Thiên Sư Chấp Vị Phần 3 - Phong Đô - Quyển 5

Chương 20: Chương 20




Ngụy Chính Nghĩa xông lên sân thượng tầng cao nhất, đập vào mắt đầu tiên chính là bóng người chắp tay sau lưng đứng trên lan can, đường nét hào hiệp được ánh đèn quảng cáo tôn lên, ngờ ngợ là Kiều, nhưng lại không giống.

“Lâu vậy mới chạy tới, pháp thuật của ngươi đúng là bết bát quá, thân thể như vậy chiếm dụng cũng lãng phí.” Nghe thấy tiếng bước chân, nam nhân quay đầu lại, nói lời châm biếm gã.

Sau khi Nhiếp Hành Phong bị oán linh đưa đi, đám người Ngụy Chính Nghĩa dưới sự trợ giúp của Trương Lạc thoát khỏi khu vực bốc cháy, họ phân công nhau tìm kiếm tung tích oán linh, Ngụy Chính Nghĩa không biết tại sao mình lại tới sân thượng, dường như có một giọng nói dẫn dắt hắn, đưa hắn một mạch đến nơi đây.

Nhưng ở đây chỉ có oán linh, Nhiếp Hành Phong chẳng biết đã đi đâu, tim Ngụy Chính Nghĩa bởi khẩn trương mà đập dữ dội, xông lên lan can, cửa địa ngục đã đóng, chỉ lưu lại âm khí nhấp nhô bốc lên ở phía xa, lũ oán linh may mắn chạy ra khỏi quỷ môn quan theo gió lập lờ, một vài con nhào tới trước mặt họ hòng hút dương khí, bị Mã Ngôn Triệt tiện tay phất một cái, liền lập tức tiêu tan bóng dáng.

“Chủ tịch đâu? Ngươi làm gì anh ấy rồi?” Phớt lờ lời khuyên nhủ của Mã Ngôn Triệt, Ngụy Chính Nghĩa quát về phía hắn.

“Chết rồi.”

Câu trả lời ơ hờ, dường như đang bàn tán một chuyện vặt vãnh, Ngụy Chính Nghĩa chỉ nghe thôi cũng dâng trào nhiệt huyết, quên cả việc thực lực địch ta cách xa, lấy ra một tờ bùa diệt quỷ nắm trong quả đấm xông tới đánh về phía Mã Ngôn Triệt, Mã Ngôn Triệt lắc mình né tránh, chỉ dùng một tay vung tới, Ngụy Chính Nghĩa đã bị đao phong vô hình của hắn đánh tới, gã vung chưởng chống đỡ, lại bị đao phong ép cho không ngừng lui về phía sau, mắt thấy không chịu nổi, vội vàng lộn một cái trên không, tránh né đao phong, chân sau chĩa xuống đất điểm lên bên cạnh lan can, tiện tay lại móc ra một tờ đạo bùa, mắt dán vào Mã Ngôn Triệt, chuẩn bị tìm đúng thời cơ tái chiến.

Mã Ngôn Triệt hoàn toàn không để sát khí của gã vào mắt, gật đầu bình luận: “Tuy rằng ngươi không có thiên phú gì, nhưng thân thủ coi như không tệ, đáng tiếc cho dù ngươi liều cái mạng này, cũng không thể nào cứu được sư đệ ngươi, kết quả nói không chừng cũng giống như người bạn không biết sống chết kia của ngươi.”

“Tổn hại mạng người, loại người như ngươi căn bản không xứng tu đạo!”

Nghe hắn đánh giá Nhiếp Hành Phong như vậy, lửa giận Ngụy Chính Nghĩa càng bốc cao, đã sớm quên vấn đề sinh tử thắng bại, quát to một tiếng lại đâm đầu xông tới.

Mã Ngôn Triệt phóng người lên, bay qua đỉnh nắm đấm của Ngụy Chính Nghĩa, Ngụy Chính Nghĩa đụng phải một khoảng không, thiếu chút nữa không hãm chân kịp rơi xuống cao ốc, Mã Ngôn Triệt đang muốn cười nhạo gã, bỗng nhiên biến sắc, thân thể run lẩy bẩy.

Ngụy Chính Nghĩa đang định rút Câu Minh Hầu một tiếng trống làm tinh thần hăng hái cùng ác linh liều sống chết, thấy toàn thân hắn run không ngừng, trên mặt trên tay đồng thời dâng lên vô số kim tuyến, lưới kim tuyến đan xen với nhau quấn quanh, giống như một cái lưới lớn màu vàng, cuốn chặt oán linh vào giữa, gã dè dặt tiến gần về phía trước, phát hiện trong tròng mắt bạc kia cũng có kim tuyến đan xen, ngăn lại lửa cháy ác liệt bên trong, bất chợt gã hiểu ra.

Là Kiều làm, hắn dùng pháp thuật nào đó vây oán linh trong thân thể mình.

Dường như để xác minh suy đoán của gã không sai, từ trong bóng tối truyền đến tiếng hét: “Giết tôi, dùng Câu Minh Hầu!”

Là giọng nói kiêu căng ngạo mạn thuộc về Kiều, giờ phút này Ngụy Chính Nghĩa nghe vào giống như tiếng trời, song tay lại không nhúc nhích, gã sẽ không giết Kiều, ác linh không trừ được thì không trừ được, gã không phải thánh nhân, vì trừ ác mà có thể giết chết người đối với mình mà nói… là thân thiết nhất!”

Thấy Ngụy Chính Nghĩa không phản ứng, giọng nói của Kiều trở nên hổn hển, quát: “Tôi sắp không chịu nổi, Ngụy…”

Lời còn chưa dứt, Kiều đã đau đớn ôm cổ họng mình lắc lư về phía sau, âm phong thổi khắp tầng đỉnh, xô hắn ngã khỏi tòa nhà, nhìn bóng dáng Kiều biến mất trước mắt, Ngụy Chính Nghĩa không chút nghĩ ngợi, thả người nhảy xuống cùng, bắt lấy tay Kiều.

Trong lúc rơi cực nhanh tay hai người nắm chặt, nhưng một khắc sau thân thể Kiều chợt lật lại, lật xuống dưới Ngụy Chính Nghĩa, ngay sau đó một tiếng nổ ầm truyền tới, Ngụy Chính Nghĩa chỉ cảm thấy hai tai vang lên ong ong, khiến gã một lần nữa không nghe thấy gì.

Dưới sự chấn động dữ dội, xương cốt toàn thân tựa như tan ra, gã đau đớn hít một hơi, cả buổi mới nhớ lại tình huống vừa rồi, ngẩng đầu nhìn lên, tòa nhà cao ngất trước mặt gã, nhắc nhở bản thân gã vừa làm gì.

Kiều nằm ngửa phía dưới gã, Ngụy Chính Nghĩa nhịn đau đứng lên, phát hiện mình thế mà lại không bị thương, không biết Kiều dùng pháp thuật gì ngăn được một kiếp cho gã, mà chính hắn lại đang nhắm nghiền hai mắt, nằm trên mặt đất không hề có phản ứng nào.

Ngụy Chính Nghĩa không dám đụng vào hắn, rất sợ sờ thấy máu tươi hay làm nặng thêm vết thương của hắn, chỉ nhẹ giọng gọi: “Kiều, Giovanni, cậu tỉnh lại.”

Tiếng gọi không nhận được đáp trả, trong lòng Ngụy Chính Nghĩa lo lắng, đang ngỡ ngàng không biết nên làm thế nào mới được, phía sau chợt đau nhói, đầu lâu khô vẫn luôn nằm trong ba lô gã nhảy ra ngoài, lăn một vòng tại chỗ, vừa vặn nhảy lên đầu Kiều đập tới đập lui, như muốn giúp đánh hắn tỉnh lại, động tác này dọa Ngụy Chính Nghĩa sợ, vội vàng bắt lại đầu lâu khô ném sang một bên, quay đầu lại nhìn Kiều, thấy hắn thế mà bị đập tỉnh.

Hai mắt đột nhiên mở ra, vừa vặn đối diện với tầm mắt của Ngụy Chính Nghĩa, Ngụy Chính Nghĩa đầu tiên là kinh ngạc mừng rỡ, nhưng sau khi thấy bên trong tròng mắt lóe lên ánh lửa, hy vọng của gã vỡ tan, dưới nỗi cam chịu, thò tay vào túi Kiều lấy súng lục bất ly thân của hắn, trực tiếp dí vào giữa chân mày đối phương, giọng nói run rẩy quát: “Đi ra, nếu không ta sẽ giết ngươi!”

“Ngươi dám giết sao?” Giọng nói hòa nhã hỏi: “Hay là nói, ngươi nỡ giết sao?”

Đáp án Ngụy Chính Nghĩa cho hắn là tiếng lên nòng, nhưng chớp mắt tiếp theo cổ tay gã truyền tới đau đớn, súng tuột khỏi tay, hất sang bên cạnh, một luồng lửa hóa thành lưỡi dao sắc đung đưa trước mắt gã, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đâm vào mắt gã — ác linh đang kiêu ngạo cho gã biết, muốn giết gã là một chuyện cực kỳ đơn giản.

Biết mình không phải là đối thủ, Ngụy Chính Nghĩa không lỗ mãng nữa, nhưng đầu lâu khô lại lập tức nhảy tới, chắn trước mặt gã, cũng không ngừng nhảy nhót, dường như nóng lòng muốn thử đối phó với ngọn lửa.

Song kiếm lửa không hề phát động tấn công, ngọn lửa trong lúc bùng cháy biến đổi hình dạng, hóa thành một bàn tay sờ sờ đầu lâu khô, sau khi phát hiện xúc cảm không tệ, lại sờ soạng hai cái.

Ngụy Chính Nghĩa tràn đầy đề phòng nhìn chằm chằm oán linh, để ngừa hắn đột nhiên hạ đòn sát thủ, ai ngờ hắn chỉ trêu đùa đầu lâu khô, hồi lâu mới than thở: “Thì ra ta còn nhớ được những chuyện ngoài việc giết chóc.”

Ngụy Chính Nghĩa kinh ngạc nhìn hắn, chỉ thấy ngọn lửa kia sau khi vuốt ve đầu lâu khô xong, biến mất giữa trởi đêm, âm hỏa trong con ngươi Kiều dần dần tiêu tan, một bóng người nhàn nhạt từ trên người hắn bay ra, đứng ở bên cạnh, Ngụy Chính Nghĩa thở phào nhẹ nhõm, tuy dáng người kia cực nhạt, không thể nhìn rõ dung mạo, nhưng gã xác định đó không phải là Kiều, mà là một người đàn ông hoàn toàn không quen.

Khí tràng của bóng người bình thản tĩnh mịch, không hề có chút lệ khí nào. Oán linh vào lúc có thể dễ dàng giết chết gã lại tự động thoát khỏi thân thể, điều này chứng tỏ… siêu độ thành công rồi đúng không? Ngụy Chính Nghĩa ngạc nhiên quay đầu nhìn Kiều, Kiều còn nằm trên mặt đất không phản ứng, nhưng thân thể không còn âm hàn như trước, điều này chứng tỏ gã không đoán sai, nhưng bọn họ chưa làm gì mà.

“Cảm ơn ngươi vẫn luôn biện bạch cho ta.” Người đàn ông đứng ở đối diện, mỉm cười với gã nói: “Ta vốn định giết ngươi.”

Ngụy Chính Nghĩa nghe không hiểu, gã không nhớ từng nói gì, lại có thể vô tình cứu mình một mạng, sợ oán linh lại đổi ý kiến, lập tức phối hợp hỏi: “Ngươi còn muốn nghe gì? Ta đều sẽ nói cho ngươi nghe.”

“Không cần, ngươi cũng chỉ nói được vài câu đúng, nhiều hơn nữa chính là nói nhảm.”

Miệng người này thật độc, Ngụy Chính Nghĩa có phần hiểu tâm tình của oán linh lúc bám thân Kiều, hai người kia nói chuyện làm việc đều phô trương kiêu ngạo giống nhau, thảo nào bị người ta căm ghét đến mức muốn giết hắn.

“Vốn ta rất đố kỵ với vận may của ngươi, rõ ràng là một tên rất ngu, trên đời này lại có được bằng hữu tốt nhất, tình nhân tốt nhất, giờ thì ta đã hiểu, họ có thể liều mạng vì ngươi, là bởi ngươi cũng sẽ vì họ làm chuyện giống vậy.”

Mã Ngôn Triệt nhìn về phía Kiều đang hôn mê, đột nhiên bay tới bên người Ngụy Chính Nghĩa, không phải linh thể hắn còn mờ nhạt hơn vừa rồi mấy phần, Ngụy Chính Nghĩa thực sự coi động tác này trở thành tấn công, liền thấy linh thể tới gần bên tai gã, từng bị trải qua trêu ghẹo khiến mặt Ngụy Chính Nghĩa đỏ lên, vội vàng đưa tay đẩy hắn ra, lại đẩy phải một khoảng không.

“Xem ra cần làm sáng tỏ một chút, những lời đó không phải ta nói, hành động chòng ghẹo trêu chọc thế này cũng không liên quan đến ta.”

Đối diện với ánh mắt kinh ngạc Ngụy Chính Nghĩa ném tới, Mã Ngôn Triệt khinh thường nhếch mày: “Nói ngươi ngu xuẩn, ngươi thực sự ngu xuẩn hả, nếu như hắn hoàn toàn không biết gì việc bị ta bám thân, không phản ứng chút nào với kêu gào của ngươi, vừa rồi sao có thể dùng thiên la địa võng trói buộc được ta?”

Nếu những hành động này đều xuất phát từ ý kiến chủ quan của Kiều, vậy chẳng phải chính là đại biểu cho… Còn có động tác mình hôn hắn vừa rồi… Hỏng rồi, sau này phải làm sao? Bây giờ đề nghị chuyển công tác không biết còn kịp không…

Đầu óc Ngụy Chính Nghĩa hỗn loạn, lộn xộn không biết đang suy nghĩ gì.

“Giờ xem ra, sư đệ ngươi còn thông minh hơn ngươi, ta không biết hắn phát hiện ra mình bị bám thân từ lúc nào, hắn chẳng có bất cứ biểu hiện nào, để không cho ta làm hại ngươi, hắn âm thầm dùng thần thuật trói buộc thiên la địa võng phong bế toàn thân mình, một giây cuối cùng mới niệm ra chú ngữ, hắn muốn phong ta lại trong thân thể mình, cùng ta đồng quy vu tận, rõ ràng là một ác ma giết người không thấy máu, lại vẫn có người lưu tâm như vậy, khiến ta cũng có chút đố kỵ với hắn.”

Nếu không phải sợ chọc giận oán linh, Ngụy Chính Nghĩa rất muốn hỏi — chút chuyện nhỏ này ngươi cũng phải đố kỵ, trên đời này còn có ai mà ngươi không ghen tỵ không?”

Trên mặt truyền đến đau đớn, bị tụ phong của oán linh vỗ một cái tát, Ngụy Chính Nghĩa lấy lại tinh thần, đã thấy hắn bay đến chỗ cách mình trong gang tấc, mi gian hơi cười, cong ngón giữa, làm động tác bắn ra.

“Tuân theo lời hứa, ta dạy cho ngươi chiêu này.”

Oán linh tiến tới bên tai gã niệm một đoạn văn, là chú ngữ vãi đậu thành binh, chú ngữ không dài, nhưng đối với Ngụy Chính Nghĩa mà nói là khá khó, nhớ vẻ hào hiệp phóng khoáng lúc Mã Ngôn Triệt làm pháp thuật này, gã vội vàng để tâm lẩm nhẩm, lát sau, nghe oán linh nhẹ giọng nói: “Hẹn gặp lại.”

Hẹn hẹn hẹn, hẹn gặp lại!?

Ngụy Chính Nghĩa kinh ngạc nhìn linh thể Mã Ngôn Triệt đang tiếp tục nhạt đi, cuối cùng chỉ còn lại một đường nét mỏng manh, gã lúc này mới phản ứng được: “A, ngươi không định bám thân ta à? Hay là ngươi muốn đi đầu thai?”

“Ngươi cái tên này thật thú vị, hình như chỉ mong được chết, nhưng ta lại sống đủ rồi, hồn phách ta đã sớm phân tán, chỉ dựa vào hương nến Lâm Thuần Khánh để lại và thù hận để tụ thành hình thể, oán hận biến mất, ta tự nhiên cũng sẽ biến mất, vẫn nên để lại quyền lợi sinh tồn cho người thích hợp hơn với nó đi, nếu ngay cả người như ngươi cuối cùng cũng không tránh được cái chết, vậy thế giới này chẳng phải quá lạnh lùng?”

“Nhưng…” Mặc dù biết oán linh từng giết rất nhiều người, còn hại Kiều liên lụy, nhưng nghe thấy hắn muốn tiêu tan, nghĩ đến nỗi đau đớn hắn từng trải qua, Ngụy Chính Nghĩa lại cảm thấy không đành lòng, hỏi: “Vậy thân thể ngươi đâu? Biết đâu sau khi tìm được, có thể siêu độ cho ngươi, để ngươi chuyển thế đầu thai.”

Linh thể không trả lời gã, chỉ chỉa chỉa về phía trước, Ngụy Chính Nghĩa quay đầu nhìn, phát hiện mặt đất vốn bằng phẳng sau vài lần nổ tung rồi nứt ra, tảng đất cát đá xây đắp bên trên rơi rớt lung tung, lộ ra hài cốt không đầu bên trong.

Theo cát đá bay tứ tán, cả cỗ hài cốt hoàn toàn lộ ra, âm phong thổi tới, hài cốt hóa thành cát mịn, theo gió dần dần tiêu tan, Ngụy Chính Nghĩa nhìn đến kinh ngạc, quay đầu muốn hỏi Mã Ngôn Triệt đây là chuyện gì, lại phát hiện linh thể đã không thấy đâu, chỉ còn một luồng sương mỏng phất phơ trong gió, yếu ớt đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.

“Này, ngươi còn chưa nói Chủ tịch thế nào rồi? Anh ấy đi đâu?”

Nghĩ đến hành tung của Nhiếp Hành Phong, Ngụy Chính Nghĩa gấp gáp, tiến tới túm luồng sương, lại bắt hụt, bộ xương khô cũng nhảy tới giúp, đầu lâu xuyên qua đám sương rơi xuống đất, đám sương lung lay vài cái, dường như bị sức mạnh nào đó thu hút, thoát khỏi âm phong đang thổi, hóa thành khói nhẹ bị hút vào trong đầu lâu khô.

Ngụy Chính Nghĩa ở bên cạnh nhìn đến ngây người, không biết việc này có nghĩa là linh thể oán linh đã tiêu tan, hay là bị đầu lâu khô nuốt mất, vội vàng lấy đầu lâu tới gắng sức lay một cái, lại mắt đối mắt nhìn vào bên trong xem, nhưng không nhìn thấy gì cả, cũng không có thứ gì rơi ra, gã còn muốn thử lại, bên cạnh truyền đến tiếng rên rỉ, Kiều đã tỉnh lại.

“Anh lần nào cũng vậy, bất kể nhà cao bao nhiêu, đều nhất định phải nhảy theo tôi.” Hắn từ từ nhắm hai mắt, suy yếu nói.

Ngụy Chính Nghĩa đỏ vành mắt, ngồi xổm xuống ôm lấy hắn, nhiệt độ cơ thể dần dần tăng trở lại trấn an nỗi lo lắng của gã, ai ngờ một khắc sau Kiều mở mắt, khinh bỉ nhìn gã, sau đó phun ra hai chữ —

“Ngu xuẩn.”

Nếu không phải tình trạng của Kiều bây giờ quá tệ, Ngụy Chính Nghĩa nhất định sẽ ném hắn trở lại mặt đất, như cảm ứng được Ngụy Chính Nghĩa không vui, đầu lâu khô giãy khỏi tay gã, cốp cốp đánh về phía Kiều, hẳn là coi hắn trở thành kẻ địch, dọa Ngụy Chính Nghĩa cuống quýt túm nó trở lại, quát lên: “Không được làm hắn bị thương!”

Cộp!

Bị mắng, đầu lâu khô ở trước ngực Kiều làm động tác cúi đầu nhận sai, một tiếng cộp vang lên, đập cho hắn phải lấy hơi, sau khi phát hiện đó là quà Ngụy Chính Nghĩa tặng mình, hắn nhướng chân mày: “Tôi không biết anh còn có sở thích mang đầu lâu khô bên người đấy, sư huynh thân mến, vài hôm không gặp, anh lại trở nên ngớ ngẩn rồi.”

Đây là Kiều độc miệng lại cay nghiệt mà gã biết, Ngụy Chính Nghĩa yên tâm, đang muốn giải thích, Kiều vươn một đầu ngón tay đâm vào hốc mắt đầu lâu khô, nghịch ngợm xoay xoay, sau đó bỏ nó vào túi, nói: “Đây là của tôi, sau này không được tùy tiện động vào đồ của tôi.”

Hành động tuyên bố chủ quyền như trẻ con, khiến Ngụy Chính Nghĩa rất muốn đâm chọc — ai muốn sờ vào thứ kỳ quái này chứ? Rõ ràng chính là nó chủ động theo tới có được không hả?

Song đối diện với đôi mắt bạc quen thuộc, tâm trạng gã bất chợt trở nên vô cùng tốt, lấy Câu Minh Hầu màu mực trong ba lô ra, trả lại cho Kiều, hiếm khi thành thật trả lời: “Được.”

Tiếng bước chân vang lên, hai người ngẩng đầu, thấy là đám người Trương Lạc chạy tới, Ngụy Chính Nghĩa lập tức ôm chặt lấy Kiều, khoác ba lô lên người mình, tránh cho họ phát hiện ra sự tồn tại của đầu lâu khô.

Sau khi mọi người chạy tới, ánh mắt Trương Chính trước tiên rơi lên người Kiều, tay phải nắm chặt đạo bùa, tư thế tùy thời sẽ ném ra, động tác như lâm đại địch khiến Ngụy Chính Nghĩa không nhịn được nhíu mày, nói: “Nhìn cho rõ, hắn là người, oán linh đi rồi.”

“Anh giết oán linh?” Trương Chính không tin, mắt lộ vẻ đề phòng.

“Tôi nói — oán linh đi rồi, hắn được siêu độ, đã tiêu tán rồi.”

“Anh siêu độ?”

Tạ Phi rất ngạc nhiên nhìn Ngụy Chính Nghĩa, đáp án này so với việc giết oán linh càng làm cho người ta khó mà tin được, Trương Chính hỏi: “Anh làm thế nào, khiến hắn dễ dàng tha cho các anh?”

“Quá trình không quan trọng, quan trọng là… kết quả.” Ngụy Chính Nghĩa chỉ vào cái hố to nứt toác phía xa xa: “Đó mới là nơi đã từng chôn hài cốt Mã Ngôn Triệt.”

Trương Lạc đi tới trước hố, chỉ thấy hình thể không đầu bên trong do tảng đất ép ra, hài cốt đã không thấy đâu. Oán khí đã tan, thực thể vẫn luôn bị linh lực của mọi người ngăn chặn cũng không cách nào tồn tại trên đời này nữa, điều này chứng tỏ Ngụy Chính Nghĩa không nói láo, ông nói: “Các cậu rất lợi hại.”

Trương Chính vẫn không thể nào tin nổi, luôn cảm thấy lệ khí trên người Kiều và Ngụy Chính Nghĩa quá nặng, lại nhớ tới hành động ái muội của họ ở bãi đỗ xe, không khỏi nghi ngờ họ giở trò trong đó, hỏi: “Nhiếp Hành Phong đâu?”

Một khẩu súng bạc nhắm thẳng giữa chân mày hắn, là súng ngắn vừa rồi Ngụy Chính Nghĩa đánh rơi xuống đất, Kiều chĩa vào hắn, chỉ nói một chữ.

“Cút!”

Kiều mới thoát khỏi trói buộc của oán linh, lại thêm tính cách vốn có của hắn, khí thế ngang ngược bừng bừng muốn ra, Trương Chính là người nổi bật trong cùng thế hệ, chưa bị nhục nhã như vậy, có điều hắn không dễ bị kích động như Tạ Phi, không đối đầu chính diện với Kiều, nói với Trương Lạc: “Sư phụ, cho dù oán linh rời khỏi, người này bị bám thân đã lâu, trên người cũng lưu lại quá nhiều lệ khí, nếu không hóa giải kịp thời, rất dễ tẩu hỏa nhập ma.”

“Ông đây từ nhỏ đã bạo lực thành tính, người bị giết bằng đôi tay này còn nhiều hơn oán linh.” Kiều cười nhạt: “Đáng tiếc ngươi trừ ma vệ đạo, nhưng không quản được chuyện trần gian!”

Kiêu ngạo đến mức làm cho người ta muốn đánh hắn, Ngụy Chính Nghĩa vội vàng đè súng trong tay Kiều xuống, miễn cho sau một hồi ác chiến, còn phải đánh thêm một trận với người nhà mình, cũng may tính tình Trương Lạc ôn hòa, không để ý ngữ khí của Kiều, đi tới trước mặt họ, lấy ra hai đạo bùa đưa tới, nói: “Đạo bùa tĩnh tâm này xin hãy mang theo mình, có thể hóa giải lệ khí của cậu.”

Kiều không nhúc nhích, Ngụy Chính Nghĩa đành phải nói cảm ơn rồi nhận lấy, Trương Lạc thấy giữa chân mày Kiều rất nặng sát khí, người thoạt nhìn cũng rất suy yếu, còn muốn dặn dò vài câu, có người cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

“Thì ra mọi người đều ở chỗ này, làm tôi tìm mệt.”

Tiêu Lan Thảo cưỡi xe máy tuần cảnh chẳng biết lấy ở đâu ra chạy tới, sau khi tới gần dùng chân dựng xe, hắn sử dụng pháp thuật chạy về khách sạn, nguyên khí tổn thương nặng nề, yêu khí thuộc về dị loại trên người không thể nào chặn lại, mọi người đều cảm giác được, nhưng Trương Lạc không nói, Trương Chính cũng liền không nhiều chuyện, giữa họ và Tiêu Lan Thảo không đụng chạm, đối phương cũng không làm việc ác, vạch trần chân tướng đối với mọi người đều không có chỗ tốt.

“Xem ra vụ việc được giải quyết rồi.” Tiêu Lan Thảo nhìn khắp bốn phía, không nhìn mặt đất bị nứt vỡ, nói với Trương Lạc: “Có người đặt thuốc nổ ở cạnh phòng bảo vệ và một vài nơi khác, dẫn tới hỏa hoạn, có điều thế lửa đã được áp chế, cảnh sát đang khám nghiệm hiện trường, theo suy đoán của tôi, chuyện này có khả năng liên quan đến Trương Tuyết Sơn và Cơ Khải.”

Bọn họ muốn đào thân thể Mã Ngôn Triệt, nhất định phải dùng thuật che mắt để người trong phòng bảo vệ không thể nhìn thấy, nhưng vẫn không yên tâm, nên đã đặt thuốc nổ, thứ nhất có thể nổ hủy thiết bị quan sát, thứ hai khắp nơi phát ra vụ nổ, cũng có thể che giấu chân tướng họ đào bới hài cốt, một hòn đá ném hai chim.

Trương Lạc nghĩ Tiêu Lan Thảo có lẽ không phán đoán sai, nhưng chân tướng chẳng ai nói ra, bởi sẽ không có người tin.

“Tình hình sư đệ ta bây giờ thế nào?”

“Đã được cứu ra, đưa tới bệnh viện rồi, lúc ông ta ngã xuống hố đầu bị đập phải, chẳng biết có để lại di chứng hay không.” Tiêu Lan Thảo mỉm cười nói: “Bị thương chút cũng tốt, dù sao vẫn hơn bị oán linh giết chết.”

Trương Tuyết Sơn là bị Tiêu Lan Thảo đâm xuống hố, nhưng trong lời hắn nói chẳng có chút áy náy nào, Trương Chính nghe thấy nhíu mày, nhưng thấy Khúc Tinh Thần không nói gì, bản thân cũng không tiện nhiều lời, nhìn nhìn Trương Lạc, muốn nghe ý kiến của ông, Trương Lạc lại chỉ nói một câu rất lãnh đạm.

“Tự làm bậy thì không thể sống.”

“Nói rất đúng.” Tiêu Lan Thảo sau khi cười phụ họa, lại hỏi: “Các vị còn muốn trò chuyện tiếp à? Nếu mọi người không ngại lát nữa bị mời tới cục cảnh sát ăn cơm sườn rán, thì xin hãy tiếp tục, nói đến cơm sườn rán, nhà hàng lần trước Trương Huyền gọi kia mùi vị không tệ, nhiệt liệt tiến cử.”

Lời nói đùa giỡn nửa thật nửa giả, nghe ra gợi ý của hắn, Trương Lạc cáo từ rời khỏi, đợi họ đều đã đi xa, Tiêu Lan Thảo tựa trên xe máy nhìn đôi sư huynh đệ đối diện kia, giơ ngón cái với bọn họ.

“Làm đẹp lắm!”

Đôi mắt hẹp dài mị hoặc, vào thời khắc này lộ ra màu sắc yêu diễm dị loại, Ngụy Chính Nghĩa nhìn đến nổi da gà, nghi ngờ thốt ra: “Anh… là ai?”

Dường như không nghe thấy gã hỏi, Tiêu Lan Thảo hỏi lại: “Chủ tịch đi đâu rồi?”

“Không biết, lúc em đến anh ấy đã không có ở đây.” Nhớ tới một màn lúc đó, Ngụy Chính Nghĩa nói: “Có lẽ anh ấy tới chỗ kia của sư phụ rồi chăng?”

“Có lẽ vậy.” Tiêu Lan Thảo cười khẽ: “Dù sao đối với bọn họ mà nói, nơi có nhau, thì Phong Đô cũng là thiên đường.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.