Đám người phản bội bên tộc Diabolical, đợi mãi không thấy người của
làng nó qua giải cứu, đành quay về, nhưng khi quay về thì gặp bất ngờ
không hề nhỏ mà nó để lại.
Phòng giam trống không , kể cả phòng giam của mẹ hắn cũng trống, sợi xích cũng bị đứt lìa.
Ông Shifty có chút hoảng loạn, nhưng vẻ mặt vẫn cố giữ bình tĩnh, nhưng trái lại với ông ta những người khác đã cuốngcuồng lên.
-sao có thể thế này? bọn họ đâu cả rồi? một tên ngơ ngác nhìn xung quanh.
-nhìn không biết sao còn hỏi, một là tự trốn thoát hai là có người đến cứu đi rồi! một tên khác chen vào.
Ông Shifty có vẻ trầm ngâm đang suy tính điều gì đó, lão già kế bên không khỏi lo lắng, vỗ nhẹ vào vai ông ta, rồi nói.
-bây giờ chúng ta tính sau đây? Con tin biến mất chúng ta lấy gì uy hiếp bọn chúng? Còn về tên ranh con đó lỡ… nó hết với người trong làng thì chúng ta tính sau đây? Chết thật biết vậy đã để người lại canh giữ rồi.
Ông Shifty xoay người, nhìn mọi người ở đó một thể rồi từ từ nói.
-chuyện này ta không lường trước được, nhưng nói là điều bất lợi thì cũng không phải…mà đây còn là cơ hội để chúng ta lật đổ tên ranh đó, và khiến dân
làng đứng về phía chúng ta, vẹn cả đôi đường.
-ông đã có kế hoạch gì khác sao? mau, mau nói ra đi.
Thấy mặt lão ta và mọi người có vẻ mong đợi, nên không chần chừ ông Shifty cất giọng.
-cứ nói với dân làng tên ranh con đó bị người bên kia giết chết, dân làng
sẽ càng thêm hận những người bên làng đó, và khi đó chúng ta sẽ nắm trọn lòng tin của bọn dân làng, và sẽ dễ dàng ra tay hơn.
Mọi người nghe xong điều gật đầu đồng tình, nhưng vẫn còn chút thắc mắc.
-nhưng lỡ bọn dân làng kia bảo chúng ta tấn công vào bên làng đó trả thù cho tên ranh con thì sao?
Ông Shifty cười khẩy.
-thì cứ đi đánh theo ý bọn họ, nhưng nói người bên đó quá mạnh nên không
đánh thắng được, khi nào chúng ta nắm vững quyền lực , thì chuyện đánh
làng bên kia tính sau.
-được lắm, chúng ta cứ như lời tộc trưởng mà làm.
-tộc trưởng? ông Shifty thắc mắc.
Một người nhanh chóng chen vào.
-tên ranh con đó xem như đã chết thì ai có quyền lực để lên ngôi tộc trưởng đây? Đương nhiên là ngài rồi thưa tộc trưởng.
Nghe bọ họ nịnh bợ, trong lòng vui sướng, ông Shifty cười to.
-tốt lắm, vậy cứ như kế hoạch mà làm.
……….
Còn tình hình bên làng nó đã ổn định trở lại, đám người phản bội và Luna bị giam ở ngục chờ ngày xét xử, nhưng có một điều lạ là đến giờ vẫn không
thấy bà Eva đâu cả.
Chẳng lẽ bà ta đã bỏ trốn mặc kệ con gái
mình bị giam trong tù sao? nhưng đó không phải tính cách của bà ta, liệu bọn họ còn âm ưu nào khác?
Cứ thế trôi qua hai ngày, hắn thì đang chăm chỉ huấn luyện cho đội cận vệ, vẫn chưa chịu đến làm lành với nó.
Còn phía nó vẫn còn chưa ra tay, chẳng biết nó sẽ làm thế nào để phạt hắn , chỉ vì muốn nó hối hận về bỏ hắn đi, vậy mà hắn làm nó khóc đến vậy,
chắc chắn nó cũng sẽ làm cho hắn khóc giống như nó vậy mới hòa nhau
được.
Hắn đang quan sát những cận vệ tập luyện, nhìn những
cận vệ tập luyện chăm chỉ thế này, hắn tự nhủ dù cho bọn làng bên có
dùng thủ đoạn gì đi nữa cũng chẳng đánh thắng được.
-mọi người dừng lại, nghỉ mười lăm phút rồi tập tiếp.
Hắn hô to, mọi người cuối chào hắn rồi tản ra những bóng râm dưới các tán cây ngồi nghỉ, hắn cũng tìm một chỗ cho mình.
Hắn lấy chai nước uống một ngụm, ở đằng xa Ken đi đến, vẻ mặt Ken nhìn hắn có chút kì lạ.
Ken ngồi đối diện hắn, liên tục lắc đầu, sau đó tay đặt lên vai hắn mà vỗ vỗ, ra vẻ rất cảm thông với hắn.
Hắn hất tay Ken ra, gằn giọng.
-lại gì nữa đây.
Ken thở dài.
-nhìn cậu thật là tội nghiệp đấy, haiz…chuyện này cũng có một phần lỗi của
tôi nữa, nhưng không trách tôi được vì cậu cứ ức hiếp tôi nên tôi lúc
nào cũng trù ẻo cậu, nhưng thật không không ngờ nó thành sự thật rồi,
thôi cậu đừng buồn!!
Ken lại liên tục vỗ vào vai an ủi hắn, hắn thì không hiểu gì mặt cứ khó chịu , rồi quát Ken.
-biến, cậu còn ở đây lảm nhãm thì đừng trách tôi!!
-tôi chỉ muốn an ủi cậu thôi mà, haiz …thật là, vợ sắp mất đến nơi rồi mà
vẫn thản nhiên như vậy, cũng là lỗi của cậu thôi, tự làm-tự chịu! Ken
nhấn mạnh câu cuối.
Ken bỏ đi, nhưng bị hắn kéo lại, vì những lời Ken ám chỉ khiến hắn lo lắng, chẳng lẽ nó đã làm gì rồi?
-có chuyện gì nói thẳng ra đi, đừng có lòng vòng!!
Ken mỉm cười.
-thật ra mấy hôm nay trong làng rộ lên tin đồn vợ cậu, Anna cô ấy sẽ lấy tộc
trưởng đấy, hai người họ cứ thân thiết với nhau, chưa hết đâu từ ngày cô ấy về, con trai trong làng từ già đến trẻ chết mê chết mệt cô ấy, còn….
Chưa đợi ken nói hết , hắn đã bỏ đi một mạch.
Cái gì mà sắp lấy, cái gì mà thân thiết? mặt hắn xám đen, tức giận mà đi tìm nó.
Có mấy người phụ nữ trung niên đang đi về phía ngược lại , thấy hắn thì cuối chào, hắn cũng không quan tâm lắm mà cứ đi thẳng.
-thật là tội cho ngài ấy, đã một lòng chung thủy với vợ mình như thế mà giờ cô ấy lại bỏ mặt ngài ấy…
-bà nói vậy không đúng rồi, năm xưa họ chỉ yêu nhau thôi làm gì có đám
cưới mà gọi là vợ chồng, mọi người gọi như vậy để an ủi cậu ấy thôi, bây giờ cô ấy chưa chết có yêu ai thì đó là chuyện của cô ấy, chúng ta đừng xen vào.
-đúng đấy, đúng đấy, nếu như người ta nói là có thật thì sau này cô ấy là tộc trưởng phu nhân, để cô ấy nghe được thì chết đấy.
Vì tai hắn rất thính nên dù cách một đoạn nhưng hắn vẫn nghe thấy, không thiếu một câu , một chữ nào.
Phải nói lúc này tâm trạng hắn sao đây, lửa ghen ngùn ngụt cháy!
Ngược theo hướng mấy người phụ nữ đó đi thì là hướng đến bờ hồ, hắn bay thật nhanh đến đó.
Xa xa đã thấy nó ngồi gần bờ hồ, nhưng bên cạnh lại Alex.
Hắn thấy hai người họ, nói chuyện gì say sưa lắm, còn cười với nhau nữa, hắn như muốn điên lên, đi một mạch đến đó.
Nghe thấy tiếng bước chân, nó và Alex quay lại nhìn.
Thấy hắn , nó xoay mặt đi hướng khác rồi cười mỉm.
Lần này cho anh biết tay! Nó ngước nhìn hắn vẻ mặt buồn hẳn.
-Alex, em có chuyện phải làm rồi, ngày mai chúng ta gặp lại nhé! Nó nhìn Alex.
Alex nhìn nó và cười.
-ừm, em về cẩn thận nhé, à nhớ suy nghĩ rồi cho anh biết câu trả lời của em!
-dạ em biết rồi!
Nó cười với Alex rồi bỏ đi, thấy thái độ hững hờ của nó mà hắn ngẩn người, mất mấy giây mới đuổi theo nó.
-Anna!! Nghe anh nói! Tay hắn nắm lấy tay nó.
Nó nhẹ nhàng gạt tay hắn ra, mắt nó buồn buồn, mặt cứ nhìn xuống dưới không nhìn thẳng vào hắn.
Hắn nóng lòng, hai tay hắn bấu nhẹ vào vai nó.
-hãy nghe anh nói, chuyện hôm trước anh…
-xin anh đừng nói nữa, xem như lần cuối tôi xin anh, đừng nhắc chuyện đó
nữa…tôi cũng đã nói tôi hiểu rồi mà, sau này tôi sẽ hạn chế…à không sẽ
không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa, anh đã quyết định yêu cô gái
đó thì xin anh…hãy đối tốt với người ta một chút, tôi và anh đã thật sự
kết thúc rồi, xin anh buông tay ra!!
Nó nhìn hắn với đôi mắt ngấn nước, hắn nhìn mà thấy xót, hắn đưa tay định lau cho nó nhưng tay nó ngăn lại.
-đừng làm như thế này nữa, cho dù anh có thương hại tôi, bạn gái mới của anh thấy được sẽ rất đau lòng.
Nó xoay người bay đi, hắn nhìn theo bóng nó, thấy lòng bức rức vô cùng ,
hắn đã đùa quá trớn rồi sao? hắn lại tự tay mình đẩy nó ra xa.
Lòng hắn rối như tơ, phải làm sao mới giải thích cho nó hiểu khi mà thái độ của nó cứ như vậy với hắn.
Nó bay được một đoạn rồi đáp xuống , nó dùng tay xoa xoa chỗ đùi của mình.
-đau quá aaaa! Nó than vãn.
Khi nãy muốn diễn cho hắn xem và tin thật, nó cố gắng khóc nhưng không được đành tự tay véo vào đùi mình, ai ngờ công dụng quả thật cao, chỉ véo
một cái mà nước mắt nó đầm đìa.
-cho anh đau lòng chết luôn,cho bỏ tật diễn kịch với em.
Nó vội vàng bay về nhà cũ, đến giờ thay băng giúp mẹ hắn rồi.
Hai hôm nay cũng may có July phụ một tay, chăm sóc cho mẹ hắn, vì chuyện mẹ hắn trở về phải giữ bí mật nên không tiện nhờ người khác chăm sóc.
Tim và Min đã ra thế giới bên ngoài, nó giao cho Tim trong ngày phải chế
tạo các loại vũ khí mà nó đã thiết kế sẵn, số lượng đủ dùng cho tất cả
cận vệ trong làng, trong trận chiến sắp diễn ra.
Mới đầu Tim
còn than lên than xuống, nhưng nó biết Tim giả vờ vậy thôi chứ trong năm ngày có khi còn thừa thời gian nữa, cái Tim cần là ngày nghỉ phép, nên
thương lượng mãi Tim cũng chịu, nó hứa cho Tim nghĩ phép một tuần, cho
đi chơi thoải mái.
Thế là cậu ta đi một mạch không cần đợi
Min, còn Min phải về xem tình hình các cửa hàng , sắp xếp mọi thứ ổn
thỏa rồi cùng Tim quay về, nó cũng nhờ Min nhắn lại với Trinh và Quân là nó ra nước ngoài một thời gian, để tránh bọn họ lo lắng.
Về đến nhà, nó đã xuống bếp múc một bát cháo đem lên cho mẹ hắn, tình trạng sức khỏe của bà cũng được cải thiện rất nhiều.
Đến phòng, nó thấy July đang nói chuyện với bà, tuy chỉ có một người nói nhưng không khí có vẻ rất vui.
-hai người đang nói gì mà cười vui thế kia, cho mình chen vào được không!
Nó ngồi cạnh giường, đặt bát cháo lên bàn rồi nhìn hai người họ.
-không được, chuyện này bạn chen vào thì không vui tí nào đâu! July làm mặt nghiêm túc.
-không vào thì không vào! Nó làm vẻ mặt giận dỗi.
July phì cười.
-hihi, mình kể chuyện của bạn và Ray cho cô Bella nghe đấy, kể từ lúc hai
người yêu nhau rồi trải qua bao nhiêu chuyện nữa, à mình kể chi tiết
nhất là những khi hai người ngọt ơi là ngọt nữa đấy!
Mặt ai
đó ửng đỏ, lúc gặp mẹ hắn nó cũng không kể chuyện nó và hắn cho bà nghe, định khi nào hắn nhận lại bà rồi hãy kể cũng chưa muộn, nhưng July này
cũng thật tình, làm ai đó ngượng muốn chết, vội vàng bào chữa.
-cái gì mà ngọt hả? nó quay sang mẹ hắn- người đừng nghe July nói bậy, tụi
con…tụi con tuy có thật sự quen nhau…nhưng chưa đến mức đó đâu ạ.
Nói chuyện với mẹ hắn mà nó không dám ngước nhìn bà, bà nhẹ nhàng nắm lấy tay nó, rồi bà cười hiền.
-ai bắt lỗi bạn đâu mà bạn thanh minh thế hả? July chăm chọc.
Nó lườm, July xua tay.
-thôi, thôi mình có chuyện phải đi rồi, mai con lại đến tạm biệt cô!! July vẫy tay với mẹ hắn rồi chạy một mạch đi.
July đi rồi vậy mà nó vẫn chưa dám nhìn thẳng mẹ hắn, đến một lúc nó mới chuyển chủ đề khác.
-à con…con nấu cháo rồi, người ăn đi cho nóng.
Nó đúc cháo lên miệng mẹ hắn, nhưng bà lắc đầu, chỉ lấy quyển tập kế bên mà ghi gì đó.
Đây là cách nó và có thể hiểu được mẹ hắn đang nghĩ gì, bà nghi chép một lúc rồi cho nó đọc.
“con để đó một lát ta tự ăn được, chuyện con và Ray hai đứa yêu nhau vậy
cũng tốt, ngày xưa ta và mẹ con cũng từng hứa với nhau làm thông gia với nhau mà. Nhưng khi nào ta mới được gặp Ray hả con? Ta về cũng lâu rồi
nhưng không thấy nó đến.”
Nó nhìn bà rồi nói.
-con xin lỗi , chuyện người về con chưa cho mọi người biết, nhất là Ray,
người yên tâm chỉ cần một thời gian nữa thôi, người sẽ đường đường chính chính mà xuất hiện trước mặt anh ấy và mọi người, năm xưa vì hiểu lầm
mà mọi người điều nghĩ xấu về người, con muốn mọi chuyện sẽ được sáng tỏ .
Mẹ hắn cười với.
“ta thật sự rất cám ơn con, ta cứ nghĩ đến chết sẽ không gặp lại Ray, nhưng cũng nhờ con mà cái mạng
nhỏ này của ta có thể toàn vẹn trở về. đúng rồi những tài liệu chế thuốc giải của con đưa ta đã xem rồi, nếu ta nhớ không lầm thì vẫn còn thiếu một nguyên liệu.”
-thiếu một nguyên liệu sao ạ? Hèn gì con
làm mãi mà vẫn thất bại, năm xưa những tài liệu người đưa, anh ấy vì
không muốn con làm mà đã hủy hết, vì mới xem sơ qua nên khó khăn lắm con mới nhớ lại từng chút, khó tránh khỏi thiếu xót, nguyên liệu cuối cùng
đó là gì ạ?
Mẹ hắn lại ghi vào quyển tập, và đưa cho nó đọc, nhưng sau khi đọc xong nó khẽ nhíu mày, mặt đầy sự lo lắng.