Thiên Quỹ

Chương 38: Chương 38




Biệt thự lẳng lặng đứng sừng sững giữa sườn núi, có một chiếc cầu thang thật dài dẫn thẳng lên trên, hai người một chó nhanh chóng bước lên bậc thang, tiếp đó là nhấn chuông cửa có tạo hình cổ xưa, tiếng chuông thanh thúy xuyên qua cánh cửa nặng nề bay đi thật xa, có chút trầm đục.

Không bao lâu sau quả nhiên có người đến mở cửa, đó là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi có gương mặt tối tăm tràn đầy bối rối, anh ta thấy hai người ngoài cửa thì sắc mặt thoải mái hơn chút:

“Có chuyện gì không?”

Kiều Mịch đã cam chịu làm người đại diện nói chuyện với người ngoài tiến lên mỉm cười hỏi:

“Xin chào, xin hỏi có Kiều Tri Dao ở đây không?”

“Kiều Tri Dao… À, có cô ấy, các cậu là?”

Người đàn ông giật mình xong thì không khỏi đưa mắt đánh giá Kiều Mịch một lượt, anh ta không biết cô gái xinh đẹp như Kiều Tri Dao lại tìm một người bạn trai đầy khí chất mọt sách như thế, là người thân chăng?

“Tôi là anh họ của cô ấy, mong anh chuyển lời cho cô ấy rằng Kiều Mịch đã đến, cô ấy sẽ hiểu.”

Người đàn ông hơi do dự rồi để bọn họ chờ ở ngoài cửa, anh ta quay vào hỏi thăm.

Tiếng bước chân vội vàng nhanh chóng vang lên, cửa bị kéo mạnh ra, gương mặt xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc của cô sinh viên xuất hiện đằng sau cánh cửa, là Kiều Tri Dao.

“Anh họ Mịch?! Sao anh lại đến đây?”

Kiều Tri Dao không dám tin mở to mắt đứng trong bóng đêm, lúc này mới để ý đến Mạnh Tĩnh Nguyên đứng sau lưng Kiều Mịch, đôi mày hơi chau lại nhướn cao, lập tức trừng mắt với Mạnh Tĩnh Nguyên, tia lửa bắn ra khắp nơi:

“Này! Anh! Sao anh còn ở cạnh anh họ Mịch vậy!”

Mạnh Tĩnh Nguyên hừ một tiếng khinh miệt, cực kì khinh thường gạt cô ta qua một bên không thèm để ý.

Mắt thấy hai người kia lại sắp gây sự, Kiều Mịch vội vàng nói rõ mọi chuyện:

“Là thím ba kêu bọn anh đến tìm em, Dao Dao, về nhà thôi, thím ba rất nhớ em.”

Lần này lực chú ý của Kiều Tri Dao bị kéo lại, cô ta cao giọng hô lên giống như một con mèo xù lông:

“Em không về đâu, kì tập huấn của em còn chưa kết thúc!”

“Tập huấn gì”

Người đàn ông không biết đã đứng sau lưng Kiều Tri Dao từ lúc nào cau mày xen ngang:

“Lần tổ chức tập huấn này có liên quan đến việc tuyển chọn diễn viên cho phim điện ảnh, cho nên người tham gia tập huấn đều là người giỏi nhất đã được tuyển chọn kĩ càng ở trường học, cơ hội này không dễ có.”

Kiều Mịch đã hỏi hiểu có chuyện gì nên tỏ vẻ đã biết, nhưng cũng không đồng ý:

“Nhưng không phải các người đã gặp phải một vài chuyện không tốt ư?”

Sắc mặt của người đàn ông và Kiều Tri Dao đều thay đổi, người đàn ông kia lập tức kích động:

“Sao anh biết?”

Kiều Mịch không trả lời câu hỏi của người đàn ông mà chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt quật cường tái nhợt của cô em họ, nói tiếp:

“Không phải là bị quỷ trên trần nhà đuổi theo nên ngã một cái à?”

Kiều Tri Dao giống như bị giẫm phải đuôi, cô nhảy dựng lên kêu to:

“Đó chỉ là giấc mơ! Không phải sự thật! Bằng không vì sao em lại không hề có vết thương nào!”

Dứt lời thì Kiều Tri Dao cũng nhận ra chỗ kì quái bên trong… Chuyện bị nữ quỷ trên trần nhà hù dọa bị ngã cô vốn không kể cho ai, sao anh họ lại biết được?

“Anh… Anh họ Mịch, anh… Sao anh lại biết…”

“Đó là vì…”

Mạnh Tĩnh Nguyên lập tức bịt miệng Kiều Mịch, con ngươi đỏ rực đảo qua người đàn ông cùng đám người đứng cách đấy không xa đang ngó nghiêng, Mạnh Tĩnh Nguyên nhướn mày rồi kiêu ngạo ra lệnh cho Kiều Tri Dao:

“Đi vào rồi nói, nếu không cứ đợi đến lúc đưa ma cho mẹ cô đi.”

Nghe thấy lời nói tàn khốc ngông cuồng như thế, tất cả mọi người đều choáng váng.

Kiều Mịch mở to hai mắt, biết Mạnh Tĩnh Nguyên không kiên nhẫn lằng nhằng đối phó với mấy kẻ này, anh nắm lấy bàn tay che ngoài miệng, siết chặt một cái trấn an rồi thở dài:

“Vào rồi nói đi.”

Thực sự bị lời nói của Mạnh Tĩnh Nguyên dọa sợ, Kiều Tri Dao gần như lập tức đưa bọn họ vào trong một cái phòng nhỏ, đóng cửa lại ngăn cách lời hỏi han của người khác rồi mới hỏi:

“Các anh nói gì, mẹ của em… Xảy ra chuyện gì rồi? Hôm trước em mới gọi cho mẹ, bà ấy vẫn khỏe mà.”

“Bà ấy dùng một vài phương pháp đặc biệt để ngăn cản tai ương cho em, cho nên toàn bộ thương tổn em nhận phải thì bà ấy cũng sẽ nhận được, hơn nữa còn phải gánh chịu vết thương của em đấy.”

Kiều Mịch đã từng gánh tai ương một lần cho Kiều Tri Dao nên đương nhiên là hiểu rất rõ thím ba sắp phải đối mặt với cái gì,

Kiều Tri Dao vừa nghe thì sắc mặt trắng bệch, hốc mắt đỏ bừng, nghẹn ngào nói to:

“Cũng không ai kêu bà ấy làm thế!”

“Đúng vậy.”

Mạnh Tĩnh Nguyên nghe vậy liền giận chó đánh mèo, hung ác trừng mắt nhìn cô gái cười lạnh:

“Bà ta cũng không vĩ đại lắm đâu, bởi vì lúc đầu bà ta muốn để Kiều Mịch ngăn cản tai ương, hại anh ấy phải đổ máu thay cho hai mẹ con vô sỉ các người.”

“Anh họ Mịch?”

Kiều Tri Dao cũng không ngu ngốc, lập tức nghĩ ngay đến việc Kiều Mịch kể lại chuyện nữ quỷ:

“Chẳng lẽ… lúc em ngã xuống là anh… Anh bị thương?”

Kiều Mịch cũng không giấu diếm mà nhẹ vuốt cằm:

“Cho nên Dao Dao, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi, còn tiếp tục như vậy thì thím ba sẽ gặp nguy hiểm.”

Kiều Tri Dao dường như không hề nghe thấy, ánh mắt mờ mịt thì thào lẩm bẩm:

“Cách đây vài ngày em cũng bị thương, chẳng phải là mẹ em phải gánh sao?!”

“Em bị thương ở đâu?”

Kiều Mịch rất ngạc nhiên, dù sao mấy ngày qua anh cũng không có cơ hội liên lạc với thím ba, vốn không biết có chuyện gì xảy ra.

Kiều Tri Dao không còn lòng dạ nào trả lời Kiều Mịch mà nhào về phía chiếc điện thoại nối dây duy nhất có thể trao đổi thông tin với bên ngoài trong biệt thự, bàn tay run rẩy bấm sai số vài lần nhưng cuối cùng vẫn bấm đúng, người nghe chính là bác ba, cha của cô, sau đó là cuộc nói chuyện dài dòng nhàm chán giữa hai bên.

Thấy cô như thế, Kiều Mịch vỗ vỗ tay Mạnh Tĩnh Nguyên để cậu an tâm một chút đừng nóng nảy, đợi Kiều Tri Dao trò chuyện điện thoại xong đã.

Mạnh Tĩnh Nguyên vươn tay nắm lấy ngón tay đặt trên mu bàn tay mình, nhẹ nhàng vuốt ve hai đùi cứng ngắc của Kiều Mịch, lặng lẽ xoa bóp cho anh.

Đây là sự dịu dàng của Mạnh Tĩnh Nguyên.

Kiều Mịch mỉm cười, cũng không từ chối mà tựa hẳn vào thân thể ấm áp của Mạnh Tĩnh Nguyên hưởng thụ sự phục vụ, cảm giác đùi được xoa bóp mà dần thả lỏng không còn căng cứng nữa, thỉnh thoảng ánh mắt chạm nhau cũng khiến không khí trở nên nhu hòa.

Ống nghe bị nện mạnh xuống phá vỡ sự yên bình, thân thể mảnh khảnh của Kiều Tri Dao tản ra khí thế khiếp người bổ nhào về phía hai người giống như một con sói cái, gương mặt xinh đẹp của cô vì phẫn nộ mà vặn vẹo dữ tợn, hai mắt đỏ bừng giống như đang nhìn chằm chằm vào kẻ thù không đội trời chung.

Kiều Mịch sững sờ được Mạnh Tĩnh Nguyên ôm lấy tránh né móng vuốt cào đến, những chiếc móng tay được cắt sửa gọn gàng cào lên mặt ghế sô pha phát ra tiếng vang bén nhọn.

“Dao Dao?”

Kiều Mịch vô cùng hoang mang, không biết rốt cuộc là cô em họ này bị làm sao.

Kiều Tri Dao lại muốn nhào lên, một tay Mạnh Tĩnh Nguyên ôm lấy Kiều Mịch tránh đi, một tay còn lại vung qua, bàn tay mạnh mẽ hất Kiều Tri Dao ngã lên ghế sa lông thật lâu sau cũng không đứng dậy được, rõ ràng là Mạnh Tĩnh Nguyên không hề nương tay.

“Dao Dao?! Em làm sao thế?”

Mắt thấy em họ xinh đẹp chật vật đứng dậy, nửa gương mặt sưng lên khiến Kiều Mịch hơi lo lắng nhưng không hề trách cứ Mạnh Tĩnh Nguyên chút nào… Nói thật, nếu Dao Dao là nam thì giờ đã dính chặt lên tường làm hoa văn trang trí rồi, Mạnh Tĩnh Nguyên đúng là đã nương tay.

“Làm sao hả?! Tôi làm sao à?!”

Kiều Tri Dao cầm bình hoa trên bàn ném qua nhưng lại bị Hắc Khuyển nhảy lên ngậm lấy cực chuẩn, không ra tay được nên cô ta bắt đầu chửi ầm lên như mắc bệnh điên:

“Anh hỏi thật hay, các người thiếu chút nữa đã hại chết mẹ tôi mà còn hỏi tôi bị làm sao?! Còn giả bộ nói muốn tìm tôi về! Sao anh không chết đi! Sao anh có thể đối xử với mẹ tôi như thế, giờ bà ấy đang nằm trong bệnh viện! Nếu bà ấy thật sự xảy ra chuyện gì thì anh đền mẹ cho tôi! Anh đền cho tôi!”

Kiều Mịch lạnh lùng nhìn em họ muốn nhào lên lại bị Hắc Khuyển dọa sợ. Khổ sở? Sợ hãi? Mờ mịt? Không phải, anh chỉ không muốn nói cũng không muốn làm, không muốn giải thích vô dụng cũng không giãy dụa vô ích, giống như quá khứ không hề thay đổi.

“Hừ, quả nhiên là mẹ con.”

Mạnh Tĩnh Nguyên ngạo nghễ nhìn xuống Kiều Tri Dao ngồi dưới đất, bàn tay khoác lên lưng Kiều Mịch siết chặt lại, nghiêng đầu hỏi:

“Giờ cho ả chết luôn nhé, được không? Vấn đề về thân thế của anh, tôi sẽ dùng ‘cách khác’ để khiến lão già kia khai ra.”

“Cách khác?”

“Tên Đường Mộng Kiệt kia còn rất nhiều đồ chơi, nói cho hắn biết có cơ thể sống để thí nghiệm thì không sợ hắn không chơi bọn chúng đến chết.”

Đúng vậy, Mạnh Tĩnh Nguyên không phải người lương thiện, ngay cả bạn bè cậu quen biết cũng không phải là người dễ sống chung.

Kiều Mịch ngẫm nghĩ, cảm thấy vấn đề đã phát triển đến bực này, bỏ phí tiền của thực sự rất đáng tiếc nên lắc đầu, nói với Kiều Tri Dao đang khóc lóc:

“Tôi không làm hại thím ba, tôi chỉ không muốn mình phải chết vì các người. Dao Dao, đi theo chúng tôi, rời đi ngay lúc này thì thím ba sẽ không sao nữa.”

Kiều Tri Dao cuối cùng cũng bình tĩnh lại, mở to mắt nhìn Kiều Mịch, trong đầu cực kỳ hỗn loạn, tình hình nghe được trong điện thoại vừa rồi vang lên hết lần này đến lần khác trong đầu, cô ta rất hận Kiều Mịch, nhưng lúc này cô ta vốn không làm gì được Kiều Mịch, cắn chặt môi dưới cho đến khi nếm được mùi máu tươi, cô ta cuối cùng cũng bình tĩnh lại, không giãy dụa nữa mà nằm mọp xuống đấp lầm bẩm:

“Không đi được, chúng tôi đã từng thử bỏ đi nhưng có thứ gì đó trong rừng cây tấn công chúng tôi, chúng tôi rất vất vả mới trốn được về đây, có vài người đã không về được nữa.”

Rừng rậm?

Nhớ đến mảnh rừng xanh mướt khiến người ta không thoải mái kia, Kiều Mịch và Mạnh Tĩnh Nguyên liếc nhìn nhau, Kiều Mịch nhẹ giọng trấn an Kiều Tri Dao:

“Không sao đâu, chúng tôi vừa đi vào đó, em đi theo chúng tôi là được.”

“Không giống, đi vào và đi ra vốn không hề giống nhau.”

Trong mắt Kiều Tri Dao dâng lên sự sợ hãi, cô ta run rẩy:

“Anh vốn không biết đó là thứ gì, chúng tôi sẽ chết.”

“Nhưng ở lại đây mãi cũng không phải cách.”

“Không phải, người trong thôn nói cho chúng tôi biết, chỉ cần ban đêm ở yên trong nhà thì sẽ không sao cả.”

“Nhưng không phải là các người vẫn bị thương ư?”

“Nhưng không chết được!”

Cảm thấy áp lực bên hông tăng lên, Kiều Mịch nuốt lời khuyên bảo xuống, nghiêng đầu nhìn Mạnh Tĩnh Nguyên, người kia mỉm cười ác ý:

“Cô sợ cái gì, dù sao cũng có người chết thay cô.”

“Anh!”

Kiều Tri Dao hận vô cùng nhưng lại không thể làm gì được Mạnh Tĩnh Nguyên, nơi này là chỗ mà cảnh sát địa phương không quản được, mà sức mạnh của lưu manh lại mạnh hơn cô.

Ra hiệu bảo Hắc Khuyển buông Kiều Tri Dao ra, nhìn cô ta bò dậy từ dưới đất, một nữ sinh đang an ổn lại bị giày vò đến chật vật không thôi, Kiều Mịch đưa một chiếc khăn tay ra lại bị thờ ơ.

Hắc Khuyển ở bên cạnh dùng mũi đẩy đẩy Kiều Mịch, ồn ào:

[Đừng lãng phí.]

Vì thế Kiều Mịch dứt khoát cất nó đi.

“Cút, lúc cần đi sẽ nói với cô.”

Mạnh Tĩnh Nguyên không thèm để ý đến Kiều Tri Dao mà mang theo Kiều Mịch rời khỏi phòng, thấy một đống người đang nghe trộm bên ngoài, cậu thẳng thắn kêu người đàn ông đi ra mở cửa đến, yêu cầu sắp xếp chỗ ở lại.

Những người này không nghe rõ trong phòng đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe thấy tiếng động bên trong và nhìn thấy tình trạng thê thảm của Kiều Tri Dao thì trong lòng thấy hơi sợ, vậy nên rất hợp tác chuẩn bị cho bọn họ hai căn phòng. Sắp xếp xong thì Kiều Mịch và Mạnh Tĩnh Nguyên ở một phòng, Hắc Khuyển ở một phòng, Hắc Khuyển và Mạnh Tĩnh Nguyên tỏ ra rất hài lòng với thái độ phục vụ của người đàn ông, mà khi người đàn ông nhìn thấy cách sắp xếp này thì khóe miệng giật nhẹ, nhưng trước sau không dám nói gì.

Biệt thự không có phòng trong mà chỉ có phòng tắm công cộng là thuận tiện, tắm rửa thay quần áo xong, Kiều Mịch quỳ gối trên giường vừa lau tóc cho Mạnh Tĩnh Nguyên vừa suy nghĩ về cuộc nói chuyện với Kiều Tri Dao đêm nay, không kìm được hỏi:

“Thật sự không ra được à? Cậu cũng từng nói cánh rừng này rất cổ quái.”

Mạnh Tĩnh Nguyên nhắm mắt lại hưởng thụ màn lau tóc dịu dàng, thờ ơ đáp:

“Ngày mai đi kiểm tra thì biết, trong này… Thật sự là có phần cổ quái.”

“Ừm, dẫn tôi đi cùng được không?”

“Anh ở lại đây với Hắc Khuyển, Hắc Khuyển sẽ cắn người giúp anh, ai gây khó chịu thì kêu nó cắn.”

Nhớ đến thái độ của Kiều Tri Dao ngày hôm nay, Mạnh Tĩnh Nguyên cau mày chán ghét cực độ, không ai được phép bắt nạt người của cậu.

Kiều Mịch nghe vậy thì cười khẽ, tháo kính mắt xuống đặt lên tủ đầu giường rồi kéo Mạnh Tĩnh Nguyên:

“Chúng ta ngủ thôi.”

Mạnh Tĩnh Nguyên nhướn mày, tay vươn ra ấn chặt người xuống:

“Còn chưa phải lúc ngủ.”

“Có thể chỉ một lần không?”

Kiều Mịch tự biết không tránh được nhưng vẫn không từ bỏ mà cò kè mặc cả.

Nhưng anh không nhận được câu trả lời vì người kia đã bắt đầu gặm cổ anh.

Nhìn lên trần nhà màu vàng, Kiều Mịch thầm nghĩ… Quả nhiên là người trẻ tuổi tràn đầy năng lượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.