Nếu đúng như lời Mao Cửu nói thì tiền đề để chọn những đứa trẻ này là có địa vị cao trong xã hội. Vậy nguyên nhân là gì?
Giả sử là một vụ án lừa bán trẻ em bình thường thì phần lớn sẽ lựa chọn những đứa không có quyền thế, thân phận bình thường, một là không có phiền phức, hai là khi đối phương có quyền có thế như vậy thì việc điều tra sẽ khiến bọn buôn người phải sứt đầu mẻ trán.
Dựa theo tư liệu, sau khi mười bảy đứa trẻ này bị lừa bán thì các gia đình cũng không hề nhận được cuộc điện thoại xa lạ nào, cái này có thể loại trừ được khả năng bắt cóc tống tiền.
Tướng mạo tinh xảo, có địa vị xã hội cao... Bắt cóc con của những gia đình có quyền thế, có bối cảnh ở đế đô mà vẫn có thể chạy thoát thuận lợi, không để lại dấu vết gì...
Mao Cửu không thể nghĩ ra được: “Nếu mười bảy đứa trẻ mất tích này có liên quan với nhau... được rồi, em nghĩ nhất định là có liên quan, mục tiêu quá giống. Như vậy thì có thể khẳng định được đây là một nhóm tội phạm.”
Chỉ có một nhóm tội phạm mới có thể thuận lợi chạy thoát được khỏi lưới của cảnh sát và những kẻ có quyền thế ở đế đô, cũng hẳn là một tổ chức tội phạm rất lớn.
Nhưng mà ---
“Nhưng em lại không nghĩ ra được mục đích của bọn họ.”
Bắt cóc những đứa trẻ có địa vị xã hội nhất định, mạo hiểm lớn như thế lại không chịu đòi tiền chuộc, mục đích ở đây là gì?
Lục Tu Giác nhìn chằm chằm vào mười bảy bức ảnh nọ, qua những bức ảnh này cũng có thể thấy được mỗi một đứa trẻ bị mất tích đều có được dung mạo tinh xảo, đáng yêu hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi.
Hắn ở trong tầng lớp này, đã từng nghe đồn có người nào đó sẽ nảy sinh “tính” thú với những đứa trẻ. Nhưng cũng chỉ nghe nói thôi, nếu biết thì có làm thế nào hắn cũng đã phế người nọ rồi.
Mà hắn vẫn từng tiếp xúc đến, tự mình tiếp xúc đến.
Hắn đã từng nhận một nhiệm vụ bí mật ở nước ngoài. Lúc ấy mục tiêu nhiệm vụ thường đến một câu lạc bộ cao cấp, mặt ngoài, câu lạc bộ này rất bình thường, tiếp viên cũng bình thường như nạn nhân họ Triệu trước đó vậy.
Sở dĩ nó được gọi là câu lạc bộ cao cấp cũng chỉ bởi vì tiếp viên bên trong khá là xinh đẹp, thân phận và địa vị cũng từng rất cao. Nói cho cùng cũng là tiếp viên cao cấp thôi.
Câu lạc bộ cao cấp vốn dĩ gọi là kỹ viện, len lỏi qua lỗ hổng của pháp luật mà thôi.
Nhưng mà mặt ngoài của câu lạc bộ cao cấp ấy chỉ là ngụy trang mà thôi, những tiếp viên như nạn nhân họ Triệu kia chỉ có thể hầu hạ người thường. Mà hàng sang quý chân chính phải ở tầng cao nhất.
Chỉ có khách có thân phận, địa vị nhất định và nằm trong danh sách đăng ký của câu lạc bộ mới có thể đi vào.
Lục Tu Giác vốn định theo mục tiêu đi vào, nhưng không được.
Bởi vì người ở tầng cao nhất câu lạc bộ đều nhớ rõ mỗi một vị khách, hơn nữa bọn họ cũng có công nghệ cao, có thể phân biệt được gián điệp hóa trang hay phẫu thuật thẩm mỹ thay đổi diện mạo.
Hơn nữa, khách vào tầng cao nhất của câu lạc bộ không những được nhớ kỹ mặt, mà còn có ghi chép vân tay và đồng tử nữa.
Tra xét vô cùng nghiêm khắc, cảnh sát của quốc gia đó có lần còn nghi ngờ đó là hội sở giao dịch ma túy nữa.
Lục Tu Giác phải liên tục ngồi canh bên ngoài câu lạc bộ đó mấy tháng, cuối cùng phát hiện có người khiêng ra một cái túi đựng rác vứt vào thùng xe rồi chạy về phía ngoại thành.
Hành tung rất khả nghi, Lục Tu Giác dựa theo trực giác đi theo dõi bọn họ, chờ đến khi bọn họ đi rồi mới đi đào cái túi rác bị vứt một cách tùy tiện kia ra. Hắn mở ra xem, là thi thể của một bé gái cả người trần trụi phủ đầy vết thương.
Cô bé mở to đôi mắt xanh thẳm vô tội nhìn lên không trung, sớm đã mất đi ánh sáng. Toàn thân co lại, dường như là vì khi còn sống đã chịu đau đớn tột cùng. Thân thể trần trụi phủ đầy dấu vết màu xanh tím, dưới thân vẫn còn dịch thể màu trắng đục.
Dường như đến tận khoảnh khắc khi tử vong kéo đến cô bé vẫn phải thừa nhận nỗi đau đớn đến đáng sợ, tưởng rằng mình đang ở trong địa ngục, quanh người toàn là quỷ quái khủng khiếp.
Có lẽ cái chết với cô bé mà nói là giải thoát.
Lục Tu Giác run rẩy vươn tay ra, lồng ngực như bị thứ gì đó đè ép khó chịu, đau đớn và phẫn nộ tột cùng bao phủ hắn. Nhưng bình tĩnh vẫn chiếm cứ một nửa tư tưởng của hắn.
Vì vậy hắn cởi áo khoác bọc thi thể của cô bé mang về, tìm một người mình có thể tin tưởng được rồi báo cho bọn họ.
Ban đầu cao tầng của chính phủ quốc gia nọ ra tay cản trở, nên khi bọn họ muốn xử lý câu lạc bộ kia thì gặp phải vô số việc ngăn trở.
Sau đó mới biết được thì ra cao tầng của chính phủ quốc gia đó và danh nhân trong thương giới cũng có người là khách quen của câu lạc bộ cao cấp nọ.
Bọn họ cũng là một trong những kẻ cầm thú đùa bỡn cô bé ấy.
Tầng trên cùng của câu lạc bộ cao cấp ấy tên là Vườn địa đàng.
Vườn địa đàng của cầm thú.
Tất cả những đứa trẻ bên trong được gọi là Eva.
Lục Tu Giác phẫn nộ nhưng vẫn bình tĩnh lại, phơi bày chuyện này ra với truyền thông.
Một hòn đá làm cả mặt hồ dậy sóng, dân chúng của quốc gia nọ phẫn nộ vô cùng.
Như tạo nên một cơn sóng gió động trời, cuốn hết danh nhân ở cả chính giới lẫn thương giới và cả câu lạc bộ nọ vào một cuộc chiến chính nghĩa không có tiếng động nhưng lại vô cùng đáng sợ.
Đến khi mọi người nhìn thấy những đứa trẻ đã sớm bị tra tấn đến chết lặng được giải cứu ra khỏi đó, cơn phẫn nộ khiến tất cả những người có lương tri đều mất đi lý trí.
Bọn họ xông vào sở tư pháp muốn bao che tội phạm và cả cục cảnh sát, thậm chí là phủ tổng thống, cả nước chìm trong làn sóng bãi công biểu tình. Dùng những việc bọn họ có thể làm để tạo thành lực lượng đi tìm sự phán quyết công bằng cho những thiên sứ nhỏ bị đám cầm thú làm tổn thương.
Cuối cùng chính phủ của quốc gia đó dưới sự phẫn nộ của dân chúng đã phải phán tội cho câu lạc bộ và vài vị quan lớn, danh nhân ở thương giới, sau đó an trí những đứa trẻ được giải cứu ra một cách thỏa đáng.
Lúc này mới miễn cường làm dân chúng vừa lòng.
Nhưng đấy chỉ là cách xử lý có vẻ công bằng ở ngoài mặt, thực tế là những kẻ bị đẩy ra chịu tội chỉ là kẻ chịu thay mà mà thôi.
Những kẻ phạm tội chân chính, kẻ làm nhục và hành hạ những đứa bé đều được bảo vệ nghiêm ngặt, ngay khi Lục Tu Giác sắp sửa đưa bọn họ ra ánh sáng thì bị cưỡng chế đuổi về nước.
Nếu không phải có Hoa Quốc âm thầm giúp đỡ thì sợ là bọn họ đã sắp xếp một tai nạn ngoài ý muốn để giết chết Lục Tu Giác rồi.
Chuyện này đã trôi qua rất nhiều năm, tuy câu lạc bộ cao cấp nọ đã bị niêm phong lại, những đứa trẻ kia cũng đều được cứu ra, nhưng Lục Tu Giác vẫn tiếc nuối vì không thể mang đám cầm thú chân chính nọ ra công lý.
Đến nay, mỗi nhớ lại khi giải cứu những đứa trẻ bị biến thành “Eva” từ “Vườn địa đàng”, hắn đều cảm thấy run rẩy.
Đó là một loại cảm xúc sợ hãi.
Không phải là sợ hãi của bản thân, mà là sợ hãi thay cho những đứa trẻ vô tội nọ.
Nghe Mao Cửu phân tích, nhìn mười bảy đứa trẻ có tướng mạo tinh xảo trước mặt này, Lục Tu Giác không khỏi nghĩ đến có lẽ bọn chúng cũng giống như những đứa trẻ trong “Vườn địa đàng”, bị bắt về làm “Eva“.
Có những người thích thân thể của những đứa trẻ, thích ánh mắt thuần khiết vô tội ấy nhưng lại không thỏa mãn bởi thân phận của bọn họ. Vì vậy những đứa trẻ xinh đẹp có quyền thế lại trở thành “Eva” an ủi, thỏa mãn tâm lý vặn vẹo của bọn họ.
Nếu đúng là phỏng đoán này thì có thể hiểu được... không, có lẽ còn có một loại khả năng khác, bị bắt về làm vật thí nghiệm thì sao?
Thật ra trong lòng Lục Tu Giác cũng hiểu được loại trường hợp thứ hai này rất không khả thi, ai lại vì một vật thí nghiệm mà đi đắc tội với những người quyền thế chứ?
Dù sao thì làm vật thí nghiệm cũng không cần phải để ý đến giai cấp xã hội cao hay thấp.
Cho dù trường hợp thứ hai cũng không tốt hơn bao nhiêu, nhưng ít ra thì cũng đỡ hơn cái thứ nhất.
Mao Cửu nghiêng đầu nhìn vẻ mặt âm trầm của Lục Tu Giác, ánh mắt lãnh lệ, phẫn nộ như có một ngọn lửa không có độ ấm đang thiêu đốt, đốt cháy hết mọi thứ dơ bẩn.
“Anh nghĩ đến chuyện gì thế?” Mao Cửu ấn trán Lục Tu Giác: “Sao lại tức giận thế?”
Lục Tu Giác hoàn hồn thu lại cảm xúc: “Nghĩ đến vài chuyện không hay thôi, không sao.” Nói xong thì tiện tay lật sang phần hồ sơ tiếp theo --- vụ án thứ sáu.
Một thiếu niên khoảng mười bốn tuổi chết trên giường.
Nguyên nhân chết, làm tình đến nghẹt thở.
Tư liệu viết thiếu niên này là một cậu trai bao trẻ, tuy là người Hoa Quốc nhưng lại sống ở nước ngoài, chỉ biết nói tiếng nước ngoài thôi.
Thiếu niên vốn chạy trốn đến Hoa Quốc theo một người đàn ông ngoại quốc. Sau khi theo người nọ về nước, thiếu niên không có tay nghề gì cả, đành phải đi tiếp khách nhưng vì một nguyên nhân nào đó mà chỉ có thể đạt được cao trào khi làm những tư thế nguy hiểm, không thể hít thở được, dường như cậu ta từng được dạy dỗ nên thân thể đã quen với việc này, trong tư duy cũng nghĩ rằng đấy là cách làm tình bình thường.
Sau đó thì bất cẩn chơi quá trớn, tử vong ngoài ý muốn.
Sở dĩ nó được đặt cùng với bốn vụ án ở phía trước là vì thiếu niên nọ sau khi chết bị thiếu mất lớp da trên lưng.
Ánh mắt của Lục Tu Giác dừng ở tên của thiếu niên: Eva 9.
Đồng tử bỗng co chặt lại.
Tất cả những đứa trẻ ở “Vườn địa đàng” năm đó đều không có tên, tất cả đều bị gọi là “Eva”, rồi bị xăm một con số ở phía sau để phân biệt.
Mao Cửu không biết Lục Tu Giác đang nghĩ gì, nhưng cậu vẫn cảm nhận được cả người hắn cứng đờ, cảm xúc phập phồng. Cậu nhìn theo ánh mắt hắn, đầu tiên là phát hiện gương mặt của thiếu niên trên ảnh chụp.
Càng nhìn càng thấy ngạc nhiên: “Hử?”
Cậu vội vàng lật ngược lại hồ sơ, đối chiếu cả hai bên, càng nhìn càng thấy không đúng.
Lục Tu Giác hoàn hồn hỏi cậu phát hiện được gì.
Mao Cửu chỉ hai bức ảnh cho hắn xem: “Có cảm thấy hai người này rất giống nhau không?”
Tấm mà cậu chỉ là bức ảnh của một đứa trẻ trong mười bảy đứa bị mất tích ở vụ thứ năm, một cậu bé mất tích vào bảy năm trước, lúc đó mới tám tuổi.
Vừa đúng bằng tuổi với thiếu niên chết trong vụ án thứ sáu, tướng mạo cũng tương tự.
Chỉ cách nhau có sáu năm (thời gian thiếu niên tử vong là năm ngoái), từ trẻ con đến thiếu niên cũng không thay đổi gì lớn, vậy nên mới nhận ra được.
Mao Cửu chỉ cảm thấy tướng mạo của hai người tương tự nhau, mà Lục Tu Giác lại có thể nhìn vào cốt tướng để phán đoán quan hệ giữa hai người.
Dựa theo cốt tướng, đứa trẻ mất tích vào bảy năm trước là thiếu niên bị phát hiện tử vong vào năm ngoái.
Cái tên “Eva” đặc biệt này, còn mang theo con số đặc biệt nữa, có thể thấy thiếu niên này và “Vườn địa đàng” có quan hệ gì.
Lục Tu Giác bỗng khép hồ sơ, nhắm mắt, hắn đưa tay xoa cái trán phát đau của mình.
Nỗi lòng khó bình.
Câu lạc bộ cung cấp vật tiêu khiển cho những kẻ có sở thích luyến đồng và “Vườn địa đàng” ở tầng cao nhất bị tiêu hủy vào hai năm trước. Thiếu niên chạy trốn về nước từ ba năm trước.
Nhưng không biết vì sao lại không thể về nhà.
Nhưng việc khiến Lục Tu Giác vừa khó chịu vừa phẫn nộ là đứa trẻ cuối cùng mất tích là vào tháng hai năm nay.
Điều này nói lên cái gì?
Chứng tỏ “Vườn địa đàng” không hề bị tiêu hủy hoàn toàn.
Chứng tỏ “Eva” lại bị tạo ra một lần nữa.
Một cảnh tượng địa ngục tàn khốc đáng sợ như thế lại bị người tạo ra thêm một lần nữa.
Im lặng một lúc lâu, Lục Tu Giác nói với Mao Cửu: “Chúng ta nhận mấy vụ án treo lần này đi.”
Mao Cửu lẳng lặng đối diện với Lục Tu Giác, tuy cậu không rõ tại sao hắn lại đột ngột quyết định như thế, nhưng cậu tin tưởng Lục Tu Giác.
“Ừ.”
******************
Phúc lợi x2