Đan Chi em giải bài này cho cô nhé.Đan Chi! Đan Chi em sao vậy?
Tiếg gọi của cô giáo làm nó bừng tỉnh:
Thưa cô em không làm được. Cô cho em ra ngoài. Nói rồi nó chạy ra ngoài.Gia Hùng vội đuổ theo nó. Đến bãi cỏ nó khuỵu xuống khóc.Gia Hùng đến bên ôm nó vào lòng một giọt nước mắt cũng rơi theo. Cậu vỗ về: Tớ xin lỗi vì không thể thay cậu chiu nỗi đau này. Nhưng tớ sẽ là bờ vai cho cậu dựa những lúc mệt moỉ,sẽ lau đi những giọt nước mắt và sẵn sàng bảo vệ cậu. Rồi nó ngủ trong vòng tay ấm áp của cậu. Nhìn nó như một thiên sứ diu dàng . Nhưng nét tinh nghich nhí nhảnh đã không còn mà thay vào đó là hình ảnh thiên sứ băng giá lạnh lẽo.