Trương Tiểu Đạo dắt Alice đi, Lục Tam thiếu cũng tìm được tung tích và hành tung của chiếc xe đã bắt cóc Lục Hạo rồi báo cho Lục Tu Giác. Lão Tiền dẫn Tiểu Sơn đi tới chỗ ở của Vệ Hồng và Vệ Hoành.
Vệ Hồng đang liên lạc với người mua, bình thường đã bàn xong giá cả rồi nhưng bây giờ cô ta lại lật lọng đòi tăng giá.
Đối phương tức giận, hắn thấy Vệ Hồng đang cố ý tăng giá với mình.
Vệ Hồng cũng thừa nhận luôn, cô ta nói giá trị hàng tăng, thị trường cũng đang phát triển, đương nhiên là phải tăng giá lên rồi. Đàn em của cô ta nhiều như thế mà chỉ dựa vào mấy đứa nhỏ này nuôi, không có tiền đương nhiên là không được rồi.
Hơn nữa đứa trẻ lần này bọn họ bắt có liên quan đến Lục thị. Đấy là Lục thị, lão đại ở đế đô. Bọn họ không đắc tội nổi.
Người mua cười lạnh, không đắc tội nổi mà vẫn vì tiền đi bắt cóc nó? Nhưng mà hắn cũng không có tư cách trách cứ cô ta, hắn cũng làm vì tiền thôi.
Những năm qua, mấy đứa trẻ phương Đông càng được ưa thích hơn nên giá thị trường cũng tăng lên, đáng giá. Nhưng muốn bắt được đám trẻ đó lại không dễ, bọn họ bị kiểm soát rất nghiêm ngặt.
Bọn họ cũng nghĩ đến việc thông qua nhận nuôi, nhưng những đứa trẻ được nhận nuôi phần lớn đều có vấn đề về sức khỏe, cũng không đẹp lắm. Hơn nữa thủ tục nhận nuôi cũng quá phiền phức, còn chẳng bằng bỏ tiền mua về.
Nhưng mà bây giờ phải nuôi đám người này.
Vệ Hồng cũng không để ý đến việc bên kia im lặng, cô ta nhìn màn hình máy tính đang sáng, nói: “Nếu ông không hài lòng thì chúng ta có thể hủy đợt giao dịch này.”
Người mua tức giận: “Không có tôi thì nỗ lực của mấy người sẽ uổng phí, sẽ không có ai mua hàng của cô đâu!”
Vệ Hồng nói: “Ông đừng dọa tôi. Chỉ cần tôi treo hàng lên đấu giá trên web, chưa tới một ngày đã có người đưa cái giá cao hơn ông rất nhiều để mua nó, ông tin không?”
“Web?”
“Đúng vậy, một trang giao dịch, một cái web rất thú vị.”
Người mua bên kia im lặng, qua một lát mới nói: “Để tôi nghĩ kỹ đã.”
Vệ Hồng nói: “Được thôi, chậm nhất là bốn giờ chiều nay ông nên đưa ra câu trả lời, qua khoảng thời gian này tôi sẽ treo hàng lên web, đến lúc đó ông có muốn cũng phải đi tranh giành thôi.”
Tắt điện thoại, Vệ Hồng lạnh nhạt ném điện thoại đi. Vệ Hoành đi tới: “Chị, sao lại muốn tăng giá thế?”
Vệ Hồng nói: “Bây giờ hải quan bị khống chế rất chặt, xuất nhập gì cũng bị quản lý, dân chúng cũng càng ngày càng không ưa việc buôn bán trẻ con này. Việc của chúng ta càng ngày càng khó làm, huống chi bọn họ còn đòi mấy đứa có thân phận, nếu không phải chúng ta cẩn thận thì đã bị theo dõi từ lâu rồi. Không tăng giá lên thì chẳng phải là mất nhiều hơn được à?”
Vệ Hoành hiểu ra, nói cũng đúng, cứ như thế này sẽ lỗ vốn mất. Mấy hôm trước không phải có hai người chết lúc vào biệt thự bắt con bé kia sao?
Ai biết là bị ngã chết hay bị giết chết chứ?
“Chị, không phải chị nói có thể treo đấu giá trên trang web gì đó hả? Bán đấu giá nó có tiền hơn mà đúng không?”
Vệ Hồng hừ lạnh một tiếng: “Chị khuyên em đừng có sờ đến trang web đó, đụng vào là tan không còn tro bụi gì đâu, rất đen tối.”
Vệ Hoành: “Chị, chẳng lẽ chúng ta còn chưa đủ đen hả?”
Thứ hắn nói là tim đen.
Vệ Hồng cười lạnh: “So sánh với những người trong đó thì em còn kém lắm. Chị chỉ hù ông ta thôi chứ không treo thằng nhóc Lục Hạo đó lên web đâu. Một là tiền tới tay cũng phiền, hai là nếu đấu giá ra nước ngoài thì cũng phải đưa nó ra nước ngoài mới được, mỗi chuyện qua được hải quan đã khó rồi.”
Những giao dịch trước đây đều là người mua đưa mấy đứa trẻ đi, tránh né sự kiểm tra của hải quan.
Vệ Hoành hậm hực nhưng vẫn nói: “Chị, em chỉ xem một chút mà cũng không được sao?”
Vệ Hồng lạnh lùng nhìn hắn khiến hắn nổi da gà.
“Đi ra ngoài.”
Vệ Hoành không dám nói thêm gì vội vàng đi ra.
Tuy hắn và Vệ Hồng là chị em ruột, nhưng tâm địa và thủ đoạn cứng rắn của Vệ Hồng có đôi khi ngay cả hắn cũng thấy sợ.
Vệ Hồng nhích chuột tắt giao diện.
Giao diện vô cùng đơn giản, màu xanh, chỉ có tài khoản đăng nhập và mật mã.
Đó là trang giao dịch mà Vệ Hồng nói, một cái chợ đen giấu trong deep web.
Lão Tiền và Tiểu Sơn xuống xe, Tiểu Lý ở đằng trước dẫn đường cho bọn họ.
Tiểu Lý nói: “Chỗ này là chỗ ở của hai chị em Vệ Hồng, một căn nhà ở tầng mười lăm. Giá thị trường khoảng một ngàn vạn, theo lý mà nói thì hai chị em không có nghề ngỗng gì không thể có nhiều tiền như thế để mua nhà. Nhưng bọn họ nói là có chơi chứng khoáng, giá cả thị trường chứng khoáng lên xuống trong nháy mắt, muốn điều tra kỹ cũng khó. Nhưng bọn họ đúng thật là rất cẩn thận, chúng ta âm thầm tra xét bọn họ trên thị trường chứng khoáng thì thấy tình hình đúng là cũng đủ để bọn họ chi trả cho một căn nhà giá trị một ngàn vạn thế này.”
Tiểu Sơn im lặng nghe Tiểu Lý nói, lên đến tầng mười lăm thì hỏi Lão Tiền: “Mọi người nghi ngờ hai người này có liên quan đến án bắt cóc trẻ em này từ khi nào?”
Lão Tiền rút điếu thuốc ra ngậm trên miệng chứ không châm, cho đỡ ghiền thôi: “Tháng hai năm nay có một đứa trẻ bị bắt cóc, khi đó phát hiện được một ít manh mối, sau đó về tra mấy vụ bắt cóc trước thì phát hiện đều có bóng dáng của bọn họ dù ít dù nhiều.”
Tiểu Sơn: “Bọn họ ngụy trang tốt như thế à?”
Lão Tiền khựng lại: “Nói thế nào đây? Có đôi khi người ta bị lừa một cách khá là chủ quan.”
Tiểu Sơn không hiểu ông nói gì.
Tiểu Lý nói thẳng: “Hai chị em Vệ Hồng, một người mù một người què. Người bình thường đều sẽ không nghi ngờ người khuyết tật.”
Tiểu Sơn: “Mọi người là cảnh sát, đừng liệt mình ở hàng ngũ người bình thường chứ?”
Lão Tiền nói: “Nói thì nói thế, nhưng mà... ài, chúng ta tra xét tư liệu của hai chị em họ, bảy, tám năm trước bọn họ cũng thảm lắm, hai người một mù một què sống đầu đường xó chợ từ khi chạy ra khỏi cô nhi viện. Cái cô nhi viện đó ngược đãi trẻ em, bị phơi bày ra ánh sáng rồi bị bắt đóng cửa. Hai người bọn họ không được ai nhận nuôi nhưng lại không muốn đến cô nhi viện khác nên mới chạy trốn. Sau đó trở nên giàu có, mỗi tuần bọn họ đều đến cô nhi viện giúp đỡ cho những đứa trẻ khác, còn quyên góp tiền bạc cho chúng nữa. Đổi lại là con thì con có nghi ngờ không?”
Có lẽ là không.
Bọn họ từng thấy bộ dạng đáng thương, bị người ta hãm hại của hai chị em Vệ Hồng, đối phương tuần nào cũng đi làm từ thiện, trong mắt người ngoài thì gọi là thân tàn mà không phế, thanh niên lương thiện, nhiệt tình, ưu tú.
Bọn họ chưa từng nghi ngờ hai người họ cũng là chuyện bình thường thôi.
Nếu không phải vụ đứa trẻ bị bắt cóc vào tháng hai năm nay khiến bọn họ nghi ngờ hai chị em Vệ Hồng thì e là sẽ vẫn còn bị lừa rất lâu.
Vì đã nghi ngờ nên mới bắt đầu điều tra.
Vừa mới tra đã phát hiện rất nhiều thứ đáng sợ về hai chị em Vệ Hồng. Nhất là Vệ Hồng, tâm địa của cô ta cứng rắn đến độ khiến người ta phải kinh hãi.
Tiểu Sơn nói: “Tra được gì thế?”
Lão Tiền nói: “Thì ra trong chuyện ngược đãi trẻ em ở cô nhi viện lúc trước hai người họ cũng là một trong số những kẻ thi hành. Bởi vì một người mù, một người què nên không ai để ý đến hai người, cũng vốn là kẻ nên bị ức hiếp nhất. Nhưng hai chị em bọn họ lại trở thành cánh tay trái, tay phải của viện trưởng, giúp hắn quản thúc đám cô nhi. Nhưng bọn họ lại vô cùng kín đáo cẩn thận, cho dù là trợ thủ của viện trưởng, đáng lý nên được nể trọng nhưng hai người này đều vẫn luôn sắm vai người bị hại trước những cô nhi khác.”
Bảy, tám năm trước, hai chị em Vệ Hồng hẳn là còn chưa thành niên, vậy mà đã có tâm kế, kiên nhẫn, ngoan độc như thế rồi. Càng không cần phải nói đến bảy, tám năm sau bọn họ sẽ trở thành những kẻ đáng sợ như thế nào.
Vệ Hoành quét máy theo dõi bên ngoài thì phát hiện đám người đến, vậy nên hắn quay về báo với Vệ Hồng, Vệ Hồng mím môi dặn dò: “Trốn đi, đừng ra ngoài. Có chuyện thì cứ trốn trước đã.”
Vệ Hoành nhíu mày: “Chị, bọn họ toàn bị chúng ta lừa, sẽ không sao đâu.”
Vệ Hồng nói: “Đừng tin bất cứ ai. Cho dù bọn họ từng bị chúng ta lừa thì một ngày nào đó cũng sẽ nghi ngờ chúng ta. Không một lời nói dối nào có thể giữ được lâu dài.”
Vệ Hoành không đồng ý, cũng không thể hiểu được quan điểm của Vệ Hồng, trong mắt hắn, Vệ Hồng quá cẩn thận.
“Được rồi, em trốn trước.”
Nói xong hắn quay về phòng ngủ.
Qua một lúc lâu, Vệ Hồng xác nhận Vệ Hoành đã đi thật thì sờ soạng đi ra phòng khách. Chờ chuông cửa vang lên, cô ta lớn tiếng hỏi xem là ai, chờ Lão Tiền trả lời mới đi tới mở cửa.
Vệ Hồng mở cửa, hai mắt không hề có tiêu cự, cô ta nói với người bên ngoài: “Là Tiền đội đấy à? Mau vào ngồi đi.”
Lão Tiền dẫn mấy người Tiểu Sơn, Tiểu Lý đi vào, vừa vào thì xông thẳng vấn đề, nói: “Chúng tôi nhận được tin báo có ăn trộm xông vào nên mới tới kiểm tra.”
Vệ Hồng kinh ngạc, nở một nụ cười dịu dàng ngượng ngùng: “Nhưng mà tôi vẫn luôn ở nhà, không nghe có người ngoài nào vào cả.”
Tiểu Sơn nhìn chằm chằm Vệ Hồng, người phụ nữ này, khí chất dịu dàng, giọng điệu cũng nhẹ nhàng, là loại phụ nữ mà người khác vừa nhìn vào đã nghĩ đến hai chữ “gái ngoan“.
Tuyệt đối không thể tưởng tượng được cô ta đã từng làm những chuyện tàn khốc như trợ Trụ vi ngược, bây giờ còn bắt cóc bán trẻ em, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
Lão Tiền nói: “Ăn trộm vào nhà khác, nhưng cũng có thể bò qua ban công để vào nhà cô. Cô ở nhà một mình rất nguy hiểm.”
Vệ Hồng sửng sốt, không hề phản bác câu “ở nhà một mình” của Lão Tiền. Cô ta đúng là ở cùng với Vệ Hoành, nhưng lúc này Vệ Hoành đáng lẽ sẽ không ở nhà.
Lão Tiền thấy vậy thì sầm mặt.
Ông biết lần này hơn nửa là uổng công rồi, Vệ Hoành không ở đây, chứng tỏ đứa bé bị bắt cóc cũng vậy.
Vệ Hồng tránh đường để bọn họ đi vào khám xét.
Lão Tiền dặn những người khác cẩn thận, nghiêm túc khám xét, đừng bỏ qua ngóc ngách nào.
Ba người vào khám nhà, Vệ Hồng ngồi ngoài phòng khách, thẳng lưng. Ánh mắt không có tiêu cự dừng trước két sắt, nụ cười vốn dịu dàng trong một nháy mặt lại có vẻ đắc ý một cách kỳ lạ.
Trương Tiểu Đạo vội vã chạy về phía trước theo linh hồn của Alice, vừa nghe cô bé kể thì đã quyết định đi theo mà không cần phải nghĩ ngợi.
Cậu ta không nghĩ Alice đang lừa mình, dù sao thì từ trước đến giờ các thiên sư đều được dạy dỗ rằng không thể tin vào những lời của quỷ hồn. Nhưng lúc này cậu tin, không chỉ tin mà còn phẫn nộ và bi thương ngập tràn nữa.
Có lẽ đây mới là cảm xúc của người bình thường, giữa người với người vốn phải tôn trọng lẫn nhau, yêu quý lẫn nhau. Khi nghe đến một chuyện đáng sợ như thế hẳn là nên cảm thấy kinh hãi, tức giận, cảm thông, bi thương, sau đó dốc hết lòng giúp đỡ.
Những kẻ không chỉ không có cảm xúc này mà ngược lại còn mang đến bi kịch, bọn chúng cũng có những đứa con, đứa cháu để che chở, yêu thương, hẳn là có thể có sự đồng cảm nhưng ai ngờ lại phân chia giữa lý trí và dục vọng rõ ràng như thế.
Cũng là trẻ con, con nhà mình thì có thể yêu thương vô bờ nhưng lại xem con nhà người khác như hàng hóa để mua bán, phát tiết, ngược đãi một cách tùy tiện.
Alice dẫn Trương Tiểu Đạo đi, nhiều lần quên mất Trương Tiểu Đạo là người, không thể cứ thế bay qua đường hay nhà cửa được nên dẫn đường sai mấy lần làm tốn rất nhiều thời gian. Cũng may là cuối cùng cũng đến khu nhà của Vệ Hồng.
Khi cả hai chuẩn bị đi vào thang máy thì bên trong có một người đàn ông bước ra.
Người nọ đội nón, vành nón to rộng bị kéo thấp xuống. Hắn đeo một cái ba lô rất lớn đi ra khỏi thang máy.
Trương Tiểu Đạo nhìn lướt qua, còn cố ý quan sát chân của người nọ, là một người bình thường chứ không có què. Không giống như người mà Alice miêu tả, vì vậy cậu dời ánh mắt đi, nhấn nút thang máy.
Người đàn ông nọ sau khi đi ra khỏi thang máy thì tiếp tục đeo ba lô đi ra ngoài. Hắn ngẩng đầu kéo thấp vành nón để lộ một gương mặt quen thuộc.
Đúng là Vệ Hoành.
Vệ Hồng đã sớm mua hai căn nhà ở hai tầng sát nhau rồi xây cho thông lại, lối đi nằm trong phòng ngủ của Vệ Hoành, rất ít người có thể tìm được cửa vào.
Sau khi Lão Tiền vào, Vệ Hoành nhận được nhắc nhở của Vệ Hồng --- trong nhà có máy theo dõi, ngồi ở căn nhà tầng dưới cũng thấy được. Vậy nên hắn lập tức đưa Lục Hạo vẫn còn đang hôn mê đi.
Alice dẫn Trương Tiểu Đạo đến nhà Vệ Hồng, cậu ta nghe Alice kể thì xem Vệ Hồng như kẻ buôn người thật, không thèm gõ cửa hay chào hỏi gì, dán một lá bùa lên cửa cho nổ bay.
Tiếng vang thu hút sự chú ý của nhóm người Lão Tiền, mọi người đều ra xem thì phát hiện là người quen.
Trương Tiểu Đạo nhào vào, hỏi thẳng Vệ Hồng: “Lục Hạo đâu?”
Mọi người xung quanh thầm thấy không ổn, Tiểu Lý đang định đi tới thì bị Lão Tiền cản lại. Vệ Hồng sững người một lúc rồi sờ sô pha, bày bộ dạng sợ hãi: “Cậu, cậu đang nói gì thế? Lục Hạo là ai? Tôi, tôi không biết, cậu tìm nhầm người rồi đúng không?”
Trương Tiểu Đạo hùng hổ bước đến, Vệ Hồng run bần bật: “Tôi, tôi còn ít tiền, cậu lấy đi.”
Tiểu Lý nhíu mày, Lão Tiền suy ngẫm.
Bọn họ đều đang ở đây đấy, Vệ Hồng nói thế là có ý gì? Muốn xem Trương Tiểu Đạo như ăn trộm ăn cướp à?
Lão Tiền cản Trương Tiểu Đạo lại, dù sao cũng phải từ từ.
Ông hỏi: “Trương Tiểu Đạo, sao cậu lại ở đây?”
Trương Tiểu Đạo chỉ vào không khí: “Alice dẫn tôi tới.”
Alice?
Mọi người nhìn vào khoảng không, nhất trí im lặng.
Bọn họ cũng biết Trương Tiểu Đạo có thể nhìn thấy những thứ mà mắt thường không thấy được, nhưng Vệ Hồng thì không. Cô ta đang tưởng Lão Tiền và Trương Tiểu Đạo bày mưu lừa cô ta.
Trương Tiểu Đạo không muốn để ý những chuyện khác, chỉ muốn biết Lục Hạo đang ở đâu, nhưng Vệ Hồng vừa nghe đến Lục Hạo thì ra vẻ mê mang, động tác cũng nhắc nhở bọn họ rằng cô ta mù.
Trương Tiểu Đạo mất kiên nhẫn: “Mẹ, đừng có giả vờ, cô không có mù.”
Vệ Hồng cứng đờ cả người, biểu cảm Lão Tiền nghiêm túc: “Trương Tiểu Đạo, ai nói cậu chuyện này?”
Trương Tiểu Đạo: “Alice.”
Lúc này Lão Tiền cũng không nghi ngờ, ông không biết Alice là ai, nhưng ông tin Trương Tiểu Đạo. Vậy nên ông quay lại nói với Vệ Hồng: “Cô Vệ, phiền cô tới cục cảnh sát với chúng tôi một chuyến.”
Vệ Hồng cười: “Tiền đội, ngài tin người này thật à? Đang yên đang lành tôi giả mù làm gì? Không bằng không chứng thì đừng nói bậy.”
Lão Tiền nói: “Có mù thật hay không thì đến bệnh viện kiểm tra là biết.”
Vệ Hồng lạnh mặt: “Bắt người phải có lý do, tôi làm gì phạm pháp à?”
Lão Tiền nói: “Tôi nghi ngờ cô có liên quan đến một vụ án bắt cóc trẻ em.”
Vệ Hồng: “Có chứng cứ không?”
Lão Tiền im lặng.
Cũng bởi vì không có chứng cứ, nếu không thì đã bắt Vệ Hồng từ lâu rồi.
Vệ Hồng ngồi xuống sô pha, biểu cảm không hề sợ hãi: “Tôi biết mà, các người vào nhà tôi lục soát không phải vì ăn trộm gì cả. Các người nghi ngờ tôi bắt cóc đứa trẻ tên... Lục Hạo kia chứ gì? Cho nên các người mới đến xét nhà tôi, nhưng bây giờ các người không tìm thấy gì nên mới lừa tôi, còn bôi nhọ tôi, nói tôi giả mù, bịa ra cái tên Alice gì đó để giả thần giả quỷ. Tiền đội, tôi có thể kiện ngài xông vào nhà dân đấy.”
Lão Tiền bỗng cảm thấy bực bội.
Trương Tiểu Đạo nhìn Vệ Hồng: “Muốn chứng cứ chứ gì? Được thôi, Tiền đội, phiền ông mở cái két sắt kia ra.”
Lão Tiền nhìn theo hương Trương Tiểu Đạo chỉ thì thấy một cái két sắt, ông ra hiệu cho người khác đi mở.
Vệ Hồng thấy vậy thì sắc mặt lập tức lạnh lẽo: “Tiền đội, ngài phải nghĩ cho kỹ, nếu không tìm được gì thì cũng đừng trách tôi không có tình nghĩa đi kiện các người đấy.”
Lão Tiền mắt điếc tai ngơ: “Mở két sắt, không có mật mã không mở được thì nổ súng.”
Vệ Hồng bị làm ngơ thì hơi tức giận, nhưng cô ta vẫn yên tâm, bởi vì trong két sắt chỉ có một con búp bê gỗ --- chờ đã!
Vệ Hồng bỗng nhìn về phía Trương Tiểu Đạo, đối diện ngay với ánh mắt chán ghét và trào phúng của Trương Tiểu Đạo.
Cô ta nhớ đến Alice trong lời của Trương Tiểu Đạo, cậu ta vẫn luôn đứng nói chuyện với một ai đó bên cạnh, cứ như có một người đứng ở đó thật vậy. Trước đó cô ta tưởng Tiền đội bày trò, nhưng bây giờ ngẫm lại thì có vẻ không phải.
Nếu là một màn kịch dựng sẵn thì sao mà cậu ta biết được trong két có đồ?
Nếu có một người tên Alice thật thì là ai? Trương Tiểu Đạo nhìn thấy mấy thứ đó thật sao? Nếu thấy được thì liệu cậu ta có biết được sự đặc biệt của con búp bê gỗ kia không?
Ngay lúc tâm trạng Vệ Hồng đang hỗn loạn thì két sắt bị mở ra, báo cáo: “Tiền đội, bên trong có một con búp bê gỗ.”
Trương Tiểu Đạo quay lại nhìn con búp bê gỗ nọ, nhíu mày: “Angel? Các người xem phía sau lưng nó có dán bùa không? Nếu có thì xé bùa ra là được.”
Vệ Hồng suy sụp, trở nên lạnh nhạt, bình tĩnh. Trong lòng vẫn thấy may mắn vì Vệ Hoành đã mang Lục Hạo đi rồi.
Còn con búp bê gỗ nọ, một vật chết mà thôi, có thể định tội cô ta được sao?
Không thể nào.
Vệ Hồng nở nụ cười.
“Sau lưng con búp bê này đúng là có một lá bùa vàng.” Tiểu Lý vừa nói vừa xé bùa xuống.
Mới vừa xé bùa ra, búp bê gỗ hơi run rẩy, Tiểu Lý còn tưởng ảo giác. Nhưng ngay sau đó nó bỗng đứng lên, xoay đầu nhìn về một hướng trong không khí, gọi: “Alice!”
Một tiếng trẻ con non nớt thốt lên khiến Tiểu Lý xém chút đã vứt nó xuống.
Lão Tiền quay lại nhìn Vệ Hồng: “Cô còn có gì muốn nói không?”
Vệ Hồng mỉm cười: “Không, nhưng mà con búp bê gỗ này làm giống thật ghê, còn biết nói chuyện nữa, người máy kiểu mới à?”
Lão Tiền lẳng lặng nhìn Vệ Hồng: “Cô cũng có thể xem như không biết gì cả, cũng có thể không nói gì, giữ cái miệng để giảo biện ở cục cảnh sát đi.”
Vệ Hồng nghiêng đầu trợn mắt: “Ngài đang nói gì mà tôi không hiểu? Thật ra thì tôi chỉ nhặt con búp bê gỗ này ở ven đường mà thôi. Tôi thấy nó tinh xảo nên mới nhặt về, ai ngờ là sản phẩm công nghệ cao.”
Lão Tiền: “Thấy?”
Vệ Hồng sửng sốt, cười nói: “Tôi giả mù cũng không thể gọi là phạm pháp chứ? Chỉ là vì lúc trước nhìn thấy quá nhiều thứ tối tăm ở cô nhi viện, chán ngán, thất vọng nên không muốn đối diện với thế giới này nữa, tôi chọn trốn tránh nên mới giả mù. Ngài nói tôi có liên quan đến án bắt cóc trẻ em... tôi không có thật. Ngài không thể đổ oan cho tôi được... hay là ngài tìm được chứng cứ gì?”
Lão Tiền im lặng không nói.
Vệ Hồng cười ha hả: “Nếu ngài không có chứng cứ thì không thể bắt tôi được đâu.”
Trương Tiểu Đạo nghe Alice hỏi Angel, Lục Hạo ở đâu.
Angel quay đầu, đôi mắt tối đen nhìn chằm chằm Vệ Hồng: “Trong phòng ngủ có lối đi ngầm, có thể đi thông đến một căn nhà khác ở tầng dưới.”
Lão Tiền nhìn thoáng qua Vệ Hồng, đối phương rất bình tĩnh. Lòng ông cũng có dự cảm không lành, Vệ Hồng bình tĩnh như thế thì e là chuyện này không lạc quan cho lắm rồi.
“Vào lục soát.”
Vệ Hồng quay đầu nhìn búp bê gỗ, trên mặt nở một nụ cười quỷ dị: “Thì ra mày đúng là búp bê tà linh, tiếc thật.”
Tiếc là chưa kịp bán đi.
Có rất nhiều người thích thứ này, nhất định có thể bán được giá cao.
Đáng tiếc.
**************
Bình tĩnh, phúc lợi Va lung tung ấy mà:v