Mạn La quốc mặc dù bốn mùa như mùa xuân, phong cảnh hàng năm như vẽ, nhưng vào đêm vẫn cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Nhưng mà tối nay tinh quang rực rỡ bầu trời, rọi khắp mọi nơi của Mạn La hoàng cung.
Thiên ty giám viết: Thánh Nhật chi đại cát.
Người trần truồng cảm giác có chút lạnh, nhịn không được tới gần nơi ấm áp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn dựa vào lồng ngực của Thiên Nguyệt Thần mà cọ cọ, tựa hồ cảm thấy cách ngoại bào có chút không thoải mái, bàn tay nhỏ bé trắng noản từ trong miệng phấn hồng rút ra, khẩu thủy (nước miếng) trong suốt dính trên tay từ miệng chảy xuống, còn bất chợt dính vào ngoại bào trước ngực Thiên Nguyệt Thần.
Bàn tay nhỏ bé dính khẩu thủy tùy ý huy vũ một chút, giống như là ở trên ngực Thiên Nguyệt Thần lục lọi trứ cái gì đó, sau đó bàn tay nhỏ bé kéo y phục của Thiên Nguyệt Thần ra, đem khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên lồng ngực Thiên Nguyệt Thần.
Khanh khách
Tiếng cười thỏa mãn truyền ra.
Tim Thiên Nguyệt Thần đập càng lúc càng nhanh, từ trước đến giờ hắn luôn cảm thấy tiểu hài tử thực phiền toái, nhưng lúc này lại cảm thấy tiểu gia hỏa trong ngực khiến cho hắn không muốn buông tay, nụ cười ngọt ngào có thể mê hoặc lòng người.
Cho dù bàn tay nhỏ bé dính khẩu thủy (nước miếng) chạm vào lồng ngực cũng được Thiên Nguyệt Thần cho rằng thập phần sạch sẽ.
Hiểu rõ tiểu hài tử cảm thấy rét lạnh , Thiên Nguyệt Thần kéo áo ra ngoài đem tiểu hài tử che lại, hai người trần truồng cứ như vậy dán vào nhau thật chặt.
Đột nhiên một cỗ cảm giác kỳ dị từ trong lòng Thiên Nguyệt Thần truyền ra, toàn thân Thiên Nguyệt Thần tê dại trong nháy mắt, cúi đầu chỉ thấy tiểu gia hỏa kia đang há hốc mồm mút thỏa thích trước ngực của hắn.
Ý thức được hết thảy, cổ họng cảm thấy khô cạn, cảm giác dọc theo bộ ngực truyền khắp toàn thân của hắn.
Chết tiệt.
Thiên Nguyệt Thần nhịn không được gầm nhẹ, hắn cư nhiên, cư nhiên bởi vì hành động vô thức của tên tiểu tử trong ngực này mà muốn.
Ý thức được mình đã bắt đầu bị kích thích, Thiên Nguyệt Thần thầm kêu không tốt, ôm tiểu hài tử vào trong ngực hoả tốc đếm tẩm cung của hắn – Kim Long điện.
“Bệ hạ.” Nặc Kiệt đem nước ấm đặt trong dục trì, gọi Thiên Nguyệt Thần đang chăm chú nhìn tiểu hoàng tử.
“Đi ra ngoài, sai người chuẩn bị y phục, nhớ cho kỹ da của tiểu hài tử rất mềm, đừng để cho trẫm thấy y phục mà tiểu đông tây mặc để lại bất kỳ một tia tỳ vết nào.”
“Vâng.” Nặc Kiệt một bên gật đầu một bên ghi nhớ mệnh lệnh.
“Đúng rồi, cái này là cái gì?” Thiên Nguyệt Thần trực tiếp hỏi đồ vật Nặc Kiệt mới mang vào.
“Hồi bệ hạ, cái này là ngọc dũng Lĩnh quốc tiến cống, do cổ ngọc thượng đẳng chế tạo thành, giá trị trăm vạn kim tệ, nô tài mới vừa nhớ tới, hình dáng của ngọc dũng giống như thuyền buồm nhỏ cho tiểu hoàng tử tắm rửa, cũng không phải ngâm nước, hơn nữa nước ấm hấp thu ngọc khí cũng có lợi với đối với thân thể tiểu hoàng tử.” Nặc Kiệt có chút hăng hái nói với Thiên Nguyệt Thần, vì đền bù sai lầm nhỏ hắn mới phạm phải.
“Thưởng 100 kim tử (vàng).” Thiên Nguyệt Thần chờ cung nữ đem tinh dầu cùng dầu thơm thượng đẳng bỏ trong ngọc dũng, hòa tan vào nước ấm, mới đưa tiểu hài tử trong ngực đặt vào.
Song tiểu hài tử mới sinh ra mềm mại không xương đang say sưa ngủ, cốt tủy của anh nhi cũng chưa có lực độ, bất đắc dĩ Thiên Nguyệt Thần một tay ôm tiểu hải tử, tay kia cầm lấy nhung bố (vải nhung) đã thấm ướt cẩn cẩn dực dực lau.
Trong ngọc dũng tóe lên bọt nước, ướt cả ngoại bào quý báu của Thiên Nguyệt Thần…
Hôm sau tuấn mỹ đế vương hạ chỉ: lục hoàng tử tên Thiên Nguyệt Triệt.
Thanh triệt (trong veo) ưu mỹ như nguyệt ảnh (ánh trăng) phản chiếu.
Phải không? Tiểu gia hỏa của ta.