Tin tức nó còn sống và đã cứu được ông Alex, bằng tốc độ nhanh nhất
được truyền đi, một tên cận vệ được cử đi để báo tin cho hắn để dừng kế
hoạch tấn công làng Diabolical để cứu ông Alex.
Tên cận vệ
bay thật nhanh đến ranh giới, nơi hắn dừng chân để quan sát tình hình
làng bên kia, tên cận về vừa đến chạy vào lều tìm hắn nhưng được báo lại hắn đang quan sát tình hình bên ngoài, tên cận vệ lại gấp gáp đi tìm
hắn.
-nhìn ngươi như thế…chẳng lẽ đã có chuyện gì sao?
Tên cận vệ thở một hồi mới nói được.
-không , mọi chuyện đã được giải quyết hết cả rồi, bọn người phản bội đã bị bắt giam cả rồi.
-ừ, thế thì tốt.
Hắn quay người, đưa ống nhòm lên tiếp tục quan sát, tên cận vệ luống cuống vì chưa nói hết vấn đề cần nói.
-còn một chuyện nữa thưa đội trưởng.
Hắn nhíu mày nhìn tên cận vệ.
-còn chuyện gì?
-thưa…cựu tộc trưởng đã được cứu về an toàn rồi thưa ngài, tộc trưởng bảo tôi đến báo với ngài để ngài trở về, và điều quan trọng nhất là người cứu tộc
trưởng là…là vợ ngài, cô ấy chưa chết, cô ấy đã cứu tộc trưởng.
Tên cận vệ thấy làm lạ, nếu nghe tin người vợ đã chết của mình vẫn còn sống thì phải vui mừng mà chạy về để gặp mặt chứ, cớ sao mặt cũng chẳng có
chút biến sắc, vẫn bình thản như thế, hình như khóe miệng hơi cong lên.
-chịu về rồi sao.
Tên cận vệ tròn mắt nhìn hắn, hắn trở về vẻ nghiêm túc như mọi khi.
-không có gì, ngươi mau thông báo với mọi người mau thu dọn đồ quay về.
-vâng.
Tên cận vệ dù thắc mắc, nhưng vẫn làm theo lời dặn của hắn.
Hắn để cho mọi người thu dọn còn mình, chậm trải tiến về phiến đá to đằng trước, hắn khẽ tặc lưỡi và liên tục lắc đầu.
-cái tên lười biến này thật là, tôi không hiểu tại sao cậu lại được làm phó đội trưởng đấy,cậu đi cửa sau à?.
Một thanh niên với mái vàng ngang vai, đang nhắm mắt và dựa vào tảng đá, khẽ mở mắt nhìn hắn, rồi hét to.
-có cậu mới đi cửa sau!!! Ông đây là bằng năng lực của mình để đi lên nhá!!!
Hắn nhếch môi.
-phản ứng như thế này chỉ khiến người ta tin điều đó là sự thật thôi.
Hắn làm cho người kia tức đến đỏ mặt, liền đứng dậy chỉ vào mặt hắn.
-cậu quá đáng lắm rồi đấy Ray, đừng tưởng là đội trưởng thì tôi sợ nhá, tôi
là ai kia chứ? là Ken đại đại đại đẹp trai, tài năng, sức mạnh vô biên,
người người yêu quý, người người si mê, và....
-bớt ảo tưởng đi.
Hắn cướp lời, Ken càng tức, định nói tới cùng với hắn thì tên cận vệ khi nãy đi đến.
-thưa, mọi thứ đã thu dọn xong rồi, khi nào chúng ta mới về ạ?
-sao lại về? không đánh nữa à??? Ken nhìn hắn thắc mắc.
Tên cận vệ nhanh nhẹn giải thích cho Ken mọi việc, hắn ra lệnh cho mọi người lập tức quay về.
Ken vung cánh định bay đi nhưng bị hắn kéo lại.
-gì đây tộc trưởng??? thiệt tình…ông đây đi cửa sau đấy được chưa??? Cho tôi về thức suốt đêm tôi cần ngủ bù.
-điên, tôi kéo cậu lại không phải vì chuyện đó.
-thế chuyện gì nói nhanh lên! Ken ngáp dài.
Hắn ra hiệu cho hắn kề tai lại gần hắn, dù khó chịu nhưng Ken vẫn làm theo.
Sắc mặt của Ken đang có chút ngái ngủ, nhưng khi nghe hắn nói gì đó mặt Ken có chút chấn động, mí mắt còn giựt liên hồi.
-cá…cái gì??? cậu có bị điên không hả?? kêu tôi làm mấy chuyện đó, không bao giờ, quên chuyện đó đi.
Ken mặt hầm hầm định bỏ đi.
-đứng lại.
Ken không thèm nghe hắn nói mà cứ bước đi, hắn cười khẩy.
-ngày hai mươi ba, xem trộm nữ sinh, ngày hai mươi lăm lẻn ra ngoài vào bar
uống rượu, ngày ba mươi đi chơi bỏ buổi tập luyện…..cậu nói xem nếu để
tộc trưởng biết được, phó tộc trưởng cậu đây xem ra chuẩn bị cắt chức
rồi.
Bước chân của ken khựng lại, mặt cắt không còn giọt máu.
-c..câ..cậu…
Ken đơ người ra không còn tranh luận được với hắn, hắn cười khẩy.
-thế nào? làm hay không làm? Mau về thôi tộc trưởng chắc đang chờ ở điện rồi nhỉ?
Suy nghĩ một hồi, ken hét lên.
-làm, ông đây làm!!!!
…….
Sau khi giúp Sam xong, nó nghe nói có người đã đi thông báo cho hắn, nhưng
nó đợi, sao thấy thời gian trôi chậm gấp trăm gấp ngàn lần, làm nó càng
thêm sốt ruột.
Nó quyết định trực tiếp đi gặp hắn cho thỏa
lòng mong nhớ, bay đi được một đoạn nó gặp đoàn cận vệ bay từ phía ngược lại nhưng nhìn mãi chẳng thấy bóng dám của ai đó.
Nó hỏi một tên cận vệ.
-xin lỗi, cậu có thấy Ray đâu không?
Tên cận vệ hơi bất ngờ, và có vẻ lúng túng khi nhìn nó,hồi lâu mới trả lời.
-đội trưởng bảo chúng tôi về trước, ngài ấy nói có chuyện cần làm.
Chuyện cần làm? Có chuyện gì quan trọng đến nỗi mà nghe tin nó về vẫn không đến gặp?
Nó cám ơn tên cận vệ rồi bay đi, nó chợt mỉm cười khi nhớ lại tên cận vệ lúc nãy gọi hắn là đội trưởng, nghe oai thế cơ mà.
Hắn vẫn ở chỗ đó, vừa thấy dáng hắn , nó vui mừng đáp xuống.
Nhưng, hắn không đứng một mình, kế bên hắn là ai kia? Là con gái sao? Có vẻ hai người họ còn đang trò chuyện rất vui vẻ.
Nó đứng đó mãi một lúc hắn mới nhìn về phía nó, khác hẳn với tưởng tượng
của nó, hắn không cười, không vui, không đến ôm nó, mà vẫn khuôn mặt
lạnh lùng không cảm xúc, khác hẳn khuôn mặt khi nói chuyện với cô gái
kia.
Có chút hụt hẫng, nhưng nó vẫn mỉm cười bước đến phía hắn.
-em về rồi ! giọng nó thỏ thẻ.
Hắn lạnh lùng không thèm nhìn nó, mà quay sang cô gái kia.
-em về nhà trước đợi anh, anh có chuyện cần giải quyết.
Cô gái kia nghe hắn nói vậy, e thẹn gật đầu rồi bay đi.
Nó đứng đó nhìn thấy hết, chuyện này là sao ? sao hắn lại dịu dàng với cô
gái đó còn với nó lại lạnh lùng như thế ? hắn còn giận về chuyện năm xưa sao ?
Tay nó nhẹ nhàng kéo tay hắn.
-anh còn giận em sao ? em xin lỗi mà, lúc…lúc đó em không còn cách nào khác, nhưng giờ em đã về rồi, em đã giữ lời hứa rồi mà.
Hắn lạnh lùng hất tay nó ra, xoay lưng về phía nó.
-tôi không bắt em giữ lời hứa, vì lúc em ra đi em đâu hỏi ý kiến tôi ! em cũng đâu hiểu cho cảm giác của tôi !
Hắn nói vậy có nghĩa là hắn còn giận, nó nghĩ nếu nó kiên nhẫn xin lỗi thì
hắn sẽ tha lỗi cho nó thôi, đối với nó hắn rất dễ mềm lòng mà.
Nó choàng tay ôm hắn từ phía sau.
-em xin lỗi mà….em biết anh sẽ rất buồn, cũng sẽ rất đau, nhưng em không có lựa chọn khác, làm như vậy em cũng rất đau, thời gian qua không ngày
nào em không nhớ đến anh, chỉ muốn về để gặp anh , nhưng còn lời hứa với mẹ anh em không thể bỏ dở được.
Hắn định gỡ tay nó ra, nhưng nó nhất quyết ôm thật chặt.
Hắn mỉm cười, nhưng hắn nghĩ màn kịch này đã làm phải làm cho đến cùng, để sau này nó không tùy tiện mà bỏ hắn đi nữa.
-bỏ ra.
Giọng hắn lạnh lùng, nó lắc đầu và ôm chặt hơn nữa, hắn cố nén cười và giọng lạnh lùng hơn.
-tôi nói bỏ ra !!!
Hắn lớn tiếng làm nó giật mình, đôi tay cũng từ từ nới lõng và buông hẳn ra.
Mi mắt nó bắt đầu bọng nước, nó cố kiềm nén để không khóc, nó tự nhủ, hắn chỉ giận nó quá nên mới như vậy thôi.
-em…
-cô gái lúc nãy em cũng đã thấy rồi chứ? Trong khoảng thời gian em ra
đi…tôi buồn tôi đau khổ, cô ấy luôn ở bên cạnh tôi an ủi, chia sẻ với
tôi mọi thứ, tôi không nghĩ mình sẽ có tình cảm với ai khác ngoài em,
nhưng không ai biết trước được mọi việc…tôi và cô ấy….
-em hiểu rồi…em thực sự hiểu rồi…
Mọi cảm xúc như vỡ òa, lòng nó đau như ai xé, cái ngày nó mong đợi bấy lâu
nay là thế này sao ? nó còn tưởng tượng đủ thứ hạnh phúc vậy mà sự thật
lại như thế này.
Có sai lầm khi nó quyết định bỏ đi, có sai lầm khi nó đặt hết lòng tin vào hắn, để rồi phải đau như thế này.
Nếu thật sự yêu nhau thì không thể dàng thay đổi như thế này, nếu thật sự
hắn không còn yêu nó nữa, và đã có người khác bên cạnh thì nó còn nếu
kéo để làm gì ?
Nó lui mấy bước, xoay người và bay đi.
Nó vừa bay đi, trong bụi cây rung rinh và cô gái khi nãy bước ra.
-vợ cậu đẹp thật đấy !!
Là một cô gái nhưng giọng nói là giọng của nam, và giọng nói này là của Ken.
Hắn lườm Ken.
-cậu muốn chết à.
Ken không quan tâm đến lời của hắn , mà lấy khăn tay lau đi lớp trang điểm
trên mặt, còn tiện tay cởi phăng bộ quần áo nữ trên người.
Thân hình của Ken khá gầy, cộng thêm khuôn mặt mang nhiều nét con gái, nên
khi giả thành con gái nếu ai chưa từng gặp thì không thể nào nhìn ra Ken được, nên nó mới bị hắn lừa dễ dàng.
-mà cậu cũng quá đáng thật, làm người ta khóc đỏ hết cả mắt, cậu không sợ cô ấy bỏ cậu đi thật à ?
Hắn cười.
-chỉ là một sự trừng phạt nhỏ vì tội dám bỏ đi lâu đến vậy thôi, đợi vài ngày đến làm lành với cô ấy là xong.
Ken nhìn hắn lắc đầu.
-chưa chắc đâu nhá, làm người ta tổn thương đến vậy mà còn tự tin, có khi đến gặp bị cô ấy tát vào mặt cho mấy cái rồi tống cậu đi đấy.
Hắn không quan tâm đến lời Ken mà thong thả bước đi, còn Ken đang mãi miết gỡ các phụ kiện rắc rối trên đầu.
-ôi cái đầu tôi…cái tên điên kia sao dám bỏ ông đi trước thế hả ?
Hắn không quay lại nhìn nhưng giơ tay lên vẫy tạm biệt Ken làm Kem tức sôi máu.
-cái đồ vô ơn…ông đây phải chịu nhục giả gái giúp mà còn dám bỏ ông đây đi
trước !!! ông đây trù ngươi bị vợ bỏ, con sinh ra không có mông !!!! Ken hét to.
Hắn cứ mãi thong thả mà không biết những việc mình làm, sau này khiến hắn phải hối hận thế nào…
/////////////////còn vài giờ nữa thôi là sang năm mới rồi, chúc các bạn có một năm mới vui
vẻ, có nhiều khoảnh khắc hạnh phúc bên gia đình và bạn bè
happy new year
sweet girl