Không rảnh chú ý Đông Phương Thước hỏi,Diệp Vị Ương nghiêng trọng tâm cơ thể về phía bên phải,dùng toàn lực mở cửa xe,mái tóc đen nhánh theo
tư thế cô rũ xuống để lộ mặt nghiêng hoàn mỹ cùng cần cổ trắng noãn,có
thể bởi vì lo lắng gương mặt có chút hồng như quả táo vừa chín làm
người ta muốn cắn một cái!
Hàm răng trắng tinh chỉnh tề khẽ cắn lên môi dưới kiều diễm ướt
át,như dâu tây ngọt để người ta muốn mút,mút mùi vi ngọt ngào thuộc về
cô! Ánh mắt dời xuống một chút,có lẽ do dùng sức cùng với tư thế nghiêng người mà váy công chúa cổ tròn chảy xuống thấp,vô hạn cảnh xuân bên
trong,nhìn không sót gì. . . . . .
——— Diệp Vị Ương đang hết sức chăm chú muốn mở cửa xe chạy trốn nên không biết bản thân để lộ cảnh xuân!
Đông Phương Thước nheo lại ánh mắt nguy hiểm,không biến sắc đến gần. . . . . .
A,cô gái có thể dễ dàng khơi dậy hứng thú của hắn thật làm người ta
mong đợi! Hắn đã không tìm được loại cảm giác tràn trề thế này!
Khi Diệp Vị Ương rốt cuộc cảm nhận được”nguy hiểm” tới gần thì đã trốn không thoát khỏi tay hắn!
Đông Phương Thước không biết lúc nào ấn nút để ghế dựa hạ thấp,còn cô đang đeo giây nịt an toàn cử động vô cùng bất tiện!
Mà cả người hắn đặt lên,vóc người thon dài cùng thân mật kề nhau,đem
trọn gương mặt hoàn mỹ vô khuyết chôn sâu vào cần cổ trơn mịn mê
người———
“. . . . . . Cục cưng bé nhỏ,em dùng nước hoa gì?Ack,thơm quá đi!”
Hơi thở nóng bỏng theo thanh âm mị hoặc đều đều lướt lên người Diệp Vị Ương!
Một khi yêu sâu đậm một người thân thể sẽ trở nên vô cùng trung thành,Diệp Vị Ương cơ thể bị mắc kẹt ý thức dần dần tỉnh táo .
Cô nhíu lông mày lá liễu,nhìn người bạn vốn vô cùng quen thuộc nhưng
bây giờ lại vô cùng xa lạ,Đông Phương Thước bỗng dưng phóng túng ,hành
động tùy tiện khiến cô không hài lòng: “Đông Phương Thước!Anh có biết
bản thân đang làm gì không?Mời anh thu lại lời nói của mình!Tôi không
phải cục cưng bé nhỏ gì hết! Còn nửa. . . . . . Tôn trọng người khác
đồng thời cũng là tôn trọng chính mình,mời đứng dậy! Nếu không. . . . . . sau này anh nhất định sẽ hối hận!”
——— lời nói ngay thẳng,thanh âm thanh lệ nói ra quả nhiên vô cùng dễ
nghe! Cô cũng không nói cho đối phương biết cô căn bản không cần dùng
nước hoa,vì cảm thấy đó là chuyện cá nhân,hương thơm thiên nhiên thanh
nhã cô chỉ muốn cho người mình yêu thân mật biết.
“A. . . . . .”Tiếng cười quyến rũ mang theo áp bức lần nữa truyền
đến,hắn thậm chí. . . . . . còn vươn ra đầu lưỡi trêu chọc khẽ liếm vành tai trơn mịn của cô,miễn cưỡng tuyên bố: “Bất kể em trước kia thuộc về
ai,từ giờ khắc này em trốn không thoát lòng bàn tay anh đâu !”
Thanh âm lười nhát nhưng làm đối phương không thể bỏ qua! Diệp Vị
Ương thậm chí không nhịn được rùng mình!Haizzzz,người này hôm nay mất
trí nhớ rồi sao, hoàn toàn trở mặt!Theo bản năng cô dùng tên Thanh Phong Tuấn ra uy hiếp: “Wey wey Wey,anh đừng hành động thiếu suy nghĩ! Tôi. . . . . . Tôi là người phụ nữ của Thanh Phong Tuấn rồi!”
Sau khi nói xong,Diệp Vị Ương thấy rõ người đàn ông trước mắt nghe
xong bỗng dưng cơ thể cứng ngắc,xung quanh tràn ngập không khí ái muội
nguy hiểm cô đang muốn thở phào,vậy mà———
“. . . . . . Đáng tiếc quá,cục cưng bé nhỏ ngon miệng thế này sao lại dán nhãn Thanh Thiếu rồi? Vậy. . . . . . Nếu như tôi nói,tôi không để
Thanh Thiếu vào mắt thì sao?”
——— Trên đời sao có loại người thế này hả? Trước kia sao cô không
phát hiện điểm này trên người Đông Phương Thước nhỉ? Mất đi trí nhớ hắn
trở nên lãnh khốc thành thục,tựa như chỉ cần hắn muốn câu nói đầu tiên
đã bộc lộ khí phách! Mà khi cô muốn nín thở cẩn thận tìm tòi nghiên cứu
thì thoáng cái hắn đã khôi phục bình thường,giấu giếm không để lộ nửa
điểm sơ hở!
“Anh. . . . . . Thật không nhớ tôi sao?” Lần này tới phiên cô hỏi
ngược lại,Đông Phương Thước thay đổi quá nhiều làm cô quên mất tình cảnh lúc này của mình! Cô. . . . . . còn bị nhốt trong ngực hắn!
Đông Phương thước hiển nhiên là loại người bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi,hắn không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cô vừa rồi vội vả muốn đi đâu?”
Chỉ đơn giản một câu nói đủ làm Diệp Vị Ương sắc mặt thay đổi!Cô sao
lại quên mất chuyện quan trọng thế chứ? Chậm nửa lỡ tin tức đó là
thật,Thanh Phong Tuấn sẽ kết hôn cùng cô gái khác!Chỉ nghĩ thôi lòng đã
đau đớn không nguôi!
“Anh cho tôi xuống xe mau! Chuyện ngày hôm nay tôi sẽ xem như không
có chuyện gì xảy ra,không có gặp anh,cũng tuyệt đối không nhắc đến trước mặt bất kỳ ai khác,tôi có việc gấp anh cho tôi đi đi!” Không quản được
nhiều Diệp Vị Ương lại bắt đầu giãy giụa,nói vừa nhanh vừa vội giống trễ một giây sẽ lỡ cả cuộc đời !
Đáng tiếc,cô đương nhiên không biết càng giãy dụa càng thêm hỗn loạn.
Đông Phương Thước ánh mắt từ từ khôi phục lý trí chuyển sang bộ dạng
cướp đoạt,giọng nói quyến rũ khàn khàn: “Cục cưng bé nhỏ,sao có thể xem
như không xảy ra chuyện gì chứ? Dưới ánh mặt trời rực rỡ…chúng ta có thể gặp nhau,thật là chuyện tốt. Chậc chậc. . . . . . tôi sao có thể quên
em? Không bằng. . . . . .”
Còn chưa nói xong hắn lại một lần nữa cúi đầu gặm cắn liếm mút cần cổ trắng noãn,lặp lại nhiều lần cho đến nơi đó xuất hiện một ấn ký thật
đậm như quả dâu, hắn mới hài lòng ngẩng đầu,trong mắt ánh lên nét cười
như rất thích kiệt tác do mình tạo ra.
Diệp Vị Ương đang không biết làm gì cũng không dám giãy giụa lung
tung,lại không muốn ngồi đây chờ chết.Bất đắc dĩ cô lại duỗi hai tay bị
siết chặc muốn thử mở cửa lần nửa.
Nhưng vì cô hiện tại đang nằm ngửa, dù tay cô có cố duỗi hết sức
cũng không chạm được cạnh cửa,chỉ có thể vô vị duỗi tại không trung
thứ gì cũng nắm không được.
Trong lòng chán nản cảm giác hôm nay ra ngoài thời vận không tốt,người năm xưa là bạn tốt hôm nay lại biến thành ác ma.
Đông Phương Thước vĩnh viễn là người không theo lý lẽ,mới vừa rồi rõ
ràng động tình dục hỏa khó nhịn,giờ khắc này hắn lại không chút lưu
luyến rời khỏi người cô,thậm chí không quan tâm quần áo trên người xốc
xếch!
Trên mặt thoáng không còn đùa cợt mà trở nên âm thầm.Chuyện này cũng
chưa tính,hắn đỡ Diệp Vị Ương đang bực bội ngồi dậy,nắm lấy đôi tay vung vẫy trên không trung,nghiêm túc nói:”Thiếu chút nữa đã quên chân em bị
thương.Nếu không muốn tay cũng bị thương thì đừng phí công mở cửa xe,em
mở không được đâu chỉ lãng phí hơi sức mà thôi.”