Ba người đi không bao lâu, liền phát hiện không khí bắt đầu trong, khói mù dần tan, một khoảng đất trống rộng rãi hiện ra, chính là nơi Nhiếp Hành Phong nhìn thấy trong đoạn phim, trên cột đá bốn phía khu đất trống dán đạo bùa trừ tà, ngăn không cho khói mù lan ra, Trương Lạc ngồi xếp bằng một bên, dùng pháp lực làm kết giới trấn áp âm khí, bùa chú vốn được vẽ trên mặt đất không biết bị cái gì làm nổ tung thành một hố lớn, Trương Chính và Trương Tuyết Sơn đang ra sức đào bới ở giữa, thi thể Cơ Khải bị chuyển sang một bên, trên người dính đầy tro bụi đất cát, xen lẫn với máu, có vẻ nhếch nhác không tả nổi.
Thấy Nhiếp Hành Phong xuất hiện, trên mặt Trương Chính chợt lóe lên vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ hạc giấy của Trương Lạc sẽ dẫn anh tới, tiến lên đón nói trước: “Khói mù quá lớn, chúng tôi vẫn không tìm được anh, may mà anh không sao.”
“Tôi khá may mắn, gặp được họ.” Nhiếp Hành Phong không nhìn hắn diễn trò, hỏi: “Sao mấy người tìm được nơi này?”
“Đánh bậy đánh bạ, trùng hợp gặp được sư thúc, thì ra hài cốt oán linh bị chôn ở chỗ này.”
Khúc Tinh Thần phát hiện Cơ Khải ngửa mặt nằm dưới đất, vội vàng chạy tới, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Cơ sư huynh, huynh ấy…”
“Chết rồi, bị oán linh giết!”
Trương Tuyết Sơn còn đang ra sức đào bới hố đất phủ kín chu sa, nghe thấy Khúc Tinh Thần hỏi, lão hung tợn nói: “Mau tới giúp, sắp đào được hài cốt rồi, phế oán linh, để hắn không còn cách nào hại người được nữa!”
“Hình như đây là pháp khí trừ tà của Tống gia, sao lại xuất hiện ở đây?”
Khúc Tinh Thần thấy trên ngực Cơ Khải cắm Tang môn đinh, lại thấy trên người trên mặt Trương Tuyết Sơn cũng dính đầy vết máu, không khỏi nghi ngờ.
“Này còn phải hỏi à? Đương nhiên là oán linh giết Tống Trường An xong, cướp pháp khí của ông ta!”
Câu trả lời hùng hồn đầy lý lẽ, còn mang theo vài phần chứng cuồng loạn, giống như chân tướng đúng là vậy, Tạ Phi nhìn Nhiếp Hành Phong, họ đều thấy Cơ Khải là do Trương Tuyết Sơn giết, nhưng lúc đó đến tột cùng là Trương Tuyết Sơn chủ động giết người, hay bị oán linh khống chế thì không biết được, chứng cứ duy nhất cũng đánh mất rồi, hiện nói gì cũng là thừa thãi.
“Còn ngươi nữa!” Trương Tuyết Sơn lại rống về phía Tạ Phi: “Đứng nhìn cái gì? Còn không mau bắt tay vào làm!”
Tạ Phi không dám phản bác lão, cầm lấy đồ nghề nhảy xuống hố, Khúc Tinh Thần lại không động đậy, đứng ở miệng hố lầm bầm nói: “Đây là nơi mai táng Mã Ngôn Triệt?”
Nhiếp Hành Phong nhìn người đang điên cuồng đào bới trong hố: “Có lẽ vậy.”
“Vì sao?” Khúc Tinh Thần mờ mịt hỏi: “Vì sao muốn giết hắn?”
Vấn đề này Nhiếp Hành Phong không có cách trả lời, nhưng không gian truyền tới tiếng nói, ân cần cho ông đáp án — “Vấn đề này ta cũng muốn biết, linh thuật Mã gia am hiểu thực sự quý giá đến vậy sao? Đáng để bọn chúng ném đi tự tôn và mạng sống để giành lấy?”
“Mã Ngôn Triệt!”
Trương Tuyết Sơn vốn đang liền mạng đào đất, nghe được giọng nói này, toàn thân đều run rẩy, điên cuồng nhìn bốn phía xung quanh một cái, lại cúi đầu gia tăng tốc độ, chất đất bên dưới dần xốp, lộ ra một ít chu sa đồ bạc áp âm, thấy phía dưới lờ mờ lộ ra xương trắng, lão vui mừng quá đỗi, móc đạo bùa tẩm dầu hỏa đã sớm chuẩn bị tung lên trên, lại nhanh chóng nhảy khỏi hố đất, Nhiếp Hành Phong muốn ngăn cản, bị Trương Chính xông về phía trước chắn lại, nói: “Xin Nhiếp tiên sinh đừng có lòng dạ đàn bà, không thanh trừ oán khí của oán linh, chúng ta hôm nay đều sẽ phải chôn cùng hắn.”
“Chờ một chút!”
Nhiếp Hành Phong ngăn chậm một bước, Trương Tuyết Sơn ném bật lửa vào trong hố, âm trầm hướng về phía anh cười nói: “Hắn đã chết, đừng hy vọng hắn có thể giúp được ngươi, hết hy vọng đi!”
Dường như ứng nghiệm lời của lão, đạo bùa dẫn lửa tới, trong nháy mắt ánh lửa bốc lên cuồn cuộn trong hố, máu trên mặt Trương Tuyết Sơn bị ánh lửa chiếu sáng, hiện ra màu đỏ quỷ dị, giờ khắc này mọi người cảm giác lão mới là ác quỷ, loài quỷ từ trong địa ngục may mắn bò ra ngoài.
“Trương tiên sinh.” Nhiếp Hành Phong thương hại nhìn lão: “Hủy hài cốt Mã Ngôn Triệt, không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, nếu biện pháp này hữu dụng, năm đó sao các người không dùng một mồi cương hỏa thiêu hắn chứ?”
Trương Tuyết Sơn ngẩn ra, đây vốn là một vấn đề rất dễ nghĩ thông, nhưng bị vây trong nỗi kinh hoàng tột độ mọi người lại không có ai nhớ ra, thứ bọn họ liều mạng mưu toan hủy diệt, cuối cùng phát hiện ra làm vậy hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì.
“Ta nên làm gì bây giờ? Nên làm gì bây giờ?!”
Trong lúc hoảng hốt lo sợ, Trương Tuyết Sơn kêu gào, lại chẳng ai cho lão câu trả lời, lão xông tới trước mặt Trương Lạc, hy vọng Trương Lạc giúp lão, đáng tiếc Trương Lạc đang vận công chống lại lửa cháy âm khí bốn phía, không rảnh trả lời.
“Đây không phải là Mã Ngôn Triệt!” Tạ Phi đột nhiên chỉ vào hố đất cả kinh kêu lên.
Lửa cháy trong hố càng ngày càng mãnh liệt, hài cốt như ẩn như hiện trong đất bị cháy cong queo, xương sọ lộ ra, khói đen ở khe hở hài cốt bay tán loạn, âm khí theo ánh lửa sinh sôi, không ngừng tụ lại, làm cho xương sọ hơi ngẩng lên, hốc mắt dữ tợn nhìn chòng chọc đám người trên hố, hòng phá cương hỏa, lao về phía họ.
Trương Tuyết Sơn không tính sai, nơi này đúng là nơi chí âm, cũng là chỗ chôn xương cốt, nhưng hài cốt lại không phải của Mã Ngôn Triệt, cái đầu lâu kia là minh chứng tốt nhất, sau khi phát hiện ra sự thật này, Trương Tuyết Sơn nhìn trân trối không nói nên lời, ngây người một lát, đột nhiên phát ra tiếng cười to, chỉ vào cái đầu lâu kia cười đến gập cả người, như thấy được chuyện vô cùng buồn cười.
Người khác lại cười không nổi, nhìn thân hình ác linh càng tụ tập càng rõ rệt, trong lửa dương nanh múa vuốt, bọn họ đều lui ra sau, từng người lấy ra pháp khí, chuẩn bị tùy thời đón tiếp sự công kích của nó.
“Hà Thuận Hải đúng là phát rồ rồi, dùng cả hài cốt người chết oan để vận tài!”
Khúc Tinh Thần có chút nghiên cứu về phương vị phong thủy, rất nhanh liền hiểu nguyên nhân chôn cất hài cốt ở chỗ này, Tạ Phi ở bên cạnh bỏ thêm một câu: “Ở đây linh thể nhiều như vậy, xem ra không chỉ có một bộ.”
“Vậy cũng chưa chắc, ở đây trước kia là bãi tha ma, có thể là mồ mả bị san bằng, dẫn đến hồn phách không chỗ nào để đi, mới lượn lờ ở chỗ này.”
Trương Chính lên tiếng khiến Nhiếp Hành Phong không nhịn được nhìn hắn một cái, giải thích về bãi tha ma ban đầu Sơ Cửu đã nhắc tới, không ngờ không phải là trên con đường, mà là phía dưới bãi đỗ xe, Trương Chính hiểu rõ như vậy, xem ra hắn điều tra rất nhiều số liệu, thậm chí… lời hắn nói có thể cứu Trương Huyền không phải là nói lung tung.
Đạo bùa cháy hết, lệ khí ác linh thoát khỏi khống chế, rít lên lao về phía họ, may mà nó chỉ là một linh thể tăng vận thông thường, nhìn có vẻ đáng sợ, lệ khí lại không đủ.
Ai ngờ sau khi Khúc Tinh Thần áp chế được nó, phát hiện thân thể Trương Lạc chợt nhoáng lên, khuôn mặt nổi lên sắc vàng, tia máu từ khóe miệng chảy ra từng chút một, không khỏi kinh hãi, vội vàng cùng Trương Chính một phải một trái đỡ lấy ông.
Không gian thanh tịnh vốn được pháp lực của Trương Lạc xây nên bị phá vỡ một lỗ hổng, cuồng phong cuốn vào, thổi đạo bùa bay phấp phới xung quanh, sau đó biến mất trong ánh lửa khói mù, một bóng dáng cao gầy đạp khói tiến tới, nhìn Trương Lạc cười lạnh nói: “Lãnh đạo một phái, cũng chỉ đến thế thôi.”
“Oán linh muốn chết!”
Thấy bản thân Trương Lạc bị trọng thương, Trương Chính bốc lên lửa giận, lấy kiếm kim tiền ra tung người đâm về phía oán linh, hình thể thuộc về Kiều né sang một bên, cương khí trong nháy mắt xuất ra, đánh cho thanh kiếm kia nát bấy.
“Chà chà.” Hắn lắc đầu thở dài: “Học trò dạy ra còn bết bát hơn, nếu không phải để cho các ngươi nhìn thấy trò hề ở đây, ta còn lười thả cho các ngươi tiến vào.”
“Ngươi hại người vô số, còn giết sư thúc ta, thiên lý khó dung.”
Trương Chính trong tiếng quát to, lại lấy kiếm gỗ đào và đoản kiếm cùng nhau đâm tới, nghe xong lời hắn, oán linh nhìn lướt qua Tạ Phi đang trông nom Trương Lạc bên cạnh, Tạ Phi trong bụng chột dạ, cuống quít né ánh mắt, oán linh cười nhạo: “Rốt cuộc sư thúc ngươi là bị ai giết, có người nhìn còn rõ ràng hơn ta.”
Trương Chính ngẩn ra, không đề phòng ánh lửa đột nhiên lan đến trước mặt, hai thanh pháp khí bị lệ hỏa thiêu mất bóng dáng, thế lửa tiếp tục cháy nhanh đến trước mặt hắn, giây phút nguy cấp, Nhiếp Hành Phong giúp hắn chặn lại, Tê Nhận chém ra, cắt đứt âm hỏa tàn sát bừa bãi kia.
Ánh mắt của oán linh sáng lên, nhìn chăm chăm cổ khí trên tay Nhiếp Hành Phong, khen: “Ở đây chỉ có thanh vũ khí ấy mới có thể đấu với ta một trận.”
Nhiếp Hành Phong hai tay cầm đao, để ngang trước ngực mình, trầm giọng nói: “Mã Ngôn Triệt, đáng giết đáng báo thù ngươi đều làm rồi, giờ đã đến lúc nên từ bỏ, đừng tăng thêm tội lỗi của bản thân nữa, vãng sinh đi thôi.”
“Vãng sinh?” Oán linh cười to: “Hồn phách đều phân tán cả rồi, ta làm sao vãng sinh?”
“Ít nói đạo lý với hắn!”
Trương Chính lần thứ hai xông lên, nhưng hắn không phải đối thủ của oán linh, chưa được mấy chiêu đã bị âm hỏa đốt bị thương khắp nơi, Nhiếp Hành Phong muốn giúp, nhưng lỗ hổng kết giới càng lúc càng lớn, lửa cùng khói mù tràn vào càng nhiều, nếu ở đây hoàn toàn bị lửa chiếm, đừng ai trong bọn họ nghĩ thoát được, Nhiếp Hành Phong chỉ có thể dùng Tê Nhận ngăn cản âm khí phía ngoài, để Khúc Tinh Thần thừa cơ dùng pháp lực phục hổi kết giới.
Tạ Phi lại liên thủ với Trương Chính chống địch, ngược lại đương sự Trương Tuyết Sơn chạy đi rút Tang Môn đinh trên người Cơ Khải, nắm chặt trong tay, không nhìn các đồ đệ gặp nguy hiểm, lùi qua một bên quan sát, ánh mắt không rời hai bên oán linh, chuẩn bị tùy thời cho hắn một đòn trí mạng.
Pháp lực Trương Lạc tiêu hao quá nhiều, thấy hành động ích kỷ của Trương Tuyết Sơn, ông thất vọng đến cực độ, muốn đứng dậy giúp, kết giới bên kia bị lệ khí va đập phá hết, lửa lớn tạt vào mặt, may mà Nhiếp Hành Phong kịp thời kéo ông ra, tránh được âm hỏa tập kích.
Nhiếp Hành Phong đỡ Trương Lạc đứng thẳng, nhìn oán khí màu đen lượn lờ quanh thân oán linh, hỏi: “Thực sự không có cách nào siêu độ sao?”
Trương Lạc chậm rãi lắc đầu, linh hồn đã rơi vào con đường ác quỷ, oán khí không thể nào hóa giải, chỉ có thể giết, ánh mắt xẹt qua pháp khí trong tay Nhiếp Hành Phong, ông nói: “Động đao đi!”
Giết, có đôi khi cũng là một loại cứu chuộc, vì Kiều, vì những người vô tội khác, cũng vì chính Mã Ngôn Triệt, mắt thấy sự tàn nhẫn của ác linh, Nhiếp Hành Phong lúc này chỉ cảm thấy nhiệt huyết dâng trào, chuyện Trương Huyền tạm thời ném đi, hai tay anh cầm cán đao đang muốn vung lên, bỗng nhiên truyền tới tiếng chuông.
Bản năng cảm giác đó là cuộc gọi của Trương Huyền, Nhiếp Hành Phong lấy di động ra, lại phát hiện là tin nhắn của ai đó, bên trong chỉ có một câu — cách siêu độ tốt nhất không phải là dùng pháp thuật, mà là dùng tâm.
Lời nói không đầu không đuôi, lại vừa vặn ứng với một màn trước mắt này, nhưng anh không biết dùng tâm siêu độ cho oán linh thế nào, đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng động cơ chói tai, tiếng vang nhanh chóng lao về phía bọn họ, đảo mắt đã tới gần, Nhiếp Hành Phong biết không ổn, kêu to: “Mau tránh!”
Mọi người né tránh trong chớp mắt, một chiếc Mercedes lấy tốc độ đặc biệt khủng khiếp từ bên ngoài kết giới vọt vào, thân xe mang theo sắc đỏ thẫm của ngọn lửa, nhìn không ra đó là màu gốc của xe hay là ánh lửa, sau khi chiếu sáng mắt mọi người tiếp tục lao về phía trước, Trương Tuyết Sơn bị đâm trúng, lăn vào trong hố chính lão đào, lửa bên trong đã tắt, nhưng trán lão đập lên hài cốt, hôn mê bất tỉnh.
Kiều lại vừa vặn đứng trước đầu xe, người lái xe sau khi thấy hắn, tựa như phát rồ càng dùng sức dẫm chân ga, thế là xe Mercedes xông thẳng vào thân thể Kiều, mắt thấy khói mù hai bên nhanh chóng tan đi, phía trước chính là tường bao bãi đỗ xe, nếu như đâm vào, hậu quả không thể tưởng tượng được, Ngụy Chính Nghĩa ngồi ở cạnh ghế tài xế sắp điên đến nơi, rướn người qua gắng sức đoạt tay lái, kêu lên: “Dừng xe, mau dừng xe!”
Tiêu Lan Thảo như không thấy, cùng Kiều cách nhau mặt kính chắn gió, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn, dường như cảm nhận được sát ý của Tiêu Lan Thảo, Kiều nở nụ cười, khóe miệng khẽ cong, đối mặt khiêu khích hắn.
“Con mẹ nó, ông dừng xe cho tôi!”
Mắt thấy tường bao gần trong gang tấc, Ngụy Chính Nghĩa không nhịn được nữa, vung một đấm tới, nện anh họ gã qua một bên, lại gắng sức phanh xe, đồng thời nắm tay lái liều mạng rẽ sang bên cạnh.
Trong tiếng va chạm chói tai liên tiếp, chiếc xe rốt cuộc dừng lại, người nhoài trên đầu xe bị quán tính hất ra ngoài, Ngụy Chính Nghĩa thở phào một hơi, dựa một cái lên ghế, cảm giác sức lực toàn thân dường như biến mất, một nửa xuất phát từ lo lắng, một nửa là sợ.
Không thể nào tưởng tượng nổi Tiêu Lan Thảo làm sao có thể dùng tốc độ vượt quá bình thường chạy về khách sạn, càng không ngờ hắn sẽ bất chấp nhân viên cứu hỏa ngăn cản bên ngoài tòa nhà, trực tiếp lái xe vào đám cháy, quay đầu nhìn hắn, lại chỉ thấy gò má sắc bén lạnh lùng, sắc mặt tái nhợt, tựa vào ghế tài xế, trạng thái mệt mỏi cực kỳ.
Hắn thật sự là anh họ sao?
Trong nháy mắt, cái ý nghĩ này xông vào óc, chợt nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Tiêu Lan Thảo nói: “Đi xem hắn một chút, tôi thì không đi được, mệt chết mất, ngủ trước một lát.”
Ngủ trong hiện trường hỏa hoạn, anh họ à, anh còn có thể gan dạ hơn được nữa không?
Ngụy Chính Nghĩa chế giễu trong lòng, nhưng chẳng có thời gian ngẫm nghĩ, đẩy cửa ra ngoài, cách kính chắn gió, thấy gã nhanh chóng chạy tới bên cạnh Kiều, Tiêu Lan Thảo tự lẩm bẩm: “Dồn vào chỗ chết sau đó hồi sinh, có lẽ có thể cứu hắn một mạng.”
Kiều như bị đâm đến hôn mê, mặc cho Ngụy Chính Nghĩa đỡ dậy, không phản ứng chút nào, nhưng Ngụy Chính Nghĩa vừa đỡ hắn lên, bụng đã bị đấm mạnh một phát, đau đến nỗi gã ôm bụng gập người lại, những người khác lập tức đuổi tới, Trương Lạc, Trương Chính và Khúc Tinh Thần đồng thời lấy ra đạo bùa, bắt quyết Thiên Sát, đồng loạt đánh về phía oán linh.
Bọn họ cùng là môn hạ tông phái thiên sư, đạo pháp như nhau, sống chết trước mắt nhất tề liên thủ, sức mạnh phi phàm, ngân quang sắc bén bắn ra, ngực oán linh bị đánh trúng, đau đớn liên tục run rẩy, âm hỏa xoay xung quanh hắn trong phút chốc giảm đi không ít, thấy trên mặt Kiều lộ vẻ thống khổ, Ngụy Chính Nghĩa bất chấp bụng đau, tiến tới chắn phía trước hắn, gào lên với mọi người: “Hắn là người, không được giết!”
“Hắn bị ác linh bám thân, đã là phế nhân, cho dù không diệt trừ ác linh, hắn cũng không sống nổi.” Trương Chính quát lên: “Tỉnh lại đi, người trước mặt này đã không còn là bạn anh nữa rồi!”
Trong lúc nói chuyện ba người lần thứ hai bắt quyết Thiên Sát, đã muốn bắn ra, Ngụy Chính Nghĩa gấp gáp, nắm tay Kiều, bất chấp sát khí âm trầm đầy mặt hắn, đẩy hắn lên tường phía sau, quát: “Giovanni, lời họ nói cậu đã nghe thấy chưa? Nếu không muốn bị nói là phế nhân, thì tỉnh lại cho tôi!”
Trương Chính thấy thế kêu to: “Tránh ra, nếu không ngay cả anh cũng bị tru diệt cùng!”
Hắn vừa nói xong, liền thấy trước mắt lóe lên ánh sáng lạnh, Nhiếp Hành Phong cầm đao đứng ở giữa họ với Ngụy Chính Nghĩa và Kiều, vừa vặn chặn lại bố cục Thiên Sát kia, nhìn Trương Chính, anh nói: “Cậu đối với tôi thế nào cũng không hề gì, nhưng cậu nhớ cho kỹ, đừng nói chuyện với bạn tôi như vậy!”
Trương Chính biến sắc, những lời này chứng tỏ việc mình ám hại Nhiếp Hành Phong đều biết, hắn chột dạ nhìn Trương Lạc, Trương Lạc lại không nổi giận, bình thản nói: “Kết giới bị phá rồi, chúng ta không còn nhiều thời gian, Nhiếp tiên sinh, lòng dạ đàn bà chỉ khiến tội ác vĩnh viễn không tiêu diệt được.”
“Nếu như cái ác nhất định phải dựa vào sát phạt để diệt trừ, vậy các người thanh tu nhiều năm như vậy lại vì điều gì?”
Trương Lạc ngẩn ra, sắc mặt Khúc Tinh Thần lại thay đổi, nhớ lại chuyện cũ xa xưa, ông ta thu lại chỉ quyết đang nắm chặt, Tạ Phi lúc này đã hoàn toàn đầu quân vào bên Nhiếp Hành Phong, tự nhiên cũng không hỗ trợ, chỉ còn lại Trương Chính, hắn nóng nảy, kêu lên: “Mọi người làm sao vậy? Đây là ác linh đấy, lẽ nào chỉ bởi vì hắn bám lên thân người, liền tha cho hắn hay sao?”
“Ngươi nói ta là ác linh? Vậy việc ác của các ngươi thì phải nói thế nào?”
Giọng nói ôn hòa truyền đến, từ trong miệng Kiều phun ra, âm điệu lại thuộc về một người khác, phớt lờ Ngụy Chính Nghĩa đang đè mình lên tường, hắn nhìn về phía mọi người, ánh mắt chứa sự châm biếm.
“Đừng quên người giết ta là ai, nếu như ta là ác, vậy tất cả các ngươi ở đây đều là ngọn nguồn của cái ác, vì một lời đồn không đáng tin mà lôi một người sống ra hành hạ cho đến chết. Khúc Tinh Thần, ngươi biết không? Nơi ta chết ở ngay phía dưới phòng của ngươi, cách một bức tường, ta cầu cứu ngươi, ngươi lại không hề đáp lại, chúng ta hẹn đi đến Tây Bắc, hồn phách ta vẫn kiên trì đến ngày thứ hai, đợi ngươi tới giúp, nhưng ngươi lại đi mất, nếu lúc đó ngươi để ý nhiều một chút, ta cũng sẽ không biến thành cái dạng hiện giờ này!”
Khúc Tinh Thần bị quát không lời chống đỡ, cũng không cách nào ra tay được nữa, Trương Chính gấp đến độ kêu to: “Tiểu sư thúc, đừng để hắn đầu độc, cho dù năm đó thúc có sai lầm, cũng không thể trở thành lý do cho hắn giết người bừa bãi…”
“Đủ rồi!” Cắt ngang lời hắn, Ngụy Chính Nghĩa quát lên: “Nếu các người thật sự muốn giết ác linh, tôi có cách.”
Gã quay đầu nhìn về phía Kiều, nhìn đôi mắt xinh đẹp này xa lạ đến mức không thể đến gần, trong mắt bạc lập lòe ánh lửa sát khí, tỏ rõ cảm xúc căm hờn của oán linh đã đạt lên đến đỉnh điểm, tay khẽ nâng lên, một chiếc Tang Môn đinh đã gỉ nắm chặt trong tay, chỉ cần đưa về phía trước thêm nửa tấc, có thể đâm vào bụng gã.
Ngụy Chính Nghĩa không tránh, trái lại dồn về phía trước, tay của Kiều theo bản năng rụt lại phía sau, động tác nhỏ này cho Ngụy Chính Nghĩa thêm lòng tin, cùng hắn nhìn nhau, mỉm cười nói: “Tôi có cách này, có lẽ có thể khiến cậu tỉnh lại.”
Nói xong, không để ý mọi người vây trước mặt, ôm đầu hắn hôn lên môi.
Động tác không hề báo trước, không chỉ mọi người tại đây ngây ra, ngay cả Kiều cũng bởi kinh ngạc mà trợn to đôi mắt, phản ứng này khiến hắn thoạt nhìn có cảm giác dịu ngoan ngây ngô, sát khí trong tròng mắt giảm đi rất nhiều, Ngụy Chính Nghĩa độ từng chút từng chút cương khí vào miệng hắn, sau đó hơi lùi lại, nhìn hắn, gằn từng chữ: “Nếu cậu là Kiều, như này mà còn không gọi tỉnh được cậu, thì cậu quá hèn nhát rồi; nếu ngươi là oán linh, thì tới bám ta đi, dù sao thứ ngươi muốn chỉ là một tấm da hữu dụng lại thích hợp, hắn từng chịu rất nhiều đau khổ, không thích bị người khác ép buộc làm việc hắn không thích, xin hãy buông tha cho hắn, ngươi muốn làm gì, ta mặc cho ngươi điều khiển, tuyệt đối nghe lời hơn hắn nhiều lắm.”
“Gồm cả việc xuống địa ngục sao?” Một lúc lâu, giọng nói ôn hòa hỏi.
Vẫn là tiếng nói thuộc về Mã Ngôn Triệt, tim Ngụy Chính Nghĩa lạnh đi, lại vẫn mỉm cười như cũ: “Địa ngục thì tính là gì? Chỉ cần ngươi buông tha hắn, cùng trời cuối đất, ta đều chấp nhận!”
Lần này Kiều không nói nữa, đột nhiên thân thể nhoáng lên, mềm nhũn quỵ xuống, Ngụy Chính Nghĩa vội vàng đỡ lấy hắn, Nhiếp Hành Phong cũng tiến tới dìu giúp, thân thể Kiều không lạnh như trước nữa, Ngụy Chính Nghĩa thở phào nhẹ nhõm, không dám tin hỏi: “Lẽ nào tôi cảm động oán linh, hắn buông tha Kiều đi rồi sao?”
“Nếu oán linh dễ dàng bị xúc động như thế, vậy hắn không phải là oán linh rồi.”
Trương Chính bước nhanh tới, muốn xác nhận oán linh có thực sự biến mất hay chưa, nhưng hắn chưa tới gần đã bị âm hỏa đột nhiên xông tới ngăn cản, hắn ngã ra né tránh, lúc này Kiều ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Nói không sai, cỗ thân thể này thực sự quá tốt, ta sao nỡ rời bỏ?”
“Ngươi…”
Không ngờ oán linh vẫn còn trong thân thể Kiều, Ngụy Chính Nghĩa kinh hãi, không để gã kịp phản ứng, oán linh đã giữ chặt cổ tay Nhiếp Hành Phong, cười lớn thả người nhảy vào ngọn lửa hừng hực.
Nhiếp Hành Phong chẳng biết oán linh muốn dẫn anh tới nơi nào, chỉ cảm thấy hắn bay rất nhanh, ánh lửa hai bên như mũi tên bắn về phía sau, tiếng kinh hô của mọi người và cương khí đuổi theo trong chớp mắt bị rớt lại sau đầu, đợi đến khi oán linh buông anh ra, anh đã thấy mình đứng trên sân thượng của khách sạn, bảng hiệu Neon dựng ở hai bên, ánh sáng thỉnh thoảng xẹt qua, chiếu sáng gương mặt hai người đang đứng đối diện nhau.
“Đứng vững, bằng không ngã xuống, không ai cứu được ngươi đâu!”
Gần tới nửa đêm, phía trên lầu cao cuồng phong gào thét, thế lửa trong bãi đỗ xe mãnh liệt, nhưng không lan đến gần nơi này, phía dưới rất yên tĩnh, tạo thành sự đối lập rõ nét với không gian khô nóng ầm ĩ vừa rồi.
Trên gương mặt tinh xảo của Kiều không nhìn thấy bất cứ biểu cảm nào, mắt nhìn phía trước, ven đường cách đó không xa chính là nơi Trương Huyền và Bé con mất tích, mà dưới chân họ là lan can rộng chỉ hơn mười phân, đúng như hắn nói, nếu sơ ý một chút ngã xuống, sẽ tan xương nát thịt.
“Vừa rồi vì sao không rút đao?” Tiếng nói hòa nhã hỏi: “Ngươi rõ ràng có cơ hội giết ta, đừng quên ngươi là thần Sát Phạt, sát phạt là vinh quang của ngươi, cũng là số mệnh của ngươi.”
“Ta là Nhiếp Hành Phong, thêm nữa, ta chưa bao giờ tin vào số mệnh.”
“Ngươi rất kỳ lạ, mỗi người đều muốn khiến mình không tầm thường, chỉ có ngươi, mong đợi được làm người thường.”
Nam nhân thấp giọng cười lên, ôn hòa réo rắt, Nhiếp Hành Phong nghĩ lúc còn sống nhất định là một người tương đối xuất sắc, xuất sắc đến mức khiến người ta đố kỵ, không kìm được mà hủy diệt hắn.
“Ngươi không giống thần Sát Phạt trong truyền thuyết, vậy ngươi nói cho ta biết, trên đời này rốt cuộc cái gì là đúng sai? Cái gì mới thực sự đáng sát phạt?” Nam nhân quay đầu lại, trong mắt bạc lộ ra thần thái yêu dị: “Là oán linh như ta? Hay là thứ ác nhân như Trương Tuyết Sơn, Hà Thuận Hải? Trương Chính ghét ác như thù, thái độ làm người xem như không tệ, lại trăm phương ngàn kế muốn hại ngươi, hắn nên giết hay không?”
Giọng nói mang theo nỗi hoang mang, nhìn ra được giờ phút này Mã Ngôn Triệt đang mê muội, Nhiếp Hành Phong suy nghĩ một chút, nói: “Mỗi việc đều có hai mặt của nó, ai cũng cho mình là đúng đắn, nếu nhìn từ góc độ khác nhau, mỗi một việc đều có thể là tốt, cũng có thể là xấu, phải xem chúng ta lĩnh hội thế nào, bởi thế thiện có chính nghĩa của thiện, ác có chính nghĩa của ác, trên đời này không có điều gì hoàn toàn đúng hay hoàn toàn sai.”
“Ha ha, ý của ngươi ta giết bọn họ là sai? Nếu như sai, vì sao ta có thể khống chế thiên hỏa trừng trị cái ác?”
“Ngươi khống chế không phải là thiên hỏa thiêu hủy tội ác, mà là ngọn lửa của thù hận, họ tất nhiên đáng trách, nhưng cũng không có nghĩa ngươi có tư cách quyết định số phận và sinh mạng của họ, bọn họ giết ngươi là sai, lẽ nào ngươi giết chết những người vô tội kia thì đúng sao?”
Kế tiếp là hồi lâu trầm mặc, Mã Ngôn Triệt như đang tỉ mỉ suy tư chuyện này, lát sau, thấp giọng nói: “Có thể ngươi nói không sai, Lâm Thuần Khánh lõi đời khéo đưa đẩy, đa số mọi người xem thường, nhưng cũng chỉ có hắn sau khi ta chết thắp ba nén hương, hắn dùng hương cho ta ngưng tụ lại một ít hồn phách cuối cùng, để ta có thể có cơ hội hồi sinh, với ta mà nói, hắn chính là người tốt, ta vốn muốn tới nói tiếng cảm ơn hắn, ai ngờ không có duyên gặp mặt, hắn đã qua đời.”
Thì ra Mã Ngôn Triệt tìm Lâm Thuần Khánh không phải để báo thù, mà chỉ nói cảm ơn, nguyên nhân này nằm ngoài dự liệu của Nhiếp Hành Phong, thảo nào hai đệ tử của Lâm Thuần Khánh gặp phải tai ương thiên hỏa, chắc hẳn trong mắt oán linh, bất cứ hành động nào khinh nhờn ân nhân đều không thể tha thứ.
“Trên đời này mỗi người đều ích kỷ, ta cũng giống vậy, siêu độ ngươi cũng có một phần xuất phát từ tư tâm của ta, nhưng ta vẫn hy vọng ngươi có thể giúp ta.” Nhiếp Hành Phong trả lời.
Mã Ngôn Triệt trên dưới quan sát anh: “Ta thích sự thẳng thắn của ngươi, nhưng rất tiếc phải nói cho ngươi biết, việc ngươi hy vọng ta không làm được.”
Ánh đèn quá chói mắt, con ngươi Nhiếp Hành Phong chợt co lại, sau khi đã nỗ lực lâu như vậy, đáp án này chắc chắn đả kích lòng người nhất, dừng một chút, anh để tâm tình mình bình tĩnh lại, nhìn người đàn ông đường hoàng trước mắt này, nói: “Kết quả có vẻ còn chưa phải quá tệ, chí ít chuyện siêu độ ngươi ta có thể làm được.”
Mã Ngôn Triệt sửng sốt, lập tức thấp giọng cười rộ lên, giống như nghe được chuyện buồn cười biết bao, Nhiếp Hành Phong không nhiều lời thêm nữa, ở bên cạnh lẳng lặng đợi, chờ Mã Ngôn Triệt cho anh đáp án cuối cùng.
Tiếng cười dần ngừng lại, Mã Ngôn Triệt giơ tay lên cắn rách ngón giữa, vừa niệm chú ngữ vừa bắn giọt máu trên đầu ngón tay ra, Nhiếp Hành Phong nhìn tia máu giống như sợi tơ dài, liên tục bay ra phía trước, mặt đất từng nuốt mất Trương Huyền và Bé con cùng Chung Khôi bốc lên sương mù, hơi sương theo chú ngữ của Mã Ngôn Triệt nhanh chóng bay vòng, trong giây lát bốc lên thành một vòng xoáy cực lớn trên đất bằng, vòng xoáy khuếch tán từ gần đến xa, như một miệng phễu, càng vào trong, càng tối tăm, nhìn không thấy tận cùng.
“Mã gia chỉ biết giết người, chưa bao giờ cứu người, muốn cứu tình nhân của ngươi, chỉ có thể tự ngươi đi.”
Vòng xoáy càng lúc càng lớn, xa xa nhìn lại, có thể thấy loáng thoáng cửa đồng đen như mực ẩn hiện bên trong, cánh cửa đang từ từ mở ra, âm phong xung quanh lồng lộng, Nhiếp Hành Phong bị thổi đến lắc lư, gần như không thể đứng vững.
Mã Ngôn Triệt thu hồi ánh mắt, nói với anh: “Cửa địa ngục sắp mở ra, điều kiện là ngươi nhất định phải chết.”
Âm phong quá lớn, ba chữ vừa phun ra khỏi miệng đã bị cuồng phong cuốn mất âm, nghe Nhiếp Hành Phong nói, Mã Ngôn Triệt nắm tay phải anh, đầu ngón tay cắt vào lòng bàn tay anh, đau đớn truyền đến, Nhiếp Hành Phong liền thấy hắn dùng ngón giữa đang chảy máu làm bút, cấp tốc viết bùa chú uốn lượn như rắn vào lòng bàn tay mình, bùa không ngừng kéo dài, nhanh chóng vẽ lên khuỷu tay, mỗi lần vẽ xuống, anh liền cảm thấy da thịt như bị dao sắc cứa, đau đớn đến tận xương, mồ hôi lạnh thấm ướt trán, thần trí theo đau đớn trở nên hoảng hốt, mơ hồ thấy Mã Ngôn Triệt cuối cùng bắn ngón giữa về phía mình, nhất thời huyết quang tràn khắp tầm mắt.
Huyết sắc như lưỡi dao sắc bén xuyên qua đầu, anh đau đớn đến mức không thể nói chuyện, chỉ nghe thấy lời nói dịu dàng theo gió truyền từng câu từng câu vào tai, ngôn ngữ mê hoặc, khiến anh không tự chủ được gắng sức gật đầu, giống như muốn khắc sâu mỗi chữ vào trong lòng.
Trong lúc hoảng hốt sau lưng bị người vỗ mạnh một chưởng, vừa vặn cửa âm phủ hoàn toàn mở ra, sương đen từ bên trong bốc lên, lúc rơi vào trong sương mù, anh láng máng nghe thấy giọng điệu ôn hòa nói —
“Kỳ thực cái chết mới là chân lý để sinh mệnh tồn tại.”