Bức ảnh đầu tiên là sau khi ghép nối lại những bộ phận bị tách rời của thi thể, nhưng vẫn có vài nơi bị thiếu.
Những bức phía sau là tứ chi bị cắt ra, chỉ có phần đầu, thân thể, một tay và một chân. Thân thể bị đốt trọi, một tay một chân vẫn còn đầy vết thương, xương cốt vỡ vụn.
Phần đầu bị nấu nát nhừ, khuôn mặt biến dạng.
Nội tạng bị mất đi rất nhiều, căn cứ vào quá trình điều tra thì có lẽ khả năng lớn nhất là vào miệng mấy con chó hoang.
Những thứ này chỉ là bề ngoài, dựa vào báo cáo nghiệm thi có thể thấy được cô gái này lúc còn sống bị ngược đãi rất nhiều lần. Tuy thân thể bị phá hỏng nhưng vẫn có thể thấy được vết thương chồng chất, càng đáng sợ hơn là sau khi giải phẫu còn phát hiện trong dạ dày của người chết có vật bài tiết của người.
Tức là có thể khi còn sống, người chết bị ép nuốt vật bài tiết, không chỉ thân thể mà tinh thần cũng bị ngược đãi một cách đáng sợ.
Thân dưới của thi thể cũng có nhiều vết thương khác nhau, trong bụng còn có một cái thai khoảng bốn tháng, nhau thai chảy ra đóng lại ở miệng tử cung.
Bọn họ không tra ra được hung thủ, tuy dựa vào những bộ phận thân thể chưa bị phá hỏng thì có thể đối chiếu được DNA và xác nhận được thân phận của người chết, cũng có thể tra ra được cô ta đã mất tích hai tháng.
Khi còn sống, cô ta có một người bạn trai, đã bàn đến chuyện kết hôn rồi. Cô ta đã hoàn lương nửa năm, trong bụng cũng có một đứa con bốn tháng, cũng có thể khi còn làm nữ tiếp viên đã động đến người nào đó có quyền có thế.
Điều tra theo hướng này và dựa theo lời khai của nhân chứng, nhân chứng nói thấy có mấy người đàn ông đưa cô ta đi. Khi bọn họ điều tra đến mấy người nọ thì phát hiện trong hai tháng cô ta mất tích, người trời nam kẻ đất bắc, không hề gặp lẫn nhau.
Lúc bị đưa về hỏi, mấy người bị cho là kẻ cuối cùng tiếp xúc với cô ta đều khai y hệt như nhau. Tất cả đều nói vì thấy cô ta là người quen nên muốn kéo đi chơi chung thôi.
Cô ta cố gắng phản kháng nên bọn họ bỏ cuộc, sau đó chia ra đi về rồi không gặp lại cô ta nữa.
Cảnh sát điều tra xác nhận nhưng cũng vì thế nên manh mối bị đứt ở đó. Bọn họ chỉ đoán có thể là lúc cô ta bị đưa đến chỗ hoang vắng rồi bị bỏ cho về một mình, trên đường về thì gặp phải hung thủ, bị bắt về tra tấn hai tháng.
Tuy không biết cô ta bị ai hại chết, cũng không có manh mối để tra, nhưng chỉ dựa vào báo cáo nghiệm thi thì có thể biết được những tra tấn mà cô ta phải chịu còn đáng sợ hơn những gì được miêu tả trên giấy.
Bởi vì cơ bắp trên thân thể của người chết đều đã bị phá hỏng rất nhiều, miệng vết thương cũng thế, tứ chi của cô ta cũng không đầy đủ, có vài chuyện đáng sợ mà ngay cả đương sự cũng không biết, càng không thể miêu tả ra được.
Có thể thấy những tra tấn mà cô ta phải chịu trong hai tháng đấy tuyệt đối vượt qua sức tưởng tượng của bọn họ.
Trong lịch sử của thế giới tội phạm, có vô số vụ án hành hạ người ta đến chết được phát hiện. Có những vụ chỉ nghe miêu tả thôi cũng thấy rợn cả người, càng đừng nói đến đương sự. Mà cố tình là kẻ phạm tội bởi vì tình hình trong nước và vấn đề tuổi tác nên sau khi hành hạ người khác đến chết vẫn không thể bị xử tử hình, sau khi nhốt trong tù mười mấy năm lại được thả ra tiếp tục sống.
Mà không ai biết bọn họ đã từng phạm những tội ác đáng sợ đến cỡ nào.
Mao Cửu xem bản báo cáo nghiệm thi và ảnh chụp xong thì lập tức khép lại, khó chịu hết cả người.
Lục Tu Giác vội mát xa đầu cho cậu, để cậu dựa vào người mình giảm bớt cảm giác khó chịu ấy.
Mao Cửu hỏi Tiểu Sơn: “Em tiếp xúc thường xuyên với mấy thứ này mà không sợ tâm lý bị lệch lạc à?”
Tiểu Sơn ngẩn ra: “Vẫn ổn, bọn em được bác sĩ tâm lý tư vấn định kỳ.”
Khóe miệng Mao Cửu giật liên hồi: “Tự nhiên anh thấy hơi hối hận vì cho em đi theo Tiền đội. Em mới bao nhiêu tuổi mà ông ấy đã cho em xem mấy thứ này, cũng không suy xét khả năng chịu đựng tâm lý của em. Dục tốc bất đạt, không phải là một cái kế lâu dài.”
Tiểu Sơn vội vã nói: “Em không sao, em chịu được mà.”
Mao Cửu: “Em thì đương nhiên sẽ nghĩ mình chịu được. Tuổi em bây giờ là lúc tam quan chưa hoàn thiện, rất dễ bị ảnh hưởng đến tâm lý. Bản thân em không ý thức được, chờ đến khi em nhận ra thì đã muộn rồi.”
Tiểu Sơn không đồng ý với Mao Cửu, nói: “Anh Cửu, em không sao.”
Mao Cửu giơ tay ngắt lời cậu: “Không sao, anh không bắt em không được đi theo Tiền đội đâu, đừng lo.”
Cậu chỉ nghĩ mình nên nói với Tiền đội, đừng dục tốc bất đạt. Muốn bồi dưỡng nhân tài thì cũng phải nghĩ đến việc Tiểu Sơn vẫn còn là một đứa trẻ, đừng thấy cậu nhóc nhìn có vẻ hiểu chuyện thì xem nhẹ tuổi tác.
Cậu nhóc còn chưa tới mười lăm tuổi, ở cái tuổi này là dễ có vấn đề về tâm lý nhất, nếu không xử lý tốt thì ảnh hưởng đến tam quan là một chuyện rất không ổn, đến lúc đó có muốn sửa lại cũng khó vô cùng.
Cách làm này của Tiền đội, đừng có để chưa kịp bồi dưỡng ra được một nhân tài đã tạo ra một tội phạm có chỉ số thông minh cao.
Nghe Mao Cửu nói vậy thì Tiểu Sơn mới yên tâm. Cậu chỉ sợ Mao Cửu không cho mình đi theo Tiền đội học nữa. Tuy trước đây từng có ý muốn từ chối, nhưng sau khi gọi điện thoại về cho Manh bà xong thì đã nghĩ thoáng ra rồi, ngoan ngoãn theo Tiền đội học.
Tiểu Sơn thở phào rồi bỗng nghĩ: “Anh Cửu, có thể tìm người cộng tình với người chết không? Vậy là có thể tìm được nghi phạm.”
Lục Tu Giác trả lời: “Cho dù có tìm được nghi phạm thì cũng không có chứng cứ, sao mà bắt người được? Chẳng lẽ đến lúc đó lại nói là vì cộng tình với người chết, người chết nói cho cậu biết à?”
Tiểu Sơn nói: “Đương nhiên là không phải, chỉ cần xác định được nghi phạm thì dễ tìm chứng cứ hơn nhiều. Cẩn thận mấy cũng có sai sót, cho dù thời gian có lâu đến thế nào, hung thủ xử lý hoàn mỹ đến đâu thì cũng sẽ lộ ra sơ hở trong lúc lơ đãng, để lại chứng cứ.”
Mao Cửu bật cười: “Nói chuyện giống cảnh sát rồi đấy, nhưng vẫn không thể cộng tình được.”
Tiểu Sơn không hiểu: “Vì sao?”
Mao Cửu nói: “Em nghĩ cộng tình là vô hại à?”
Tiểu Sơn: “Chẳng lẽ không phải?”
Cái gọi là cộng tình cũng chỉ là dùng linh hồn cảm nhận tình cảm và ký ức của đối phương, nhưng tổn thương của đối phương cũng đâu chuyển sang người cộng tình đâu?
Mao Cửu nói: “Cộng tình thì được, nhưng không thể cộng tình với một linh hồn bị tra tấn đến chết. Cộng tình là cùng cảm nhận tình cảm và ký ức với linh hồn của người chết, khi cộng tình với một linh hồn đột tử sẽ trải qua nỗi kinh hoảng cực độ lúc bọn họ tử vong, cần phải dẫn linh hồn ra kịp thời, cũng phải giữ lại hồn phách của người cộng tình. Còn một linh hồn bị hành hạ đến chết như thế này... hai tháng, mất tích suốt hai tháng, cho dù giả sử chỉ bị ngược đãi hai tuần nhưng nỗi đau đớn cả ngày lẫn đêm ấy cũng sẽ làm cho người cộng tình cũng cảm nhận được nó. Nỗi đau này còn không phải chỉ đau đớn trên da thịt mà là cơn đau có thể tra tấn một người đến chết in sâu vào hồn phách người cộng tình. Dù là người sống cũng sẽ bị dọa hoảng sợ, hồn phách chạy ra khỏi thân thể.”
Tiểu Sơn khiếp sợ, cậu vẫn luôn nghĩ rằng cộng tình sẽ không tạo ra tổn thương gì, nhưng nếu giống như lời anh Cửu nói, một người lạc vào trong cảnh cộng tình, đi cảm nhận sự đau đớn của kẻ bị tra tấn đến chết, nghĩ đã thấy sởn tóc gáy rồi.
Cả người đều đang kháng cự.
Tiểu Sơn nhụt chí: “Em biết rồi, em sai rồi anh Cửu.”
Mao Cửu lật cuốn album trong tay: “Trong này toàn là mấy vụ án treo mà đến nay chưa tìm được hung thủ à?”
Tiểu Sơn: “Đúng vậy. Tiền đội kêu em mang về xem, hy vọng có thể tìm ra được chỗ nào đó không ổn.”
Lục Tu Giác tò mò cầm qua xem, hắn phát hiện cuốn album này nói là hồ sơ án treo thì thích hợp hơn. Khi mở ra còn thấy một cái mục lục, hắn đếm thử, có chín vụ án treo.
“Chín vụ án, Tiền đội kêu cậu xem có chỗ nào liên quan với nhau không à?”
Tiểu Sơn sửng sốt, không hiểu: “Hả?”
Mao Cửu cũng khó hiểu: “Sao thế?”
Lục Tu Giác lật quyển album trong tay, nhìn lướt qua rồi nói: “Những vụ án treo trong mấy năm qua ở cục cảnh sát rất nhiều, không thể mỏng thế này được. Vậy nên hồ sơ của mấy vụ án treo đều được chia riêng ra chứ không gom lại với nhau thế này. Một là dễ lẫn lộn, hai là khó đăng ký. Chín vụ án này lại được quy về cùng một tập hồ sơ chứng tỏ chúng nó có liên quan với nhau. Mà ---”
Hắn mở hai vụ án cách khá xa nhau ra chỉ vào thời gian cho Mao Cửu xem: “Nhìn thời gian này, có vụ ở sáu, bảy năm trước, cũng có vụ mới một năm trước. Vậy thì có thể loại trừ khả năng là phân loại theo thời gian. Thời gian khác nhau lớn như thế mà lại gom về cùng một tập hồ sơ thì chỉ có thể nói chín vụ án này có chỗ nào đó liên quan với nhau.”
Mao Cửu nhận cuốn album lật lại xem lần nữa.
Ngưng một lúc, Lục Tu Giác nhắc nhở: “Hơn nữa những chuyện em có thể nghĩ đến thì Tiền đội có kinh nghiệm phong phú hơn em cũng có thể nghĩ đến.”
Đừng thấy Lão Tiền trung hậu thành thật mà lầm, thủ đoạn cũng có thể sánh ngang với hồ ly đấy.
Mao Cửu: “Là sao?”
Lục Tu Giác: “Nghĩa là có lẽ tập hồ sơ này cũng không phải để đưa cho Tiểu Sơn xem.”
Tiểu Sơn: “Vậy thì cho ai xem ---”
Hiểu rồi, không phải cho cậu xem mà là muốn để cho Mao Cửu và Lục Tu Giác xem.
Sắc mặt Tiểu Sơn lập tức sầm xuống, tuy cậu vẫn rất biết ơn Tiền đội đã dạy dỗ, nhưng lại không thích ông ấy lợi dụng mình để tính kế anh Cửu.
Mao Cửu ngước mắt nói: “Đừng nghĩ vớ vẩn, cho dù không có em thì Tiền đội cũng sẽ tìm người khác đến. Nếu ông ấy đã muốn anh và anh Lục nhúng tay vào chuyện này thì nhất định sẽ đào hố cho anh nhảy thôi.”
Tiểu Sơn vẫn cảm thấy rất áy náy, mím môi hỏi: “Vậy anh Cửu, anh muốn xử chuyện này không?”
Mao Cửu lật hồ sơ, thần thái nhàn nhã: “Đã biết là bị dụ dỗ mà còn nhảy vào thì không phải ngốc sao?”
Nghe vậy, Tiểu Sơn nở một nụ cười vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
Thật ra Tiền đội muốn nhờ Mao Cửu làm việc thì không phải không thể, nhưng phải đến đường đường chính chính nhờ vả, đừng gài cậu. Gài đơn sơ thế này rồi bị phát hiện thì chả ai vui nổi cả.
Lục Tu Giác nhìn vẻ vui sướng của Tiểu Sơn thì cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng không nói cho dù Mao Cửu không nhúng tay thì Lão Tiền cũng sẽ tìm đến cửa.
Cái kế này của Lão Tiền, mục đích chính không phải là muốn họ nhúng tay, mà là muốn họ tham khảo xem chín vụ án treo này có chỗ nào đặc biệt không, có dính đến sự kiện thần quái nào không.
Mao Cửu thấy sẽ hứng thú, mà một khi có hứng thú rồi thì sẽ dễ thuyết phục hơn nhiều, Mao Cửu mà bị thuyết phục thì Lục Tu Giác cũng sẽ xen vào.
Mao Cửu nhìn thấu hết những điều này, nói những lời như thế cũng chỉ lừa Tiểu Sơn thôi, miễn cho cậu nhóc có hiềm khích với Lão Tiền mà chậm trễ tương lai.
Dù sao thì ngay từ đầu Lão Tiền cũng không có ý xấu.
Lục Tu Giác gác cằm lên vai Mao Cửu nhìn vào hồ sơ trên tay cậu: “Thấy được gì rồi?”
Mao Cửu hơi nghiêng mặt: “Ừ... chỗ này. Ngoại trừ một nhóm vụ án mất tích thì những vụ còn lại, thi thể đều thiếu đi một bộ phận nào đó. Những thi thể này phần lớn là bị phanh thây, có vài cái vì tìm không được nên không thể phán đoán được bộ phận bị mất đó là do vứt đi hay sử dụng với mục đích nào khác.”
Lục Tu Giác: “Hử?”
Mao Cửu dịch hồ sơ về phía Lục Tu Giác để hắn có thể thấy rõ hơn, dùng ngón trỏ chỉ vào hồ sơ cho hắn xem: “Đây là vụ bé gái mất tích vào năm ngoái, xem video theo dõi thì thấy nó bị một cô gái đội mũ, đeo khẩu trang dẫn đi. Vốn tưởng là một vụ lừa bán con nít bình thường nhưng trùng hợp là mẹ đứa bé này mơ thấy con gái mình khóc lóc kể lể, nói là đau cổ, không tìm thấy quần áo và ngón tay. Sau đó còn mơ thấy con gái mình cả người toàn là máu, tứ chi bị chặt ra. Ban đầu không ai nghĩ ngợi gì, nhưng bi hài một cái là mẹ đứa bé này hoảng hốt đến trường con gái muốn đón con về nhà, vừa lúc gặp người ta đang định đóng gói xử lý mấy món đồ được người tốt quyên tặng trong thùng quyên góp ở giao lộ gần trường. Mẹ đứa bé tìm thấy giày và ba lô của con gái mình.”
Nếu là một vụ lừa bán trẻ con thì sẽ không ai cố ý vứt giày và ba lô của cô bé vào thùng quyên góp cả, hơn nữa sau khi cảnh sát vào cuộc điều tra thì tìm thấy quần, áo và cả áo khoác của cô bé ở mấy thùng quyên góp khác nữa.
Bởi vì bà của cô bé thường thêu chữ cái vào những chỗ khó thấy trong quần áo của nó nên có thể khẳng định được, đám quần áo được tìm được ấy đúng là của cô bé.
Quần áo và đồ dùng bị vứt vào mấy thùng quyên góp quanh thành phố thì có thể chứng tỏ rằng cô bé nhất định đã gặp chuyện gì bất trắc, hơn nữa, mẹ của cô bé lại mơ một giấc mơ kỳ lạ như thế, chỉ e cô bé này còn bị phanh thây.
Cảnh sát phái rất nhiều người đi điều tra nhưng vẫn không có manh mối. Nghi phạm vốn bị khoanh vùng là một cô gái từng có mâu thuẫn với cô bé, nhưng cuối cùng lại phát hiện đối phương có chứng cứ ngoại phạm, mà khi đối chiếu với video giám sát thì xác nhận đúng là không phải kẻ bắt cóc cô bé kia.
Bởi vậy cuối cùng vụ án này cũng trở thành án treo.
Sau khi Lục Tu Giác xem xong, nói: “Hung thủ chưa chắc là một kẻ cực kỳ thông minh, nhưng chắc chắn là một kẻ rất cẩn thận. Nếu cô bé kia bị phanh thây thật thì trước đó nhất định hung thủ đã cởi quần áo của nó ra để không bị dính máu. Sau đó cầm quần áo đi bỏ vào mấy thùng quyên góp. Dù sao thì thành phố này rất lớn, dân cư cũng nhiều, gần như tất cả chứng cứ của những vụ án giết người đều được tìm thấy trong thùng rác hay đống rác, rất dễ tìm.”
Cho dù có nhiều bao nhiêu thì rác trong thành phố đều được chuyển đến một bãi rác cố định. Mà rác rưởi của cả thành phố trong một ngày rất khổng lồ, không thể nào đốt cháy hoàn toàn trong một lúc được. Chứng cứ bị vứt trong đống rác, chỉ cần muốn tìm thì sẽ tìm được sớm thôi. Mà công nhân vệ sinh hoặc người lang thang đều thường đến tìm đồ trong thùng rác, nếu quần áo dính máu hay rách nát gì đó sẽ bị phát hiện rồi báo cảnh sát ngay, nếu quần áo sạch sẽ thì sẽ nhặt về dùng, càng dễ bị lộ hơn.
Cho nên sau khi phanh thây còn vứt thi thể hoặc quần áo của nạn nhân vào thùng rác còn nghĩ mình đã tiêu hủy được chứng cứ là một cách làm vô cùng ngu xuẩn, rõ ràng đó là cách dễ bị lộ nhất.
Mà hung thủ giết chết cô bé nọ hiển nhiên rất cẩn thận, vứt quần áo, giày của cô bé vào thùng quyên góp hết. Dù sao thì cũng không có ai đi lục tìm trong thùng quyên góp cả, mà một khi nó bị đóng gói thì sẽ bị chuyển đến các nơi nghèo khó trong cả nước. Hơn nữa, thùng quyên góp gần trường học không cần phải để lại tên tuổi, càng có thể tiêu hủy được chứng cứ một cách hoàn mỹ.
“Tính cách của hung thủ cẩn thận như thế, chẳng trách lại trở thành án treo.”
Khi truy bắt hung thủ giết người sợ nhất không phải là gặp một thiên tài tội phạm có chỉ số thông minh cao, mà là gặp kiểu tội phạm vô cùng cẩn thận, khiêm tốn.
*******************
Chương mới tuần này nè, tui đăng sớm để mấy hôm sau còn đăng chương phúc lợi:“>
Tui hông nói là còn một chương nữa đâu.