Kaori sững sờ trước thông báo của nữ hoàng. Cô không muốn ai
gặp nguy hiểm nữa. Cô không muốn.
“ Nhưng thưa nữ hoàng, thần làm một mình là được…”
“ Hiện tại tâm trạng của con đang không tốt. Ta nghĩ rằng ta
và các Thiên sứ sẽ giúp được con. Julia, con đừng lo lắng cho mọi người quá. Ta
hứa rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”- Nữ hoàng chặn ngang câu nói của
Kaori.
Kaori cười nhạt. Hiện tại cô như một kẻ vô dụng. Cô không biết
làm gì cả, đầu óc cô trống rỗng.
Trái tim cô đang rất mệt mỏi và… rất đau.
“ Thần rất tiếc, thưa Nữ hoàng…”- Ánh mắt Kaori trở nên
nghiêm túc.- “ Thần sẽ không để ai gặp nguy hiểm nữa. Nhiệm vụ lần này, thần sẽ
tự mình hoàn thành nó. Nữ hoàng, dù người không đồng ý thì thần vẫn sẽ làm thế.
Thần sẽ không để một ai dính dáng đến điều nguy hiểm này nữa.”
Nữ hoàng im lặng. Khuôn mặt Kaori vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm
túc. Cô đang rất quyết tâm khi nói ra điều đó. Đơn giả vì cô không muốn ai gặp
nguy hiểm nữa.
Sau cùng, Nữ hoàng thở dài, đành chịu thua sự kiên quyết của
cô.
“ Cảm ơn Nữ hoàng!”- Kaori mừng rỡ khi nghe Nữ hoàng nói sẽ
rút lại yêu cầu.
“ Ta rất tiếc về Fushi.”- Bà nói trước khi biến mất. Kaori nắm
chặt sợi dây chuyền. Fushi, ông quản gia đáng kính mà Kaori yêu thương như cha,
giờ cũng đã rời xa cô. Căn nhà rộng lớn này như trở nên lạnh lẽo và cô đơn hơn.
Bởi lẽ… chỉ còn mình cô ở đây. Không còn ai cho cô tâm sự,
không còn ai pha trà cho cô mỗi khi cô gặp chuyện nan giải và lo lắng, không
còn ai… nấu ăn cho cô. Cô đã mất đi một ông quản gia yêu thương mình như con
gái.
Kaori lên phòng của Fushi. Đồ đạc được ông sắp xếp rất gọn
gàng. Trên chiếc giường, một cuốn sách đang được mở ra. Ông đang đọc dở nó
chăng?
Kaori tiến lại, cầm cuốn sách lên. Cô kinh ngạc, đây không
phải là một cuốn sách, đây là một quyển nhật ký.
Cô lật ngẫu nhiên một trang và đọc nó.
Ngày 29 tháng 3…
Tôi đã biết Julia yêu một Ác Quỷ, nhưng không sao. Tình yêu
là vô hạn mà! Tôi sẽ không dính dáng vào chuyện của cô ấy. Hi vọng tình yêu của
cô sẽ đẹp và không gặp khó khăn gì…
Kaori lấy tay che miệng, cô lật sang trang tiếp theo…
Ngày 1 tháng 4…
Tình yêu của Julia đã không được trọn vẹn. Tôi ước gì chàng
trai ấy cũng là một Thiên sứ! Julia, cô đã quá đau khổ khi yêu anh ta! Dạo này
cô có vẻ trầm và buồn hơn trước. Ông già này sẽ cố gắng để có thể động viên cô.
Tay Kaori run run lật sang trang tiếp theo.
Ngày 2 tháng 4…
Là ngày hôm qua. Trang nhật ký trắng tinh chỉ có mấy dòng ngắn:
Hôm nay, tôi sẽ chết. Nhưng tôi sẽ để cho cái chết ấy thật đẹp
đẽ và có ý nghĩa. Julia, cô hãy sống tốt khi không còn tôi nhé…!”
Kaori đánh rơi cuốn nhật ký xuống sàn. Fushi đã biết trước.
Ông đã biết trước được ông sẽ chết. Nước mắt Kaori rơi xuống, đau khổ và hối hận.
Cô hối hận vì mình đã không biết giữ người quan tâm và yêu thương cô nhất. Giá
như… cô có thể đọc được những dòng này sớm hơn, giá như cô cẩn thận hơn… thì
ông đã không chết.
Kaori ngồi thụp xuống. Đầu óc cô nhẹ hẫng, cô không nghĩ được
gì cả. Mọi chuyện diễn ra quá phức tạp. Tất cả, tất cả mọi chuyện như ngàn nhát
dao đâm xuyên qua tim cô. Trái tim cô, hiện tại đang chịu quá nhiều tổn thương.
Nó đã sắp đến giới hạn, một lúc nào đó, nó sẽ không thể chịu đựng được nữa.
Kaori biết, mình phải lựa chọn. Lựa chọn giữa tình yêu và sự
trả thù. Cô mệt mỏi lắm! Mệt mỏi vì phải lựa chọn như thế này. Hiện tại, đầu óc
cô rối bời. Kiba, Watery và Fushi đều là những người mà cô yêu quý. Vì hai người
kia mà giết Kiba? Cô không đủ can đảm để làm điều đó, nhưng nếu không giết anh,
thì cô cũng sẽ có tội với Nữ hoàng vì đã không hoàn thành nhiệm vụ.
Những ngày sau đó, sự đắn đo vẫn còn ở trong đầu của Kaori,
cô vẫn chưa biết phải lựa chọn như thế nào.
Về Kiba, anh vẫn dõi theo khi ở trường. Anh nghĩ rằng cô sẽ
hận anh hơn khi mà thuộc hạ của anh đã giết chết đồng minh của cô. Anh tự nhủ
mình không nên chạm mặt cô lần nào nữa. Anh không muốn nhìn thấy đôi mắt đầy uất
hận và đầy ắp nước mắt của cô. Tránh xa cô, để cô không đau khổ và anh cũng sẽ
quên cô nhanh chóng.
Gốc cây hoa anh đào mấy ngày nay cũng trống trải và vắng lặng.
Kaori sợ ra đó sẽ gặp Kiba và Kiba cũng thế. Cả hai, đều bắt đầu yêu và tỏ tình
với nhau ở đây. Nhưng bây giờ, nó như một kỉ niệm đáng phải quên, đáng phải đưa
ra khỏi tâm trí của cả hai người.
Khoảng cách giữa hai người đang ngày càng xa hơn. Nó sẽ còn
xa hơn nữa nếu họ cứ liên tục gặp nhau trong các cuộc đi săn hằng đêm. Nhưng chỉ
có một điều không hề thay đổi, đó là cả hai người vẫn yêu nhau…
Yêu, đó là điều duy nhất ngăn cản Kaori và Kiba giết nhau. Họ
không có đủ can đảm để có thể làm điều đó. Kaori thầm trách mình tại sao ngày
đó, khi cô vẫn chưa có tình cảm gì với anh, tại sao lại không giết anh để bây
giờ phải đắn đo chọn lựa.
Sợ hãi…
Lo âu…
Uất hận…
Và… Đau khổ…
Cả hai người đều có chung bốn cảm xúc như thế. Họ không thể
kìm nén được bất cứ cảm xúc nào. Nó cứ dấy lên, va mạnh vào trong tim, đau
nhói.
Đã một tuần trôi qua, Kaori và Kiba vẫn thế. Họ vẫn lạnh
lùng lướt qua nhau. Ánh mắt họ không bao giờ chạm nhau nên cả hai đều không thể
thấy được những cảm xúc trong đôi mắt của đối phương.
“ Cô muốn thông báo cho các em biết, kể từ ngày mai, Kaori sẽ
nghỉ học.”
Lời người giáo viên vừa chấm dứt, tiếng xì xầm bắt đầu nổi
lên. Người kinh ngạc, người tò mò, có cả người vui như trút được một gánh nặng.
“ Do bạn ấy phải lo chuyện của gia đình. Kaori, em có muốn
nói gì với các bạn không?”
Tất cả mọi ánh mắt đều hướng đến chỗ Kaori đang ngồi. Cô
không không nói gì, chỉ im lặng nhìn mọi người.
Cô đứng dậy, xách cặp. Đi tới cửa lớp, Kaori ngoảnh mặt lại
và nói bằng giọng lạnh lùng: “ Tôi không lo chuyện của gia đình. Gia đình tôi
đã chết, bây giờ, là lúc tôi sẽ đi theo họ.”
Nói xong, cô đóng cửa và đi thẳng, để lại bao nhiêu thắc mắc
cho mọi người trong lớp.
“ Kaori nói vậy là sao? Ý nói cô ấy sẽ chết ư?”
“ Ai mà biết được. Tớ cũng đang thắc mắc đây?”
“ Rốt cuộc là sao?”
“…”
Kiba vội vã đứng dậy, chạy nhanh, đuổi theo Kaori. Anh không
yên tâm về câu nói khi nãy của cô. Kaori đã ra ngoài, cô đi tới gốc cây hoa anh
đào, nhìn lại nó lần cuối. Cô nhìn lại tất cả những kỉ niệm giữa cô và Kiba. Đột
nhiên, cô thầm ước sẽ được gặp anh…
“ Kiba… “
“ Liệu em muốn gặp anh có phải là một điều sai trái không?”
“Nhưng điều đó bây giờ cũng không còn quan trọng…”
“Kiba…Em muốn gặp anh…”
“ Kaori.”- Tiếng nói ấm áp quen thuộc đang gọi tên cô. Kaori
giật mình, quay lại. Kiba đang đứng đó, anh đang đứng trước mặt cô. Mắt Kaori
nhòe đi. Nước mắt cô rơi xuống, cuốn theo cơn gió đang bắt đầu nổi lên.
“ Câu nói lúc nãy của em là có ý gì? Em định tự sát sao?”-
Kiba nói thẳng vào vấn đề mà anh đang lo lắng.
Kaori bước tới gần hơn. Cô mặc kệ câu hỏi vừa nãy của anh.
Hiện tại, cô chỉ muốn gặp anh.
Kaori đứng lại, giữa cô và anh lúc này dường như không còn
khoảng cách.
Hai người cứ im lặng, mặc cho gió thổi có ngày một to hơn, mặc
cho thời gian trôi đi. Đơn giản, vì họ không biết phải nói gì với nhau.
“ Giết em đi.”
Câu nói của Kaori khiến Kiba kinh ngạc.
“ Cái gì?”
“ Đâm chết em đi.”
Kiba nắm chặt tay căm phẫn. “ Em đang nói cái gì vậy?”
“ Em không muốn phải lựa chọn nữa. Vì thế, cách duy nhất đó
là… để anh giết em.”- Giọng Kaori không thể lạnh hơn.
“ Anh không làm.”- Kiba ngay lập tức từ chối.
“ Tại sao?”
Kiba im lặng, anh không muốn giết Kaori, vì anh yêu cô.
Nhưng hiện tại, giống như cô đang cố ép anh vào đường cùng vậy.
“ Đơn giản vì anh không thể giết em.”
“ Anh có thừa năng lực để làm điều đó mà.”
“ Anh nói không giết là không giết.”- Kiba đã hết kiên nhẫn,
anh bắt đầu gắt lên.
Kaori lặng thinh, cô cúi mặt. Cô biết mình đang gây khó khăn
cho Kiba. Nhưng đành chịu, hiện tại bây giờ, ngoài cách chết, cô không còn cách
nào khác để tự giải thoát mình.
“ Vậy thì em sẽ tự sát.”
Nghe đến câu này, Kiba vội nắm lấy tay Kaori. “ Đừng có nghĩ
ngu ngốc.”
“ Em đang là một kẻ ngu ngốc đây. Giết em đi!!”- Kaori gào
lên, định hất tay Kiba ra. Nhưng rất nhanh, anh đột ngột cúi người xuống, hôn
lên đôi môi của Kaori.
Cô kinh ngạc, hạ cánh tay đang giơ lên xuống. Tay của Kiba
càng siết chặt tay cô hơn, nụ hôn càng nồng nàn hơn.
“ Anh sẽ không bao giờ giết em.”- Kiba nói sau khi buông
Kaori ra. – “ Dù em có ép anh tới bước đường cùng, anh vẫn giữ nguyên quyết định
của mình. Và anh sẽ không bao giờ để cho em chết.”
Em hiểu…
Giết người mình yêu quả thật rất khó khăn…
Nhưng… hiện tại với em, chết là cách duy nhất…
Cách duy nhất để em không phải lựa chọn giữa tình yêu và thù
hận…
Em hèn nhát quá phải không?
Em không có can đảm để đối mặt với chuyện này…
Đêm xuống…
Trăng bị che khuất bởi mây đen. Đêm nay, đột nhiên, trời có
tuyết rơi. Tuyết rơi đầu mùa hè.
Kaori bắt đầu chuyến đi săn của mình. Người cô run lên, một
phần vì lạnh, một phần vì cô sợ đối mặt với Kiba.
Khu rừng hôm nay có ám khí thật lạ.
Kaori nhíu mày. Ám khí này làm cô choáng váng. Bay tới bìa rừng,
đối thủ đã chờ sẵn.
Nhưng hôm nay lại khác.
Bọn Quỷ con đông hơn cả bình thường. Kaori ngạc nhiên, cô
không thể hiểu ở đâu ra lại nhiều đến như thế. Phía sau, Kiba và Rusia đang đứng
và có thêm… một tên nữa.
Kaori thắc mắc, đó là ai?
“ Giết ả!”- Tên đó lạnh lùng ra lệnh khi Kaori chưa kịp chuẩn
bị gì. Bọn Quỷ lao lên. Kaori bay lên cao hơn, rút kiếm ra. Cô chém bất cứ tên
nào lại gần mình. Chúng quá đông, chúng đang bao vây lấy cô. Kaori có thể nghe
thấy được tiếng thở khò khè của chúng ở khắp mọi hướng.
Kaori vuốt ngực, lấy lại bình tĩnh. Cô nhắm mắt để cảm nhận
bọn chúng.
*Xoẹt*
*Keeng*
Rất nhanh, Kaori đã đỡ được đòn của một tên. Cô bắt đầu lia
kiếm vào những nơi cô cảm thấy có ám khí. Bọn Quỷ gào lên và phát sáng, một lúc
sau thì biến mất. Kaori quay ra sau, tiếp tục chém những tên đang lao tới một
cách nhanh gọn.
* Xoẹt*
“ Ối!”
Một tên chém vào vai Kaori, máu tuôn ra, chảy xuống đôi tay
trắng muốt đang cầm kiếm của cô. Kaori nén cảm giác đau xuống và chiến đấu tiếp.
*Xoẹt*
Thêm một tên nữa chém vào lưng cô. Máu loang ra, thấm ướt
áo. Kaori đau đớn, thân người run run. Đúng là chỉ có một mình thì không thể
đánh bại hết được chúng.
Kiba lo lắng nhìn Kaori. Anh đang rất muốn bay lên đó để giết
hết đám thuộc hạ của mình. Kaori đang bị thương, điều đó khiến anh tức giận.
“ Con đang lo cho ả ta sao?”- Tên lúc nãy ra lệnh… à không,
nói đúng hơn đó là Quỷ Vương, lên tiếng.
“ Cha đừng quan tâm.”- Kiba đáp lại bằng giọng lạnh lùng.
“ Ả thiên sứ ấy chết chúng ta mới có thể thống trị thế giới
con người. Nếu bây giờ để ả sống, lực lượng của chúng ta đang tiêu tốn quá nhiều.”-
Quỷ vương nở một nụ cười đầy ghê rợn và nói.
Kiba mím môi, im lặng. Anh không giúp gì được. Anh phải cắn
răng nhìn Kaori bị thuộc hạ của mình đánh trọng thương.
“ A…”- Kaori bị một tên chạm vào chỗ đau ở vai. Cô khẽ kêu
lên, lấy tay còn lại của mình ôm lấy nó.
Những tên Quỷ thấy đây là thời cơ tốt, chúng xông tới, rất
nhanh. Kaori không thể chiến đấu được nữa, cô đã mất quá nhiều năng lượng.
*Keeng*
Bỗng…
Âm thanh va chạm vang lên, mắt Kaori mở to ra, kinh ngạc.
Người đang đỡ đường chém của tên Quỷ, chính là Thiên sứ Tuyết.
“ Em nghỉ ngơi đi, để mọi người lo.”- Cô ấy nói. Kaori ngạc
nhiên, cô không hiểu…
“ Mọi người… là sao ạ?”
Cô nhìn xung quanh. Tất cả các Thiên sứ, đang có mặt ở đây,
họ đang chiến đấu với bọn Quỷ.
“ Tại sao mọi người lại ở đây?”- Kaori vẫn chưa hết thắc mắc.
“Nữ hoàng thấy tình cảnh của em trong [Giếng thần] nên đã ra
lệnh cho mọi người xuống giúp đỡ.”- Thiên sứ Tuyết chém một đường cho tên Quỷ
đó biến mất và nói.
Kaori nhìn lên cao. Nữ hoàng đang ở trên đó, ánh mắt theo
dõi từng cử động của các Thiên sứ.
“ Lên giúp bọn chúng một tay đi.”- Quỷ vương nói với Kiba và
Rusia.
“ Vâng!”- Cả hai đồng thanh, nhưng Kiba lại không muốn.
Quỷ vương bay đi trước, kế đến là Rusia. Kiba bay sau cùng.
Kaori vẫn tiếp tục chiến đấu. Được những người khác giúp đỡ
nên việc tiêu diệt bọn chúng cũng trở nên dễ dàng hơn.
“ Xin chào Nữ hoàng của các Thiên Sứ, đã lâu không gặp bà.”-
Nữ hoàng đang đối mặt với Quỷ Vương.
“ Debizuru, đừng có nói giọng đó với ta.”- Giọng bà trở nên
sắc lạnh và đầy căm phẫn.
“ Sophie, bà đã gọi tên ta thì ta cũng không khách sáo. Bà vẫn
kiên cường như ngày nào nhỉ?”- Giọng Quỷ vương nghiêm túc hơn là đùa cợt.
“ Còn ông thì sao? Vẫn ác độc và tàn nhẫn y như xưa.”
Quỷ vương cười trước lời nói của nữ hoàng. Một nụ cười xen lẫn
đau khổ và độc ác. Ông ta rút kiếm ra. Bằng một động tác nhanh nhạy, ông ta
vung kiếm lên và chém. Rất nhanh, nữ hoàng đã đỡ được.
“ Chuyện xưa rồi. Ông bây giờ, đã có vợ và có con. Mà quan
trọng, đứa con trai của ông lại tiếp nối cái thói xấu của cha nó, đi yêu một
Thiên sứ.”
Nữ hoàng khơi lại chuyện cũ. Quỷ vương vẫn tiếp tục ra đòn,
bà vẫn tiếp tục đỡ.
“ Sophie, ta phải nói thật với chính bản thân. Ta… vẫn còn
yêu bà rất nhiều.”- Đôi mắt đỏ quạch của Quỷ vương xoáy sâu vào tròng mắt màu
xanh của nữ hoàng. Bà kinh ngạc, thu kiếm, nhìn ông ta.
*Keeng*
Kaori chém cho tên Quỷ một phát. Hắn tan biến. Lực lượng của
Thiên Sứ và của ác Quỷ đang ngày càng thưa dần. Liệu… đến khi nào cuộc chiến
này mới chấm dứt?
“ Ta sẽ lập công. Ta sẽ giết chết Kaori.”- Rusia đang lăm
lăm cây kiếm, đứng sau lưng Kaori. Ả nhếch mép cười, kỳ này chắc chắn ả sẽ được
ban thưởng từ Quỷ vương.
Rusia lao tới, vung kiếm lên.
“ Kaori!!!”- Tiếng Kiba gào lên. Kaori ngước mắt nhìn. Anh
lao tới, ôm lấy cô, xoay một vòng.
*Phập*
“ Kiba…”- Kaori lầm bầm. Đột nhiên, cô cảm thấy tay mình ươn
ướt và… thân người Kiba đang yếu dần.
“ Không… không phải vậy chứ? Kiba! Anh làm sao vậy? Đứng thẳng
dậy đi!!”- Kaori gào lên. Một tay ôm anh, cô rút tay kia để xem. Một màu đỏ thẫm
đang thấm ướt tay cô. Máu, máu của Kiba…
“ Kaori, em không sao chứ?”- Kiba cố gắng cười, hơi thở của
anh dồn dập, hỏi cô.
Kaori lắc đầu. Cô đáp xuống, đặt Kiba nằm xuống đất. Nước mắt
cô tuôn trào. Không phải vậy! Kiba không thể chết. Anh không thể tan biến. Anh
không thể bỏ cô được.
“Kiba… Anh không được tan biến. Nếu không, em sẽ hận anh
thêm nữa đấy! Em xin anh mà…”- Kaori nắm chặt lấy tay anh, cô vừa nấc vừa nói.
Tim cô hiện tại đang đau xé. Kiba đang sắp rời xa cô.
“ Anh xin lỗi, nhưng chuyện này thì anh không làm được. Xin
lỗi em…!”
Mắt Kiba đang dần dần nhắm lại. Kaori hoảng hốt, cô nắm chặt
tay anh hơn. “ Không được. Mở mắt ra! Anh mở mắt ra đi mà. Em xin lỗi, em không
hận anh nữa. Em bỏ qua rồi. Đừng bỏ em mà… Em xin anh đấy…”
“ Kaori này…”- Kiba thều thào.
“ Vâng? Anh nói đi.”
“ Anh yêu em.”
“ Vâng… Em cũng yêu anh.”- Kaori ôm lấy Kiba. Cô muốn níu giữ
anh. Cô không thể để anh tan biến. Cô không muốn anh rời xa cô.
Thân người của Kiba đang phát sáng. Đã đến thời điểm.
“ Không, không được! Kiba, anh không được đi. Em không cho
phép. Em không cho phép anh rời xa em!!”- Kaori gào lên. Từ Thiên sứ đến Ác quỷ,
tất cả đều dừng cuộc chiến để nhìn cảnh chia li đau thương trước mắt.
Kaori ngồi dậy. “ Em không cho phép…”- Cô rút từ trong túi
ra một con dao găm đã tẩm độc sẵn. Đây là con dao mà cô phòng bị khi cô gặp những
tình huống nguy hiểm. Cô nghĩ rằng, lúc này, nó chính là thứ hữu dụng nhất.
Kaori giơ dao lên…
“ Không! Julia! Con không được làm thế!!”
*Phập*
Lời nói của Nữ hoàng đã quá muộn.
Kaori nằm xuống, bên cạnh người con trai mà mình yêu. Rất
nhanh, thân người cô phát sáng.
“ Chúng ta sắp gặp lại nhau rồi…”
“ Không!!”- Nữ hoàng gào lên. Bà bay xuống, nhưng đã quá muộn.
Cả hai, đã tan biến. Họ đã làm kết thúc một cuộc chiến đầy máu và nước mắt.
Nữ hoàng ngã quỵ. Tình yêu của họ thật quá đau khổ và cao
thượng. Bà không giúp gì được. Kaori yêu Kiba quá nhiều đến nỗi sẵn sàng chết
cùng anh.
“ Ta sẽ không thể để họ ôm tình yêu đau khổ này mà chết như
vậy được.”
Bà đứng lên, lặng lẽ kêu gọi đội quan của mình bay về thế giới
Thiên sứ. Quỷ Vương giơ cao kiếm, đâm một nhát vào tên lúc nãy đâm con trai
mình.
Đó chính là Rusia.
Ả không chống đối hay kêu la gì. Ả chỉ lẳng lặng tan biến.
Quỷ vương ra lệnh cho bọn Quỷ kia tập hợp để quay về. Cuộc chiến đã chấm dứt.
Tinh yêu là vĩnh cữu mà phải không…?
Em tin rằng, chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Cho dù anh và em có thay đổi về hình dáng bên ngoài…
Em tin rằng, anh và em sẽ nhận ra nhau…
Chắc chắn thế!
Cả hai chúng ta đều bị cuốn vào dòng xoáy của thời gian...
Nhưng... điều đó cũng sẽ không thể ngăn cản được anh tìm được
em...
" Anh yêu em!"
"Vâng... Em cũng yêu anh"
THE END.