Thiên Quỹ

Chương 37: Chương 37




Dừng chân ở trấn nhỏ này thêm hai ngày, Mạnh Tĩnh Nguyên và Kiều Mịch mới xuất phát đi đến thôn Khương Hoa trong núi sâu.

Thôn kia quả thực rất vắng vẻ, xe xuất phát từ trấn nhỏ chạy qua một đoạn đường núi hiểm yếu, cuối cùng thậm chí không còn cách nào lái xe đi được nữa, bên ngoài đường núi cũng có vài chiếc xe, hẳn là có mấy vị khách du lịch đặc biệt đến núi này du ngoạn, có lẽ bởi vì vốn không có khách du lịch, cũng có lẽ là vì hoàn cảnh tự nhiên nên nơi như thế này thậm chí còn không giống một con đường, chỉ có thể dùng hai chân băng qua.

Khóa cửa xe lại, Mạnh Tĩnh Nguyên thuận tiện xách cái túi trên lưng Kiều Mịch qua, có hơi hối hận vì đã mang cả anh cùng đến đây, việc này để tự cậu xử lí có lẽ sẽ tốt hơn.

“Anh ổn không?”

Kiều Mịch nhìn đường mòn ẩn dưới đám lá rừng rậm xung quanh, nghe vậy buông bàn tay đang che trên mắt xuống, mỉm cười trả lời:

“Không sao đâu, khuya hôm trước tuy làm có chút mạnh bạo nhưng công việc chuẩn bị đã được làm đầy đủ, không hề bị thương, ngủ hai ngày đã đỡ hơn nhiều rồi.”

Mạnh Tĩnh Nguyên cùng Hắc Khuyển im lặng, khóe môi khẽ run rẩy, nên nói cái gì bây giờ? Nói người này đúng là không biết ngại ngùng còn không bằng nói anh ấy vô tư không hề thẹn với lương tâm, nhưng vô tư như vậy có đôi khi cũng rất đả kích người khác.

Nhưng nhìn gương mặt tươi cười của người yêu, Mạnh Tĩnh Nguyên hiểu được, không để ý đến lời phản đối của Hắc Khuyển đã trực tiếp buộc hai chiếc ba lô lớn lên thân mình nó rồi dễ dàng xuất phát cùng Kiều Mịch, chó lớn đành phải ủ rũ cụp lỗ tai kẹp đuôi lại ai oán theo sát hai vị chủ nhân ngược đãi động vật.

Bên cạnh đường mòn cây cối um tùm có một cái cột mốc làm bằng gỗ, chữ viết bên trên đã loang lổ nên chỉ miễn cưỡng nhìn ra được ba chữ ‘Thôn Khương Hoa’, Kiều Mịch được Mạnh Tĩnh Nguyên dắt đi trên con đường duy nhất này thì lấy làm lạ:

“Không phải Hắc Khuyển có thể biến to ra à? Nơi này vắng vẻ không dễ bị nhìn thấy, có thể kêu nó cõng chúng ta đi qua.”

“Không được.”

Mạnh Tĩnh Nguyên liếc mắt nhìn Hắc Khuyển, chó lớn chớp mắt nhìn chủ nhân đầy ấm ức.

“Vì sao?”

“Nơi này không ổn.”

Mạnh Tĩnh Nguyên ngẫm nghĩ rồi nói với Kiều Mịch không hiểu gì cả:

“Từ sau khi đi vào thì trấn thì tôi vẫn luôn cảm thấy một luồng khí bất ổn, càng đến gần nơi này thì cảm giác lại càng rõ rệt. Đây không phải là một nơi tốt, oán khí âm khí uế khí đều có thể khiến người ta choáng váng, có thấy mấy chiếc xe đỗ ngoài kia không? Bị phủ không ít bụi, mà trong khe suối thì càng có nhiều xác xe ô tô hơn, nơi này hẳn là đã nuốt không ít người. Trên người anh có bùa hộ mệnh Tiết Tư Thương cho nên không sợ, tôi coi chúng là thức ăn nên cũng không ngại, Hắc Khuyển là yêu, sau khi hóa yêu rất dễ bị ảnh hưởng, nếu mất lí trí sẽ rất khó giải quyết nên cần phải cẩn thận.”

“Vậy chẳng phải Dao Dao sẽ gặp nguy hiểm?”

“Ừ.”

“Sao cô ấy lại đến chỗ thế này cơ chứ.”

Kiều Mịch nhớ ra thím ba từng nói Kiều Tri Dao đến tập huấn ở thôn Khương Hoa, nhưng học sinh trường nghệ thuật đến nơi rừng sâu hoang dã này để tập huấn cái gì?!

“Anh sẽ nhanh biết thôi… Cô ta đợi ở trong này lâu đến vậy sao còn chưa chết nữa.”

Nhìn về phía khóe môi nhếch lên thành một mạt cười lạnh kia, Kiều Mịch không khỏi đưa tay lên xoa xoa mái tóc màu bạc, nhẹ mỉm cười đón lấy ánh mắt hơi có chút hoang mang nhìn sang.

“Cậu vẫn không đổi được tật độc miệng, nhưng gần đây ngược lại rất ít khi nổi khùng lên với tôi.”

“… Dài dòng.”

Nhẹ giọng trách cứ một câu, Mạnh Tĩnh Nguyên vòng tay ôm eo Kiều Mịch đi nhanh về phía trước hòng không cho anh thêm cơ hội nói nhiều.

Xấu hổ kìa… Ý cười của Kiều Mịch càng sâu nhưng vẫn rất hiểu chuyện mà không nói nữa.

Hắc Khuyển nhìn hai người anh anh em em này chỉ hận không thể cắn cho mỗi người một cái, nhưng cuối cùng ngẫm lại thì một người cai quản cơm nước, một người thì quá hung tàn, nó căn bản không thấy chỗ nào có thể cắn được.

Hai người một chó đi thẳng đến khi màn đêm buông xuống mà vẫn không thấy có người, trong đêm tối này lại càng không có một chút ánh sáng xuyên qua được bóng cây, dường như có thứ gì đó ẩn trong bóng đêm đang nhìn họ chăm chú như mãnh thú có thể nhảy ta bất cứ lúc nào, chỉ chờ bọn họ kiệt sức là sẽ chuẩn bị cắn xé. Tuy Mạnh Tĩnh Nguyên to gan nhưng cùng không chuẩn bị để ngủ đường, cậu cũng lo lắng phải ngủ lại trong rừng nên đành cố gắng đi tiếp, trước không nói đến đủ loại quỷ quái, chỉ cần đám côn trùng rắn độc được cánh rừng này nuôi dưỡng cũng đã đủ phiền phức, vì thế cậu dựa vào luồng sáng phát ra từ đèn pin kiên trì tiếp tục bước đi trên con đường mòn chật hẹp.

Kiều Mịch không phải người hay vận động nhưng anh lại có tính nhẫn nại cực kì mạnh mẽ, anh hiểu được đây không phải lúc thất thường nên cho dù thân thể đã mệt mỏi quá mức thì anh vẫn đi theo bước chân của Mạnh Tĩnh Nguyên như cũ. Mạnh Tĩnh Nguyên để ý đến tình trạng của người bên cạnh nên cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ dùng sức kéo đỡ chia sẻ chút mệt nhọc.

Hắc Khuyển đi bên cạnh Kiều Mịch thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn sang hai cẳng chân run rẩy khe khẽ nhưng vẫn kiên trì bước đi, cuối cùng cũng không nhịn được hô lên:

[Này Mạnh thiếu gia, cậu cõng Kiều Mịch đi, không phải ai cũng có thừa tinh lực không dùng đến như đồ giống yêu quái hơn cả yêu quái như cậu đâu. Đường này không dễ đi, đi thêm mấy tiếng nữa thì thân thể của Kiều ngốc cũng không chịu nổi đâu.]

“Tao vẫn đi được.”

Kiều Mịch không muốn bản thân biến thành gánh nặng nên mỉm cười từ chối.

Mạnh Tĩnh Nguyên rũ mắt nhìn chằm chằm anh hồi lâu rồi chợt hỏi:

“Muốn vác, muốn ôm hay là muốn cõng, chọn một cái.”

Kiều Mịch giật mình, thấy Mạnh Tĩnh Nguyên không giống đang nói đùa nên đành cười khổ sờ mũi thành thực đáp:

“Ừm, cõng đi.”

Mạnh Tĩnh Nguyên khom gối đưa lưng về phía Kiều Mịch, cho đến khi Kiều Mịch gượng gạo bò lên lưng cậu thì mới đứng thẳng dậy tiếp tục bước đi, tốc độ cũng không hề giảm xuống, chút trọng lượng của Kiều Mịch vốn không được Mạnh Tĩnh Nguyên coi là gì cả.

Nhưng Kiều Mịch rõ ràng là không tự hiểu lấy mà rất lo lắng đau lòng hỏi:

“Có ổn không? Hay là cứ buông tôi xuống đi.”

Mạnh Tĩnh Nguyên trừng mắt nhìn người liên tục hỏi thăm trên vai, môi nhếch lên:

“Cái thân thể như bộ xương tiêu bản này của anh chỉ nặng hơn quỷ một chút thôi.”

Kiều Mịch chớp mắt thầm thì:

“Tôi chắc chắn là nặng hơn tất cả Tiểu Mai, A Hoa và Thẩm Phong cộng lại.”

Hắc Khuyển đi bên cạnh cười rúc rich:

[Mi đúng là không biết xấu hổ khi đi so sánh với họ.]

Mạnh Tĩnh Nguyên hiếm có được một lần cùng quan điểm với Hắc Khuyển, đôi mày nhướn cao liếc sang gương mặt đỏ bừng bên cạnh, khóe môi cũng nhếch lên cười như không cười.

Kiều Mịch tràn đầy tự tin về trọng lượng của mình bất chợt nhìn thấy chút ánh lửa trong bóng tối, anh khẽ kêu lên:

“Nhìn kìa, có ánh sáng.”

Hắc Khuyển và Mạnh Tĩnh Nguyên cũng nhìn thấy nhưng không tỏ vẻ gì, ngược lại càng cẩn thận hơn, Mạnh Tĩnh Nguyên kêu Hắc Khuyển chạy trước dò đường, lưng vẫn cõng Kiều Mịch giữ nguyên tốc độ bước tới, không bao lâu sau đã thấy Hắc Khuyển vội vã chạy về hưng phấn kêu lên:

“Đến thôn Khương Hoa rồi, chúng ta đã đến nơi.”

Lần này bước chân của Mạnh Tĩnh Nguyên cũng nhanh hơn, cuối cùng cũng nhìn thấy ngọn đèn sáng rực trong bóng tối, chân mày của Mạnh Tĩnh Nguyên càng nhíu chặt hơn, cậu lầm bầm:

“Kì lạ.”

“Sao thế?”

Kiều Mịch nhảy xuống khỏi lưng Mạnh Tĩnh Nguyên, không kìm được đưa mắt đánh giá khu nhà ở đứng sừng sững trong bóng đêm.

Hắc Khuyển vòng qua vòng lại dưới chân hai người, móng vuốt cào xuống mặt đất vang lên tiếng ‘xẹt xẹt’ nhẹ nhàng, tâm tình rất tốt:

[Đến thôn này thì cảm thấy thoải mái hơn, tốt hơn thị trấn kia nhiều, xem ra uế khí trong rừng rậm không hề ảnh hưởng đến thôn này chút nào. Thật kì lạ, chẳng lẽ trong thôn này có cất giấu bảo vật gì hay là do phong thủy của vùng đất này? Nếu có nhóc họ Tiết kia ở đây thì hay rồi, có thể kêu hắn xem phong thủy, hắn là chuyên gia về mảng đó đấy.]

“Cậu không biết à?”

Kiều Mịch tò mò hỏi Mạnh Tĩnh Nguyên, dù sao anh cảm thấy Mạnh Tĩnh Nguyên có thể bắt quỷ thì mấy cái phong thủy thần quái gì đó này hẳn là cũng không làm khó được cậu ấy.

Nhưng Mạnh Tĩnh Nguyên lại lắc đầu, thể chất đặc biệt không phải là thứ cậu mong muốn, cậu vì mạng sống của mình nên mới học một ít kiến thức về trận pháp của cha nuôi, hiểu biết về phong thủy gì đó thực sự rất nông cạn. Thực ra trong lòng Mạnh Tĩnh Nguyên vẫn luôn bài xích những chuyện này cho nên cậu luôn cố gắng dùng khoa học để xóa đi sự khác biệt của bản thân, lên đại học cũng chọn ngành học là công nghệ máy tính, ngược lại không quá để tâm đến đẳng cấp về Huyền học.

Hắc Khuyển tỏ ra không đồng ý, nó răn dạy Kiều Mịch:

[Tiểu Kiều, Mạnh thiếu gia là quái vật nhưng không phải là vạn năng.]

Một giây sau mông bị đạp mạnh một cái, chó ta ăn bùn, khục khặc thật lâu mà miệng vẫn đầy mùi bùn như cũ.

Kiều Mịch tỏ ra hiểu rõ:

“Hắc Khuyển, thì ra mày có khuynh hướng thích bị ngược đãi gì đó đúng không.”

Trách không được suốt ngày nói mấy câu khiến Mạnh Tĩnh Nguyên phải động chân.

Hắc Khuyển khạc thêm vài cái, bị chèn ép dưới *** uy của chủ nhân nào đó, nó mệt mỏi đưa mũi cọ cọ ống quần của Kiều Mịch vài cái, đôi mắt chó ngập nước chớp chớp làm nũng:

[Kiều ngốc, chúng ta đừng nói đến cái khuynh hướng gì gì đó kia nữa được không?]

Kiều Mịch trước giờ luôn có lòng bao dung vô hạn với những thứ ngoan ngoãn đáng yêu, vì thế anh vỗ vỗ đầu chó rồi quay sang nói với Mạnh Tĩnh Nguyên:

“Tĩnh, cậu xem, Hắc Khuyển đáng yêu giống y hệt cậu đó.”

Ánh mắt đỏ rực lóe lên, Hắc Khuyển kinh hoàng chạy trốn.

Trong rừng rậm bị bóng đêm bao phủ truyền ra tiếng rên rỉ rợn người… Không bao lâu sau, cổng thôn xuất hiện bóng dáng hai người một chó, gương mặt lưu manh lạnh lùng nghiêm nghị, ngốc ngàn năm liên tục đưa ánh mắt hối lỗi nhìn về phía con chó lớn đang bước đi khập khiễng, chó lớn y y ô ô cực kì đau lòng, cho dù là yêu quái hay con người có được năng lực siêu nhiên cũng khó có thể chịu được tiếng lải nhải dai dẳng kia.

[Kiều ngốc mi thực ra là đen ngàn năm mới đúng… Cầm tinh quỷ súc đen ngàn năm… Tuyệt đối là… Mẹ nó mượn dao giết chó… Quả nhiên rất trót lọt.]

Mạnh Tĩnh Nguyên thấy Kiều Mịch liên tục nghiêng đầu nhìn Hắc Khuyển thì bất mãn căng chặt cơ eo vùng vằng đi nhanh về phía ngọn đèn. Mấy căn nhà ở quê không có chuông cửa nên đành phải gõ cửa, động tác gõ cửa sắt tuy không thô lỗ nhưng lại rất rõ ràng giữa thôn xóm yên tĩnh, tuyệt đối không thể không nghe thấy, nhưng mà bọn họ gõ hồi lâu mà trong nhà vẫn như cũ không có chút phản ứng nào, dừng động tác nghiêng tai lắng nghe thì nghe thấy trong phòng có tiếng người, chỉ không trả lời mà thôi.

Mạnh Tĩnh Nguyên không phải người tốt tính, lúc này gõ cửa đã biến thành đập cửa, nếu không được nữa thì chuẩn bị đạp cửa, người ở trong nhà vẫn đóng cửa như cũ.

Trong lúc này Kiều Mịch đứng hòa vào bóng đêm xem xét căn nhà này, thiết kế của nó thật kì lạ, tầng một chỉ có một cánh cửa, ngay cả cửa sổ cũng không có, mà bức tường cao bên ngoài lại bằng phẳng trơn nhẵn không hề có điểm tựa để leo lên, chiếc cửa sổ thấp nhất đã nằm ngoài bốn thước, người bình thường muốn xông vào căn nhà không có cửa này thật đúng là không dễ dàng.

Vươn tay ngăn cản người trẻ tuổi đã sắp đạp cửa, Kiều Mịch ngẫm nghĩ thấy cũng không thể phái Hắc Khuyển vào can thiệp với chủ nhà được, vì thế anh kéo Mạnh Tĩnh Nguyên đang sầm mặt đi tìm nhà khác.

Nhưng đi liên tiếp mấy căn nhà đều gặp phải tình trạng tương tự, không muốn ai muốn mở cửa ra, chẳng lẽ khách đến vào ban đêm khiến họ cảm thấy sợ hãi? Nhưng Kiều Mịch dựa vào chút ký ức lúc nhỏ nhớ rõ rằng thôn dân ở quê vào ban đêm thực ra cũng thường trò chuyện, rất nhiều người rất thích ra ngoài phơi nắng hóng mát nói chuyện phiếm, ban đêm cũng không cần đóng cửa, mà tình hình của thôn Khương Hoa này không khỏi quá kì quái.

Đạp lên con đường đầy đất đá khúc khuỷu trong đêm, tiếng chân đạp lên cát đá vang lên tiếng động khe khẽ, ở trong ban đêm yên tĩnh trở nên vô cùng rõ ràng. Kiều Mịch vừa nhéo nhẹ cánh tay Mạnh Tĩnh Nguyên ở bên cạnh trấn an vừa an ủi:

“Mau tìm một nhà đi, nếu không sẽ để cậu đi đạp cửa được không?”

Mạnh Tĩnh Nguyên kiềm chế tính tình nhẹ gật đầu, Hắc Khuyển chỉ dám chậc chậc hô lạ trong đầu, với sự hiểu biết của nó về chủ nhân nhà mình thì tên nhóc này trước giờ vì kiếm ăn mà lúc ra ngoài xử lí đơn hàng đắc tội không ít người, đạp cửa thì có gì, không có việc gì chạy vào nhà người ta đánh người khác một trận cũng là chuyện bình thường, lần này lại nhẫn nhịn theo Kiều Mịch đến từng nhà một? Quả đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Lần này bọn họ chọn một căn nhà cách xa những căn nhà kia, có chút kì quái là căn nhà này thoạt nhìn hoa quý hơn nhưng vẫn có cùng thiết kế với những căn nhà khác, chỉ là trong này có thêm một bức tường cao vây kín, cửa sân làm bằng gỗ khảm hai đầu sư tử làm khoen gõ cửa.

Kiều Mịch cầm khoen cửa lên gõ gõ rồi lẳng lặng chờ đợi, vốn cũng không hi vọng nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân thì anh đoán là có người ra mở cửa.

Cảm thấy hơi bất ngờ mà liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều nhìn chằm chằm cánh cửa chờ đợi người ngoại lệ đi ra mở cửa.

Cuối cùng cửa gỗ ‘kẹt’ một tiếng mở ra, một cụ già tóc bạc da mồi cầm theo một chiếc đèn thò đầu từ trong khe cửa ra, đôi mắt đục ngầu nheo lại, sắc mặt khô cứng nhìn người đến, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc thật lâu rồi mới khàn giọng hỏi:

“Có chuyện gì?”

Không thể không nói tình cảnh này thật sự rất quỷ dị, khe cửa hơi mở, ngọn đèn mờ nhạt cùng một người già nua, cho dù là Mạnh Tĩnh Nguyên và Hắc Khuyển đã nhìn quen quỷ quái thì trong lòng cũng có hơn một phần suy tính.

Kiều Mịch ngược lại thấy rất quen, có lẽ cho dù trong này có một E.T thò đầu ra thì anh cũng chỉ cảm thấy phiền não về việc phải giao tiếp thế nào, huống chi là một người già không có vấn đề về giao tiếp? Vì vậy anh lễ phép chào hỏi cụ già:

“Xin chào, làm phiền rồi, chúng cháu vừa đến thôn, đang muốn tìm số 7 ở phía Nam thôn Khương Hoa, xin hỏi chỗ đó ở đâu ạ?”

“…”

Cụ già nâng ngọn đèn lên nhìn bọn họ, ông ta nhíu mày nhìn Mạnh Tĩnh Nguyên thật lâu, có vẻ như chán ghét, cũng có chút căm hận, thật lâu sau mới chuyển ánh mắt lên gương mặt của Kiều Mịch rồi ồm ồm hỏi:

“Các người là cùng đoàn với đám sinh viên kia?”

Nghĩ đến là biết đúng là đám người Kiều Tri Dao, Kiều Mịch mỉm cười:

“Thưa ông, ông có thể chỉ đường cho chúng cháu được không?”

Cụ già chợt trừng mắt nhìn Mạnh Tĩnh Nguyên, quai hàm cắn chặt hung dữ hỏi:

“Cậu ở cùng với nó?”

Kiều Mịch giật mình, không kìm được công khai nắm tay Mạnh Tĩnh Nguyên, mười ngón tay giao nhau thật chặt bình thản thừa nhận:

“Đúng ạ, có vấn đề gì sao thưa ông?”

“…”

Nhìn bàn tay nắm chặt kia, cụ già oán hận trừng mắt nhìn hai người đang không hiểu gì cả:

“Đi thẳng về đằng trước, vòng qua chân núi đi về phía trước thì sẽ nhìn thấy.”

Nói xong liền đóng sầm cửa lại khiến cánh cửa làm bằng gỗ rung động không thôi, chiếc khoen đồng cũng rung lên ong ong.

Kiều Mịch không biết mình trêu chọc cụ già kia chỗ nào nên hoang mang nhìn về phía Mạnh Tĩnh Nguyên, người sau cũng cảm thấy khó hiểu.

Hắc Khuyển liếc nhìn Mạnh Tĩnh Nguyên lải nhải:

[Nói không chừng là lão già cổ hủ này ghét loại lưu manh không đứng đắn đấy.]

Lời giải thích như vậy đã đè ép được cảm giác kì dị trong lòng, bọn họ đi theo hướng mà cụ già chỉ dẫn không bao lâu quả nhiên nhìn thấy một căn nhà nằm ở giữa sườn núi, đó là một tòa nhà hoàn toàn theo phong cách phương Tây khác hẳn với thiết kế của những căn nhà trong thôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.