Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 9: Q.1 - Chương 9: Khinh phủ (khẽ vuốt)




Chờ Thiên Nguyệt Thần ý thức được, nước tiểu của tiểu tử kia đã ra hết, thuỷ hoa lại mềm nhũn đi xuống.

Đưa tay đụng đụng, mềm nhũn, non nớt, phấn phấn, có thể loáng thoáng nhìn thấy tơ máu hồng hồng cùng gân xanh, Thiên Nguyệt Thần không phải là chưa từng chơi đùa với tiểu hài tử, chỉ là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một tiểu đông tây thanh tú lại xinh đẹp như vậy.

Nhìn cử động của đế vương, đại não của tất cả mọi người đều ngưng phản ứng, đế vương luôn luôn hỉ nộ vô thường sau một khắc muốn làm cái gì căn bản không ai trong bọn họ có thể đoán trước .

Mà việc duy nhất bọn họ có thể làm là không ngừng xoa mồ hôi lưu lại trên trán.

Nặc Kiệt lớn mật đi tới.

“Bệ hạ.” Thanh âm trung tính không có kích động như trước, cẩn cẩn dực dực thấp giọng kêu.

“Ân?” Thiên Nguyệt Thần chuyên tâm nhìn tiểu đông tây của hắn như cũ, sờ soạng thân thể nhỏ bé hoàn mỹ không dấu vết từ trên xuống dưới, từ trước ra sau.

Da của anh nhi tỏa ra hương thơm, tốt đẹp không gì so sánh được a.

“Cái kia… Cái kia tiểu hoàng tử còn nhỏ… Bệ hạ… Cái kia… Sợ rằng… Không thích hợp.” Cuối cùng Nặc Kiệt khúm núm đem lời muốn nói biểu đạt rõ ràng.

Thiên Nguyệt Thần nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng chuyển hướng Nặc Kiệt: “Ngươi cho là trẫm muốn làm cái gì?”

“Phác thông” một tiếng, hai chân Nặc Kiệt mềm nhũn ngã quỵ trên mặt đất, “Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết.” Nặc Kiệt một bên trong miệng hô đáng chết, một bên không ngừng xoa mồ hôi, sao hắn lại phạm lỗi hồ đồ như thế.

Cư nhiên đi suy đoán quân tâm, hơn nữa, hơn nữa còn nói ra. Hắn cư nhiên đem ý nghĩ kỳ quái bệ hạ muốn tiểu hoàng tử nói ra.

“Ngươi vừa mới trong miệng gọi hắn cái gì?” Thanh âm Thiên Nguyệt Thần lạnh nhạt như cũ, động tác cũng không giảm ôn nhu đem tiểu đông tây ôm vào trong ngực, sợ lãnh khí ban đêm làm hắn đông lạnh.

“Tiểu… Tiểu hoàng tử a.” Nặc Kiệt không cảm thấy có cái gì không đúng, tiểu jj đó là đương nhiên là tiểu hoàng tử .

Chờ một chút… Tiểu jj… Xong… Hắn nhìn thấy thứ không nên nhìn…

Sau đó “Đông” một tiếng, tổng quản đại nhân của Mạn La đế quốc vĩ đại bị hù dọa ngất đi.

“Đứng lên.” Thiên Nguyệt Thần nhìn Nặc Kiệt giả bộ bất tỉnh, nhấc chân đá hắn một cái.

Nặc Kiệt nheo mắt, hắn đã hôn mê, làm sao có thể đứng lên, tiếp tục, tiếp tục hôn mê. (ôi chết cười)

“Khi quân chi tội, y luật mà giết, ngươi nói trẫm nên cắt ngang thì tốt hay là chẻ dọc thì tốt.” Giọng nói của Thiên Nguyệt Thần mặc dù cực kỳ bình thản, nhưng các y sư cùng cung nữ, bọn thái giám bên cạnh cũng nhịn không được một lần nữa run lên.

Dù sao đều là chết, kiên quyết bất tỉnh. Trong lòng Nặc Kiệt kiên định nghĩ, căn cứ vào 108 lần kinh nghiệm của hắn, cuối cùng bệ hạ nhất định sẽ buông tha.

Thiên Nguyệt Thần nhíu mày, lần này thật đúng là vẫn còn có thể giả bộ, nhưng…

Khóe miệng Thiên Nguyệt Thần nổi lên nụ cười tà mị, thanh âm trầm thấp hết lần này tới lần khác không bỏ qua cho kẻ giả bộ té xỉu trên đất: “Nghe nói trong phòng của ngươi góp nhặt không ít tóc giả sang quý… .”

“Nô tài đáng chết.” Không đợi Thiên Nguyệt Thần nói xong, thân thể Nặc Kiệt vừa động, lập tức tỉnh lại, hướng phía Thiên Nguyệt Thần dập đầu, bởi vì động tác của hắn quá nhiều kích động, tóc giả trên đầu rớt xuống, nhất thời cái đầu trụi lủi lòe lòe kim quang.

“Đủ rồi, trẫm bây giờ không muốn cùng ngươi hồ nháo, thông minh lên một chút, đi bưng nước nóng tới Kim Long điện, trẫm tẩy rửa thân thể cho Tiểu đông tây.” Thiên Nguyệt Thần nói xong ôm tiểu đông tây trong ngực xoay người rời đi.

“Bệ hạ.” Rốt cục thanh âm của Nặc Kiệt khôi phục bình thường.

Thiên Nguyệt Thần dừng lại cước bộ.

” Cẩm phi nương nương kia?” Nặc Kiệt bước nhỏ chạy đến phía sau Thiên Nguyệt Thần.

“Đã chết sao?” Thiên Nguyệt Thần vô tình trả lời.

“Còn chưa.” Nặc Kiệt nhìn y sư phía sau, thấy bọn họ lắc đầu.

“Vậy thì được rồi.” Thiên Nguyệt Thần vừa mới chuẩn bị muốn đi, thanh âm Nặc Kiệt lại truyền ra: “Cái kia… Cái kia… .”

“Cái gì?” Mơ hồ cảm thấy thanh âm hoàng đế đã bắt đầu tức giận, rốt cục Nặc Kiệt vẫn là vì giữ cái mạng nhỏ mà không đem lời trong lòng nói ra.

Nhìn bóng dáng đế vương đi xa, Nặc Kiệt chỉ có im lặng hỏi ông trời.

Hắn muốn nói: bệ hạ, ngài ôm tiểu hoàng tử trần truồng đi ra ngoài, ngài không cảm thấy lạnh, nhưng tiểu hoàng tử cũng sẽ lạnh a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.