Thiên Quỹ

Chương 66: Chương 66




Kết quả là Kiều Mịch cũng không được như mong muốn. Liễu Cẩn Diên dù có năng lực mạnh đến đâu cũng bó tay không có cách nào với Thương, Liễu Cẩn Diên chỉ có thể hứa với Kiều Mịch rằng mình sẽ tìm kiếm nhiều tin tức hơn, nhưng Kiều Mịch không chờ được nữa, anh không thể thuyết phục bản thân khoanh tay một chỗ ngồi chờ kết quả, anh quyết định chủ động ra tay.

Đối với Thương, Kiều Mịch tự biết những tư liệu hiện có không thể tường tận hơn so với chỗ mà Tiết Tư Thương cung cấp được, vì thế anh cũng không định lãng phí thời gian vào việc này mà trực tiếp chuyển mắt nhìn nữ quỷ có dáng vẻ thanh tao lịch sự do cục thịt biến thành.

“Bà bị mất kí ức? Là chết như thế nào mà lại quên hết? Bà còn nhớ rõ mình là ai không? Ở chỗ nào?”

Khương Cố Bình không dám tin nhìn nữ quỷ ngay từ đầu chỉ biết lắc đầu này, vẻ mặt anh ta xoắn xuýt quay lại cười khổ với Kiều Mịch:

“Kiều Mịch, thế này cũng không thể tìm thấy manh mối? Có lẽ chúng ta vẫn nên ở lại đây chờ tin tức đi.”

Kiều Mịch lắc đầu, trầm tư một lúc rồi nhìn thẳng vào ánh mắt của nữ quỷ:

“Vậy bà có nhớ rõ Kiều Trạch Dân là ai không?”

Quả nhiên nữ quỷ gật đầu, dù sao vào khoảnh khắc cuối cùng nó vẫn gọi cái tên này nên đương nhiên là không thể quên, nhưng đáp án của bà ta lại vượt qua dự đoán của tất cả mọi người.

“Anh chính là Kiều Trạch Dân mà. Trạch Dân, anh gầy, sắc mặt cũng tái nhợt nữa, Chân Như Vân không chăm sóc tốt cho anh sao?”

Con mắt đen láy của nữ quỷ ánh lên sự ái mộ cuồng si cùng ganh ghét, mười ngón tay trắng bệch không chút màu máu vặn vẹo quấn vào nhau, môi mấp máy nỉ non:

“Đúng thế, sao cô ta có thể tận tâm chăm sóc anh được, anh thật là khờ, cô ta vốn không hề thương anh.”

“…”

Kiều Mịch đã biết được mặt người cha mình thuận tiện có được nhưng không có duyên gặp mặt từ trong những tấm ảnh cũ, bọn họ vốn không hề giống nhau, không biết lời nói của nữ quỷ này có căn cứ gì không.

“Bà ta hình như không được bình thường, nên cho vào khoa Tâm thần… Ặc”

Khương Cố Bình cảm thấy mình cũng ngốc theo rồi, quỷ sao có thể đến khoa Tâm thần khám? Quỷ vẫn còn đầu óc ư?

[Này, cỏ ngốc Liễu, đây là sao? Sao chỉ sửa cục thịt đó có chút chút thôi vậy, mi đây là sửa phần ngọn nhưng không chữa tận gốc, vốn không thông minh hơn cái cục thịt đó bao nhiêu.]

Lời oán trách nhẹ nhàng của Hắc Khuyển lập tức rước phải cái nhìn chằm chằm âm trầm của Hổ Tà, Liễu Cẩn Diên lại không hề bận tâm đến lời trách cứ ấy mà chỉ coi nó như một câu hỏi, đã có câu hỏi thì tất phải có câu trả lời:

“À, đó là bởi vì hồn phách của bà ta không được đầy đủ, đây đã là khá nhất rồi, nếu muốn chữa trị hoàn toàn cho bà ta thì chỉ có cách tập hợp hồn phách của bà ta lại đầy đủ.”

Tập hợp đủ hồn phách? Hôm nay chỉ có manh mối là nữ quỷ thần kinh không quá bình thường này, phải đi đâu để tìm hồn phách bị thất lạc bây giờ? Ngay chính nữ quỷ này còn không nói được rõ ràng mình đến từ đâu nữa.

Hắc Khuyển ngẫm nghĩ, nghiêng đầu nhìn về phía Khương Cố Bình:

[Này, ông già nhà mi lúc trước không phải đã có gian tình với mẹ của Kiều ngốc sao? Con quỷ này biết rõ mẹ của Kiều ngốc, nói không chừng lão già nhà mi cũng biết con quỷ này, chi bằng đưa đến cho ông gia nhà mi nhìn một cái?]

Khương Cố Bình bị một đống ‘ông già nhà mi’ của Hắc Khuyển xoay cho có hơi chóng mắt, tìm chút thời gian để tiêu hóa rồi lại phát hiện Kiều Mịch đang dùng ánh mắt đầy chờ mong nhìn anh ta, không khỏi phẫn nộ nói:

“Cha tao không nhìn thấy quỷ.”

[Cái này quá đơn giản, cỏ ngốc dù thế nào cũng là tiên, khiến cho người phàm nhìn thấy được quỷ cũng chỉ là chuyện búng ngón tay thôi, đúng không hở cỏ ngốc Liễu?]

Dưới ánh nhìn chăm chú đầy soi mói của Hắc Khuyển, Liễu Cẩn Diên gật đầu liên tục, cậu ta đưa ra hai lá bùa, trên mặt lại xuất hiện nụ cười mỉm xinh đẹp của một vị tiên giáng trần:

“Bộ nhìn quỷ, đầu tiên dùng lá bên trái lau mắt, nhìn một cái rồi lại dùng lá bên phải lau một lần, sản phẩm chỉ chứa linh khí của tiên, không sợ chiêu âm dẫn quỷ, giá gốc 3888 nguyên, giá hội viên 3000 nguyên.”

“…”

Hổ Tà vươn tay lấu một cái hộp nhỏ hình vuông màu đen đằng sau quầy ra:

“Có cho quẹt thẻ.”

“…”

Kiều Mịch nhìn cái máy quẹt thẻ kia, đang định móc thẻ thì đã bị Hắc Khuyển chặn tay lại, nhấc chân đạp Khương Cố Bình hãy còn đang trợn mắt há hốc miệng ngây ra như tượng đá đến, thúc giục:

[Này, làm gì đấy? Đây không phải là cho ông già nhà mi dùng sao? Trả tiền đi!]

Khương Cố Bình móc thẻ ra, nhìn kiếm ma kia lưu loát quẹt thẻ, đưa máy qua để anh bấm password rồi viết tên của mình lên sổ sách làm bằng thẻ tre, cuối cùng mới được nhận hai lá bùa thần tiên đưa cho, nghe thấy câu ‘Cảm ơn, hân hạnh được phục vụ’ kia xong thì rốt cuộc không che giấu được sắc mặt nữa… Quá hủy hoại tuổi thơ.

Thần Ma đấy! Đây là Thần Ma!!!!!!!! Sao lại làm việc giống y như gian thương vậy?!

Hắc Khuyển nhìn thấu suy nghĩ của anh ta, không khỏi nhe răng cười:

[Có sao nào? Nhóc con, mi cho rằng là thần tiên thì rất giỏi, có thể tùy tiện dùng pháp thuật hoành hành chốn nhân gian ư? Ta cho mi biết, trừ phi mi là Thần tài, bằng không nếu muốn sống qua ngày ở nhân gian thì mi vẫn phải nghĩ đến chuyện kiếm tiền, vị trí hoàng kim giống như ‘Sống lâu muôn tuổi’ này phải trả giá thuê rất cao.]

Khương Cố Bình thả tay xuống để lộ cảm xúc bị đả kích cực độ, hai mắt trống rỗng, miệng thì thào:

“Chẳng lẽ không thể đem thần khí hay ngọc cổ gì đó đi đổi lấy ít tiền?”

[Mi cho là thần khí bán đầy đường à? Muốn có ngọc cổ thì phải đi trộm mộ, thần tiên có thể làm việc này?]

“… Tiện tay nhổ một nắm cỏ, xoay tay biến ra vàng khối gì đó.”

Khương Cố Bình cố gắng giãy dụa.

[Đó là phép Che mắt, có thể sử dụng một lần nhưng không thể sử dụng lần hai, sẽ khiến nền kinh tế của nhân gian khủng hoảng, không sợ thiên binh thần tướng hạ phàm thì cũng phải sợ hiệp hội Thiên sư đến gây phiền phức, không muốn thành tội phạm lưu vong thì bớt nghĩ đi.]

“Đừng nói nữa, tôi không muốn biết thêm gì nữa.”

Khương Cố Bình cầm bùa nhét vào trong túi quần, nói sang chuyện khác:

“Muốn tìm cha tôi thì trước tiên cũng phải thu phục được đám đầu quỷ kia đã, chúng nó liệu còn quay lại không?”

[Vậy cũng được.]

Hắc Khuyển nhìn Kiều Mịch cùng Mạnh Tĩnh Nguyên, một người không có phản ứng gì còn một người hoàn toàn đang ở thế giới khác, nó không khỏi thở dài nặng nề, chỉ đành khơi chuyện trước:

[Cỏ ngốc Liễu, đám đầu quỷ giáng kia hóa giải bằng cách nào bây giờ? Mi có thể giải quyết được không?]

Liễu Cẩn Diên cúi đầu trầm tư, cậu ta liếc mắt nhìn sắc mặt đen thui không hề mong muốn của Hổ Tà, lại nhìn gương mặt bình thản tựa như hoàn toàn tin tưởng của Kiều Mịch dành cho mình, cậu ta mấp máy môi, gật đầu thật mạnh:

“Phép đó có cách giải, nhưng mà… số lượng của chúng hơi nhiều, sau khi tôi xử lý nó rồi thì ngoại trừ hỗ trợ công cụ, tạm thời không thể giúp được những việc khác.”

Mặt Hổ Tà lập tức đen sì như đổ mực, không nói câu nào chợt xoay người đi vào phòng trong, không bao lâu sau tiếng búa đập cốp cốp chát chát liên tục truyền ra. Quan tài của ‘Sống lâu muôn tuổi’ là hàng tự chế, người chế tác chính là Hổ Tà, nghe tiếng động kia phỏng chừng lát nữa sẽ có tác phẩm mới. Liễu Cẩn Diên tỏ ra nóng nảy, thậm chí không kịp chào hỏi mọi người đã nhấc chân chạy vào bên trong, lát sau không còn tiếng động nào nữa, mọi thứ trở nên yên lặng.

[Bày kết giới.]

Hắc Khuyển vẫn rất e dè kiếm ma, nếu Liễu Cẩn Diên đã nói sẽ giúp thì nó đương nhiên sẽ thức thời, nó vội vàng kéo Khương Cố Bình cùng Kiều Mịch chạy đến tiếp tục đặt câu hỏi với nữ quỷ.

Nữ quỷ vẫn là hỏi gì cũng không biết, nhưng hiện giờ trước khi giải phép được thì bọn họ đều không thể rời khỏi ‘Sống lâu muôn tuổi’, trong tiệm quan tài này có cái gì để giải trí được đây? Đành phải tâm sự cùng con quỷ không não nào đó cho qua ngày thôi.

Nữ quỷ có quen biết Kiều Trạch Dân cùng Chân Như Vân giả này dường như còn biết một ít chuyện bí mật về thân thế của Kiều Mịch, Hắc Khuyển lại to gan giả thiết nữ quỷ này là bạn cùng học của Kiều Trạch Dân ở học viện Y học, vì thế nó kêu Khương Cố Bình liên lạc với Tạ Duệ Đường để mở rộng mạng lưới tình báo. Đêm đó cảnh sát Tạ đi đến ‘Sống lâu muôn tuổi’, mối thù giết gia đình đã có manh mối, vị cảnh sát này đã mất ăn mất ngủ mấy đêm liền, sắc mặt tái nhợt khác thường.

Khương Cố Bình cũng không nói nhiều trong điện thoại, sau khi hiểu được cửa hàng trông rất cổ kính này chủ yếu kinh doanh quan tài thì khóe miệng Tạ Duệ Đường giật mạnh ba lần. Cũng may gần đây đã gặp đủ loại quỷ, yêu quái hay quỷ hút máu gì đó cũng đã từng tiếp xúc, sức chịu đựng cũng tăng lên rất nhiều, Tạ Duệ Đường nhanh chóng bỏ qua cửa hiệu rất mờ ám mà đặt lực chú ý lên mấy người trước mắt. Anh ta nhạy cảm phát hiện ra sự khác thường của Mạnh Tĩnh Nguyên, cho dù lúc này Mạnh Tĩnh Nguyên đang mặc áo khoác cỡ lớn, mũ trùm đầu còn bị kéo thấp hẳn xuống chỉ để lộ phần cằm, nhưng như vậy vẫn không thể lừa được vị cảnh sát này. Anh ta nhìn ra được manh mối từ hình xăm hình ngọn lửa quen thuộc kia, không quá chắc chắn hỏi:

“Mạnh Tĩnh Nguyên làm sao thế?”

Có lẽ nên hỏi, đây là Mạnh Tĩnh Nguyên ư?

Khương Cố Bình cùng Hắc Khuyển nhìn về phía Kiều Mịch, bọn họ rất để ý đến cảm xúc của người kia nên nhất thời không biết trả lời ra sao, Kiều Mịch ngược lại tỏ ra cực kì bình tĩnh:

“Biến dị.”

Khương Cố Bình và Hắc Khuyển đều bó tay, ánh mắt nhìn Mạnh Tĩnh Nguyên cũng hiện lên chút thông cảm.

“Biến dị?!”

Tạ Duệ Đường nghẹn ngào nhắc lại, cẩn nhìn nhìn ngắm tên bự con mặc quần áo trùm cỡ số lớn này. Anh ta biết rõ thằng nhóc lưu manh Mạnh Tĩnh Nguyên kia, dáng người cao gầy thon dài, cơ bắp rắn chắc có tỉ lệ vàng sánh được với cả người mẫu chuyên nghiệp, tuy ăn mặc khác lạ nhưng có bề ngoài xuất chúng, ở trong đại viện rách nát nhưng lại được thừa kế di sản kếch xù, đây chính là một tên thiếu gia cực giàu có nổi bật, hoàn toàn là kẻ vừa giàu vừa đẹp trai khiến cho toàn bộ giống đực phải ganh ghét. Nhưng thân hình hiện giờ bị quần áo bao bọc gần như kín mít không có một kẽ hở này cũng quá bất ngờ, độ cao có thể nói là vượt qua cả Triệu Minh, hai tay đeo găng tay da, ngay cả chỗ đầu ngón tay phồng lên dường như cũng có giấu thứ gì đó sắc bén, giầy đi dưới chân giống y như hai cái thuyền nhỏ. Người này quá mức cường tráng, quỷ dị vô cùng, cảnh sát tuần tra mà gặp trên đường thì không thể nào không đề ra nghi vấn.

Ánh mắt dò xét của Tạ Duệ Đường trắng trợn quá mức, Mạnh Tĩnh Nguyên từ sau khi hóa yêu thú không chịu đựng được khiêu khích, lập tức triển khai tư thế chuẩn bị chiến đấu, cơ bắp toàn thân căng cứng, răng nanh trắng nhởn lộ ra, cổ họng bật ra tiếng gầm gừ mang tính công kích.

Đúng là một con dã thú, Tạ Duệ Đường thầm nghĩ như vậy, đầu ngón tay đã lặng lẽ bật nút thắt của bao súng ra, tay chạm lên đuôi súng.

Động tác này lại càng kích thích Mạnh Tĩnh Nguyên, mắt thấy cậu sắp lao ra đến nơi rồi thì một bóng người thon gầy bước ra chắn chính giữa bọn họ, chấm dứt bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người.

Kiều Mịch vuốt nhẹ lên bàn tay đeo găng da của Mạnh Tĩnh Nguyên, ngữ giọng ôn hòa trấn an:

“Đừng như vậy, cảnh sát Tạ là người của ta.”

Mạnh Tĩnh Nguyên vẫn vô cùng kiêng dè cái tay đang đặt lên đuôi súng của Tạ Duệ Đường như cũ, nhưng cậu không hề tấn công mà chỉ kéo Kiều Mịch qua bảo vệ, hai mắt sáng rực theo mang theo cảnh giác cao độ nhìn Tạ Duệ Đường chằm chằm.

Kiều Mịch vươn tay vỗ nhẹ lên lưng Mạnh Tĩnh Nguyên, dư quang khóe mắt liếc thấy động tác vẫn mang tính đề phòng như cũ của Tạ Duệ Đường, đã không còn mắt kính để che khuất đôi mắt chớp chớp, anh nói với ông chú đang khoanh tay đứng nhìn có vẻ rất chán chường:

[Đóng cửa thả chó.]

Hắc Khuyển nhướn mày, còn chưa kịp làm gì thì Tạ Duệ Đường đã nhanh chóng đứng nghiêm, cố gắng giật ra một nụ cười thân mật nhưng cứng ngắc:

“Đừng… Đừng… Cái đó, Kiều Mịch, mọi người tìm tôi đến là việc quan trọng à?”

Kiều Mịch hơi trầm tư, gật đầu:

“Đúng thế, việc chính quan trọng hơn, vậy trước tiên đừng thả chó.”

Tạ Duệ Đường thở phào nhẹ nhõm, tay đưa lên day day thái dương đang giật giật đau đớn, ủ rũ hỏi:

“Chuyện gì thế? Có liên quan đến con quỷ này sao?”

Nói đoạn liền đưa tay chỉ vào nữ quỷ vẻ mặt si mê đi theo bên cạnh Kiều Mịch, nhưng dường như nó có vẻ kiêng dè Mạnh Tĩnh Nguyên nên giữ một khoảng cách nhất định.

“Nó chính là…”

Nghe xong câu chuyện được trần thuật đơn giản rõ ràng, trong lòng Tạ Duệ Đường không cảm thấy căng thẳng nổi, có thể kể lại câu chuyện mạo hiểm quỷ quái như vậy một cách bình thản có lẽ cũng chỉ có Kiều Mịch. Đợi anh ta sắp xếp lại tất cả các tin tức xong thì mới cảm thấy sởn tóc gáy:

“Cậu nói trước kia có kẻ thả một quỷ hồn vào bên trong chủy thủ của cậu, lừa gạt cậu đi tìm bệ đá dùng để hiến tế kia, kết quả cái bệ vốn tưởng bằng đá ban đầu thật ra là do rất nhiều xác chết được xếp lại mà thành, sau đó không hiểu sao Mạnh Tĩnh Nguyên hóa yêu, các người bó tay không biết làm sao, sau khi quay về lại có kẻ dùng đầu quỷ giáng để đối phó với các người. Hiện giờ con quỷ này chính là miếng thịt dính máu lần trước biến thành, đáng tiếc đầu óc nó có vấn đề, đầu mối duy nhất hiện giờ chính là ‘Kiều Trạch Dân’? Cho nên các người muốn tôi đưa nữ quỷ đến để Khương Văn Hạo nhận diện tiện bề tìm ra thân phận của nữ quỷ, sau đó dựa vào manh mối này thăm dò cẩn thận, ý định thông qua việc giải quyết ‘trò chơi’ mà quái vật Hạ Tân đó để lại mà tìm sự trợ giúp?”

Tạ Duệ Đường nói liên tục một hồi, thái độ cũng từ bình tĩnh biến thành kích động, chất giọng cũng từ trầm thấp biến cao dần, lưu loát đến độ gần như không cần thở. Quen biết nhau cũng đã được một thời gian, vậy mà bọn họ đều không biết cảnh sát Tạ có năng lực như thế, bèn đều vỗ tay tỏ ra tán thưởng.

“F*ck, dựng hết tóc gáy lên rồi. Các người làm trò gì thế? Sao mới chia tay không bao lâu đã gây ra những chuyện như thế này?! Mẹ nó, Mạnh Tĩnh Nguyên còn biến thành yêu quái, có kẻ âm thầm gây bất lợi với các người, hiện giờ các người còn muốn chơi trò chơi mà tên quái quỷ kia bỏ lại?! Não tàn hết rồi?! Các người không phải có bạn làm đạo sĩ đó ư? Tìm bọn họ đến cầu cứu đi.”

Hắc Khuyển bị cảnh sát Tạ mắng mỏ đến mức lông mày nhíu chặt nhưng không hề lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn về phía Kiều Mịch.

Kiều Mịch lắc đầu:

“Không thể tìm, bọn họ nói muốn thu phục Tĩnh.”

“…”

Tạ Duệ Đường ngẩn người nhìn Mạnh Tĩnh Nguyên, lại cúi đầu ngẫm nghĩ, câu ‘Có lẽ để bọn họ thu phục Mạnh Tĩnh Nguyên lại rất tốt’ anh ta không dám nói ra trước mặt Kiều Mịch cực kì bao che khuyết điểm này, anh ta buồn bực đi đi lại lại:

“Ngay cả bạn bè còn muốn thu phục cậu ta, đây không phải có nghĩa là tất cả các Thiên sư khác đều muốn đối phó với cậu ta hay sao?”

Kiều Mịch nhớ rõ Tiết Tư Thương từng nói đến kết cục cuối cùng của Thương từng xuất thế, anh gật đầu trả lời cho nghi vấn của Tạ Duệ Đường, sau đó nắm tay Mạnh Tĩnh Nguyên, dứt khoát nói:

“Cho nên trước khi kẻ khác đến đối phó Tĩnh, chúng ta phải tìm được biện pháp giải quyết. Tôi tin tưởng Hạ Tân có biết, gã tuyệt đối có cách khiến Tĩnh khôi phục lại.”

Tất cả mọi người đều không hoàn toàn ôm hi vọng gì với khả năng này, nhưng Kiều Mịch đã muốn nghĩ như thế, Hắc Khuyển và Khương Cố Bình cũng chỉ có thể làm hết sức.

[Nói không chừng quỷ hút máu đó có thể tìm được Hạ Tân.]

Hắc Khuyển lạc quan nói, Khương Cố Bình cũng gật đầu không ngừng phụ họa.

“Cho dù Thore tìm được gã, gã cũng sẽ không xuất hiện.”

Đầu ngón tay chạm nhẹ lên khuyên tai song ngư âm dương bằng ngọc, ngữ điệu của Kiều Mịch cực kì chắc chắn.

[Ý mi là, gã biết rõ chúng ta đang tìm gã nhưng cố ý không xuất hiện?]

Hắc Khuyển hỏi, cảm thấy không chừng tên biến thái kia hiện giờ đang nấp ở góc nào đó rình rập bọn họ ấy, không khỏi chậc lưỡi một cái.

“Tôi biết rồi.”

Tạ Duệ Đường gật đầu rồi thở dài:

“Các người dạy con quỷ này theo tôi đi, tôi sẽ dẫn nó đến cho Khương Văn Hạo nhận diện.”

Liễu Cẩn Diên từ sau khi bị Hổ Tà vồ lấy lúc giữa trưa thì vẫn bặt tin, toàn bộ cửa hàng đều rất yên ắng không có chút tiếng động nào, may mắn là thứ nên chuẩn bị đều đã được chuẩn bị tốt, Khương Cố Bình giao hai lá bùa cho Tạ Duệ Đường, Hắc Khuyển phụ trách việc bắt con quỷ kia ngoan ngoãn đi theo Tạ Duệ Đường. Bởi vì hồn phách của nữ quỷ không được đầy đủ nên không chịu nổi ánh mặt trời quá gắt hay dương khí quá mạnh, Tạ Duệ Đường đành phải lập tức xuất phát để có thể nhanh chóng quay về trước hừng đông.

Hai người hai yêu tạm thời không thể rời khỏi ‘Sống lâu muôn tuổi’ đưa mắt nhìn Tạ Duệ Đường rời đi, sau đó đều tự quay về phòng dành cho khách nghỉ ngơi.

Phòng dành cho khách cũng được bài trí cổ kính giống như phía trước cửa hàng, thậm chí còn không có cả đèn điện mà chỉ có thể thắp nến, phòng bếp hay phòng tắm đều là kiểu cổ, toàn bộ cửa hàng ngoại trừ cái máy quét thẻ kia thì không còn chút yếu tố hiện đại nào, khiến cho người ta sinh ra một loại ảo giác là đang xuyên không. Kiều Mịch đun nước tắm, Mạnh Tĩnh Nguyên sau khi hóa thú cực kì chán ghét việc tắm rửa, anh mất thời gian thật lâu mới có thể tắm rửa cho người kia sạch sẽ, tự mình cũng tắm qua, sau khi quay về phòng cũng mất không ít công sức mới lau khô được mái tóc trắng dài dày trắng đỏ đan xen của Mạnh Tĩnh Nguyên rồi mới dỗ người nằm xuống ngủ.

Cuối cùng cũng được rảnh rỗi, Kiều Mịch cầm chủy thủ trong tay đặt dưới ánh nến, nhắm mắt lại trao đổi với linh thể bên trong. Anh từng là Bạch Vu, năng lực đặc biệt của Bạch Vu không phải tấn công hay phá hoại mà là tri thức cùng khả năng tinh lọc. Sức mạnh của Bạch Vu đang thức tỉnh trong cơ thể Kiều Mịch, nhưng anh vẫn cần làm giàu thêm kiến thức của mình, tăng cường linh lực, mau chóng đạt đến trình độ của Bạch Vu. Về phần có thể bị chiếm đoạt hay cướp mất thân thể như Thore nói không giờ đã không còn nằm trong phạm vi quan tâm của anh, anh không còn lựa chọn nào khác.

Cơn đau nhói lên do tóc bị kéo khiến việc trao đổi giữa Kiều Mịch và chủy thủ bị gián đoạn. Anh vừa quay đầu lại liền nhìn thấy đồ ngốc đã hóa thú kia đang cầm khăn bông, có lẽ là chú ý đến ánh mắt của anh nên cậu vừa buồn bực vừa ấm ức nhìn anh.

“Em…”

“Kiều Mịch… Lau… Bị đau?”

Thời gian như đảo ngược, khoảnh khắc gặp gỡ thanh niên, ở chung, yêu nhau lần lượt lướt qua trong tâm trí, Kiều Mịch mỉm cười như được tắm trong gió xuân:

“Không, không đau, em tiếp tục đi.”

Cậu nhóc mừng rỡ gật đầu liên tục, càng thêm chăm chú cẩn thận lau lau mái tóc đen hơi dài của anh.

Dù đã cực kì cẩn thận nhưng lực dùng lau tóc vẫn còn quá mạnh, Kiều Mịch lại không kêu dù chỉ một tiếng, hưởng thụ những cơn đau nhói rất nhỏ nơi chân tóc, hốc mắt hơi nóng lên, môi lại khẽ nhếch:

“Bất kể kết quả như thế nào, chúng ta cũng không tách rời.”

Nhóc kia nghiêng đầu suy nghĩ, tuy cậu không hiểu rất nhiều chuyện nhưng vẫn hiểu được ‘không tách rời’ nghĩa là gì, bèn gật đầu hùa theo giống như gà con mổ thóc:

“Không rời xa nhau.”

Ý cười lan đến đáy mắt Kiều Mịch:

“Ừ, không rời xa nhau.”

Bóng hình hắt ra dưới ánh nến rõ ràng là thuộc về hai người, nhưng lại hòa nhập vào làm một

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.