Thiên Sứ Bị Thất Lạc

Chương 54: Chương 54: Anh Muốn Diễn, Em Sẽ Diễn Cùng Anh




ở nhà cũ của nó.

Tim cứ chấp tay sau lưng, đi qua đi lại trong phòng khách, mặt thì nhăn nhó khó chịu.

-chán quá!!!

Min đang dọn dẹp các phòng trên lầu, vừa bước xuống là thấy điệu bộ của Tim, Min lườm một cái.

-em thôi thản vản đi, nếu chán thì phụ chị dọn dẹp đi, nếu không nhanh tối nay cho em ngủ chung với bụi.

Sẵng tay Min ném một cái giẻ lau cho Tim, dù mặt có vẻ khó chịu nhưng Tim vẫn xắn tay áo lên, và làm việc, nhưng miệng thì vẫn lầm bầm.

-chị Anna này thiệt tình, đi lâu như vậy chẳng biết khi nào về, với lại ở đây thiếu gì nhà đẹp chị ấy không chọn mà lại chọn ngôi nhà cũ này, để phải mất công dọn dẹp mọi thứ.

-chị ấy lâu lắm mới về làng mà, chắc có nhiều chuyện cần làm và nhiều người muốn gặp, còn chuyện dọn nhà em hãy làm cho tốt đi còn than một lời nào nữa chị đánh em đấy!!!

Tim không dám nói gì thêm, vì nếu Min cảnh báo vậy rồi mà còn nói nữa là bị dính đòn chắc luôn.

Jack chăm sóc mẹ hắn ở phòng trên lầu, thấy tình trạng bà ổn rồi Jack mới nhẹ nhàng đi xuống nhà để yên cho bà nghỉ ngơi.

Vừa xuống nhà, Jack nhìn Tim và Min rồi chợt thở dài, người Jack muốn nhìn thấy nhất đến giờ vẫn chưa về, Jack buồn rầu ngồi xuống sofa.

Ánh mắt sắc bén của Tim nhìn sang Jack, ném cái giẻ lau xuống sàn hùng hổ đi đến chỗ Jack.

-ohlala, tụi này phải làm cực lực, cậu lại ngồi trông nhàn nhạ thế à.

Jack trố mắt nhìn Tim.

-ta sao?

-sao sao cái gì, tôi không nói với cậu chẳng lẽ tôi tự kỷ à?

Trước đây ai ai cũng tôn kính Jack nên cẩn thận trong trong mọi hành động và lời nơi với Jack, nhưng đây là lần đầu tiên có người nói với Jack như thế này.

-ờ…ta..

Tim đưa tay lên xoa xoa trán, lắc đầu nhìn Jack.

-lại một tên không bình thường, thôi bỏ đi…đây cầm lấy, đi lau bụi đằng kia đi.

Tim nhặt cái giẻ lau đưa cho Jack, mặt Jack có chút đơ đơ, làm Tim mất kiên nhẫn và dúi giẻ lau vào tay của Jack luôn.

-nhanh lên, nhanh lên, nếu không chị Anna về là không có chỗ cho chị ấy nghỉ ngơi đấy.

Nghe tên nó Jack bật dậy, nhanh tay lau dọn, tuy là lần đầu làm chuyện này nhưng mặt Jack hiện rõ sự quyết tâm.

Còn Tim nhìn mà đơ người chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, vừa mới nãy còn ngơ ngơ mà sau biến thành người nhanh nhẹn và siêng năng như thế này.

Cửa chính đột nhiên bật tung, sau đó là nó bước vào, mặt mũi tèm lem.

Tim, Min và Jack nhìn nó, nó còn không ngước nhìn bọn họ mà cứ thút thít.

Min chạy lại xem nó thế nào.

-chị ơi, chị sao thế? có chuyện gì xảy ra sao ạ?

Nó ngước nhìn Min, cười rồi nói.

-kh..không sao…không sao mà…

Nhưng điệu bộ cười của nó lúc này giống như mếu vậy càng khiến Min lo lắng hơn, trong thời gian quan biết nó , dù khó khăn cách mấy, dù ấm ức đến đâu, Min vẫn chưa bao giờ thấy nó khóc và yếu đuối như thế này, chắc hẵn có chuyện gì lớn xảy ra rồi.

Tim tuy là một người có tính cách nhoi nhoi vậy nhưng là người biết lo nhất, thấy nó khóc như vậy , Tim đùng đùng tức giận.

-nhìn chị khóc vậy nhất định là bị ai ăn hiếp rồi, nói em nghe là ai , nhất định em sẽ đánh người đó tàn phế luôn, nào chị nói đi là ai.

Nó liên tục lắc đầu, có dấu hiệu sắp khóc to lên, Min nhéo tay Tim, rồi nói khẽ.

-em không biết gì thì im miệng lại dùm chị đi, đừng làm chị ấy kích động nữa.

Tim xoa tay rồi đứng sang một bên, riêng Jack đứng yên lặng kế bên nhìn nó, Jack không dám hỏi thâm vì lúc sáng thái độ lạnh lùng của nó, Jack sợ nếu nói gì sai gì lại bị nó ghét nữa thì không xong, nên việc duy nhất là im lặng quan sát.

-Anna!! Có phải là bạn không???

Là một giọng nói rất quen thuộc, nó quay lại hướng ra cửa.

-July à…

July ở ngoài cửa chạy vào và ôm nó thật chặt.

-là bạn thật rồi, mình nghe nói bạn còn sống lúc đầu mình không tin, mình định đi đến chính điện tìm gặp bạn nhưng nửa đường đã thấy bạn rồi, nhưng gọi mãi bạn không nghe nên mình bay theo bạn về đây luôn.

July biết tin nó còn sống, vui mừng đến sắp khóc, vội vàng đi tìm nó, nhưng may mắn lại gặp nó giữ đường nhưng gọi tên nó mãi nó vẫn không quay lại.

Lúc đó nó vừa bay vừa khóc, nên chẳng còn biết gì xung quanh, nên lúc July gọi nó không hề nghe thấy.

-mình..xin lỗi...

July nghe giọng nó nghèn nghẹn, nên buông nó ra, July hoảng hốt khi thấy nó khóc, vội vàng lau đi dòng nước mắt trên mặt nó.

-sao bạn lại khóc? Bạn bình an trở về là chuyện vui mà, bạn không biết đâu nghe tin bạn không còn trên đời mình đã sốc thế nào đâu, đau lòng muốn chết, nhưng mình có đau lòng cũng không bằng Ray đâu, anh ấy…..

July vừa nhắc đến tên hắn thì nó đã òa khóc lên, làm July phát hoảng.

-sao bạn lại khóc nhiều như thế? đừng như vậy mà….bạn khóc làm mình cũng muốn khóc theo đây nè.

Mắt July bắt đầu rưng rưng, nó ôm chầm lấy July mà nghẹn ngào.

-ng…người đó..hức…người đó nói không còn yêu mình…người đó thật sự …thật sự không cần mình nữa rồi..hức.

Nghe nó nói không đầu không đui, July cũng chẳng hiểu gì, chỉ biết an ủi nó.

-thôi nín đi mà, đừng khóc nữa mình đau lòng lắm!

July vỗ vỗ vào lưng nó an ủi, nó khóc một lúc rồi cũng bình tĩnh lại, và buông July ra.

-chị ơi, chị ổn không ạ?

Min nhìn nó, mặt nó buồn buồn nhưng vẫn gật đầu cho Min an tâm.

-đây là bạn chị July, còn đây là em mình Min và Tim, còn người này là Jack.

July cười với mọi người, nó nói với mọi người là có chuyện cần nói với July nên kéo July một mạch lên lầu.

Tim nãy giờ một tay đặt lên cằm , hình như suy nghĩ gì đó, Tim quay qua nói với Min.

-đúng như em nghĩ, chị ấy bị thất tình rồi, lúc này vừa khóc vừa nhắc đến người ấy nữa.

-em biết thì cũng đừng nói trước mặt chị ấy, chưa bao giờ thấy chị ấy khóc như vậy, có nghĩ chị ấy đau lòng lắm, em nhớ giữ mồm giữ miệng biết chưa?

-em biết rồi, mà không biết anh lại từ trối chị ấy như thế, đúng là tên có mắc như mù, có ai vừa đẹp vừa giỏi như chị ấy không chứ?

-đừng ở đó nghĩ linh tinh nữa, mau dọn dẹp nhà!!!

Tim nhăn mặt.

-sao số tôi khổ vậy nè trời!!

Những lời Tim nói, cứ như cái gì đó đâm sâu vào trái tim Jack,thì ra nó đã có người yêu thương, thảo nào mà khi còn ở làng, hết lần này đến lần khác Jack ngụ ý nói yêu nó, mà phị nó phớt lờ.

Nhưng vừa rồi chẳng phải người đó đã làm nó khóc sao? vậy Jack vẫn còn cơ hội, vẫn còn cơ hội để ở cạnh nó.

Nó kéo July lên lầu, và dẫn July vào phòng cũ của ba mẹ nó, nơi mẹ hắn đang nghĩ ngơi.

-dì nằm trên giường là ai thế Anna?

Nó ra hiệu cho July ra ngoài, nó chỉ muốn cho July thấy mẹ hắn, sau đó sẽ kể cho July nghe mọi việc.

Nó đi đến cạnh cửa xổ ở cuối hành lang, đưa mắt nhìn ra ngoài, July bước đến đối diện nó.

-người nằm trên giường khi nãy là cô Bella, là mẹ của người đó.

July tròn mắt, nhắc lại.

-Bella?? Cái tên này, hình như là người con của ông Arthur, vậy có nghĩ là mẹ của Ray sao?

Nó gật đầu.

-mọi người đã gieo bao tiếng ác cho cô ấy xuốt ngần ấy năm, nhưng họ đâu biết rằng cô áy phải chịu đau đớn thế nào, năm xưa vì muốn mối bất hòa giữa hai làng chấm giứt cô ấy đã một mình đi qua làng bên ấy, ngờ đâu họ lại bắt giam và còn hành hạ cô ấy thành ra như thế, nếu như hai năm trước lần đi vào thánh địa mình không bị rơi xuống vực và được người làng bên đó cứu thì mãi mãi vẫn không biết được cô Bella bị giam giữ trong ngục.

-thì ra người làng Diabolical đã cứu bạn , như vậy họ đâu phải người ác độc như mọi người nghĩ.

-chuyện này rắc rối lắm, để khi khác mình sẽ kể cho bạn nghe.

July gật đầu, ánh mắt nó đượm buồn nhìn ra cửa sổ, dù được July và mọi người an ủi, nhưng sao nó quên được cái cảm giác đau lòng đó, nó cố gắng không nghĩ đến nhưng trong đầu nó lại hiện lên từng câu nói của hắn.

July thấy nó như sắp khóc , nên cuốn cuồng hỏi chuyện.

-mình không biết có chuyện gì xảy ra nhưng…nhưng chắc có hiểu lầm gì giữa bạn và anh ấy rồi, bạn đừng buồn mình sẽ giúp bạn đi hỏi rõ.

Nó lắc đầu.

-sao mà hiểu lầm được, chính mắt mình thấy chính tai mình nghe mà…mình cũng muốn đó không phải sự thật lắm…nếu người ta đã thay lòng như vậy thì mình biết làm thế nào bây giờ, chỉ có thể cố quên thôi…

July quan sát nó hồi lâu, rồi đánh bạo hỏi.

-Anna này, bạn nghe mình nói một câu thôi nhé!

Nó gật đầu , July hít một hơi dài rồi nói.

-mình không biết đã có chuyện gì đã xảy ra với bạn và Ray nhưng, mình tin chắc là sự hiểu lầm thôi, trong khoảng thời gian hai năm , khi mọi người nghĩ bạn đã không còn trên đời nữa, ai cũng hụt hẫn cũng buồn, nhưng hơn ai hết Ray, là người buồn và đau khổ nhất, thời gian đầu anh ấy như một cái xác không hồn vậy, nhìn anh ấy ai cũng thấy tội, mọi người cũng khuyên nhũ hết lời nhưng anh ấy vẫn tin bạn còn sống, anh ấy còn điên cuồng phá đi phận mộ của bạn cho dù nó được làm mới bao nhiêu lần đi nữa. mọi người trong làng ai cũng nghĩ thời gian rồi anh ấy cũng sẽ quên bạn, nhưng không xuốt hai năm trời, ngày nào anh ấy cũng đến mộ bạn đến tối, cũng có khi ngủ lại đó luôn, tấm chân tình anh ấy dành cho bạn, người trong làng ai cũng cảm động, và thế rồi những cô gái trẻ trong làng, yêu thích Ray ngày một nhiều, nhưng anh ấy phớt lờ, thậm chí những cô gái ấy còn chủ động tấn công Ray nhưng anh ấy xem họ như không khí vậy thôi, nên dù nói thế nào chuyện anh ấy thay lòng mình vẫn không tin đâu.

Những lời July nói, nó hiểu nó cũng thấy hắn tiều tụy như thế nào khi quay về làng mà, nếu như lời July nói, vậy khi nó bỏ đi hắn vì nhớ nó mà ra ngôi mộ giả đó, tình cảm dành cho nó vẫn khôn thay đổi.

Nhưng…người con gái đó, còn những lời hắn nói…đầu nó rối.

-nhưng mà…anh ấy đã chính miệng nói với mình là…là anh ấy đã yêu người con gái đó!

July nhíu mày.

-nếu chuyện anh ấy có người yêu khác thì mình phải biết chứ, trong làng mình là người nắm bắt thông tin nhanh nhất mà.

Nó lắc đầu, vì bây giờ nó không thể suy nghĩ được điều gì.

-không được rồi mình phải đi hỏi Ray cho ra lẽ, nếu mà thật sự anh ấy có người khác mình sẽ cho anh ta biết tay.

July nhanh chóng kéo tay nó đi, nó thẩn thờ mà đi theo July ra khỏi nhà.

…….

………

Đến nơi cần đến July kéo nó nấp vào một bụi cây gần nơi tập luyện của hắn.

Ban đầu là định theo dõi xem, người con gái đó có xuất hiện không nếu xuất hiện, July sẽ chạy ra đánh cho nó chừa.

Nó nghe xong mà lo lắng, tự dưng đi đánh người ta , lỡ hắn nóng lên bảo vệ người kia thì nó thế nào đây? Phải xem họ tình cảm với nhau sao? như thế bảo nó chết đi còn hơn.

Nó đứng dậy, định bỏ đi nhưng July nhất quyết kéo nó lại, rồi nói khẽ.

-bạn đừng đi, đợi một chút nữa thôi mà.

Nó thấy July nài nỉ, nó lại mềm lòng, với lại nó cũng muốn làm cho rõ, nếu thật sự hắn thay lòng thì nó sẽ không vương vấn mà quên hắn.

Đợi một lúc sau hắn cũng có mặt ở đó, hình như là dặn dò tất cả cận vệ tân cườung canh gác gần ranh giới, sau khi đám cận vệ tản đi hết còn lại một mình hắn.

Hắn ngồi một mình ở đó, nhìn trời nhìn mây, rồi đột nhiên cười một mình, còn cười rất tươi.

Nó nghĩ hắn nhớ đến cô gái kia rồi cười như vậy, lòng càng thêm giận.

Ken từ đằng xa bay đến, rồi đáp xuống chỗ hắn, nhưng lưng Ken quay về phía nó và July nên họ không nhìn thấy mặt.

Ken chỉ thẳng vào mặt hắn.

-tên điên dám lừa ông, sao cậu nói được nghĩ vậy mà vừa về đến điện lại được lệnh đi tuần tra, là cậu chơi tôi đúng không hả???

Hắn cười khẫy.

-tôi đâu có nói là được nghĩ, với lại ra lệnh đi tuần là tộc trưởng giao cho cậu muốn phàn nàn thì đến gặp tộc trưởng đi, đừng có lãm nhãm với tôi.

Ken xoay người lại ngồi xuốn cùng hắn.

-tộc trưởng này thật là, tôi mệt muốn chết mà còn bắt tôi đi.

Ken là người không trời không sợ đất chỉ sợ nhất là đắt tội với tộc trưởng, lần nào nhắc đến tộc trưởng mặt cậu ta cũng xanh lè, và đó là điểm yếu của Ken mà bị hắn nắm được, mấy lần Ken vật vã với những trò uy hiếm của hắn.

Trong bụi cây, nó đang cố mở to mắt hết cở, nó thấy ken rất quen hình như đã gặp ở đâu rồi, nó cố nghĩ, cố nhớ lại mọi chuyện.

-nhớ rồi! nó thốt lên

July quay sang nhìn nó.

-bạn nhớ điều gì sao?

-người con gái đó khuôn mặt rất giống cậu ta, cái cậu ngồi kế hắn đấy! có khi nào cô gái đó là chị hay em sinh đôi gì của cậu ta không?

July lắc đầu, vì Ken cũng là một trong ba người hot nhất khi còn học trong trường mà , nên mọi thông tin về Ken July cũng như những nữ sinh khác điều biết rõ.

-không đâu, anh ấy là Ken là phó đội trưởng, gia đình anh đó chỉ có mình anh ấy là con thôi.

Nó nhìn kỹ lần nữa, thật sự giống, rất giống không sai vào đâu được.

-mình chắc chắn mà, rất giống! nó quả quyết.

July cũng nhìn hắn và Ken hồi lâu , July bảo nó tiến gần lại chỗ hắn ngồi để nghe hắn và Ken nói gì, cũng tiện thể cho nó nhìn kỹ lại lần nữa.

-này Ray, cậu định khi nào làm lành với vợ?

Hắn liếc Ken.

-chuyện của tôi cậu quan tâm làm gì?

Ken thở dài.

-chỉ là hiếu kỳ muốn biết cậu bị cô ấy đáng ra sao thôi, lúc trưa làm người ta khóc đến như vậy mà, mà này có phải cậu không còn yêu cô ấy phải không? không còn yêu mới làm người ta đau lòng như vậy.

-cậu im miệng lại được rồi, yêu hay không thì liên quan gì đến cậu.

-đương nhiên là liên quan! Ken lấy tay vuốt tóc- nếu cậu không còn yêu, tôi đây sẽ thay cậu yêu và bảo vệ cô ấy.

-cậu muốn chết ? hắn tức giận.

Ken thấy sắc mặt hắn thay đổi liền đứng dậy lùi ra sau mấy bước.

-ấy ấy, làm gì nóng lên thế, tôi chỉ nói đùa thôi mà, tôi biết cậu yêu vợ cậu nhất trên đời ! ken cười hề hề với hắn.

-biết thì tốt, biến đi.

Ken cũng bước đi theo lời hắn, nhưng được hai bước thì quay lại, hét to.

-ông đây chịu nhục giả gái giúp cậu, vậy mà cậu đối xử với tôi như vậy ông đây trù cậu bị vô sinh hahaha !

Ken cười lớn rồi bỏ chạy hắn mặt tối đen, bật dậy đuổi theo Ken.

-hôm nay cậu chết-chắt rồi ! hắn nhấn mạnh.

Giả gái ? giả gái sao ?

Câu hỏi xuất hiện trong đầu nó, nó sâu chũi lại mọi việc , và đã hiểu rõ sự thật.

-Anna bạn nghe Ken nói không ? anh ấy giả gái đấy, còn giúp Ray chuyện gì nữa.

Nó , ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn July.

-bị biết tất cả rồi, anh ấy vì giận mình bỏ đi xuốt hai năm, nên tạo màn kịch này chọc tức mình, được lắm, được lắm anh dám làm em khóc và đau lòng đến vậy.

-thế bây giờ bạn tính sao ? July hỏi.

Nó không trả lời Juluy mà nhìn về hướng hắn vừa bay đi.

-được, anh muốn diễn, em sẽ diễn cùng anh !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.