Thiên Sư Không Xem Bói

Chương 108: Chương 108: Alice




Xin lỗi, Alice...

Vốn muốn giúp cậu nhưng lại thất bại.

Tròng mắt đen bóng của búp bê gỗ bỗng ảm đạm, nó vẫn quá vô dụng.

Nếu không, thời gian qua lâu như thế rồi mà vẫn chưa giúp được Alice, lại còn trơ mắt nhìn một đứa trẻ sắp bị đưa vào địa ngục ngay trước mặt mình.

“Angel rất lợi hại rồi á.”

Tròng mắt đen bóng của Angel một lần nữa tỏa sáng: “Alice, cậu có thể nói chuyện ư?”

“Hình như nói được, tớ có chút xíu sức lực rồi. Đừng lo, Angel, tớ sẽ giúp cậu.”

“Cậu đi đi, Alice. Cậu chạy trước đi, bọn họ muốn bán tớ, tớ sợ sẽ có người làm tổn thương cậu.”

“Tớ đã chịu rất nhiều tổn thương rồi, không thể để những đứa trẻ khác cũng phải chịu đựng tổn thương như tớ được. Cậu là ánh sáng duy nhất của tớ, Angel. Cậu chờ tớ, tớ sẽ quay lại cứu cậu.”

“Alice ---”

Búp bê gỗ thì thầm gọi Alice, nhưng Alice đã chạy đi mất rồi.

Alice không giống như nó, rất lâu trước kia nó từng bị thương nặng nên phải bám vào trên người một con búp bê gỗ. Trở thành một con búp bê không dám lộ diện, cũng không thể nhúc nhích trước mặt người khác.

Sau đó nó gặp Alice, Alice là một thiên sứ nhỏ xinh đẹp, lúc nào cũng lạc quan, vui vẻ, cho dù cậu ấy đã gặp những chuyện đáng sợ thế nào cũng vẫn tràn ngập hy vọng như trước.

Angel là cái tên mà Alice đặt cho nó, cậu ấy nói nó là thiên sứ, người sẽ dẫn lối cho linh hồn dơ bẩn của cậu ấy đến gặp thượng đế.

Alice chết rồi, cả người trần trụi, vết thương phủ đầy, thân thể tàn tạ. Cậu ấy bị bọc trong túi đựng rác rồi bị vứt đại ở một khu rừng núi hoang vắng, thứ duy nhất làm bạn với cậu ấy là một con búp bê gỗ.

Đó là chút nhân từ còn sót lại của người khách đã chơi chết cậu ấy, hắn nhét búp bê gỗ vào lòng Alice trần trụi. Hắn cảm thấy hình ảnh này tràn ngập tình thú, thánh khiết, khiến người ta cảm thấy vui sướng.

Angel nằm trong lòng ngực Alice, không thể nhúc nhích.

Nó thậm chí còn có được tình cảm của nhân loại, loại cảm xúc đau đớn, bi thương và phẫn nộ tràn ngập trong một khối thân thể búp bê được người ta khắc nên.

Động vật hoang dã trong vùng núi cắn rách túi đựng rác, muốn gặm thân thể của Alice.

Angel chỉ có thể dùng hết sức mình dọa chúng nó đi, nó đã không thể bảo vệ được tính mạng của Alice thì ít nhất ngay lúc này, nó muốn bảo vệ được thân thể của cậu ấy.

Ánh trăng tưới xuống rừng cây, không một ai phát hiện ra chỗ sâu trong rừng có một cái thi thể không còn sinh mệnh và một con búp bê gỗ.

Từng ngày trôi qua, khi búp bê gỗ dùng ánh trăng và âm khí để tu luyện, cuối cùng cũng có thể tự do khống chế được thân thể, nó định báo thù cho Alice thì phát hiện “Vườn địa đàng” đáng sợ như địa ngục kia đã bị hủy diệt rồi.

Búp bê gỗ vừa buồn bã vừa sung sướng, nó lại về trước thi thể đã hóa thành xương trắng của Alice, không biết phải nên làm thế nào mới được.

Thật ra búp bê gỗ không có tên, mà nguyên thân của nó cũng không phải búp bê gỗ. Nó là một con anh linh, là tà linh mà mọi người thường nhắc đến.

Nó khát vọng được đầu thai thành người, nhưng lại nhiều lần bị vứt bỏ. Phẫn nộ và oán hận khiến nó trở thành ác linh, khi nhìn thấy những đứa trẻ có gia đình mỹ mãn, được cha mẹ cưng chiều thì vô cùng ghen ghét.

Nó chui vào thân thể của những con búp bê, trở thành tà linh, dụ dỗ những đứa trẻ ngu xuẩn nhưng cũng may mắn đó, nó muốn chiếm cứ thân thể của bọn họ.

Nhưng lần nào cũng thất bại.

Lần cuối cùng, nó sắp sửa thành công có được thân thể con người thì lại bị một thiên sư phá hỏng, hơn nữa sau lần đó nó còn suýt chút bị hồn phi phách tán.

Rơi vào đường cùng, nó chui vào thân thể của một con búp bê gỗ rồi chìm vào giấc ngủ. Mãi cho đến khi có được ý thức, từ từ tỉnh lại thì nó mới phát hiện mình được một cô bé xinh đẹp ôm trong lòng, nghe cô bé lải nhải oán giận, phiền não một cách ngây thơ.

Nếu không phải nó không thể cử động thì đã sớm hù dọa cô bé này rồi.

Đám trẻ con này rõ ràng may mắn như thế nhưng lại cứ tùy hứng đến vậy.

Không hề... không hề biết bọn họ khát vọng bị quản thúc, bị quát mắng như thế nào, ít nhất cũng có thể được sinh ra làm người.

Nhưng lúc ấy búp bê gỗ cũng không biết cô bé đang ôm mình, những buồn rầu ngọt ngào ngây thơ ấy, thì ra tất cả đều là những gì cô bé tự ảo tưởng ra --- không.

Không phải ảo tưởng, đó là những phiền não trước khi cô bé bị mang vào “Vườn địa đàng“.

Mỗi ngày cô bé đều lặp đi lặp lại những phiền não ấy, ý đồ muốn dùng chúng để che giấu tổn thương mà mình đã phải chịu.

Cô bé cần phải dùng cách tự lừa gạt như thế mới có thể giúp bản thân mình tiếp tục kiên trì được, tiếp tục cười được.

Cho dù việc này làm cho càng nhiều người muốn nhìn thấy bộ dạng khóc thút thít như tuyệt vọng của cô bé, chỉ cần khóc thì có lẽ những việc đáng sợ mà cô bé gặp phải có lẽ sẽ giảm bớt một ít.

Nhưng Alice lại không như ý muốn của đám cầm thú đó, vẫn mỉm cười từ đầu đến cuối, cho dù đứng trước thời khắc tử vong cũng vẫn mỉm cười.

Lúc Alice bị tra tấn, búp bê gỗ vẫn luôn ở bên cạnh nhìn. Nó bị ném vào trong góc, nghe tiếng đám cầm thú ấy reo hò, nhìn vào linh hồn đang than khóc dưới gương mặt tươi cười của Alice.

Từ khi bắt đầu khiếp sợ, đến phẫn nộ, đau đớn, mãi cho đến khát vọng.

Nó khát vọng mình có thể giúp được cho Alice.

Nhưng mãi cho đến khi Alice chết đi nó cũng không cứu được cậu ấy.

Búp bê gỗ biết, thật ra đúng là vì bộ dạng lạc quan, kiên cường của Alice mới làm đám cầm thú đó hưng phấn. Vào khoảnh khắc cuối cùng ấy, Alice bị tra tấn đến chết cũng là vì tên cầm thú đó bị nụ cười của cậu ấy làm cho kích động.

Có những kẻ cầm thú, khoác một lớp da người, điên cuồng mê luyến ánh sáng, mỹ lệ và hồn nhiên, bởi vì không chiếm được nên mới biến sự mê luyến điên cuồng ấy thành ghen ghét vặn vẹo.

Tâm lý biến thái như thế khiến bọn họ sử dụng những thủ đoạn khiến người ta sợ hãi để hủy diệt ánh sáng và hồn nhiên.

Alice chết cũng vì tâm lý biến thái như thế.

Lúc Alice đặt tên cho búp bê gỗ từng thì thầm hèn mọn cầu xin: “Tớ hy vọng khi daddy và mommy nhìn thấy tớ thì còn nhớ đến tớ.”

Một Alice luôn đóng vai đứa trẻ tùy hứng được nuông chiều, thật ra chỉ có một nguyện vọng hèn mọn như thế mà thôi.

Cô bé hy vọng cha mẹ đã từng vô cùng yêu thương mình có thể nhớ đến mình sau nhiều năm xa cách, chỉ cần còn nhớ là được rồi.

Nhưng mãi cho đến lúc chết, một nguyện vọng hèn mọn như thế cũng không thể được thực hiện.

Búp bê gỗ nghĩ đến nguyện vọng của Alice nên quyết định giúp đỡ cậu ấy.

Nó không cứu được Alice, nhưng ít nhất nó có thể giúp cậu ấy tìm được cha mẹ.

Nó khoét lồng ngực của mình ra, sau đó giấu một khúc xương sườn của Alice vào trong.

Cho nên không ai biết được một con búp bê gỗ tinh xảo thế này, ở chỗ ngực lại có một vết vá xiêu vẹo như vết sẹo.

Búp bê gỗ đưa Alice chạy đông chạy tây, chẳng hề có manh mối gì cả. Muốn tìm được cha mẹ của Alice cũng khó như lên trời vậy, sau đó trời xui đất khiến đưa nó qua hải quan, một lần nữa trở lại vùng đất quen thuộc.

Khi đặt chân lên vùng đất này, búp bê gỗ bỗng nhớ đến có một loại người có thể giúp được Alice.

Thiên sư.

Cho dù nó rất chán ghét, cũng rất hận thiên sư, nhưng nó không thể không thừa nhận rằng bọn họ đại diện cho chính nghĩa và thiện lương. Nhưng việc càng khiến nó kinh ngạc hơn là hồn phách của Alice cũng đi theo khúc xương sườn giấu trong ngực nó đến đây.

Khi nó đặt chân đến vùng đất quen thuộc thì linh hồn của Alice mới tỉnh lại, nhưng vẫn không thể rời khỏi thân thể của nó.

Angel vừa bảo vệ hồn phách của Alice, vừa mượn dùng sự yêu thích của những đứa trẻ để tìm kiếm thiên sư.

Nhưng gần đây nó phát hiện trên mảnh đất này xuất hiện bóng dáng của “Vườn địa đàng”, bọn họ bắt cóc những đứa trẻ ngây thơ đưa ra nước ngoài.

Angel lại thêm một nhiệm vụ mới, bảo vệ những đứa trẻ sắp bị xâm hại đó trong khả năng cho phép.

Nhưng lúc này đây, nó thất bại.

Nó không cứu được cậu bé kia, cũng không có cách nào để giúp Alice.

Nó bị cầm tù trong két sắt, có lẽ sẽ trở thành một vật trưng bày trong phòng của một người giàu có nào đó.

Cho dù như thế nhưng Angel vẫn muốn gọi Alice quay về.

Hồn phách của Alice suy yếu như thế mà.

Cậu ấy sẽ gặp nguy hiểm mất.

Tiểu Sơn đến sở cảnh sát gặp Tiền đội.

Tiền đội vội vàng kéo cậu đi tra một vụ án mới, hai người vào phòng họp đang xem video giám sát.

Lúc Tiểu Sơn vào, video giám sát đang phát đến đoạn có hai bóng người xâm nhập vào một căn biệt thự, biến mất ở trước cửa.

Lão Tiền kêu Tiểu Sơn ngồi xuống bên cạnh, lúc này những người ở trong thấy hai người vào thì nhấn tạm dừng video.

Tiểu Sơn ngẩng đầu thì thấy hình ảnh hai người nọ đóng cửa lại, vì vậy hỏi: “Ăn trộm vào nhà à?”

Lão Tiền: “Không phải, án mạng.”

Tiểu Sơn: “Ăn trộm vào nhà cướp của giết người?”

Lão Tiền: “... Không phải.” Ông tiện tay ném một phần hồ sơ cho Tiểu Sơn, “Tự xem đi.”

Tiểu Sơn cầm hồ sơ mở ra xem.

Đúng là một vụ án mạng, nhưng không phải là cướp của giết người như cậu nghĩ. Người chết không phải chủ nhà mà là hai kẻ trộm.

Hai kẻ này ngã xuống từ trên nóc nhà, gãy cổ chết ngay tại chỗ.

Lúc ấy trong nhà chỉ có một đứa con gái năm, sáu tuổi của chủ nhà.

Có vẻ rất kỳ lạ.

Ai giết hai kẻ ăn trộm nọ? Một cô bé? Hay là tự sát, chạy lên sân thượng của biệt thự nhà người ta tự sát?

Lão Tiền thần bí nói: “Hụt chân.”

Tiểu Sơn: “Là sao?”

Lão Tiền nói: “Hai tên ăn trộm, chạy lên sân thượng, hụt chân ngã xuống chết.”

Tiểu Sơn nhíu mày: “Không mắc cười tý nào luôn á.”

Lão Tiền nói: “Ai nói đùa với con? Mọi người đã xem video giám sát rồi, hai kẻ này là du côn lưu manh bình thường, từng có mấy cái tiền án trộm cắp. Lần này còn đến biệt thự để trộm, nhưng không phải trộm đồ mà là trộm người. Muốn bắt cóc cô bé trong biệt thự. Mọi người hoài nghi bọn chúng có tiếp xúc với bọn buôn người, nhưng sau đó bọn chúng ngã chết. Xem video giám sát thì có vẻ bọn chúng nhìn nhầm người.”

Ngưng một lát, Lão Tiền tiếp tục nói: “Dường như có ai đó dẫn bọn chúng lên sân thượng, nhưng trên sân thượng không có camera nên không quay được bọn chúng đã thấy gì trên đó --- theo báo cáo nghiệm thi, trước khi chết bọn chúng từng kinh hãi vì một cái gì đó, việc kinh hãi mà bọn chúng gặp không phải là lúc bọn chúng đạp hụt ngã xuống. Nói cách khác là, bọn chúng đã từng nhìn thấy thứ gì đó khiến bọn chúng kinh hãi.”*

Tiểu Sơn hỏi: “Trong video giám sát không có gì à?”

Lão Tiền uống nước: “Không có.”

Tiểu Lý đứng một bên nhìn, cảm thán Lão Tiền đúng là xem Tiểu Sơn như đồ đệ để dạy luôn, cầm tay chỉ từng nét.

Lão Tiền đưa tay ra hiệu bảo bọn họ mở lại video theo dõi.

Những người trong phòng họp đều yên lặng xem video, từ lúc hai người nọ xâm nhập vào biệt thự, sau đó hình như là thấy một cái gì đó ở cầu thang nên mới chạy lên, chạy theo đến tận sân thượng.

Kế đó là một màn hai người nọ bỗng ngã xuống lầu và ánh mắt khiếp sợ của vợ chồng chủ nhà.

Video phát xong thì đến vài bức ảnh ở hiện trường vụ án, Lão Tiền vừa xem vừa phân tích, châu đầu ghé tai.

Tiểu Sơn ngồi một bên yên lặng nghe, để ý đến cách phá án và cách phân tích của bọn họ, cố gắng tiếp thu tri thức.

Sau đó bỗng lơ đãng ngẩng đầu lên thì thấy vừa lúc chiếu tới một bức ảnh.

Trong ảnh là một căn phòng đồ chơi, chính giữa có một cô bé xinh xắn, trong lòng cô bé có một con búp bê gỗ.

Thứ hấp dẫn sự chú ý của Tiểu Sơn không phải là cô bé đó, mà là con búp bê gỗ trong lòng cô bé.

Nhìn quen cực, hình như thấy ở đâu rồi.

Tiểu Sơn nhíu mày suy ngẫm, bỗng chợt nhớ.

Con búp bê gỗ hồi sáng!

Nhưng không phải nằm trong tay cô bé trên ảnh, mà là trong tay một cậu bé khác!

Lúc ấy cậu cảm thấy con búp bê gỗ nọ vô cùng kỳ lạ, sau khi nhìn vào mắt nó thì trong lòng bỗng hoảng loạn vô cùng.

Bây giờ ngẫm lại mới thấy lạ.

Con búp bê gỗ đó và con búp bê gỗ trong tay cô bé nọ giống nhau như đúc, nhưng vì sao nó lại xuất hiện trong tay một cậu bé khác?

Tiểu Sơn nhớ anh Cửu từng nói rối gỗ là thứ giống người nhất, mà những thứ giống người như thế rất dễ thu hút tà linh.

Tưởng tượng đến hai người muốn bắt cóc trẻ con nọ, không hiểu sao lại chạy lên sân thượng rồi bước hụt, trước khi chết còn dường như nhìn thấy thứ gì khiến họ kinh hãi... Gần như không cần phải suy đoán thì Tiểu Sơn cũng biết vì sao.

Cậu ngẩng đầu thấy đám người Lão Tiền còn đang nghiêm túc bàn luận, Tiểu Sơn nghĩ một lúc rồi quyết định không báo chuyện mình vừa phát hiện cho bọn họ.

Bởi vì cậu nghĩ con búp bê tà linh nọ cũng vì muốn cứu cô bé. Dù sao thì cũng là hai kẻ không bằng cầm thú vọng tưởng muốn bắt cóc trẻ con, giết chúng là thay trời hành đạo.

Nên Tiểu Sơn mím môi, giữ im lặng.

Sự im lặng của Tiểu Sơn không giữ được bao lâu, khi Lão Tiền tuyên bố nghỉ ngơi, bọn họ đi ra ngoài thì thấy có người đang lướt Weibo, cười hị hị.

Sau đó như thấy được thứ gì rất đáng ngạc nhiên nên đưa cho người bên cạnh xem, mấy người cùng nhìn rồi kinh ngạc, cảm thán.

Lão Tiền đúng lúc đi ngang qua, tò mò dừng lại hỏi.

Có người đưa điện thoại cho ông: “Tiền đội, ngài xem búp bê tà linh nhảy trên nóc xe này, như chơi đuổi bắt ấy. Nếu không phải không có đua xe thì còn tưởng đang quay phim hành động nữa. Nhưng mà vẫn kích thích lắm.”

Lão Tiền mới vừa xem thì người bên cạnh đã phản bác cậu ta: “Cái gì mà búp bê tà linh? Xem phim ma tới nỗi ngớ ngẩn rồi à? Búp bê chạy bằng điện thôi, có gắn pin, có người điều khiển nó từ xa.”

Lão Tiền thấy bọn họ tranh cãi thì nổi hứng thú, cũng đứng lại xem video, Tiểu Sơn theo sau ông cũng tò mò nhìn vào.

Sau đó thì phát hiện con “búp bê tà linh” trong video quá quen.

Lão Tiền xem xong thì vỗ đùi: “Há, thấy nó chạy vội như thế, đang đuổi theo chiếc xe nào đây?”

“Không phải chứ... Tiền đội, ngài tin là búp bê tà linh thật hả? Còn đuổi theo xe nữa?”

Lão Tiền nhấc mắt, nói: “Cho dù là có người điều khiển thì cũng vẫn đang đuổi theo chiếc xe nào đó.”

Người nọ nghẹn lời, ngẫm lại cũng thấy Lão Tiền nói đúng, cười cười nói: “Không chừng là đuổi theo bọn bắt cóc.”

Mí mắt Tiểu Sơn giật lên, bỗng chộp cái điện thoại trong tay Lão Tiền, một lần nữa nhấn mở video xem lại. Cậu tua nhanh đến đoạn con búp bê gỗ nọ xông qua chỗ ngã tư rồi vững vàng đáp lên nóc một chiếc xe hơi nhỏ.

Lão Tiền trêu ghẹo: “Há, nhãi ranh! Chưa cai sữa à mà thấy búp bê là kích động?”

Mấy người còn lại cũng cười theo.

Tiểu Sơn mặt mày nghiêm túc đưa đoạn mình vừa ấn tạm dừng đến trước mặt Lão Tiền, nói: “Tiền đội, chúng ta tốt nhất nên tra thử chiếc xe này, con nghi ngờ bên trong có một đứa trẻ bị bắt cóc.”

Nụ cười trên mặt Lão Tiền ngừng lại, nhìn vào biển số của chiếc xe nọ.

Tiểu Lý thò lại gần nhìn, bỗng nói: “Hả? Cái biển số này nhìn quen thế? Không phải là ---”

Lão Tiền chộp điện thoại, nghiêm mặt ra lệnh: “Dẫn người đi tra chỗ ở của hai chị em Vệ Hồng, Vệ Hoành ngay!”

Ở đây cũng có hai ba người dường như quen với hai chị em này, nghe vậy thì biến sắc. Sau khi hô một tiếng đáp lại thì trở về vị trí của mình chờ xuất phát.

Nhưng chỉ có Tiểu Sơn là không rõ có chuyện gì.

Vì sao Lão Tiền và mấy người Tiểu Lý vừa thấy biển số xe thì biến sắc? Vệ Hồng, Vệ Hoành là ai?

Lão Tiền dẫn Tiểu Sơn đi: “Không có thời gian để giải thích đâu. Thầy chỉ có thể nói với con, hai chị em này vẫn luôn là đối tượng giám thị quan trọng của chúng ta. Thầy nghi ngờ bọn họ có liên quan đến một vụ án lừa đảo bắt cóc trẻ em vô cùng lớn.”

Mẹ Lục Hạo, Lục Đình, là họ hàng xa với Lục thị ở đế đô, tuy huyết thống không gần nhưng vì cô cũng thường ở đế đô nên có quan hệ khá tốt với người Lục gia.

Lục Đình là một nữ cường, chồng ở rể, con trai sinh ra theo họ của cô. Vì tính cách hiếu thắng nên chồng không chịu nổi, hai người ly hôn trong hòa bình.

Lục Hạo đi theo Lục Đình, Lục Đình đặt hết tình thương của mẹ lên Lục Hạo.

Vì để bảo đảm sự an toàn của Lục Hạo, cô chọn lựa rất kỹ mới tìm được một ngôi trường tổng hợp các tiêu chuẩn cao, ai ngờ đối phương lại gọi đến báo tin Lục Hạo mất tích.

Lục Đình phải giữ bình tĩnh, cô cũng nghĩ mình rất bình tĩnh, nhưng trong mắt người ngoài, cô như mất hồn mất vía, đáng thương, tiều tụy. Cũng chỉ trong một nháy mắt, từ một vị nữ cường biến thành một người mẹ bất lực vì mất con.

Lục Đình thơ thẩn, không thể xử lý được chuyện gì. Nếu không phải vì được giáo dục nhiều năm thì cô đã sớm chửi ầm với lãnh đạo của trường học rồi. Hết cách, trường học đành phải liên lạc với chồng cũ của Lục Đình.

Chồng cũ Lục Đình chạy tới, tuy cũng khiếp sợ và lo lắng việc con trai mình mất tích, nhưng vẫn vừa trấn an Lục Đình, vừa xem video giám sát đặt quanh trường.

Cuối cùng vậy mà lại phát hiện bóng dáng của Lục Hạo bằng một cái camera gần như là bài trí ở khu sườn núi phía sau trường.

Chồng cũ Lục Đình lập tức báo cảnh sát, Lục Đình cho rằng đối phương muốn bắt cóc con trai để tống tiền nên mới cố gắng tự trấn an mình, chờ liên lạc từ đối phương.

Chờ mãi, chờ mãi vẫn không nhận được, cuối cùng cô mới xác nhận không phải là bắt cóc tống tiền bình thường, mà là buôn bán trẻ em.

Kết quả như thế khiến cô càng thêm tuyệt vọng.

Nếu bắt cóc tống tiền thì ít nhất cô có thể dùng tiền chuộc để bảo đảm sự an toàn của con trai, nhưng lại là lừa bán, thế giới này lớn như thế, dân cư đông đúc như thế, một khi đứa trẻ bị đưa ra khỏi đế đô thì sẽ giống như cây kim rớt xuống biển vậy, muốn tìm về cũng như bắt thang lên trời.

Cô cũng từng thấy những trường hợp của mấy đứa trẻ bị bắt đi bán, bọn chúng phần lớn đều sẽ bị người ta ngược đãi.

Dưới sự tuyệt vọng, Lục Đình khôi phục lại chút lý trí, cô nhờ người Lục gia giúp đỡ.

Lúc ấy vừa đúng Lục Tam thiếu đang tọa trấn Lục gia, nhận được tin này thì lập tức cho người tìm Lục Hạo bị bắt cóc.

Chuyện quá gấp nên không ai kịp báo cho Lục Tu Giác.

Vốn có thể tra tìm manh mối của những kẻ bắt cóc dựa trên biển số xe nhưng tiếc là lúc ấy biển số bị che mất.

Vì vậy Lục Tam thiếu nhờ bên giao thông điều tra qua video giám sát trên đường, nhưng cái này cần có thời gian.

Alice chỉ có ký ức với thế giới này từ lúc năm tuổi mà thôi, có nhà, có cha mẹ, có sân vườn, nơi xa nhất cùng lắm chỉ là đi qua một con phố đến cây ngô đồng ở phía cuối mà thôi.

Thế giới sau năm tuổi là đại sảnh kim bích huy hoàng của câu lạc bộ, một căn phòng tối đen chất đầy những công cụ đáng sợ, còn cả căn phòng nhỏ mà mình được cho ở nữa.

Ánh sáng duy nhất chỉ là khi lấy lòng được một vị “thượng đế” nào đó, bọn họ sẽ có lòng đưa cô bé đi ra ngoài dạo một vòng.

Khi đó cô bé cảm thấy thế giới này rất lớn.

Cô bé khát vọng thế giới của mình trở nên lớn hơn nữa, chỉ cần lớn thêm một chút, rồi lại lớn thêm một chút.

Nhưng bây giờ cô bé lại hy vọng thế giới có thể nhỏ lại một chút, ít nhất sẽ không khiến cô bé vừa ra ngoài đã mất phương hướng, càng không biết tìm ai để cầu cứu.

Cô bé nhìn thấy người ở bên ngoài, nên chạy tới cầu xin bọn họ.

Cô bé quá quen với việc cầu xin, cũng quá quen với việc bị làm ngơ.

Nhưng chưa bao giờ bị làm ngơ lại đau khổ như bây giờ, bởi vì người bạn duy nhất của cô bé đang gặp nguy hiểm và một đứa trẻ vô tội sắp sửa phải bị đẩy vào địa ngục mà cô bé từng ở.

Cầu xin vô số lần, bọn họ đều đi lướt qua người cô bé. Mãi cho đến khi có người đi xuyên hẳn qua mình thì Alice mới ý thức được mình đã chết.

Con người không thể nhìn thấy được linh hồn.

Alice uể oải nhận ra điều này.

Nhưng cô bé rất nhanh đã nhớ đến Angel từng nói với mình vô số lần rằng nó sẽ cứu cô bé, sẽ thực hiện nguyện vọng của cô bé. Nó sẽ giúp cô bé tìm được người nhà, tuy lúc này nó không thể làm được nhưng nó biết có người có thể giúp được, nó nói những người đó gọi là “thiên sư“.

Không phải thiên sứ mà là thiên sư.

Alice đoán có lẽ đó là thiên sứ của phương Đông.

Angel nói thiên sư có thể thấy được cô bé.

Vì thế Alice chạy ra tìm kiếm người có thể thấy được mình, vừa tìm vừa hỏi.

Ánh mặt trời thiêu đốt gây tổn thương rất lớn đến linh hồn.

Nhất là khi linh hồn của Alice vốn đã rất yếu ớt, trước đây còn gần như không thể rời khỏi ngực Angel.

Alice chạy đến một trạm xe buýt, nơi đó chỉ có hai ba người đang đứng chờ.

Hai thiếu niên cúi đầu nói chuyện, một thiếu niên khác đứng ở một góc trạm xe, đút tay vào túi.

Alice đứng bên cạnh hai thiếu niên nọ, tránh dưới mái trạm xe để né ánh nắng mãnh liệt. Hai thiếu niên bên cạnh đang nhiệt liệt thảo luận, hoàn toàn không nhìn thấy Alice đang đứng đó.

Biểu cảm của Alice trở nên ưu thương, cô bé đi về phía trước.

Một thiếu niên bỗng cảm thấy mát lạnh, run rẩy cánh tay rồi ngẩng đầu nhìn về hướng Alice.

Alice vui vẻ, cẩn thận hỏi: “Anh, anh thấy được tôi hả?”

Thiếu niên còn lại đẩy người bên cạnh mình: “Cậu nhìn gì đấy?”

Thiếu niên nọ trả lời: “Tự nhiên thấy hơi lạnh.”

Người còn lại ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang trên cao: “Chẳng lẽ say nắng?”Thiếu niên: “Thật, lạnh kiểu âm u ấy... không phải tà môn như thế chứ?”

“Cậu nghĩ nhiều quá đấy.”

“Không phải đâu, nghe nói trước đây chỗ này từng có tai nạn đấy, tà lắm.”

Lúc này, xe buýt đến. Hai thiếu niên sải bước đi lên xe, vẫn đi xuyên qua Alice. Dưới ánh mặt trời chói chang trên đầu lại cảm nhận được một luồng gió âm u thổi qua mình.

Hai người khựng lại một lúc rồi nối đuôi lên xe.

Xe buýt chạy đi, Alice uể oải, buồn bã.

Trương Tiểu Đạo không lên xe mà đi tới trước mặt Alice, nhìn thẳng cô bé: “Em tìm ai à?”

Alice sửng sốt, một lúc lâu sau mới rơi lệ đầy mặt: “Anh nhìn thấy em hả?”

*****************

Phúc lợi mùng bar, kích thích chưa:v gợi tò mò chưa:v

Ngoài lề một tí thì theo tui, những chương kể lại như thế này tác giả dùng từ hay hơn hẳn:v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.