“Sợ hãi…”
“Đó là hai từ có thể diễn tả được tâm trạng hiện tại của
em…”
“Em hận anh, nhưng lại không muốn giết anh…”
“Em không muốn…”
“Vì em yêu anh…”
Mắt Kaori nhòe đi, từng giọt nước mắt của cô rơi xuống hai
bên má. Cô thu kiếm, lấy hai tay ôm mặt, nấc lên từng tiếng.
“ Tại sao vậy?”- Cô gào lên, giọng đau đớn- “Tại sao anh… lại
là kẻ mà tôi căm thù nhất? Anh muốn tôi giết anh? Tại sao lại có một mong ước
quái gở như thế hả? Anh có biết kẻ thù đang đứng trước mặt mình không? Anh có
biết.… ”
Kiba bay gần lại, nắm lấy tay cô. “ Kaori…”
Kaori nhanh chóng gạt tay anh ra, bay lùi lại, giữ khoảng
cách. “ Đừng tới gần tôi. Tôi đã muốn quên anh. Tôi rất muốn giết anh. Nhưng tại
sao, khi tôi thấy khuôn mặt của anh thì tôi lại nghĩ lệch đi? Tại sao… tôi…?”-
Giọng Kaori đầy căm phẫn nhưng cũng đầy đau đớn. Câu nói của cô bị chặn ngang
khi tiếng nấc ngày càng dồn dập. Kiba bay tới gần, ôm chầm lấy cô.
“ Đừng khóc nữa!”- Giọng anh lạnh lùng nhưng đầy quan tâm.
Hơi lạnh từ người anh khiến nước mắt Kaori càng chảy nhiều
hơn. Thân thể anh quá lạnh lẽo. Nó lạnh từ trái tim đến cả đôi mắt. Cùng là một
thân thể, nhưng sao lại cho cô hai thứ cảm xúc khác nhau?
“ Có thể, chỉ có thể thôi, đây là lần cuối cùng anh nói ra
câu này…”- Giọng Kiba trầm hẳn, tay anh siết chặt hơn, như thể sợ Kaori sẽ đi mất
trong khi nghe anh nói.
Nước mắt Kaori vẫn lăn dài, tay cô buông thõng, mái tóc dài
đã được Kiba giữ chặt lại.
Giọng Kiba nhỏ, nhẹ tênh thì thầm vào tai Kaori như một cơn
gió, nhưng đủ làm cho cô nghe thấy. Và… lời nói ấy của anh khiến cô càng không
muốn rời xa anh…
Dù cho em là ai đi chăng nữa…
Dù em có hận anh hay muốn giết anh…
Dù cho em có là kẻ thù lớn nhất của anh…
Bây giờ anh cũng không cần quan tâm những thứ ấy.
Bởi vì…
“Anh yêu em…”
Nước mắt Kaori rơi nhiều hơn, thấm ướt cả vạt áo của Kiba.
Cô ôm lấy anh, ghì chặt. Chỉ lần này thôi! Hãy cho Kaori được ở bên Kiba lần
này thôi! Để cô có thể khóc, có thể đau vì anh. Cô tự hứa rằng từ nay về sau,
cô sẽ không bao giờ để lộ cảm xúc trước mặt Kiba lần nào nữa…
“Em cũng yêu anh…”
Hai chúng ta quá khác nhau…
Nếu như bây giờ, em buông anh ra…
Thì anh sẽ trở lại thành kẻ thù của em…
Những ngày sau đó là một chuỗi buồn thảm và u ám. Cả hai đến
lớp, không nhìn mặt nhau, không nói chuyện. Họ lướt qua nhau, tựa như hai người
xa lạ chưa bao giờ gặp mặt.
Họ có cảm thấy đau khi làm như vậy không?
Cả hai đều thế. Cảm xúc của họ ngang nhau. Tim đau, cố gắng
né tránh. Mỗi lần nhìn thấy Kiba, Kaori lại quay mặt đi và… lặng lẽ khóc. Cô vẫn
không đủ can đảm để có thể quên đi anh. Thật sự, nó quá khó khăn.
Mỗi lần buồn, Kaori lại ra gốc cây hoa anh đào để ngồi. Hoa
đã tàn hết. Những chiếc lá xanh tươi đã mọc ra, một mùa hè sắp đến.
Cô ngồi xuống dưới bóng mát của cây, ngước nhìn bầu trời
xanh thẳm. Mây trôi, chậm rãi. Nắng nhẹ nhàng chiếu xuống, xuyên qua kẽ lá, nhảy
múa trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Gió thổi, mát rượi.
Kaori phất nhẹ tay, một cây đàn Hạc màu trắng hiện ra. Thân
đàn được chạm trổ khá cầu kỳ và tinh xảo. Cô ngồi xuống chiếc ghế bằng vàng và
bắt đầu đàn.
Tiếng đàn ngân nga, một bài hát nhẹ nhàng nhưng chất chứa nỗi
buồn và sự cô đơn khó tả. Giai điệu thoang thoảng như gió, nhẹ nhàng như nắng
và cô đơn… như người đang đàn nó.
Kiba nấp sau bức tường, lắng nghe. Anh nhớ cô mặc dù gặp cô
mỗi ngày. Nhưng hiện tại, giữa họ là một khoảng cách xa xôi. Anh cứ im lặng, lắng
tai nghe tiếng đàn của cô cho đến khi nó chấm dứt.
Đêm…
Ánh trăng non lơ lửng trên bầu trời đen kịt. Gió thổi một
cách lạnh lẽo. Đêm nay, Kaori đi săn cùng với quản gia Fushi.
“ Hãy cẩn thận đấy Fushi.”- Kaori thầm nhắc nhở. Họ đã bay đến
khu rừng cấm.
*Vút*
*Vút*
*Vút*
Bọn Quỷ đã xuất hiện.
Đứng trước mặt cô và Fushi bây giờ là một đám Quỷ con, có đến
hàng ngàn tên. Kaori không nao núng, cô cầm chặt kiếm, chuẩn bị chiến đấu.
Kaori và Fushi chia nhau ra để giải quyết. Bọn Quỷ bao quanh
hai Thiên sứ. Họ chiến đấu, tiếng vũ khí và móng tay chạm nhau tạo thành một thứ
âm thanh kỳ dị. Kaori có thể nhận biết chúng khá dễ dàng, chúng có một đôi mắt
đỏ quạch hiện rõ trong đêm tối. Nhờ vậy, cô có thể nhanh chóng giết chúng một
cách dễ dàng.
“ Julia, cẩn thận!!”
Một tên Quỷ đang ở sau Kaori, chuẩn bị dùng những móng tay
nhọn hoắc của mình đâm vào lưng cô. Nhưng rất nhanh…
Fushi bay tới và…
*Phập*
Ông đỡ cho cô…
Fushi rơi xuống. Lông vũ trắng hòa lẫn theo mái tóc bạc phơ.
“ Không!!”- Kaori gào lên, vội bay theo. Kiba và Rusia cũng
theo cô.
Fushi rơi xuống đất. Máu từ ngực chảy ra. Kaori bay xuống tới,
vội vã ngồi cạnh ông. Hơi thở ông dồn dập, gấp rút. Nước mắt Kaori giàn giụa,
Watery lúc đó cũng như ông. Cô ôm lấy ông, khóc ròng.
“ Ông không được tan biến. Tôi xin ông. Tôi xin ông!!!”- Cô
gào lên, giọng khản đặc.
“ Julia… Cô phải sống để hoàn thành nhiệm vụ… Julia… “- Giọng
Fushi thều thào, yếu ớt.
Kaori lắc đầu lia lịa , nước mắt cô rơi xuống cổ của Fushi
ngày một nhiều hơn. Tại sao? Tại sao bao nhiêu người cô yêu thương đều lần lượt
rời xa cô? Cô không hiểu…
“ Ông phải ở lại. Ông phải ở lại. Có như thế tôi mới có thể
tiếp tục đủ dũng khí để hoàn tất nhiệm vụ này chứ!”- Kaori nấc lên và nói.
“ Julia, tôi không còn thời gian nữa. Tôi chỉ xin cô, một
yêu cầu thôi… được không?”- Giọng Fushi đã yếu hơn. Kaori buông ra, nhìn ông.
“ Là gì?”
“ Đàn cho tôi nghe. Tôi thích nghe cô đàn lắm…”
Kaori đứng dậy. Cô phẩy tay, cây đàn Hạc hiện ra. Cô ngồi lên
chiếc ghế vàng và bắt đầu đàn.
Tiếng đàn nhẹ nhàng, vang lên trong đêm tối. Kiba và Rusia
chỉ đứng lặng ở xa và nghe.
Fushi nằm chắp hai tay, mắt ông nhắm lại, lắng nghe tiếng
đàn của Kaori. Tiếng đàn nhẹ nhàng và pha lẫn buồn đau. Fushi thích tiếng đàn
này, nó làm ông cảm thấy rất bình yên.
Thân người ông phát sáng. Kaori vẫn đàn, nước mắt cô rơi xuống,
từng giọt.
Ông tan biến, tựa như một cơn gió thoảng.
“ Xin lỗi… ông già này không có thói quen bỏ bê công việc của
mình.”
"Julia, cô hãy sống bình yên và cố gắng hoàn thành nhiệm
vụ…”
“ Tuy tôi không còn ở đây, nhưng cô hãy cố gắng sống tốt…”
“Vĩnh biệt Julia, cô là Thiên Sứ mà tôi trân trọng tựa như
con gái của mình…”
“ Vĩnh biệt…”
“ Vĩnh biệt ông, Fushi…”
Kaori đứng bần thần một lúc, cô phẩy tay cho cây đàn biến mất.
Cuộc đi săn kết thúc, Kaori bay về nhà. Dinh thự rộng lớn của cô lúc này, chỉ
còn mỗi mình cô. Giờ đây, chỉ còn kỷ niệm giữa cô với ông ở trong ngôi nhà này…
“ Kiba, tôi hận anh!”- Kaori ngồi thụp xuống nền nhà, lấy
tay ôm mặt và khóc tức tưởi.- “ Ác Quỷ, ta hận các ngươi…”
Vẫn biết Fushi chết là do tay sai của Kiba giết, vẫn biết
anh là một Ác Quỷ, vẫn biết mình phải giết được anh. Nhưng ngay lúc này, hai cảm
giác thù hận và đau đớn đang bủa vây lấy Kaori. Cô bất lực. Cô không biết phải
làm gì cả! Đầu óc cô trống rỗng…
Dây chuyền của cô đột ngột phát sáng, Nữ hoàng có tin.
“ Nữ hoàng.”- Kaori quệt nước mắt và lên tiếng.
“ Julia, ta muốn thông báo cho con biết.”
“ Chuyện gì vậy ạ?”
“ Ngày mai, ta và các Thiên sứ khác sẽ đến Thế giới con người
để trợ giúp con.”- Giọng nữ hoàng đều đều và đầy kiên định…