Em đi đâu vậy? Em có làm sao không?chân em sao vậy? Tú nhìn nó đầy lo lắng. Nó thì cúi gằm mặt xuống đất đôi mắt long lanh như sắp khóc vẻ hối lỗi. Nhìn nó như 1chú cún con vậy.(chỉ bên những người thân nó mới thực sự là nó).thấy vậy: -Nhật Tú cậu hỏi từ từthôi cậu đang làm con bé sợ đó.Đan Chi không sao nó bị trật chân. Con bé vừa va phải người không nên va là thiếu gia nhà họ Nguyễn. Minh Hoàng đấy nếu tôi không tới kịp thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu nhé. Lần sau nếu dẫn bảo bối ra ngoài thì nên chú ý nếu không chú Nam và nội... Thôi anh về đây.bảo bối lần sau không được chạy lung tung nữa đâu nhé.
Anh không nói gì lấy điện thoại gọi người tới xách đồ rồi bế nó ra xe về .
Đan Chi chân con sao vậy? Tú con trông em kiểu gì vậy?
-mẹ Nhi à! Mẹ Nhi đừng mắng 2.là do con nghich ngợm k nge lời anh nên mới vậy.
-thôi được rồi. Con lên phòng nghỉ đi. Mẹ đưa đồ ăn và thuốc lên cho.
Anh bế nó đặt lên giường.anh 2 à. Em xin lôĩ anh ôm nó vào lòng đợi nó ngủ đắp chăn rồi bước ra. Bố và nội nó nghe xong thì vôị vào phòng. Đang ngồi bên nó thì thấy mồ hôi túa ra miệng k ngừng xin lỗi nhận sai và cầu mong đừng rời bỏ nó. Ông Nam đau lòng ôm con gái váo lòng vỗ về. Nội thấy vậy nhìn 2bố con xót xa.lặng lặng về phòng,để lại không gian cho 2bố con.nó cảm nhận được hơi ấm thì dụi đầu sâu vào lòng ông nam rồi lại chìm sâu vào giấc ngủ chắc tại hôm nay mệt.bố xin lỗi con gái bé bỏng. Là do ta đã gây nên nỗi đau cho con. Giá mà ta có thể thay con chịu lấy tất cả nỗi đau mà con phải chịu