*Gốc là 狐狸的尾巴: Nghĩa là “đuôi hồ ly”, là tên của một trang mua bán trong truyện, bên wikidich để là Foxtail nên tui giữ luôn cho nó gọn.
Trương Tiểu Đạo nói: “Em đã tra rất nhiều truyền thuyết dân gian và liên hệ đến những người quay được chuyện búp bê nhà mình di chuyển, nhưng truyền thuyết dân gian có thể hơi phóng đại, mấy cái video thần quái trên mạng cũng có thể là người tạo ra, mục đích cũng chỉ để lòe thiên hạ mà thôi. Luận văn của em còn thiếu một cái ví dụ chân thật, ài, không dễ tìm đâu.”
Dư Tiêu Hồn bị bộ dạng mặt ủ mày ê của Trương Tiểu Đạo chọc cười, vì vậy cung cấp một cái ý kiến: “Vậy em tìm Tiền đội đi, ông ấy bên hình sự mà, xử lý rất nhiều vụ án, nhất định đã gặp rất nhiều vụ kỳ lạ, em tìm ông ấy hỏi thử xem. Không được thì có thể mượn cơ hội xem thử hồ sơ, có lẽ sẽ có thể tìm được ví dụ.”
Trương Tiểu Đạo chớp mắt, vỗ tay một cái: “Đúng ha. Lát nữa em gọi cho Tiền đội. Lại nói, Tiểu Sơn muốn theo Tiền đội học làm hình sự thật hả?”
Dư Tiêu Hồn không rõ mấy chuyện đó, nhưng cũng nói: “Cũng được mà, cậu ấy thích là được.”
Trương Tiểu Đạo gật đầu: “Đúng vậy.”
Dư Tiêu Hồn đẩy Trương Tiểu Đạo: “Đừng nói những chuyện này nữa, xem video cũng có gì thú vị đâu, không bằng chờ đến lúc gặp Tiền đội rồi xem thử hồ sơ, chúng ta xem gì đó thú vị hơn đi. Hôm bữa anh vừa thuê được một bộ phim và máy chiếu, chúng ta xem phim.”
Trương Tiểu Đạo: “Phim gì? Hay không?”
Dư Tiêu Hồn: “Rất thú vị, lắm lắm luôn.”
Trương Tiểu Đạo cũng nổi hứng thú, vứt điện thoại hưng phấn chờ đợi. Còn cái gì mà nghiên cứu búp bê tà linh, thôi bỏ đi, chờ tìm được ví dụ rồi tính.
Xem quá trình chế tạo búp bê, nói văn vẻ là tìm nhược điểm của búp bê, mà nói thẳng ra là cậu chỉ tìm một đề tài để bịa chuyện thôi, lừa đại cho qua chuyện ấy mà.
Thời gian: Ngày 6 tháng 8 năm 2016.
Triệu Oái đang đọc thông báo công việc đầu tiên trên Foxtail, mắt dán chặt vào số tiền thù lao giá trên trời ở dưới cùng.
Phía sau tận sáu số không.
Quá hấp dẫn, muốn nhận lắm rồi.
Triệu Oái không ngừng gõ ngón tay lên đùi, ánh mắt lập lòe, cô ta liên tục nuốt nước bọt, thần sắc đầy hồi hộp, hưng phấn, còn có sợ hãi và bất an nữa.
Cuối cùng bàn tay đặt trên chuột của cô ta do dự, động tác vốn muốn nhấn vào dấu X trên góc phải trở thành nhấn vào nhận nhiệm vụ, kết bạn với người liên lạc.
Thế này thì hơi buồn cười, cách thức liên lạc của bọn họ là qua WeChat.
Thật ra thì cũng không lạ lùng gì, người chịu giao dịch trên Foxtail đều không để tâm lắm đến việc để lộ thông tin. Bởi vì bọn họ là đồng loại, nếu là đồng loại thì không sợ để lộ thông tin.
Trên thế giới này có rất nhiều người, nhưng đồng loại lại chẳng có bao nhiêu.
Rất nhanh, lời mời kết bạn được chấp nhận, bên kia gửi đến một tin nhắn: Cô nhận nhiệm vụ này à? Chắc chắn chứ?
Đôi tay Triệu Oái run rẩy đến nỗi không thể đánh chữ bình thường được.
Người bên kia có vẻ cũng biết Triệu Oái do dự, hoặc cũng có thể không thèm để ý cô ta nghĩ gì, tiếp tục đánh chữ: Nếu đã nhận nhiệm vụ thì làm phiền cô vậy. Thời gian giao dịch là hai tuần được không?
Sau đó liên tục gửi đến ba cái bao lì xì chuyển tiền, Triệu Oái nhấn nhận, mỗi cái một vạn, tổng cộng là ba vạn.
Ting ting.
Lại một tin nhắn nữa được gửi tới: Đây là tiền đặt cọc.
Triệu Oái nhìn chằm chằm vào ba vạn tệ mình vừa nhận được, cuối cùng gõ một chữ: Được.
Triệu Oái do dự hồi lâu mới ra khỏi nhà vào ngày thứ tư.
Cô ta ở lầu 5 của khu B trong tiểu khu này, có tổng cộng 5 tòa nhà thế này, rất lớn, bên trong còn có công viên nữa.
Cô ta ra khỏi nhà, trên người mặc váy hoa, đeo một cái túi xách. Sau đó đến thẳng nhà vệ sinh công cộng thay quần áo, đội mũ và đeo khẩu trang, váy trên người đã biến thành một cái quần cao bồi dài và áo khoác màu đen, tự bọc mình kín mít.
Cô ta còn cố ý tránh video giám sát, đi đến công viên ở chính giữa tiểu khu.
Cô ta ngồi trên ghế ở công viên cả một buổi sáng, nhìn chằm chằm mấy đứa nhóc đang chơi ở hố cát. Đến giữa trưa, đám nhóc được phụ huynh đến đưa về, chỉ còn lại một cô bé vẫn ngồi chơi trong hố cát.
Cha mẹ của cô bé đó rất bận, bình thường chỉ có buổi tối mới về nhà.
Cô bé nọ ngồi chơi một mình thì thấy chán, bởi vì không có ai chơi chung cả. Nó quay đầu nhìn xung quanh thì thấy Triệu Oái, nó đi tới rồi hất cằm, dùng giọng điệu xấc xược hỏi: “Cô là ai? Làm gì mà nhìn tôi mãi thế? Buôn người hay gì?”
Trên mặt cô bé còn mang theo vẻ ác ý.
Nó là một đứa trẻ nghịch ngợm... không, nói nghịch ngợm là hạ thấp hai chữ này. Bởi vì cha mẹ rất bận nên không dạy dỗ gì mấy, khiến tính cách của nó trở nên vô cùng ác liệt, còn giỏi diễn kịch nữa.
Trước đây Triệu Oái cũng ăn mặc như thế này rồi ngồi ở đây, bị nó nói là bọn buôn người, muốn bắt cóc nó.
Suýt chút nữa hại Triệu Oái bị đánh chết, giải thích một hồi mới xác nhận là nó bày trò.
Triệu Oái xém bị đánh chết, trên mặt bị đánh mười mấy bạt tay muốn rớt cả răng. Lúc ấy đám dân chúng căm phẫn xung quanh sau khi phát hiện Triệu Oái vô tội thì tản đi hết, mà cha mẹ của con bé này không thèm để ý, nói nó là trẻ con, có biết gì đâu, nói Triệu Oái đừng so đo.
Triệu Oái làm như bọn họ mong muốn, không so đo.
Có so đo cũng chẳng có ích gì, cô ta không cha không mẹ, không quyền không thế, không thể so đo, cũng không dám so đo.
Cha mẹ của cô bé có công ty, rất có quyền thế, còn hợp tác lui tới với công ty của Triệu Oái nữa.
Bọn họ dùng chén cơm để uy hiếp cô ta, cô ta không dám so đo.
Nhưng mà bây giờ bọn họ có muốn uy hiếp cũng không được, bởi vì trong công ty truyền ra tin đồn cô ta dụ dỗ con nít nên cô ta bị sa thải. Chỉ dựa vào chút tiền còn lại để sống qua ngày thôi, nếu không phải cha mẹ còn để lại cho cô ta một ít tiền thì không chừng cô ta đói chết tới nơi rồi.
Một công việc tốt như thế, tiền lương hay đãi ngộ gì cũng tốt hết. Tuy không quyền không thế dễ bị người ta ức hiếp, nhưng mà tiền lương các kiểu rất cao. Hơn nữa, bạn trai cô ta cũng làm trong công ty.
Nhưng mà bị đuổi rồi, tiền lương, đãi ngộ gì cũng không còn nữa. Bạn trai cũng bỏ cô ta luôn, đi đeo bám cấp trên.
Triệu Oái im lặng chấp nhận cái họa tai bay vạ gió này, việc cô ta im lặng và nghe lời như thế khiến rất nhiều người vừa lòng, nên không bức bách cô ta nữa.
Mất việc gì đấy chỉ là một cảnh cáo nho nhỏ mà thôi.
Triệu Oái im lặng nhìn cô bé nọ, nó bỗng thấy hơi sợ nên muốn chạy đi.
Triệu Oái bỗng nói với nó: “Con không nhớ cô à?”
Cô bé quay đầu lại, nghi ngờ nhìn cô ta.
Triệu Oái tháo khẩu trang xuống để cô bé nọ nhìn mặt mình.
Nó nhìn Triệu Oái, vẫn không nhớ ra được.
Triệu Oái giật khóe môi muốn cười, nhưng vết thương trên mặt làm cô ta cười không nổi, vậy thì không cười nữa là được rồi.
“Lần trước con nói cô là lừa đảo buôn trẻ con, hại cô bị đánh này, quên nhanh thế?”
Triệu Oái nói thế khiến cô bé nhớ lại, cũng là vì nhớ ra được nên không thèm sợ nữa. Nó nhớ lúc ấy người này bị mình chơi thảm, về nhà còn được cha mẹ khen là thông minh, cảnh giác.
Bởi vì Triệu Oái bị nó chơi mà cuối cùng không dám nói gì nên nó rất coi thường Triệu Oái, vậy nên nó không hề cảm nhận được nguy hiểm phải chạy trốn, mà ngược lại còn hất cằm kiêu căng.
Mới bây lớn đã xấc xược như thế rồi.
“Cô tới đây làm gì nữa? Muốn trả thù chứ gì? Hừ! Coi chừng tôi la lên, nói cô bắt cóc con nít để ba mẹ tôi đuổi cô đi, báo cảnh sát bắt cô đấy!”
Triệu Oái nói: “Cô muốn nhờ con giúp, lần trước cô bị công ty hiểu lầm cô lừa bán trẻ con, công ty đuổi việc cô rồi. Con có thể chứng minh giúp cô được không? Quay một cái video thôi, chỉ cần một lát, một lát thôi là xong rồi.”
Cô bé nhếch môi, nở một nụ cười ác ý: “Tại sao tôi lại phải giúp cô? Một bà cô già vừa lùn vừa mập vừa xấu, bị đuổi là chuyện đương nhiên. Nếu cô mà đi làm ở công ty ba tôi, còn chưa làm được một ngày thì tôi đã kêu ba tôi đuổi cô rồi.”
Triệu Oái thuận theo lời nó, cầu xin nói: “Con giúp cô đi, cô trả thù lao cho con, con muốn gì cũng được, dù có là búp bê ED ---”
Mắt cô bé sáng rực lên: “Cô có búp bê ED?”
Triệu Oái vội nói: “Đúng vậy, cô có hai con, đều là phiên bản giới hạn cả, nếu con muốn thì cô tặng cho con.”
Cô bé do dự: “Cô đừng lừa tôi đấy.”
Triệu Oái: “Không. Không đâu, cô cần con giúp mà, chỉ cần con quay một cái video chứng minh cô không lừa bán trẻ con là được. Cô có thể đi làm lại rồi, chỉ cần cô được đi làm lại thì cô sẽ tặng búp bê cho con.”
Cô bé lung lay.
Triệu Oái nói tiếp: “Bây giờ cô dẫn con về nhà cô xem búp bê, nếu con thích thì cô tặng cho con.”
Cô bé gật đầu đồng ý.
Triệu Oái đứng lên nắm tay cô bé. Cô ta đeo lại khẩu trang để che dấu nụ cười đáng sợ.
Cô ta cố ý đưa cô bé đến một tòa nhà khác rồi sau đó đưa về lại khu B, cố tình né tránh camera. Cô ta dắt nó đi vào thang máy, camera trong thang máy này hỏng rồi, chưa sửa.
Cầu thang cũng có theo dõi nên không dễ đi, mà có dắt con bé này đi thì nó cũng sẽ không chịu, nên mấy hôm trước Triệu Oái cố tình phá hỏng camera.
Bây giờ là lúc phát huy tác dụng.
Triệu Oái chịu đựng cơn đau trên mặt nở một nụ cười đắc ý. Cô ta đưa cô bé vào nhà mình, đóng cửa.
Cô bé vừa mới vào nhà đã giở thói lật tung hết mọi thứ lên: “Búp bê ED đâu? Mau lấy ra cho tôi xem thử. Tôi nói cho cô biết, nếu cô dám lừa tôi, tôi sẽ kêu ba tôi chỉnh chết cô.”
Triệu Oái nói: “Cô vào phòng lấy đã, con ngồi xuống trước ăn trái cây đi.”
Sau đó cô ta vào phòng, lấy một sợi dây ni lông rồi đi ra. Cô bé đưa lưng về phía cô ta, chỉ mới chớp mắt đã lật tung phòng khách nhà người ta lên, mà bản thân nó cũng không hề có chút xíu tự giác nào.
Cũng vì sự tùy hứng, ích kỷ của nó, cũng vì nó bỗng thấy thú vị nên hại cô ta bị đánh ù cả tai, xém nữa đã hủy dung, bị đuổi việc, bị bạn trai bỏ. Mà ba mẹ của nó cũng chỉ nói nó con nít nó có biết gì đâu, người lớn thì đừng đi chấp nhặt với con nít.
Ha hả, không trách, đương nhiên là không trách. Con nít không hiểu chuyện, người lớn cũng không hiểu chuyện, trách móc cái gì nữa đây?
Cô bé trước mặt mất kiên nhẫn hô to: “Này! Cô xong chưa đấy?”
Triệu Oái mỉm cười: “Xong rồi.”
Vừa dứt lời, cô ta tròng dây ni lông qua cổ nó, dùng sức siết lại. Nó duỗi thẳng chân, hai tay quơ quào, gương mặt vì bị nghẹt thở mà trở nên vặn vẹo.
Triệu Oái thấy nó càng đau đớn thì trong lòng càng vui sướng. Cái cảm giác sung sướng được trả thù sau khi bị khinh nhục này đúng là quá thoải mái.
Loại khoái cảm xem kẻ khác như cá nằm trên thớt này, chẳng trách có nhiều người làm chuyện ác như thế.
Lương tâm là gì? Lương thiện là gì? Là nhà giam của những người không có quyền không có thế vì muốn được bình an, vì được sống sót tự dựng lên để kiềm nén bản thân thôi. Chỉ là một sợi xích chó mà kẻ có quyền thế dùng để kiềm chế người bình thường mà thôi!
Không phải cũng đều là người thôi sao?
Có thể nắm giữ được tính mạng của bọn họ, dễ dàng giết chết bọn họ, thưởng thức bộ dạng chết trong đau đớn của bọn họ.
Triệu Oái vừa dùng sức siết chặt dây vừa nở nụ cười bệnh hoạn, lên tận đỉnh trong cái khoái cảm giết người này.
Con bé đấy đã chết, không còn giãy giụa nữa.
Triệu Oái vẫn siết tiếp dây thừng, mãi cho đến khi siết gãy cổ của nó mới bình ổn được khoái cảm này.
Sau khi bình ổn lại vẫn là vẻ bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh.
Cô ta bình tĩnh phỏng theo thủ pháp phanh thây mà mình đã tập luyện rất nhiều lần, cắt lấy những phần mềm mại nhất của nó, bỏ vào tủ đông. Còn lại thì dùng mọi cách xử lý cất vào túi đựng rác, sau đó nấu nhừ phần đầu khó xử nhất, mãi cho đến khi nó hoàn toàn biến dạng thì mới bỏ vào tủ đông.
Trong lúc phanh thây cô ta còn cẩn thận mặc áo mưa, máu chỉ bắn lên áo mưa thôi, trên sàn nhà cũng trải một lớp bao ni lông để máu không bắn lên sàn nhà.
Phanh thây xong, cô ta cởi áo mưa vào bao ni lông ném vào phòng tắm ngâm cùng với quần áo của con bé kia trong bồn. Cô ta quay lại kiểm tra trên sàn xem có vết máu gì không, tất cả đều được lau dọn sạch sẽ, mãi cho đến khi xác nhận không có chỗ nào dính máu mới thôi.
Sau đó lau hết những thứ con bé đấy đã chạm vào, vân tay, tóc rụng, sợi quần áo gì đó đều xử lý sạch hết.
Những việc này cô đã tập luyện vô số lần, cho nên bây giờ làm một cách vô cùng thuận tay, sạch sẽ.
Triệu Oái làm xong hết thì ra ngoài, tránh camera giám sát, đến nhà vệ sinh công cộng thay lại quần áo rồi về nhà. Lúc này cô ta không tránh camera nữa mà về nhà một cách quang minh chính đại.
Sau khi về đến nhà thì mặc lại áo mưa rồi giặt sạch quần áo và bao ni lông trong bồn tắm thêm lần nữa, phơi cho khô. Bao ni lông thì cầm đi vứt, quần áo thì... Triệu Oái cẩn thận kiểm tra nhãn hiệu, nếu đắt thì phải hủy đi, nếu nhãn hiệu bình thường thì cầm đi quyên góp vậy.
Cầm đi xa một chút có vài hòm quyên góp rồi quăng vào, sẽ không có ai cố ý đi kiểm tra, sau đó bọn họ đưa đống quần áo này quyên tặng cho những nơi khác, chia ra đến những vùng sâu vùng xa.
Sẽ không ai biết được đó là quần áo của một đứa trẻ bị phanh thây cả.
Cô ta lấy phần thi thể dư thừa trong tủ lạnh ra, bỏ cái đầu vào bồn tắm, rắc vôi sống và muối nigari vào theo tỉ lệ rồi pha nước vào*.
*Đoạn này thì tui không biết nguyên lý nó như nào, khi vôi sống (CaO) gặp nước sẽ tỏa rất nhiều nhiệt, cũng có tác dụng xử lý nước thải, mà muối nigari này là một loại tinh thể của Magie clorua tự nhiên được kết tinh từ nước biển chưa tinh chế, có công thức hóa học là MgCl2.6H2O (Magnesium chloride hexahydrate) thường được dùng để làm đông đậu hủ. Còn kết hợp lại có ra cái gì không thì tui hông biết đâu huhu:“<
Sau đó cô ta lấy một cái ghế ngồi bên cạnh dán mắt vào nó, nhìn thi thể phân rã từng chút một. Sau đó xả nước, nước cuốn trôi đi để lộ phần nội tạng và phần xương vẫn còn dính chút thịt vụn.
Lặp lại việc vừa nãy một lần nữa, mãi cho đến khi hòa tan hết thi thể chỉ còn mỗi xương. Cô ta nhặt hết xương lại, đập vỡ rồi để vào nồi áp suất ninh lên, đổ thêm giấm ăn*. Cô ta hầm mấy tiếng đồng hồ rồi mới lấy xương ra, nghiền thành bột rồi đổ xuống bồn cầu tự hoại.
*Thành phần chính của giấm là axit axetic (CH3COOH) hình thành từ sự lên men rượu etylic (CH3CH2OH). Trong trường hợp này, cũng như bình thường khi hầm xương nấu canh, người ta thường cho giấm vào ninh cùng để đẩy canxi và sắt trong xương ra ngoài giúp xương nhanh nhừ và ngọt nước hơn, túm lại là nó sẽ làm xương dễ vỡ hơn vì đã đẩy canxi ra rồi.
Không ngủ không nghỉ xử lý suốt một ngày một đêm mới xong.
Cô ta quay lại nhìn mớ thịt vẫn còn tươi mới của con bé đó mà mình cố tình giữ lại, còn có hai con mắt nữa.
Triệu Oái lấy điện thoại chụp một bức ảnh rồi gửi đi, sau đó hỏi địa chỉ của người nọ để gửi hàng qua bưu điện.
Người bên kia trả lời rất nhanh, còn khen ngợi Triệu Oái. Đồng thời người nọ còn gửi mấy cái bao lì xì, tổng cộng là ba vạn tệ đến, nói bốn vạn còn lại chờ nhận được hàng thì giao hết.
Triệu Oái mỉm cười, sắc mặt tái nhợt nhưng ánh mắt lại đầy hung ác, nham hiểm, điên cuồng.
Đóng cửa tủ lạnh lại, về phòng ngủ.
Nhìn xem, thì ra kiếm tiền lại dễ dàng như thế.
Thoát ra khỏi trật tự của xã hội, thích làm gì thì làm nấy.
Mấy ngày sau, Triệu Oái mở lại trang giao dịch Foxtail nọ thì phát hiện có rất nhiều người gửi thông báo tìm hàng giống như người lúc trước, hơn nữa thù lao cũng càng cao.
Người lần trước muốn ăn thịt, lần này có người muốn ăn tim của xử nữ (cô gái còn trinh), có người muốn ăn lưỡi, còn có người muốn thử tử cung của gái điếm.
Toàn là những yêu cầu hết sức kỳ lạ, nhưng thù lao lại vô cùng cao.
Triệu Oái tiếc nuối, biết vậy lúc đó không nên vội vàng xử lý thi thể con nhỏ đó nhanh như thế. Tim của xử nữ có thể bán giá cao lắm.
Bỗng, điện thoại của cô ta vang lên, Triệu Oái cúi đầu xem thì thấy là thông báo lời mời kết bạn trên Wechat.
Triệu Oái xem lời nhắn của người nọ, hắn nói mình được vị khách trước đó giới thiệu tới.
Triệu Oái nhấn đồng ý kết bạn, người nọ vừa nhắn câu đầu tiên đã là: Tử cung của gái điếm, nhận không?
Triệu Oái trả lời hắn: Bao nhiêu?
Người nọ gửi một cái giá gần bảy đơn vị.
Triệu Oái cười: Hai tuần sau nhận hàng.
Ngẩng đầu, Triệu Oái nhìn ảnh ngược của mình ngoài cửa sổ, mỉm cười.
Ảnh ngược vặn vẹo như ác quỷ.
Ngày 27 tháng 10 năm 2017.
Mao Cửu ôm mèo Anh lông ngắn, liên tục vuốt ve, đôi chân thì dẫm lên cái bụng của Husky, Tiểu Sơn ngồi ở phía đối diện cậu.
Ánh mắt cậu không có tiêu cự, còn Tiểu Sơn thì ngồi lật một quyển album, nghiêm túc xem xét.
Bây giờ hai người bọn họ không có chủ đề chung, Mao Cửu cảm thấy trong lòng bỗng ê ẩm, chua xót giống như đứa con gái mình vất vả nuôi lớn mà giờ lại biết yêu rồi ấy.
Lục Tu Giác mang đôi tay ướt nhẹp đi tới, hắn vừa mới dọn dẹp trong bếp rồi tiện tay tổng vệ sinh hết luôn, bây giờ mới rảnh rỗi được nên tới ngồi xuống cạnh Mao Cửu.
Vô cùng tự giác đưa tay ra trước mặt Mao Cửu.
Mao Cửu dừng động tác vuốt mèo, rút khăn giấy lau tay cho hắn.
Lục Tu Giác ngẩng đầu nhìn Tiểu Sơn vẫn bất động như núi ngồi ở phía đối diện, tò mò hỏi: “Tiểu Sơn không sợ chó nữa à?”
Mao Cửu vừa lau tay cho hắn vừa nói: “Vẫn sợ, nhưng không sợ như trước nữa. Dù sao thì làm cảnh sát hình sự phải thường xuyên tiếp xúc với cảnh khuyển, nó bị Tiền đội huấn luyện nên bây giờ không sợ mấy nữa. Hơn nữa, Ha Ha ngồi dưới chân em mà.”
Lục Tu Giác cúi đầu nhìn thì đối diện với cái mặt ngáo ngơ của Husky, nó đang ngửa bụng làm đệm chân cho Mao Cửu, không dám nhúc nhích. Hắn ngạc nhiên vô cùng, muốn bắt Husky yên lặng như thế này cũng không dễ đâu.
“Ha Ha sắp thành đàn em của em rồi đấy.”
Mao Cửu lau xong thì lại thoa kem dưỡng da tay cho hắn. Tay của Lục Tu Giác rất đẹp nhưng việc trong nhà toàn là hắn làm. Từ giặt quần áo đến nấu cơm, tổng vệ sinh, mà cố tình là hắn còn có chứng khiết phích và một đống lưu ý nghiêm ngặt nữa, có khi quần áo cứ vứt vào máy giặt giặt là được rồi nhưng hắn vẫn một hai đòi giặt tay, cảm thấy máy giặt không sạch.
Lục Tu Giác là thiên sư phong thủy, đôi tay của thiên sư phải bảo dưỡng kỹ càng, quý giá muốn chết luôn, cứ làm tới làm lui như thế thì sớm muộn gì cũng thành thô thành xấu.
Cho nên Mao Cửu thoa kem dưỡng da tay cho hắn một cách vô cùng cần mẫn.
Mỗi khi được Mao Cửu thoa kem dưỡng Lục Tu Giác cảm thấy mình được cưng chiều vô cùng, vì vậy gấp gáp muốn đi khoe với người khác, nhưng lại không tìm được đối tượng có thể khoe.
Bây giờ cuối cùng cũng có Tiểu Sơn ở phía đối diện nhưng mà người ta lại không thèm để ý đến bọn họ, cúi đầu dán mắt vào album, Lục Tu Giác khó chịu.
Cảm giác khó chịu khi có bảo bối muốn khoe nhưng lại không được ấy.
Nghẹn một hồi, Mao Cửu thoa xong rồi mà vẫn không có cơ hội để khoe khoang.
Tâm trạng Lục Tu Giác chìm xuống, tự chụp tay mình rồi đăng lên, viết cap: Bạn trai thân ái thoa kem dưỡng da tay cho.
Tâm tư khoe khoang tiện vô cùng, không giống ai hết.
Lại còn có một đám người vì hắn là tổng tài nên không thể không nhấn like, thả tim, rải hoa ở dưới nữa, nếu hắn không phải tổng tài thì đã bị đá bay mất xác từ lâu rồi.
Một ngày ba bữa cơm chó, còn bữa trà xế với ăn khuya, chưa bao giờ thấy vị tổng tài nào mà phiền như này.
Đăng xong thì thấy mấy lời chúc mừng xen lẫn phẫn nộ và ghen ghét của bọn họ, Lục Tu Giác vui vẻ vứt điện thoại, tiếp tục ăn vạ Mao Cửu.
Mao Cửu cũng mặc cho hắn ăn vạ, dù sao thì cậu cũng thích cưng chiều Lục công chúa.
Cậu ngẩng đầu nhìn vẻ nhíu mày nghiêm túc của Tiểu Sơn, bỗng hỏi: “Tiểu Sơn, xem gì đấy?”
Tiểu Sơn xem một cách mê mẩn, bị gọi ba bốn lần mới phản ứng lại.
Cậu khép cuốn album, nói: “Không, Tiền đội kêu em xem vài vụ án hình sự, đây là album ảnh thi thể và vết thương kiểm tra được trên thi thể, còn cả nguyên nhân tử vong của mấy vụ án đó nữa.”
Mao Cửu gật đầu, cũng không thấy hứng thú gì mấy: “Thấy chỗ nào khó hiểu à?”
Tiểu Sơn rũ mắt: “Không phải.”
Mao Cửu: “Vậy sao lại ủ ê thế?”
Tiểu Sơn im lặng một lát, nói: “Em khó chịu khi thấy người chết bị ngược đãi thôi.”
Mao Cửu sửng sốt: “Bị ngược đãi khi còn sống à?”
Tiểu Sơn đưa cuốn album cho cậu, chỉ cho cậu xem: “Đây này, thân phận là một tiếp viên trong câu lạc bộ cao cấp, họ Triệu. Cô ta mất tích hai tháng, sau đó thi thể bị vứt ở bãi rác, trên người xuất hiện rất nhiều vết thương trí mạng và vô số vết thương khác, báo cáo nghiệm thi nói cô ta bị hành hạ đến chết.”
Giết người có khi xuất phát từ việc trả thù, có khi xuất phát từ cảm xúc kích thích. Người vô tội bị giết là một chuyện bất hạnh, rất đáng thương, nhưng nếu so sánh với một người vô tội bị hành hạ cho đến chết thì cũng có thể gọi là may mắn.
Chúng ta mãi mãi không thể tưởng tượng được người bị hành hạ này khi còn sống đã gặp