không có nửa phần sợ hãi.
"Ngồi." Nam tử này không tệ, Thiên Nguyệt Thần có chút tán thưởng.
"Tạ bệ hạ." Thành quản cung kính không bằng tuân mệnh.
"Nói cho trẫm mọi việc." Thành quản xuất hiện ở nơi này, Thiên Nguyệt Thần biết rõ không phải là tới bái kiến đơn giản như vậy, nam tử này nhất định biết cái gì đó mới đến.
"Vâng." Thành quản là người thông minh, hiển nhiên không dám nhổ lông trên đầu lão hổ, "Chuyện này bắt đầu từ lúc tiểu điện hạ bước vào Phỉ Bỉ Na thành. Nửa tháng trước, vi thần nhận được tin tức nói tiểu điện hạ sẽ đến Phỉ Bỉ Na thành, muốn vi thần hợp tác."
Thiên Nguyệt Thần không hỏi, lẳng lặng nghe thành quản nói tiếp.
"Vi thần có chút nghi ngờ, nhưng vẫn hợp tác với người nọ, người nọ chỉ nói là khiến tiểu điện hạ ở lại Phỉ Bỉ Na thành thêm mấy ngày, song lúc theo dõi tiểu điện hạ, vi thần lại phát hiện nhân vật khả nghi (chính là Bỉ Tiết cùng Lôi Lợi Tư), cho nên ngày ấy vi thần tạm ở lại khách điếm, ban đêm vi thần thấy tiểu điện hạ đi theo nhân vật khả nghi ra khỏi khách điếm, vi thần lặng lẽ theo sau.
Nhưng trước vách đứng vạn trượng, với năng lực của vi thần hiển nhiên không thể đi lên, nhưng vi thần biết trên vách đứng là đập chứa nước của Phỉ Bỉ Na thành, cho nên vi thần đi suốt đêm tới Hồng Diệp thôn, lúc vi thần tới Hồng Diệp thôn, trời đã sáng , nhưng vi thần phát hiện trên đường đi thông từ Hồng Diệp thôn tới đập chứa nước có vết máu, cho nên vi thần ngồi xa (ròng rọc) trực tiếp lên đập chứa nước, ở đập chứa nước vi thần tìm được một số vết máu, những vết máu kia lại không giống với vết máu trên đường, hơn nữa từ lượng máu để lại, chắc chắn có người bị thương rất nặng.
Lòng đầy nghi hoặc, vi thần lập tức trở về Phỉ Bỉ Na thành, lại nghe nói tiểu điện hạ từng có tranh chấp với tiểu thâu bị giết, mà ý người nọ ý là khiến tiểu điện hạ bởi vì chuyện này mà ở lại trong thành thêm mấy ngày, khi đó lo lắng chuyện ở đập chứa nước, cho nên trước tiên vi thần đem chuyện tiểu điện hạ dời sang một bên.
Nhưng không ngờ tiểu điện hạ vượt ngục, vi thần bỏ qua chuyện vượt ngục, dù sao chuyện trong thành quan trọng hơn, cho nên vi thần lại vội vàng điều tra số lượng thương vong trong thành, phát hiện Nặc tổng quản tạm ở lại một khách điếm chăm sóc người bị thương, mà người bị thương kia chính là nam tử khả nghi vi thần gặp ở khách điếm lúc theo dõi tiểu điện hạ.
Sau đó chuyện này chưa tìm ra đầu mối, thì thám tử ở Hồng Diệp thôn báo có người chết, tiếp đó thôn trưởng cũng tới báo cáo, vi thần chưa kịp báo lên cho thành chủ đại nhân, bệ hạ đã đích thân tới Phỉ Bỉ Na thành." Thành quản đem sự tình giải thích một lần từ đầu tới cuối, "Chuyện ôn dịch là do vi thần xử trí không kịp, thỉnh bệ hạ xử phạt."
Thiên Nguyệt Thần không phải là người chẳng phân biệt thị phi, nghiêm khắc mà nói thành quản xử lý việc này cũng không có chỗ sai, hắn cũng có suy tính của hắn, nếu như vội vàng đến bẩm báo, y sẽ trách tội năng lực của hắn không tốt.
Thị thị phi phi dù sao rất khó phân rõ, "Người nọ là ai?" Khiến y để ý chính là thân phận của người âm thầm bảo thành quản làm Triệt nhi ở Phỉ Bỉ Na thành thêm mấy ngày.
"Người nọ tự xưng là quản gia của Hồi Giác gia ở Lạc thành."
"Một quản gia của Hồi Giác gia không quan trọng mà ngươi cũng nghe theo?" Thiên Nguyệt Thần tất nhiên sẽ không tin nam tử đầy ngạo khí này đơn giản nghe lệnh của một quản gia.
"Nếu như là quản gia của Hồi Giác gia, vi thần hiển nhiên không nghe, nhưng là... Nhưng là..." Thành quản bắt đầu lộ vẻ do dự.
"Nói." Thiên Nguyệt Thần không có kiên nhẫn cùng hắn dong dài, chuyện quan hệ đến nhi tử bảo bối của y, luôn làm y khống chế không được.
"Vâng." Thành quản nói tiếp: "Có người đi theo bên cạnh người nọ, người này giữ tín vật của hoàng cung."
"Tín vật của ai?" Thiên Nguyệt Thần đứng lên khỏi ghê, thanh âm mang theo tức giận, nhất thời khiến thành chủ và thành quản cảm thấy áp lực, "Luật pháp Mạn La đế quốc nghiêm minh, trừ phi là tín vật của trẫm, nếu không nghiêm cấm thủ phủ hành động."
"Vi thần nhớ kỹ luật pháp, người này cầm trong tay tín vật của Hoàng quý phi nương nương." Hoàng quý phi là người Tả Lạp gia tộc, hiển nhiên không giống bình thường.
Hoàng quý phi? Tức giận trong mắt Thiên Nguyệt Thần biến mất, đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười kia khiến người ta phát rét từ trong đáy lòng, có loại cảm giác đào sâu ba thước.
"Các ngươi ra ngoài đi, chuyện của hai người các ngươi trẫm không quản, còn việc lần này không có lần sau." Thành chủ ấp a ấp úng, thỉnh thoảng lại hiện ra lo lắng, sao có thể lừa gạt ánh mắt Thiên Nguyệt Thần. (hai anh này là một đôi, chắc chắn )
Hai người chấn động, lĩnh mệnh rời đi.
Ngày thứ hai, Thiên Nguyệt Thần mang theo Thiên Nguyệt Triệt hồi cung, mà hoàng cung yên tĩnh mấy ngày lại bắt đầu nổi phong ba.