Thiên Quỹ

Chương 67: Chương 67




Khương thị là thế gia y học nổi tiếng ở thành phố A, nhà tổ của họ Khương được xây ở ngoại ô, diện tích rất lớn, bức tường ở mặt ngoài được xây dựng theo phong cách Trung Quốc cổ kết hợp thêm chút kiểu Âu đã có mấy trăm năm lịch sử, mà bên trong đã sớm được sửa chữa rất tráng lệ… Dù sao nhà họ Khương ngoại trừ xây được mấy bệnh viện, viện điều dưỡng thì còn là nguồn cung cấp dụng cụ và dược phẩm y học rất lớn. Tổng tài sản của nhà họ Khương cộng lại nếu không đến mấy trăm thì cũng phải vài chục tỉ, là dạng nhiều tiền lắm của thực sự.

Vì điều tra vụ án giết gia đình mình, Tạ Duệ Đường gần đây đã ra vào nhà tổ họ Khương khá nhiều lần, trưởng tộc hiện tại Khương Văn Hạo vẫn rất phong độ, cho dù bị xếp vào diện người bị tình nghi cũng vẫn không từ chối tiếp Tạ Duệ Đường, rất có tư thái thanh giả tự thanh*.

(Người trong sạch thanh cao thì không cần thiết phải nói ra, tự người khác sẽ biết và hiểu. -Wiki)

Lần này Tạ Duệ Đường đưa theo một con quỷ đi vào nhà tổ của họ Khương, vốn Hắc Khuyển còn lo lắng thần giữ cửa sẽ nhảy ra cản đường, hoặc thần Phật được cung phụng trong nhà tổ cũng sẽ cản trở, còn đặc biệt dặn dò Tạ Duệ Đường rằng nếu nữ quỷ không thể đi vào thì kêu nó chờ ở bên ngoài. Nhưng không biết có phải là Liễu Cẩn Diên đã đặc biệt sửa chữa gì cho nữ quỷ không mà bọn họ lại có thể đi thẳng vào không va vấp, sau khi được bảo vệ ở cửa xác nhận liền đi vào tòa nhà, không hề có thần Phật nào nhảy ra ngáng chân.

Tạ Duệ Đường quen lối đi về phía thư phòng của Khương Văn Hạo. Giờ là buổi tối, ngọn đèn trong tòa nhà lớn cũng tối hơn, lúc đi qua đại sảnh thì cụ Khương vẫn chưa ngủ, ông cụ ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế gỗ lim mà xuất thần, hai mắt vẩn đục như không có tiêu cự, mà ngay cả người lạ đi qua cụ cũng không phát hiện ra. Tạ Duệ Đường nhớ rõ cụ năm nay đã làm đại thọ tám mươi tuổi, mời đến một đống người nổi tiếng, người từ giới chính trị, cảnh sát, làm ăn cho đến giới giải trí, thậm chí còn mời được cả vài vị bí thư chính khách của chính phủ, cục Công an thành phố cũng đặc biệt phái quân đội đến đây để đảm bảo an toàn.

Nếu như cụ không hỏi đến thì Tạ Duệ Đường cũng không dám quấy rầy, anh bước nhanh qua đại sảnh, men theo tấm thảm trải sàn dày dạn bước lên tầng hai. Tuy ngọn đèn mờ tối nhưng Tạ Duệ Đường vẫn nhanh chóng tìm được thư phòng, anh gõ nhẹ lên cánh cửa làm bằng gỗ đặc, tiếng vang thanh thúy cất lên đánh tan sự yên lặng.

“Mời vào.”

Tạ Duệ Đường đẩy cửa đi vào, Khương Văn Hạo mặc quần áo ngủ ngồi phía sau bàn làm việc, sắc mặt ông hiện lên chút mỏi mệt nhưng vẫn giữ vững tinh thần đứng dậy chào đón Tạ Duệ Đường.

“Cảnh sát Tạ, tối muộn thế này cậu còn đến, có chuyện gì quan trọng ư?”

Tạ Duê Đường vươn tay ra nắm một cái cho có, liếm liếm môi, cố gắng kiềm nén hơi nóng bốc lên trên mặt vì xấu hổ:

“À thì, lần này có một việc mong Viện trưởng Khương có thể hợp tác.”

“Ồ?”

Khương Văn Hạo không hề nao núng dò xét gò má ửng đỏ của Tạ Duệ Đường, nhẹ gật đầu:

“Mời nói.”

Tạ Duệ Đường cắn răng, móc lá bùa trong túi quần ra, cầm lấy một lá đưa cho Khương Văn Hạo:

“Dùng cái này lau lên mắt.”

Khương Văn Hạo đón lấy lá bùa, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, ông nhất thời không thể hiểu nổi ý của Tạ Duệ Đường nên hơi giật mình.

Tạ Duệ Đường cũng cẩn thận đánh giá Khương Văn Hạo. Vị tiền bối năm nay đã ngoài sáu mươi này bình thường suy nghĩ không ít, cả một mái tóc bạc không tìm nổi một sợi đen nào, gương mặt già nua của ông ta vốn không hề giống Khương Cố Bình dù chỉ một chút, dáng dấp của vị bác sĩ trẻ tuổi kia ngược lại rất đào hoa giống như bà Khương, đáng tiếc lại dính vào cục sắt bự như Kiều Mịch. Mà vị tiền bối này ngược lại trông rất giống cụ ông ngồi ngoài đại sảnh, cả đại thiếu gia nối nghiệp nhà họ Khương cũng thế, quan sát cẩn thận thì ngũ quan của Kiều Mịch hóa ra lại thực sự có chút bóng dáng của người nhà họ Khương… Hay là nên nói, dựa vào vẻ ngoài cùng tính cách bình tĩnh trầm ổn kia, Kiều Mịch càng giống người nhà họ Khương hơn Khương Cố Bình.

“Đây là?”

Khương Văn Hạo ngửa mặt lên, phá vỡ sự im lặng.

Cái này thì Tạ Duệ Đường cũng không biết nói sao, làm thế nào để thuyết phục một người chưa từng tiếp xúc với quỷ tin vào những chuyện quái lực loạn thần đây? Ngày trước anh ta cũng phải mất một thời gian mới tiếp nhận được, anh ta buồn bực, hơn thế là cảm thấy xấu hổ, sờ sờ cái mũi đang râm ran, nói:

“À thì, Viện trưởng Khương, ông có thể không hỏi lí do mà lau mắt được không? Không sao đâu, cứ tin tôi đi, tôi vẫn chưa đến mức độ nghênh ngang chạy đến hại ông. Về việc điều tra của tôi, trước khi tra ra được ông chính là hung thủ thì tôi sẽ không có bất cứ địch ý nào với ông.”

Khương Văn Hạo thoáng liếc qua vẻ mặt có chút bối rối của người trẻ tuổi này nhưng không hề lên tiếng, ông ta nhắm mắt lại cầm lá bùa đắp lên mắt rồi xoa xoa, sau đó mở to mắt thì lập tức ngây ngẩn. Bởi vì đằng sau lưng người trẻ tuổi này có một người phụ nữ với gương mặt tái nhợt không còn chút màu máu, đôi mắt hạnh đen láy như mực không hề có một tia sáng rọi giống như hai hồ nước chết, cô ta đang nhìn thẳng vào ông, nhưng càng khiến ông để ý chính là ***g ngực của người phụ nữ này không hề nhấp nhô. Đồng tử nở to, ngừng hô hấp, theo cách nói của y học thì chính là người đã chết.

“Đây… Là cái gì?!”

Khương Văn Hạo thất thố chỉ vào nữ quỷ, thân thể nhẹ run, giọng nói cũng lạc đi.

Tạ Duệ Đường hắng giọng:

“Ừm, trước tiên ông cứ mặc kệ bà ta là cái gì đi, nói cho tôi biết bà ta là ai?”

“Tôi không biết!”

Khương Văn Hạo cố gắng giữ sự tỉnh táo, con mắt không ngừng di chuyển trên người nữ quỷ như muốn cố tìm ra sơ hở, nhưng ông đã thất bại, sống lưng chợt cảm thấy lạnh buốt:

“Thi thể? Không đúng, thi thể sao lại cử động được?”

Ông ta rõ ràng thấy nữ quỷ này hơi xoay đầu.

“Ông không biết bà ta? Nhìn kĩ đi.”

Tạ Duệ Đường nhăn mày:

“Bà ấy có quen biết Chân Như Vân đó.”

“… Chuyện này, tôi…”

Thấy ánh mắt Khương Văn Hạo hấp háy, Tạ Duệ Đường nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vị Viện trưởng già nua:

“Sao rồi? Viện trưởng Khương thật sự không biết?”

“Tần Tâm Điềm, cô ấy… Chết rồi?”

Hai người cùng quay đầu nhìn về phía cụ ông đứng trước cửa, vẻ mặt kinh ngạc.

“Cha?”

Khương Văn Hạo cứng ngắc nhếch môi:

“Chết cái gì? Cha nói cái gì thế?”

“Cụ… Sao cụ thấy được?!”

Tạ Duệ Đường kêu lên đầy ngạc nhiên.

Khương Kiến Quốc nhìn nữ quỷ một lượt từ trên xuống dưới, gương mặt hằn đầy nếp nhăn hiện lên vẻ bi thương:

“Phải không? Còn trẻ thế này đã không còn nữa? Người trẻ tuổi, đừng ngạc nhiên, thời gian của ta sắp chấm dứt rồi nên có thể nhìn thấy nhiều thứ đặc biệt.”

Nói đoạn, Khương Kiến Quốc chắp tay chậm rãi đi vào trong thư phòng, cụ đón lấy ánh mắt tò mò lạ lẫm của nữ quỷ, khẽ thở dài:

“Con bé là học sinh của ta, sau khi chết lại biến thành một con quỷ hồ đồ sao? Cũng tốt, cô bé này cái gì cũng tốt nhưng lại quá gò bó cố chấp, hồ đồ chút lại hay.”

Sắc mặt Tạ Duệ Đường tràn ngập vẻ quái lạ mà nhìn Khương Kiến Quốc, mở miệng hỏi:

“Cụ biết bà ấy, vậy cụ có biết Kiều Trạch Dân không?”

Khương Kiến Quốc giật mình, sau đó gật đầu, ngữ giọng có hơi thổn thức:

“Có biết, cũng là học sinh của tôi, về sau cậu ta thôi học.”

“Cảnh sát Tạ, chuyện cậu muốn biết cũng đã biết rồi, chuyện khác xin đừng nhắc đến.”

Khương Văn Hạo vội vàng ngăn cản Tạ Duệ Đường tiếp tục đặt câu hỏi.

Tạ Duệ Đường đoán rằng Khương Văn Hạo không muốn bị vạch trần chuyện xấu nào đó ở ngay trước mặt cha mình, anh ta không có ý định đi phá hoại sự hòa thuận của gia đình người khác, nhưng có một số việc nhất định phải biết rõ ràng:

“Cụ Khương, tôi hi vọng cụ có thể cố gắng cung cấp tin tức về Tần Tâm Điềm và Kiều Trạch Dân, nếu như có thể, tôi còn hi vọng biết được tên ngôi trường mà cụ từng dạy học, mời cụ giúp tôi, tất cả cũng là vì điều tra vụ án của Tần Tâm Điềm.”

“…”

Cụ ông đờ đẫn đứng thẳng bất động một lúc, tấm lưng dường như lại càng còng hơn, giọng nói khàn khàn phảng phất thêm chút quỷ bí:

“Người đã chết sẽ có oán, sẽ biến thành oan hồn không thể tiêu tán, sẽ tiếp tục tìm kiếm chân tướng mọi việc hoặc báo thù, đúng không?”

“Thưa cụ, tôi cũng không hiểu rõ chuyện này lắm, nhưng… Hẳn là sẽ có chuyện như thế.”

“Vậy ư? Đúng vậy, sao có thể không phải được chứ?”

“Cái gì?”

Tạ Duệ Đường giật mình, không hiểu rõ ý của ông cụ.

Khương Kiến Quốc không trả lời câu hỏi này mà chỉ liếc mắt nhìn con trai mình, xoay người lướt qua chỗ sô pha êm ái bọc da, ngồi xuống trước bàn trà gọi Tạ Duệ Đường:

“Ngồi xuống đi, tôi sẽ cung cấp cho cậu tin tức toàn diện nhất, có thể vạch trần tất cả bí mật, tìm được chân tướng.”

Tạ Duệ Đường giật mình, thật lâu sau mới ấp a ấp úng đáp:

“A, à, vâng ạ.”

Trước bình minh, Hắc Khuyển không cần ngủ, Kiều ngốc với Mạnh thiếu gia vẫn quấn lấy nhau thân thân mật mật nên chưa có ngủ cùng gấu mèo Khương mất ngủ tụ tập hết cả lại trong phòng, bọn họ đang nghe Tạ Duệ Đường kể lại tin tức có được từ chỗ Khương Kiến Quốc, trong cửa hàng quan tài im ắng chỉ có tiếng của cảnh sát Tạ hơi khàn khàn nhưng rất trầm quanh quẩn, sau khi việc trần thuật kết thúc, cửa hàng chìm vào im lặng, chỉ còn ánh nến đang nhảy nhót.

“Bà ấy là học sinh của ông nội tôi, Kiều Trạch Dân cũng thế, chuyện này… Là cha tôi cướp vợ của học sinh của ông nội…”

Giọng nói khàn đặc của Khương Cố Bình hơi nghẹn lại, gương mặt hơi vặn vẹo giống như bị ép phải nuốt một con ruồi bọ cực kì kinh tởm.

[Con người mà, luôn mắng chửi người khác là cầm thú gì đó, nhưng bản thân lại đi làm chuyện không bằng cầm thú.]

Hắc Khuyển vừa ngáp vừa nói, lập tức rước lấy ánh nhìn căm giận của bác sĩ và cảnh sát.

“Nếu như ông nội Khương cũng không biết địa chỉ của Tần Tâm Điềm, vậy cũng chỉ có thể bắt tay vào tìm kiếm từ chính Tần Tâm Điềm để vạch ra manh mối thôi.”

Kiều Mịch bỏ qua tất cả các chi tiết, đi thẳng vào vấn đề, con mắt đen như mực nhìn Tạ Duệ Đường chằm chằm:

“Cảnh sát Tạ, trước khi chúng tôi lấy lại được tự do, đành phiền anh đi lại nhiều một chút.”

“Được.”

Tạ Duệ Đường gật đầu theo phản xạ, sau đó mới cảm thấy phản ứng này của mình quá giống nô bộc, nhưng đã không thể nào cứu vãn nên đành cố gắng mỉm cười che giấu khổ sở trong lòng, khóe môi run rẩy.

“Hôm nay chúng ta cứ nghỉ ngơi đầy đủ đi đã.”

Trong hai tuần liên tục Liễu Cẩn Diên lần lượt lấy một chút máu, tóc linh tinh gì đó của mọi người rồi trốn đi mày mò hồi lâu, cuối cùng cũng giải quyết được đầu quỷ giáng, tuy rằng bọn họ cũng không biết rốt cuộc Liễu Cẩn Diên đã làm gì, nhưng kết quả mới là quan trọng nhất.

Tiếp theo, Tạ Cảnh Duệ cũng nhân thời gian hai tuần này mà tìm kiếm không ít tư liệu, nhưng sau khi Tần Tâm Điềm tốt nghiệp đã nhậm chức ở mấy bệnh viện liền, người thân trong nhà đã chết hết, bà ta không liên lạc với bạn học cũ, họp lớp mấy năm nay cũng không tham gia, mấy năm trước thậm chí còn từ chức không đi làm nữa, sau khi li hôn càng chẳng biết đã đi đâu, giống như đã hoàn toàn bốc hơi khỏi mặt đất, nhưng Tạ Duệ Đường vẫn kiên quyết đào xới cho bằng được từ chỗ chồng trước của Tần Tâm Điền, dùng mánh khóe lấy được đầy đủ hết tài liệu thông qua cơ quan của người kia, chỉ chờ mọi người cùng đi thăm dò rốt cuộc là có chuyện gì.

Tạ Duệ Đường đặt chồng tư liệu đã mốc meo của người kia lên bàn, mở ra cho tất cả mọi người cùng xem.

Hoàng Vĩ Quốc, nam, 47 tuổi, kinh doanh phòng mạch Nhân Ái, có ghi lại một lần li hôn, người vợ thứ hai lúc sinh con thì đột ngột phát bệnh tim bỏ mạng, có một đứa con, đứa con trai này từ nhỏ đã bị bệnh tim bẩm sinh…

Tư liệu liệt kê vô cùng tỉ mỉ chi tiết về cuộc sống của người đàn ông trung niên này.

“Cơ quan thật đáng sợ.”

Kiều Mịch tổng kết.

Cánh cửa gỗ chạm trổ hoa văn bị đẩy ra, một người đàn ông mặc áo gió trông rất khả nghi đội mũ sụp xuống che kín mặt. Ông ta rõ ràng là không ngờ được trong một tiệm quan tài lại có nhiều người đến vậy thì không khỏi giật mình, thật lâu sau mới tái mặt nghiêm nghị nói:

“Xin hỏi nơi này nghe nói cỏa một vị đại sư có thể giúp con người kéo dài tính mạng đúng không?”

Mọi người trong tiệm trợn tròn mắt:

“Hoàng Vĩ Quốc?! Đây không phải là nhắc Tào Tháo, Tào tháo liền đến hay sao?!”

“Tào Tháo thật đáng sợ.”

Liễu Cẩn Diên kết luận

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.