Thiên Sư Không Xem Bói

Chương 105: Chương 105: Một thứ quan trọng




Đêm mưa.

Sấm sét nổ vang trời, mưa to như trút nước.

Cuồng phong điên cuồng đập vào cánh cửa sổ được chốt kín mít, nước mưa để lại từng vệt dài trên cửa kính. Bỗng, một tiếng sấm vang lên, ánh sáng trắng bệch xua tan bóng tối trong phòng.

Bức màn lay động, một khuôn mặt nhỏ lộ ra từ bên trong.

Cô bé trốn phía sau tấm màn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt nóng rực tràn đầy lo lắng, thần sắc buồn bã đầy mong nhớ.

“Bé ơi ---”

Tiếng gọi như gần trong gang tấc nhưng rất nhanh đã bị tiếng sấm che lấp, trở nên yếu ớt như không có.

Cô bé mắt điếc tai ngơ, hai bàn tay nhỏ dán lên cửa sổ, bất giác gọi: “Angel...”

“Bé ơi ---”

Tiếng gọi càng lúc càng gần, tràn ngập nôn nóng, ngay cả tiếng sấm cũng không thể che lấp được tâm trạng lo lắng cho con của cha mẹ.

Cô bé nghe tiếng gọi thì tự giấu mình về phía cửa sổ, cuộn tròn lại che tai không chịu nghe.

“Angel...”

Bỗng, một tiếng sấm vang bên cửa sổ dọa cô bé hét lên một tiếng khiến cặp cha mẹ đang đi tìm cô bé chú ý đến.

Người cha cường tráng vội vàng ôm cô con gái ngã xuống từ cửa sổ, hoảng hốt ôm cô bé an ủi.

Người mẹ ưu nhã mỹ lệ đẫm nước mắt muốn trách cứ con gái không hiểu chuyện, nhưng những chuyện đáng sợ liên tục xảy ra gần đây làm bà quá mệt mỏi, cũng không đành lòng trách cứ con gái nữa.

Bụm mặt khóc rống.

Người cha thấy vậy cũng vội ôm vợ vào lòng an ủi.

Cô bé nghe tiếng khóc của mẹ và tiếng an ủi của cha, kèm theo tiếng sấm sét ầm ầm ngoài cửa sổ, khóc thút thít cầu xin: “Daddy, mommy, con muốn Angel... để Angel về được không?”

Angel là một con búp bê gỗ mà cô bé rất thích, cứ phải ôm vào lòng mới có thể ngủ được, nhưng hai ngày trước lại bị cha mẹ cô bé vứt đi.

Hai vợ chồng nhìn nhau, đều nhìn thấy sự hoảng sợ còn sót lại trong mắt đối phương.

Bọn họ không thể giải thích được vì sao mình lại sợ con búp bê gỗ yêu quý với con gái, cho dù con búp bê gỗ đó có lẽ đã cứu tính mạng của con mình.

Nhưng thân làm cha mẹ, bọn họ không thể tiếp nhận một giống loài không thuộc về nhân loại như thế, không thể để một thứ nguy hiểm không rõ ở bên cạnh con gái mình.

Thì ra đôi vợ chồng này là chủ của ngôi biệt thự có hai kẻ buôn người đến muốn bắt cóc con gái của họ, nhưng hai kẻ đó lại tự ngã xuống từ trên sân thượng của biệt thự.

Ngã chết.

Xem video theo dõi, bọn họ phát hiện trong bóng đêm có bóng con nít chạy thoáng qua, cuối cùng biến mất trên sân thượng.

Bọn họ không thể xác nhận được cái bóng đó là gì, nhưng vẫn cảm thấy kinh khủng và sợ hãi.

Vốn bọn họ còn nghĩ có lẽ là biệt thự có vấn đề, nhưng sau đó lại bỗng phát hiện con búp bê gỗ yêu quý nhất của con gái mình hình như giật mình trong video theo dõi.

Khi bọn họ phát hiện điều này thì bắt đầu để ý đến con búp bê gỗ nọ, bởi vậy nên phát hiện càng nhiều chuyện khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi.

Bọn họ cực kỳ khẳng định con búp bê gỗ mà con gái mình thích nhất kia là một con búp bê tà linh đáng sợ.

Bọn họ xem video giám sát phát hiện con búp bê gỗ này từng có ý muốn hại chết con gái mình, những thương tích trong lúc lơ đãng của con gái mình thì ra đều là việc làm của con búp bê gỗ nọ.

Xuất phát từ cảm xúc sợ hãi và cảm kích (sợ vì nó là một con búp bê gỗ tà linh, cảm kích bởi nó từng cứu mạng con mình), hai vợ chồng họ chỉ mang con búp bê nọ đi vứt.

May là cũng không biết vì sao con búp bê nọ không xuất hiện nữa.

Nhưng cô bé không biết sự sợ hãi và lo lắng của cha mẹ mình, cô bé chỉ đau lòng vì người bạn duy nhất của mình đã biến mất, vẫn khát vọng muốn nó trở về mà thôi.

Một nhà ba người ôm chặt lấy nhau.

Mưa gió qua đi, có lẽ lại là một ngày nắng đẹp.

Bên ngoài cửa sổ, xuyên qua khe hở của bức màn, một con búp bê gỗ với khuôn mặt khô khan nhưng hoa mỹ tinh xảo yên lặng nhìn cảnh tượng bên trong, trong đôi mắt to đen láy không biểu thị thần thái gì.

Mưa to giàn giụa xối lên người nó.

Đồng thời cũng cọ rửa sạch sẽ bùn đất dính trên quần áo của nó, sẽ không ai biết nó từng trèo đèo lội suối thế nào, dùng một thân phận búp bê không thể xuất hiện trước mặt kẻ khác, không thể bị phát hiện chạy từ một chốn xa xôi không biết tên về đến, sau đó bị nhốt ở ngoài cửa.

Búp bê gỗ nhìn chằm chằm một nhà ba người bên trong, mãi cho đến khi cô bé khóc mệt bị cha mẹ ôm về phòng ngủ. Căn phòng khách thoáng yên tĩnh lại, chỉ có tiếng sấm nổ ầm ầm bên tai.

Búp bê gỗ lê tứ chi cứng đờ xoay người, cẩn thận bò xuống từ trên mái hiên, sau đó lấy một cái ô trẻ em trong thùng đựng ô trước cửa, bung ra rồi một mình đi vào trong màn mưa.

Một tay nó cầm ô, một tay để lên ngực trái, như đang bảo vệ một thứ gì quan trọng lắm.

Mà chỉ có nó mới biết trong ngực nó cất chứa một thứ quan trọng đến nhường nào.

Một chiếc siêu xe màu đen chạy trong màn mưa, tốc độ không nhanh, thậm chí còn chậm hơn tốc độ bình thường nhiều.

Ngồi ở ghế điều khiển xe là một người phụ nữ mặc quần áo hoa lệ, trên tai đeo bông tai trân châu, thỉnh thoảng nhìn cậu con trai ngồi phía sau qua kính chiếu hậu.

Cậu bé nằm dài trên ghế sau, nhàm chán nghịch món đồ chơi trên tay. Chơi cả buổi cũng thấy chán, lật người ngã sang một bên nhìn lên nóc xe.

Bỗng, khóe mắt cậu nhóc liếc thấy một mảnh vải hoa, cậu bé quay đầu phát hiện nó ở phía ngoài cửa sổ, ngay trên lọng che phía sau xe có một mặt kính, phía trên xuất hiện một mảnh vải ren màu đỏ, hình như hơi ướt.

Cậu bé ngồi dậy gõ cửa sổ sau xe.

Qua một lát, mảnh vải nọ nhúc nhích một lát.

Cậu nhóc hưng phấn, trên nóc xe quả nhiên có thứ gì đó, vì vậy cậu lại gõ vài cái lên cửa sổ, cẩn thận, không dám phát ra tiếng động gì quá lớn.

Sau đó tầm nhìn từ từ xuất hiện một mảnh vải in đầy hình thú --- không, là một cái ô, một cái ô in hình Cậu bé bọt biển.

Sau đó là một khuôn mặt nhỏ xuất hiện ở trước mặt.

Mái tóc màu đen, làn da tái nhợt. Đôi mắt đen láy tỏa sáng, bên dưới là chiếc váy màu đỏ hoa lệ, gương mặt tinh xảo nhưng không có sinh khí, không giống người thật.

Cậu bé cố nén hưng phấn hỏi: “Cậu là ai?”

Nó chỉ lẳng lặng nhìn cậu bé, không trả lời.

Cậu bé nhớ đến phép tắc cha mẹ dạy mình, nói: “Tớ tên Hạo Hạo, cho hỏi cậu tên gì?”

Nó chớp mắt, một lát sau vươn ngón tay trắng như sứ viết trên cửa sổ: Angel.

Cậu bé hưng phấn nhảy lên: “Angel? Cậu là thiên sứ ư?”

“Hạo Hạo, con đang nói gì đấy?”

Mẹ Hạo Hạo dường như nhận ra hành động của cậu nhóc, vì vậy mới hỏi.

Hạo Hạo bỗng quay đầu lại thấy mẹ đang nghi ngờ nhìn mình qua kính chiếu hậu. Cậu vội quay đầu, bên ngoài cửa sổ xe không có gì cả.

Vì vậy cậu bé trả lời: “Không có gì, con chỉ nghĩ đến thiên sứ mà hôm nay cô giáo nhắc đến thôi.”

Mẹ Hạo Hạo nghe xong cũng tin, sau đó không nói chuyện với cậu bé nữa, cô phải tập trung lái xe.

Trời đã tối còn mưa to thế này, phải cẩn thận chú ý.

Nhất là ghế sau còn có con trai của mình nữa.

Hạo Hạo thấy mẹ mình không nhìn nữa thì quay đầu lại tiếp tục tìm Angel nhưng không thấy, cho dù cậu bé cố ý gõ cửa sổ rồi gọi tên của nó, nhưng Angel vẫn không xuất hiện.

Hạo Hạo uể oải nằm trên ghế sau xe, sau đó nhìn thấy phía bên kia cửa sổ có một cánh tay nhỏ bằng sứ vươn tới gõ lên cửa xe.

Vì vậy Hạo Hạo vui vẻ trở lại.

Vệ Hồng nhận một đơn đặt hàng trên Foxtail.

Vệ Hoành mở cửa đi vào, vừa thấy Vệ Hồng thì hỏi: “Chị, có hai người chết rồi.”

Vệ Hồng quay đầu lại, ánh mắt hung ác, nham hiểm: “Sao lại chết?”

Trong lòng Vệ Hoành biết chị mình không phải đang quan tâm đến việc hai người kia chết như thế nào, mà là lo sợ có thể nào bị cảnh sát truy cứu đến chỗ mình không.

Vì vậy hắn nói: “Mọi chuyện đã giải quyết xong cả rồi, cho dù bị tra cũng sẽ nghĩ hai tên lưu manh cùng đường muốn bắt cóc tống tiền thôi.”

Vệ Hồng vừa lòng gật đầu.

Vệ Hồng và Vệ Hoành là hai chị em, Vệ Hồng lớn hơn Vệ Hoành mười tuổi, cũng càng thông minh, bình tĩnh mà lãnh khốc hơn Vệ Hoành nhiều.

Vệ Hoành tiếc nuối, nói: “Tiếc là thất bại, không thể đem đứa nhỏ kia về, đơn hàng này chúng ta thất bại rồi.”

Bắt cóc thất bại thì đương nhiên người ta sẽ tăng mạnh đề phòng, hơn nữa cảnh sát cũng theo dõi, bọn họ đành phải từ bỏ mục tiêu này.

Vệ Hồng thản nhiên nói: “Không có chuyện gì là không thể thất bại cả. Thất bại thì thất bại thôi, nhận được đơn đặt hàng mới đây.”

Vệ Hoành đi tới: “Làm gì?”

Vệ Hồng đưa tờ giấy đã đóng dấu cho hắn xem, Vệ Hoành nhìn thấy bức ảnh nọ thì huýt sáo: “Một đứa nhỏ đáng yêu.”

Sau đó hắn lại nhìn tư liệu giới thiệu: “Lục Hạo, mới đầy 6 tuổi. Được nhờ, nhưng mà chị, Lục Hạo và Lục gia có quan hệ gì?”

Vệ Hồng nói: “Bà con xa, không liên quan lắm.”

Vệ Hoành yên tâm: “Em còn tưởng đám người kia to gan đến nỗi dám động vào người của Lục thị.”

Vệ Hồng cười nhạo: “Họ Lục thì tức là người Lục gia, cho dù quan hệ huyết thống có xa đến đâu thì vẫn có trong gia phả thôi. Vẫn là động đến người Lục thị, không bao lâu nữa thì huyết thống gần hơn chút nữa cũng dám động đấy.”

Vệ Hoành tin tưởng chị mình, nếu nguy hiểm thật thì cũng sẽ không nhận đơn hàng này. Hơn nữa, chị hắn rất thông minh, nhiều năm nay những đứa trẻ mà bọn họ mang đi không phú thì quý, mà bọn họ đến tận bây giờ vẫn còn ung dung ngoài vòng pháp luật.

Sẽ không ai nghi ngờ đến bọn họ cả.

Vệ Hoành vỗ tờ giấy trên tay, tấm tắc với cái giá mà đối phương đưa ra: “Chậc chậc, không biết đám người có tiền biến thái này cả ngày nghĩ đến chuyện gì, đàn bà có ngực có mông thì không thích, một hai cứ thích mấy đứa nhóc còn chưa nẩy nở, biến thái quá mà.”

Vệ Hồng hừ lạnh: “Nếu không có đám biến thái này thì không có vinh hoa phú quý của chúng ta đâu.”

Vệ Hoành nghiêng đầu, ngẫm lại thấy cũng đúng, cười ha hả: “Nói cũng đúng, dù sao chúng ta cũng là biến thái.”

Vệ Hồng nói: “Được rồi, đi điều tra hết những chuyện về Lục Hạo đi, tìm cách bắt nó về.”

Vệ Hoành: “Được rồi, em đi đây.”

Nói xong, hắn đi ra ngoài để lại một mình Vệ Hồng ngồi trong phòng.

Thật lâu sau, Vệ Hồng hừ cười vài tiếng, rất sung sướng.

Người xấu? Biến thái?

Cũng có sai đâu?

Dù sao cũng sẽ không ai nghi ngờ hai người bọn họ.

Ai lại nghi ngờ một kẻ mù và một tên què chứ?

Vệ Hồng đứng dậy, men theo vách tường ra khỏi phòng.

Tác giả có lời muốn nói: Nói trước đỡ hiểu lầm, Vệ Hồng giả mù thôi.

*******************

Phúc lợi mùng một:“> xin lỗi mọi người, tui mới đi gầy sòng về:“>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.