Về ngọn nguồn của ích lợi, bọn chúng được bảo vệ một cách vô cùng nghiêm ngặt.
Trong xã hội này chôn giấu vô số góc tối, bọn họ vẫn chưa xác định được chín vụ án này tiếp xúc với phương diện nào trong bóng tối ấy, cho nên chỉ có thể tìm kiếm dựa vào Triệu Oái.
Triệu Oái vì cái livestream gặp quỷ nổi bật nọ mà bại lộ trước mặt mọi người, vô cùng huênh hoang.
Cô ta lập một cái Weibo, có mấy ngàn vạn fans, là một người rất nổi tiếng trên mạng.
Khi nhấn vào trang chủ Weibo của cô ta thì sẽ phát hiện cô ta vừa cập nhật trạng thái mới, dường như là công bố thời gian của buổi livestream tiếp theo, hơn nữa lúc này còn có thêm thành viên mới.
“Thành viên mới? Nói vậy thì hình như trước đó đều chỉ có những thành viên cố định. Chín người thì phải... có vẻ không có thay đổi gì.”
Lục Tu Giác tiếp lời: “Vẫn chưa từng thay đổi. Hình như là kể từ chín người của lần livestream đầu tiên ở nửa năm trước đến giờ, có rất nhiều người muốn được gia nhập vào nhóm của bọn họ nhưng vẫn bị từ chối. Trang web mà Triệu Oái ký hợp đồng cũng từng ám chỉ sẽ nhét thêm thành viên mới vào nhóm của cô ta nhưng đều bị làm ngơ cả. Mà lúc này lại nhả ra để thành viên mới được tham gia vào.”
Mao Cửu vuốt cằm nói: “Em có dự cảm không lành... Em nghĩ chúng ta nên xem hết mấy buổi livestream trước đây của cô ta.”
Lục Tu Giác: “Anh cũng đang muốn nói thế.”
Trước đó vẫn luôn nghĩ rằng chín vụ án treo này là do người làm, Triệu Oái có liên quan đến chín vụ án này cũng không móc nối gì với những chuyện thần quái. Bởi thế nên không nghĩ đến việc xem hết những video livestream của cô ta.
Nhưng bây giờ thì đã có lý do rồi.
Lúc này Lục Tu Giác đang tra tìm thông tin về Triệu Oái trên mạng, vừa đúng lúc mở đến thông tin về tám thành viên còn lại trong nhóm của cô ta. Hắn dừng lại trước một cái tên: “Tiểu Cửu, Hứa Mật này... Có thể nào là Hứa Mật bị tình nghi là hung thủ trong vụ án cặp tình nhân bị tra tấn đến chết đầu tiên không?”
Mao Cửu thò lại gần xem, “Nhấn vào thông tin của cô ta thử xem.”
Vì vậy Lục Tu Giác nhấn mở thông tin về người phụ nữ tên Hứa Mật này, hai người phát hiện tuổi tác, địa chỉ từng ở và những thông tin cá nhân đều tương tự như trong hồ sơ vụ án.
Bọn họ hoàn toàn có thể khẳng định rằng Hứa Mật này là Hứa Mật bị tình nghi trong vụ án cặp tình nhân bọn họ từng xem.
Không ngờ cô ta lại trở thành thành viên chủ chốt trong nhóm livestream gặp quỷ cùng với Triệu Oái, kẻ bị nghi ngờ trong vụ án cặp tình nhân thứ hai.
Mao Cửu nhíu mày: “Hiềm nghi lớn như thế mà còn trùng hợp ở cùng một nhóm. Chuyện trùng hợp quá nhiều sẽ không được gọi là trùng hợp nữa. Hẳn là Tiền đội cũng nhận ra được, cũng từng phái người theo dõi bọn họ. Đã bị cảnh sát theo dõi còn đứng trước mặt hơn vạn người livestream mà lại không ai phát hiện ra một chút chứng cứ nào thì đúng là kỳ lạ.”
Lục Tu Giác suy đoán: “Dù có là như thế nào thì xem hết mấy video livestream của Triệu Oái trước rồi tính.”
Mao Cửu gật đầu ngồi xem cùng với hắn. May là mấy buổi livestream đó đều lưu lại video.
Những trò chơi gặp quỷ của Triệu Oái trong livestream thật ra là thí nghiệm những phương pháp thấy quỷ được lưu truyền rộng rãi trên mạng, có cái thì dựa hẳn vào bộ phim Hongkong “Thấy quỷ” để thử.
Thật ra những cách đó cũng chưa chắc có thể thấy được quỷ, nhưng đúng là có những cách, ở một nơi đặc biệt thì có thể thấy được thật.
Dù sao thì muốn gặp quỷ quan trọng nhất là phải đến nơi có quỷ đã.
Xem hết tám video livestream cũ, Mao Cửu xem rất kỹ, có thể phát hiện được năm cái không có quỷ xuất hiện, ba cái còn lại thì thấy quỷ thật.
Ba nơi có thể thấy quỷ đó không có nơi nào không phải là nơi có âm khí cực kỳ nặng nề cả. Cho dù không cần dùng những phương pháp đó thì ngay cả người đi đêm bình thường xui xẻo cũng có thể thấy được.
Xem xong, Mao Cửu hỏi Lục Tu Giác thấy gì.
Lục Tu Giác nói: “Chả thấy gì cả.”
Mao Cửu: “...?”
Lục Tu Giác: “Tất cả đều bị âm khí, tử khí quấn quanh, gần như tràn đầy cả màn hình, anh nghĩ hoặc là bọn họ gặp được quỷ thật, hoặc là trên người bọn họ có đầy quỷ.”
Mao Cửu nói: “Em chỉ thấy quỷ trong ba video thôi, vì những nơi đó đều là chỗ có âm khí rất nặng, dễ gặp quỷ.”
Lục Tu Giác: “Chỉ anh xem thử.”
Mao Cửu chỉ ba cái video mà mình thấy quỷ cho hắn xem, Lục Tu Giác xem xong thì nói: “Tử khí, âm khí trong ba cái video này tràn đầy màn hình, nhưng năm cái video còn lại cũng bị quấn quanh như thế.”
Mao Cửu lập tức tò mò: “Chỉ là video mà anh cũng có thể thấy được âm khí và tử khí à?”
Lục Tu Giác gật đầu.
Mao Cửu càng tò mò hơn: “Mấy thứ này còn có thể được ghi hình lại hả?”
Lục Tu Giác: “Được. Chủ yếu là vì âm khí, tử khí quá nồng, rất lâu rồi mà không thể tiêu tan. Nếu không phải âm khí và tử khí nồng nặc như thế thì anh cũng không thấy được.”
Mao Cửu hiểu ra.
Nhưng mà nói thế thì cũng có thể xác định rằng trên lưng Triệu Oái và tám người còn lại nhất định có đeo mạng người. Chiếu theo lời của Lục Tu Giác thì âm khí, tử khí nồng nặc như thế chỉ có bị quỷ quấn thân mới có được mà thôi.
Mà còn là lệ quỷ, oán quỷ thì tử khí và âm khí mới đều nặng nề và nồng nặc đến kinh người.
Nếu bọn họ có liên quan đến những vụ án mạng hành hạ đến chết trong chín vụ án treo nọ thì có thể hiểu rằng vì sao lại bị tử khí, âm khí quấn thân. Chỉ có lệ quỷ bị hành hạ đến chết mới có thể có oán hận sâu đậm như thế.
Lúc này trong lòng Mao Cửu đã nhận định đám người Triệu Oái có liên quan đến mấy vụ án mạng kia.
Lục Tu Giác nghi hoặc: “Nhưng mà sao bọn họ lại có thể sống đến tận bây giờ khi bị lệ quỷ quấn thân như thế chứ?”
Đã sớm bị chơi đến chết để trả thù mới đúng.
Mao Cửu nói: “Cũng không hẳn, có những người vô cùng ác độc đến nỗi quỷ cũng sợ hãi. Những kẻ này nếu thật đã tra tấn rất nhiều người đến chết thì thủ đoạn hung tàn đó cũng sẽ khiến lệ quỷ cảm thấy sợ hãi. Hơn nữa sát nghiệt quá nhiều sẽ tạo thành sát khí. Người gặp sát sẽ xui xẻo, nghiêm trọng hơn còn có thể chết. Quỷ cũng vậy, sợ khí thế sát phạt, sợ sát khí cực hung cực ác.”
Lục Tu Giác nói tiếp: “Vậy anh gọi điện thoại cho Tiền đội, kêu ông ta gửi hồ sơ của tám người còn lại sang đây. Anh nghĩ hẳn là có thể tìm được manh mối có liên quan đến chín vụ án treo kia.”
Mao Cửu: “Ừm. Vậy em kêu Tiểu Đạo tiếp xúc thử với Triệu Oái, bọn họ đều chơi Weibo mà, hẳn là có thể nói chuyện được. Tốt nhất là có thể hỏi được địa điểm của buổi livestream tiếp theo.”
“Ừ.” Lục Tu Giác gật đầu rồi nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Đã trễ thế này rồi, đói không?”
Mao Cửu sờ bụng, Lục Tu Giác không hỏi thì thôi, hỏi thì đúng là thấy hơi đói.
“Ra ngoài ăn đi.”
Lục Tu Giác lập tức từ chối, lý do: “Ăn bên ngoài không sạch sẽ.”
Mao Cửu: “Đói.”
Lục Tu Giác: “Anh sẽ nấu nhanh thôi, chờ đó.”
Nói xong thì lập tức chạy vào bật bếp nấu đồ ăn.
Mao Cửu sờ bụng: “... Thật ra cũng không đói đến thế.”
Mỗi ngày Tiểu Sơn đều phải đến sở cảnh sát báo danh, đi theo các tiền bối có kinh nghiệm phong phú làm nhiệm vụ. Đương nhiên không phải là những nhiệm vụ nguy hiểm, mặc dù lần này Tiền đội dùng danh nghĩa dạy cậu học nhưng thật ra là muốn đưa hồ sơ cho Mao Cửu và Lục Tu Giác, cũng xếp bác sĩ tâm lý riêng cho cậu để tâm sự mỗi ngày.
Thấu hiểu, che chở đầy đủ.
Tiểu Sơn cũng không muốn.
Tuy cậu cũng cảm thấy rất không vui vì bị Tiền đội lợi dụng như thế, nhưng mà Tiểu Sơn cũng đã dùng cách của mình để trả lại rồi. Vậy nên bây giờ cậu quay trở lại nhiệm vụ đến sở báo danh mỗi ngày.
Hôm nay, trong lúc đang đợi đèn xanh đèn đỏ.
Tiểu Sơn dựa vào cửa sổ xe buýt, vừa cúi đầu thì thấy bên cạnh có một chiếc xe hơi màu đen nhỏ. Tuy cậu không biết là hiệu gì nhưng có thể thấy được là một chiếc xe hơi rất sang quý.
Lúc này, cửa sổ xe từ từ mở được một nửa thì dừng, cũng có thể nhìn đến cậu bé ngồi trên ghế phụ lái.
Trên người cậu bé thắt đai an toàn, mặc quần yếm, thân trên là áo sơ mi màu trắng thắt nơ, trước ngực áo sơ mi có thêu một con chim ưng nhỏ.
Nhìn có vẻ là một bộ đồng phục, hẳn là đồng phục của một trường tiểu học nào đó.
Cậu bé nọ có một khuôn mặt rất tinh xảo, trong ngực đang ôm một cái gì đó bằng gỗ cao nửa người màu đỏ. Cậu nhóc xoay người thò ra ngoài cửa sổ, cũng để lộ thứ trong lòng.
Lúc này Tiểu Sơn thấy rõ đó là một con búp bê gỗ được khắc rất tinh xảo, có vẻ là một con búp bê gỗ rất đắc tiền.
Mẹ cậu bé dường như rất tức giận với động tác thò ra ngoài cửa sổ xe của cậu, vừa trách cứ vừa kéo cậu nhóc về trên ghế, sau đó đóng cửa sổ lại.
Lúc cậu bé bị kéo về chỗ ngồi tay chân lộn xộn khiến con búp bê gỗ cầm trong tay bất cẩn nghiêng ra, Tiểu Sơn lập tức đối diện với đôi mắt của con búp bê gỗ, trái tim bỗng dưng đập mạnh hơn trong một chớp mắt.
Khi cậu hơi thò người ra muốn nhìn kỹ thì cửa sổ xe đã đóng lại. Đèn xanh bật sáng, xe buýt và xe hơi nhỏ đồng loạt di chuyển rồi chia ra hai hướng ở giao lộ phía trước.
Tiểu Sơn cũng bỏ qua cảm giác bất an trong nháy mắt ấy, một loại cảm giác không thoải mái mãnh liệt khi đối diện với con búp bê gỗ nọ. Có lẽ là vì quá mệt mỏi.
Tiểu Sơn nghĩ thế.
Lúc này, mẹ Lục Hạo vừa lái xe vừa khiển trách: “Hạo Hạo, con đừng thò đầu ra ngoài cửa sổ như thế, nguy hiểm lắm.”
Lục Hạo bĩu môi, ôm Angel: “Con biết sai rồi mẹ.”
Mẹ Lục Hạo bất đắc dĩ nhìn cậu nhóc, sau đó chú ý đến con búp bê gỗ cậu nhóc đang ôm trong lòng, nhớ lại hình như mình chưa từng mua cho con mình, trước đó cũng chưa từng thấy nó. Vì thế mới hỏi: “Hạo Hạo, con búp bê gỗ trong lòng con ở đâu ra thế? Sao trước giờ mẹ chưa từng thấy?”
Lục Hạo đắc ý bế búp bê lên: “Đây là Angel, là bạn thân của con.”
Mẹ Lục Hạo cười, hỏi tiếp: “Ai cho con thế, Hạo Hạo?”
Lục Hạo nói: “Con nhặt được.”
Lòng mẹ Lục Hạo nhảy thót lên một cái, tuy biết ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu mình có vẻ hơi vớ vẩn nhưng đúng là có rất nhiều tin đồn về búp bê gỗ, rất tà môn.
Đặc biệt là búp bê gỗ dễ dẫn tà linh đến hại trẻ con.
Chuyện này đối với một người mẹ mà nói là chuyện đáng sợ nhất.
Mẹ Lục Hạo nhìn cậu bé vui vẻ rạo rực ôm con búp bê gỗ trong lòng, sau đó thoáng đối diện với nó, một cặp mắt đen láy lạnh băng, lẳng lặng mà như hiểu rõ mọi thứ khiến tay chân cô lạnh lẽo.
Mẹ Lục Hạo miễn cưỡng dời ánh mắt đi, hỏi Lục Hạo: “Hạo Hạo, con nói cho mẹ nghe, con nhặt ở đâu? Nhặt lúc nào?”
Lục Hạo ngẩng đầu: “Ở...”
“Ở đâu?”
“Không nói được.”
Mẹ Lục Hạo sốt ruột nhưng vẫn kiềm chế không nhúc nhích: “Tại sao thế Hạo Hạo?”
Lục Hạo nhăn mặt ôm Angel: “Đấy là bí mật của con và Angel.”
“Angel?”
Lục Hạo chỉ con búp bê gỗ trong lòng mình cho mẹ xem: “Cậu ấy là Angel.”
Mẹ Lục Hạo nhíu chặt mày, trong đầu nghĩ chờ lúc về thì vứt con búp bê gỗ tên là Angel này đi. Cô vừa nhìn thấy con búp bê này thì đã cảm thấy không thoải mái, vừa đối diện với cặp mắt nọ thì tim đã đập liên hồi, cứ thấy đáng sợ thế nào ấy.
Nhưng mà bây giờ không thể vứt hẳn đi được, nếu không Hạo Hạo sẽ quậy.
Chờ lén đi vứt rồi lừa cậu nhóc nói là bị mất là được.
Mẹ Lục Hạo không cảm thấy mình làm sai gì cả, cô chỉ dựa vào trực giác của phụ nữ, trực giác của một người mẹ, cảm thấy mình làm đúng.
Lục Hạo vừa đầy 6 tuổi, đang học năm đầu tiên ở một trường tiểu học nổi tiếng.
Mẹ Lục Hạo đưa cậu nhóc đến cổng trường, tạm biệt cậu nhóc rồi nhìn nó đi vào trường mới yên tâm đi.
Mà Lục Hạo lại ôm người bạn Angel mới của mình vào, muốn giới thiệu nó với mấy người bạn khác.
Một tiệm báo cách cổng trường không xa, một người đàn ông buông tờ báo trong tay rồi mua một hộp thuốc lá, hắn đứng ở ven đường hút xong một điếu thuốc rồi mới gọi điện thoại: “Anh Hoành, vào rồi.”
Đầu bên kia không biết đã trả lời gì mà người đàn ông nọ dập tắt điếu thuốc rồi xoay người đi.
Vệ Hoành tắt điện thoại nói với Vệ Hồng: “Chị, thằng nhóc đấy vào trường rồi, hành động được chưa?”
Vệ Hồng xoay người: “Chờ thêm chút nữa đi.”
Nghỉ trưa, Lục Hạo lén chuồn ra ngoài trốn dưới chỗ rẽ của cầu thang, trên lưng đeo ba lô nhỏ, ôm Angel lén nhìn lên camera, sau đó tránh khỏi phạm vi camera chạy ra khỏi khu nhà học.
Nương theo những bụi hoa và bụi cây cao lớn để tránh người qua lại, Lục Hạo ôm Angel chạy về phía cửa sau của trường học.
Cậu nhóc nói với Angel: “Tớ biết sau trường có một cái cửa sau, chúng ta có thể đi từ đó, tớ đưa cậu đi tìm chú Lục.”
Dừng một lúc, cậu nhóc dường như đang đợi Angel trả lời, nói: “Cậu hỏi chú Lục là ai á? Chú Lục là người lợi hại nhất. Nhưng mà tớ không thường gặp chú Lục, tớ không ở gần chú ấy. Không phải cậu muốn tìm người có thể giúp được cậu sao? Tớ nói cậu nghe, chú Lục của tớ có sức mạnh thần kỳ lắm, có thể giúp cậu đấy.”
Lục Hạo ôm Angel xuyên qua lùm cây, ngồi dưới nhánh cây rậm rạp, sáng mắt nhìn một người lao công đẩy thùng rác màu xanh lục đi ngang qua, sau đó vội mở cửa nhỏ chạy ra ngoài.
Quan sát mất mấy ngày cậu nhóc mới biết cánh cửa kia sẽ mở vào giờ này để dọn rác trong trường đi.
Thuận lợi rời khỏi trường học, cậu nhóc ôm Angel chạy xuống sườn núi, bên trái trường là một cái sườn núi không dốc lắm, qua khỏi khúc này sẽ đến được đường lớn.
Cậu nhóc có thể đến đó bắt taxi đi tìm chú Lục, trong túi có tiền mà.
Lục Hạo kiêu ngạo ưỡn ngực, ôm Angel an ủi: “Cậu yên tâm đi, chú Lục của tớ rất lợi hại, chú ấy nhất định có thể giúp được cậu.”
Lục Hạo chạy được xuống dưới chân núi thì thấy một chiếc xe hơi nhỏ từ xa chạy đến, cậu nhóc vui vẻ bò lên vòng bảo hộ muốn vẫy tay gọi chiếc xe ấy.
Ai ngờ từ phía sau bỗng có một bàn tay đàn ông trưởng thành, cầm một cái khăn trắng thấm thuốc mê che lên mũi cậu nhóc, Lục Hạo giật mình rồi hôn mê.
Hai tay buông lỏng, Angel trong lòng rơi xuống đất.
Vệ Hoành nhẹ nhàng bế Lục Hạo lên, nở một nụ cười đắc ý: “Đúng là vô tình có được chẳng tốn công mà chị nhờ.”
Chiếc xe hơi nhỏ dừng lại, cửa sổ phía sau trượt xuống. Vệ Hồng đeo kính râm trầm giọng nói: “Mau lên đây.”
Vệ Hoành ôm Lục Hạo lên xe, chiếc xe hơi nọ tiếp tục chạy tới trước.
Một lúc sau, xung quanh vẫn rất yên tĩnh, lá khô vàng rụng vẫn không nhúc nhích. Bỗng, một chiếc lá khô bị nhấc lên, con búp bê gỗ vốn bị rơi xuống đất không thể động đậy đột ngột đứng thẳng lên.
Nó cứng đờ quay đầu nhìn về phía chiếc xe chạy đi, yên lặng bất động. Trong chốc lát sau, gập đầu gối, vươn đôi tay nho nhỏ chạy vội tới trước, xuyên qua rừng cây.
Mãi đến khi phương hướng chiếc xe nọ chạy càng lúc càng lệch khỏi quỹ đạo của sườn núi, búp bê gỗ tạm dừng lại rồi xoay người chạy về một hướng khác.
Lúc này cần phải rời khỏi rừng cây, không có thứ gì để che đậy, trên đường cái cũng có rất nhiều xe.
Lúc này là ban ngày.
Búp bê gỗ không có thứ gì che lại, nhưng nó vẫn không quan tâm, vẫn chạy tới trước, dứt khoát nhào vào trong biển xe cộ.
Tài xế xe vận tải bỗng thấy buồn ngủ, ngáp một cái. Bỗng phía trước nhào ra một cái bóng khiến ông ta phải đạp mạnh phanh xe.
Tài xế chảy mồ hôi lạnh cả buổi trời trên ghế lái rồi mới nơm nớp lo sợ xuống xe đi xem, nhất là dưới bánh xe. Ông ta vốn nghĩ mình sẽ thấy một vũng máu hoặc tay chân be bét, ai ngờ lại rất sạch sẽ, không có gì cả.
Tài xế thở phào một hơi, nghĩ thầm hẳn là túi đựng rác ở đâu bay tới, nhìn lầm nên mới giật mình.
Ông ta leo lên xe, khởi động máy chạy đi trước khi xe phía sau kịp nhấn còi thúc giục.
Ông ta không biết hướng mình đang đi cũng giống như hướng của chiếc xe hơi nhỏ nào đó, cũng không thấy trên nóc xe có một con búp bê gỗ tinh xảo mà đáng sợ.
Búp bê gỗ nọ nhìn chằm chằm chiếc xe hơi kia, khoảng cách giữa nó và chiếc xe càng lúc càng gần.
Nó đang chuẩn bị nhảy lên nóc xe hơi, tuy điều này sẽ khiến cho người khác chú ý đến nhưng vào thời khắc này, với Lục Hạo mà nói thì có người chú ý có lẽ có thể giúp cậu nhóc thoát khỏi khốn cảnh, sẽ có người phát hiện đứa trẻ bị bắt cóc trong xe hơi.
Nó sắp sửa nhảy đi rồi lại ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện đèn đỏ sắp sáng, mà xe tải cũng có ý định giảm tốc.
Dựa theo khoảng cách này, chiếc xe hơi nhỏ phía trước sẽ thừa cơ chạy xuyên qua đèn xanh đèn đỏ, mà xe tải sẽ dừng lại để chờ đèn xanh.
Chuyện này sẽ khiến nó không thể đến gần chiếc xe kia nữa.
Búp bê gỗ có thể chờ, nhưng Lục Hạo thì không.
Nó đứng lên, đồng thời sử dụng hai tay hai chân của mình, nhảy từ trên xe tải xuống nóc một chiếc xe hơi khác, phát ra một tiếng “rầm” nhỏ.
Nhưng nó cũng không dừng lại mà tiếp tục nhảy lên, linh hoạt nhảy tưng tưng trên nóc các xe như một con bọ chét. Cuối cùng nó nhảy từ một chiếc tắc xi vàng đỏ đan xen sang nóc chiếc xe hơi nhỏ kia một cách vững vàng.
Lúc này xe đã đi qua ngã tư đường, đèn đỏ bật lên, xe tải dừng lại.
Cảnh tượng vừa rồi khiến một số người chú ý đến, có người vội vàng quay video lại rồi đăng lên Weibo.
#Búp bê gỗ biết chạy nhảy#
Chiếc video về một con búp bê gỗ linh hoạt nhảy xuyên qua nóc xe trên dòng xe cộ, một thứ liên quan đến thần quái, một lĩnh vực không biết tên lập tức nhảy thẳng lên hot search.
Búp bê gỗ tạm thời không biết những chuyện này, nó chỉ cố nép vào nóc xe để đi theo Lục Hạo, nó cũng không biết vì sao mình lại làm như thế.
Nó chỉ cảm thấy không muốn lại có thêm một đứa trẻ rơi vào bàn tay của ma quỷ trong địa ngục.
Lúc búp bê gỗ nhảy lên nóc xe đã tạo ra tiếng động làm người trong xe nghe thấy.
Vệ Hoành rủa thầm một tiếng: “Chuyện gì thế?”
Vệ Hồng nhíu mày, quát người lái xe: “Đừng nhúc nhích, cứ lo lái đi.” Cô ta xoay người móc ra một cái chăn rồi ném cho Vệ Hoành: “Vệ Hoành, bọc đứa nhỏ đấy lại.”
Vệ Hoành nhận chăn bọc Lục Hạo lại.
Vệ Hồng dặn dò: “Nhớ kỹ đây, chúng ta là vợ chồng, thằng nhóc đó là con của chúng ta, diễn cho giống vào.”
Vệ Hoành cười hì hì: “Biết rồi chị, chúng ta đã dùng chiêu này lừa gạt biết bao nhiêu người rồi, em biết làm thế nào để ra một “người cha” hiền từ đủ tư cách.”
Vệ Hồng nhắm mắt lại không tiếp tục nói chủ đề này: “Để ý tình hình.”
Nhưng mà tình hình vẫn tốt hơn so với bọn họ nghĩ rất nhiều, cả đoạn đường đều thông thuận, cũng không có cảnh sát giao thông phát hiện ra điều gì bất thường.
Búp bê gỗ thấy cảnh sát và camera thì bò ra phía sau tự trốn.
Vừa rồi vì tình thế cấp bách mới phải khiến cho mọi người chú ý mà thôi, sau khi bình tĩnh lại, nó cũng không muốn dùng cách này để cứu cậu nhóc bên trong.
Nó cũng không muốn để mình bị bại lộ trong tầm nhìn của đại chúng.
Cũng không muốn để mình phải gặp nguy hiểm.
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng ở một bãi đậu xe ngầm, ba người trong xe đều đi ra ngoài.
Vệ Hoành ôm Lục Hạo đang hôn mê, Vệ Hồng được tài xế dắt đi như một người mù vào thang máy. Ba người nhấn một cái nút, thang máy dần chuyển động.
Búp bê gỗ bò từ dưới xe ra, nhìn thoáng qua số tầng trên thang máy rồi bò về phía ống dẫn. Nó bò theo ống dẫn lên đến tầng lầu nọ.
Cùng lúc đó, cư dân ở những tầng dưới mười lăm đều nghe thấy ống dẫn thông gió trên đầu phát ra tiếng, tìm người đến xem thì lại không phát hiện ra vấn đề gì, cuối cùng trở thành một truyền thuyết đô thị.
Búp bê gỗ vươn đầu ra từ ống dẫn thông gió, nó nhìn chằm chằm ba người Vệ Hồng ôm Lục Hạo đi vào một gian phòng.
Sau đó nó xoay người bò theo đường ống vào gian phòng nọ, thì ra đó là một căn phòng ngủ.
Phòng ngủ tối tăm, bên trong có rất nhiều thiết kế khác hẳn với thiết kế phòng ngủ của người thường, giống như là... chỗ ở của một người mù.
Búp bê gỗ không có tâm trạng quan sát thiết kế của phòng ngủ, nó bò thẳng về phía cửa. Nó kéo then cửa để hở một khoảng nhỏ, tròng mắt lạnh băng nhìn quét ra ngoài, không có ai cả.
Chỉ thấy Lục Hạo bị ném trên sô pha.
Búp bê gỗ không nhúc nhích, qua một lúc lâu nó mới từ từ kéo cửa đi ra ngoài.
Nó vừa đi vừa giữ cảnh giác cao độ, mãi cho đến khi tới được bên cạnh Lục Hạo vẫn không có chuyện gì xảy ra cả.
Búp bê gỗ bò lên bàn, từ trên cao nhìn xuống Lục Hạo, nó đang nghĩ mình nên làm sao để đánh thức cậu nhóc, lúc này bỗng hơi thả lỏng cảnh giác.
Nguyên nhân cũng là vì lúc này nên mới khiến nó bị người ta bắt được.
Búp bê gỗ vẫn luôn tưởng rằng loài người đều sợ hãi nó, chán ghét nó, nhìn thấy nó là muốn xua đuổi, giết chết. Trước nay nó không hề ngờ được sẽ có người không hề sợ nó, thậm chí còn... bắt được nó.
Vệ Hoành túm lấy con búp bê gỗ, vui vẻ nói với Vệ Hồng: “Chị, nhìn này, em bắt được một con quái vật.”
Vệ Hồng lạnh nhạt đối diện với búp bê gỗ, ánh mắt lạnh băng không phân cao thấp với vẻ lạnh nhạt không có sinh khí của nó.
Cô ta nhìn nó một lúc lâu, đánh giá con búp bê nọ như một món hàng, mãi đến khi xác định được giá trị của nó mới nói: “Nhốt lại đi, sẽ có người thích mấy thứ tà môn này, có thể bán được giá cao đấy.”
Vệ Hoành nghe lời nhốt con búp bê nọ trong két sắt, hoàn toàn không sợ nó sẽ chạy trốn.
Bởi vì trên lưng nó có dán một lá bùa để hạn chế hành động của nó.Vệ Hoành cười điên cuồng, đừng thấy bọn họ chỉ toàn làm những chuyện phát rồ, thiếu đạo đức, bọn họ cũng sợ có những thứ quay lại trả thù... chủ yếu là sợ trì hoãn việc làm ăn.
Cho nên bọn họ đi tìm cao nhân, mang theo bùa chú mọi lúc mọi nơi.
Chỉ cần diễn một vở kịch người thường vô tội, rồi đưa thêm chút tiền là được.
Cửa két sắt bị đóng lại, tiếng bánh răng mật mã chuyển động vang lên bên tai.
Bóng tối bao trùm.
Búp bê gỗ như một vật chết bị nhốt trong tủ sắt.
Một lúc sau, nó giật tay, chịu đựng đau đớn và tổn thương mà bùa chú mang đến, gian nan đặt tay lên ngực.
Xin lỗi, Alice.
******************
Phúc lợi mùng high:“>