Trên mặt thoáng không còn đùa cợt mà trở nên âm thầm.Chuyện này cũng
chưa tính,hắn đỡ Diệp Vị Ương đang bực bội ngồi dậy,nắm lấy đôi tay vung vẫy trên không trung,nghiêm túc nói:”Thiếu chút nữa đã quên chân em bị
thương.Nếu không muốn tay cũng bị thương thì đừng phí công mở cửa xe,em
mở không được đâu chỉ lãng phí hơi sức mà thôi.”
Một người nói thay đổi là thay đổi,thật sự khiến Diệp Vị Ương không
chịu nổi.Vẫn chưa khôi phục tinh thần sau khi bị cợt nhã,cô hết sức đề
phòng theo dõi hắn: “Anh rốt cuộc muốn thế nào? Tôi có việc gấp anh cho
tôi xuống xe đi!”
Đông Phương Thước một khi đã đeo mặt nạ hoàn mỹ,bạn nôn nóng hắn sẽ
không vội,ưu nhã tuyệt luân khiến bạn hận không được nhào tới cắn hắn
một cái! Tốt nhất có thể cắn rơi mặt nạ dối trá hay thay đổi.Bạn xem
đi———
Hắn thậm chí tốt bụng giúp Diệp Vị Ương sửa sang lại cổ áo lệch vì
trước đó giảy giụa,ánh mắt mặc dù hoàn toàn không mang theo bất kỳ sắc
ý,nhưng người nào có thể biết trên khuôn mặt mang theo nụ cười nhạt rốt
cuộc đang suy nghĩ chuyện gì!
“Ngoan ngoãn ngồi đây,mỹ nữ phải cười nhiều mới mê người chứ không
rất dễ già đấy.Như vậy mới có thể chiếm lấy lòng Thanh thiếu lâu một
chút.Cô có nghe nói chưa,cô dâu hôm nay của hắn là người hay cười! Chậc
chậc,khi cô ấy cười chắc rất dịu dàng xinh đẹp!Chỉ nhìn thôi đã yêu!” Dĩ nhiên trong đám người đó không bao gồm hắn.Đông Phương Thước trong
lòng tự thêm một câu.
Nói dứt lời nhìn sang Diệp Vị Ương sắc mặt trong nháy mắt tái
nhợt,rất tốt! Hắn đoán không sai.Cho dù có người không muốn tiết lộ tin
tức,hắn cũng tự có biện pháp các hữu hiệu nói bóng nói gió.
Chẳng qua . . . . . . trong mắt Diệp Vị Ương từ từ dâng lên hơi nước cùng với mất mát khiến hắn nhíu mày.
Vừa phát động xe thể thao,vừa không mang theo bất cứ tia cảm tình nào lạnh giọng nói: “Cho em một cơ hội!Rốt cuộc muốn làm gì,muốn đi đâu,nói một lần cho rõ ràng! Không được thử thách kiên nhẫn của tôi!”
Nước mắt Diệp Vị Ương vốn muốn rơi,hiện tại lại bị hắn lãnh đạm quát
lớn để cô quật cường kiên cường không chịu khóc. Tại sao người từng là
bạn tốt bây giờ lại biến thành người bắt nạt người ta khóc? Không cần!Cô không cần hắn giúp!
Bắt buộc mình nghiêm túc phân tích tình cảnh trước mắt,vốn là cô gái
vô cùng thông minh,một khi tỉnh táo biết trước mắt không có điều kiện
cùng thời gian để cô chọn lữa.
Nhìn thoáng qua Đông Phương Thước rõ ràng không còn kiên nhẫn,đánh
cuộc một lần thôi,thử tin tưởng hắn một lần xem sao!Dù sao cả đời này
đều là chuyện hoang đường cùng không thể tưởng tượng nổi.
Vì vậy cô khẽ hé cánh môi,nhìn hắn nói: “Anh. . . . . . Có thể mua
cho tôi một tờ báo không?” Ra ngoài vội vàng,trên người cô hiện tại
không có nửa xu.
“Vèo ——” một tiếng,xe thể thao bỗng nhiên ngừng lại! Đông Phương
Thước cấp tốc thắng xe,ngừng lại tay lái,tròng mắt tĩnh mịch lần nữa kề
gần Diệp Vị Ương: “Cục cưng bé nhỏ,em đang giỡn với tôi sao? Chạy ra đây chỉ vì mua tờ báo? Tôi thật không biết Thanh Thiếu từ lúc nào nghèo rớt mùng tơi ah !”
Diệp Vị Ương buồn bả cúi đầu:”Trong khoảng thời gian này hắn không có cho tôi xem báo cùng TV,những món trong nhà đột nhiên biến mất,hắn nói
không muốn tôi thấy những tin tức lộn xộn rồi suy nghĩ lung tung. . . . . .”
Có lẽ cô nói rất đáng thương xúc động thần kinh ít ỏi của Đông Phương Thước,hắn không hỏi thêm,huýt sáo vang dội một hơi,trực tiếp từ khoang
xe trước lấy ra một tờ báo hàng ngày,đồng thời nhìn sang ấn ký dâu tây
rõ ràng trên cổ cô,lưu manh nói: “Được rồi,một tờ báo đổi một quả dâu
tây ngọt ngào,tôi xem như đã lời,sau này tôi rất vui cứ tiếp tục dùng
cách này giao dịch!”
Ngất,hắn trời sanh đúng là hỗn hợp mâu thuẫn mà!Ác ma!Lưu manh!
Vốn còn giận thái độ Đông Phương Thước nhưng cô khó khăn lắm mới có
được tờ báo hằng ngày,ý nghĩ lập tức xác định thắng tất cả,ngay cả bàn
tay cầm báo cũng bắt đầu run rẩy,không quan tâm chuyện khác cô bắt đầu
chăm chú nhìn tờ báo Đông Phương Thước đưa cho mình.
A,đúng là đỡ phí thời gian tìm quả nhiên nằm tít trang đầu! Rất dễ
dàng thấy tin tức người hầu bàn tán,cô đè nén bất an trong lòng đọc
xuống phía dưới. . . . . .
Đọc xuống ,trái tim đau đớn.
Cả một bài báo viết thật dài,trong hình hắn hào phóng ôm Hàn Thiên
Tuyết,bọn họ đang cười,cười vô cùng. . . . . . ngọt ngào hạnh phúc.
Nói nửa,trong bữa tiệc có ngàn vạn đóa hoa hồng,hồng phấn lam tím
trang trí thành biển hoa,có thể nói hôn lễ xa hoa nhất thế kỷ!
A,tại sao. . . . . . Trong sủi cảo,thậm chí trong nước trà thấm hoa
hồng,sao hắn lại làm như không thấy không hiểu tình yêu cô dành cho
hắn,hiện tại lại chú trọng hôn lễ Hàn Thiên Tuyết ? Một hôn lễ tràn ngập hoa hồng. . . . . .
“Rầm ——”Cô nghe được thanh âm trái tim vỡ nát,vỡ thành thiên thiên
vạn vạn mảnh vụn hóa thành bụi phấn rơi xuống bụi rậm không người nào có thể bắt được!
Nhưng tại sao trái tim vỡ lại không còn đau đớn?Giống như. . . . . .
vừa sinh ra đã định cho vô số người giẫm đạp,đè nát. . . . . .
Hiện tại sau khi đọc bài báo này,cô mới hiểu rõ tất cả không phải
nghe lầm,càng không phải tin tức Bát quái gì đó,những tờ báo đó viết cặn kẽ như chính chủ nhân nó cố ý an bài phỏng vấn!
Ha ha ha. . . . . .
Ha ha ha. . . . . .
Toàn thế giới đều biết,hắn chỉ gạt một mình Diệp Vị Ương cô! Hắn
không cho cô xem TV,không cho cô tiếp xúc báo chí,không để bọn người hầu tiết lộ bất kỳ tin tức,hắn dùng một lồng giam hoa lệ cho cô ngủ,thỉnh
thoảng đến hưởng thụ cuộc sống an nhà,làm cô quên mất lời hứa,cũng quên
mất. . . . . . thế giới này rốt cuộc chuyển động thế nào!Thế giới này. . . . . . thì ra không phải cô bỏ ra tất cả là có thể lấy được !
Cô ở đó chờ hắn gì đây?Chờ hắn thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn lại?Nhìn hôn lễ hắn và người con gái khác?
“Khụ khụ. . . . . . Cục cưng bé nhỏ,tôi quên nói cho em biết,tờ báo
này chỉ tạm thời cho em mượn,xem xong rồi? Vậy đừng ngẩn người nửa trả
lại cho tôi.” Đông Phương Thước thừa dịp đèn đường chuyển sang màu
đỏ,hướng về phía cô gái đau thương ngẩn người nói đùa.
Tóm lại,hắn vẫn thích nhìn dáng vẻ quật cường của cô hơn,hoặc nhìn
khuôn mặt đỏ bừng của cô nằm dưới thân hắn giãy giụa trông cũng rất ngon miệng,chứ không thích nhìn dáng vẻ không có sức sống như hiện tại!Hắn
cho cô lên xe không phải nhìn cô ngẩn người hoặc rơi lệ.