Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta

Chương 186: Chương 186: Cả đêm chăm sóc, không chịu uy hiếp!




Ừm,vô luận thế nào thì Diệp Vị Ương cũng muốn cảm ơn,cảm ơn trời xanh đã mang đến cho cô một người đàn ông ưu tú hoàn mĩ như Thanh Phong Tuấn!

Cô xốc lại tinh thần,cố gắng thuyết phục mình “Đừng suy nghĩ nhất định phải học được đầy đủ! Mình bây giờ vẫn còn chưa tốt, trình độ còn chưa đủ xứng đôi với hắn,nhất định phải càng nghiêm túc học tập hơn!”

Thời điểm Thanh Phong Tuấn và Tiểu Ngân đồng thời trở về nhưng vừa vào cửa,Tiểu Ngân đã tránh đi tìm Dạ Phi Phàm.

Mà Thanh Phong Tuấn thấy Diệp Vị Ương mặc tạp dề,bộ dạng một người vợ hiền.

Diệp Vị Ương rửa sạch tay,có thể nhìn ra giữa lông mày hắn có sự mệt mỏi,nhận lấy áo khoác tây của hắn,dùng ánh mắt ý bảo hắn ngồi xuống bàn ăn

Cũng may,mặc dù hắn không khen đồ ăn Diệp Vị Ương làm rất ngon nhưng lại dùng hành động để nói,với tư thái quý tộc hắn đem thức ăn ăn tới một miếng cũng không bỏ sót lại.

Diệp Vị Ương cười, giờ khắc này trong lòng cô đang có một quyết định quan trọng không khó khăn như bình thường: Không cần nói nhiều lời lại tìm một chút gì chứng thực,cô phải học nhìn đôi mắt híp lại đó liền biết tất cả tâm ý của hắn!

Sau bữa cơm tối —————–

Thanh Phong Tuấn đứng dậy tiến vào thư phòng,hắn không nói nhiều,Diệp Vị Ương đã pha một tách trà Long Tĩnh thượng hạng mang qua.

Sau khi ăn xong,uống một tách trà la thói quen của hắn,cô không quên.

Không khí giữa hai người nhất thời rất yên tĩnh.

Thanh Phong Tuấn ngồi vào ghế của mình,trên tay cầm bản tài liệu chưa phê duyệt đầu tiên.

Hắn quả thật rất bận,kể từ lúc âm thầm cắt đứt quan hệ với lão gia tử,hắn bắt đầu an bài rất nhiều công việc,bao gồm cả mạnh mẽ cải cách công việc nội bộ của tổ chức Ám Ảnh,có người tán thành hắn,có người phản đối hắn, trong một thời gian ngắn hắn nhất định phải làm cho quyết sách mới có hiệu quả tương ứng.

Đưa trà xong, Diệp Vị Ương không còn lý do lưu lại, đang chuẩn bị lui ra ngoài ———–

“Vị Ương, tới đây, ngồi bên cạnh anh!” Thanh Phong Tuấn cũng không ngẩng đầu,chỉ mở miệng ngăn cô rời đi.

Vì vậy Diệp Vị Ương khéo léo ngồi bên cạnh hắn,cũng bởi vì không có ghế dư cô chấp nhận ngồi trên mặt thảm,đầu gối chống lên đệm, hai tay nắm lại,bộ dạng rất cô đơn.

Cô không lên tiếng, không muốn quấy rầy hắn.

Nhưng……………Thanh Phong Tuấn vùi đầu vào tài liệu lại khẽ nhíu mày,sau đó………buông tài liệu xuống, cúi đầu nhìn cô gái bên cạnh.

Thật nhiều ngày bận rộn,hắn rất nhớ cô.

Nhưng khi trở lại nhìn thấy cô đầu tiên,ăn đồ ăn cô làm đầu tiên,tâm tình hắn dị thường vui vẻ,chưa bao giờ hết vui vẻ! Rất có mùi vị gia đình! Hắn nghĩ, hắn thật cao hứng khi lại được nhìn thấy cô gái nhỏ của hắn,người phụ nữ của hắn!

Hai tay đồng thời tách ra động tác nhanh chóng lại êm ái,hắn đem cô từ trên thảm trải sàn kéo lên ôm ngang cô đến đùi của hắn, vùi đầu vào hõm cổ của cô,hít hương thơm của cô,thuận tiện thì thầm một câu “Ngồi dưới đất không tốt!”

Âm thanh khàn khàn khiến cô kinh ngạc,không tự chủ ôm chặt hông của hắn,nhẹ nhàng hỏi lại “Anh………Mệt lắm hả?”

“Ừ,đừng động, đừng nói chuyện!” Hắn chỉ muốn ôm cô mà thân thể cũng có phản ứng,nhìn bộ dang mà lâu rồi không thấy,thân thể hắn là thành thật nhất, rất nhớ mà cũng rất tham luyến cô gái mềm mại ấm áp này………

Thanh Phong Tuấn cũng không có thêm động tác nào khác.Thế giới trong thư phòng nhất thời yên lặng.Bàn tay hắn rời khói mái tóc Diệp Vị Ương.Cảm giác như một loại như tơ lụa mềm mại,hắn thích cô để tóc dài,vô cùng thích.

Nếu như hắn dự tính chính xác,cái hắn thích ở cô có rất nhiều. Thích cô dịu dàng có lúc quật cường,có lúc ngây thơ,thích tay nghề trồng cây của cô, thích tài nấu nướng tài trà đạo của cô,nghe nói gần đây cô học violin và piano cũng không tệ.

Ừm, tùy tiện một chút,hắn có thể đém ra rất nhiều điểm hắn thích. Quan trọng hơn chính là không trở về biệt thự cũng không sao,trở về rồi lại càng không muốn rời đi,lại càng muốn cô vĩnh viễn ở nơi này làm bạn cả đời của mình.

“……Tóc của em dường như đã dài thêm một chút!” Hắn nhẹ nhàng nói.

“Anh nói em về sau đừng cắt tóc,cho nên…………..” Cô nguyện ý giữ lại tất cả những gì hắn thích.

Thanh Phong Tuấn cười mị hoặc,dùng một tay đóng dấu qua loa một loạt tài liệu.

Diệp Vị Ương chống tay quá lâu,trượt một chút cánh tay lại bị rách da,cô lại chỉ chịu đựng cười cười,tùy tiện đưa cánh tay vào trong áo xem đó không phải chuyện quan trọng.

Thanh Phong Tuấn nhìn như hành động tự ngược đãi mình,nhíu mày đưa cánh tay bị thương của cô vào trong miệng hút.Chỉ một cử động thân mật nhỏ lại giống như có dòng điện chạy qua truyền khắp toàn thân Diệp Vi Ương.

“………..Đồ ngốc!” Đây cũng à câu nói cuối cùng trong đêm đó của Thanh Phong Tuấn,trong lời nói mang theo thương yêu khó diễn tả.

Diệp Vị Ương giống như con mèo nhỏ rúc ở trong ngực Thanh Phong Tuấn,chuyện gì cũng không làm chỉ cảm thấy hắn dùng tay luồn vào mái tóc cô……………

Thời gian trôi qua tĩnh lặng,vĩnh viễn như vậy thì thật là tốt. Một tiếng thở dài rất nhẹ,nhẹ đến mức không để cho Thanh Phong Tuấn đang xem tài liệu phát giác ……….

Không nhớ rõ mình ngủ từ lúc náo giống như có một đôi tay thon dà iấm áp ôm cô trở về phòng ngủ.

Nửa đêm thời tiếng thoáng lạnh,Diệp Vị Ương lần theo hơi ấm sát lại giống như bình yên nằm trong lồng ngực quen thuộc.

Dường như có vài nụ hôn nóng bỏng hôn lên môi cô,lên gáy……thậm chí lên bụng.

“……….Ngô!” Cảm giác không rõ rệt lại rất dễ chịu!

Thật tốt,mùi vị hạnh phúc nồng đậm,nếu như vĩnh viễn không tỉnh lại thì thật tốt.

Sáng sớm khi tỉnh lại, Thanh Phong Tuấn quả nhiên không có ở đây.

Giống như………hắn chưa bao giờ trở lại,giống như tất cả cảm giác tốt đẹp đó chỉ là giấc mộng.

Vội vàng đi rửa mặt,đổi lại một bộ váy xanh nhạt,cách theo làn váy thật dài không hề bận tâm đến dáng vẻ lễ nghi nữa,cũng không đi giày cao gót,cô để chân trần chạy trong biệt thự.

Không có,ngay cả dấu vết Thanh Phong Tuấn lưu lại sau khi trở về trên tầng thượng cũng không có.

Không có,ngay cả lầu một cũng không thấy thân ảnh tuấn dật của hắn.

Đôi mắt to của Diệp Vị Ương đầy xa lạ sợ hãi,ai tới nói cho cô biết,sự chăm sóc yên lặng hôm qua không phải là mơ?

Mặc kệ cái gì cũng không để ý, cô vẫn để chân trần như cũ chạy băng băng đến vường hoa.

Không có………….Không có……………Không có………….Cái gì cũng không cóĐến nhà để xe lớn cũng không thấy xe của Thanh Phong Tuấn

Hắn đi,lại đi,hoặc là………….Hắn chưa từng trở lại?

Có môt giai điệu êm tai mờ ảo từ trên bầu trời vang lên.

Nhịp tim DIệp Vị Ương đập như trống ngẩng lên,trong mắt đầy sự vui mừng,cô tin tưởng người mà sáng sớm có thể tạo ra những âm thanh tuyệt vời như vậy chỉ có Thanh Phong Tuấn!

Ha ha,hắn quả thật đã trở lại,hắn thật sự đã ăn rất nhiều món ăn cô làm,hắn thật sự đã ôm cô ở thư phòng tỏng lúc làm việc,sau đó lại ôm cô trở về phòng, bọn họ ngủ chung mọt gối,lồng ngực ấm áp đêm qua chính là của hắn! Đây không phải là do quá mức nhớ nhưng mà sinh mộng cảnh!

Vậy mà ánh mắt trong trẻo cùng với nụ cười nở rộ sáng chói trên môi khi nhìn thấy bóng người trên ngọn cây kia thì trong nháy mắt vì kinh ngạc mà ngưng lại

Trên ngọn cây nam tử ở lá xanh túm tụm giữa,màu da càng thêm khỏe mạnh trắng nõn trắng như tuyết cao quý áo sơ mi ăn mồi,một ánh sáng chánh thống màu đen Tuxedo nổi bật lên cả người hắn như ánh sáng vương tử xông phá tầng hắc ám xông lên tận bầu trời bao la.

Giữa môi hắn ngậm một phiến lá xanh,giai điệu tuyệt vời từ đó phát ra.

Diệp Vị Ương ngẩng đầu cũng với hắn nhìn nhau giống như thấy được quanh hắn có ánh sáng lưu ly dịu dàng trong suốt.

Nhưng, một người như vậy, một người tốt đẹp như vậy,không phải Thanh Phong Tuấn,mà là……………….Dạ Phi Phàm!

Chợt một cơn gió thổi qua,thổi bay tà váy xanh nhạt của cô,cũng thổi tung mái tóc đen của Dạ Phi Phàm.Giống như giữa hai người không nên có dính dáng lại vừa khéo có quan hệ với nhau.

Từ trên ngọn cây,hắn nhảy xuống.

Theo động tác tự nhiên của hắn,vài chiếc lá nhẹ nhàng bay trên không trung rồi đáp xuống,có một phiến lá nghịch ngợm đậu ngay trên mái tóc dài của cô, cô hoàn toàn không hay.

Trong nháy mắt khi thấy rõ là Dạ Phi Phàm,trong mắt Diệp Vị Ương có một chút mất mát thấy rất rõ ràng.

Cô ngây ngốc đứng tại chỗ quên rời đi,cũng quên mất việc đi tìm bóng dáng người trong lòng mình.Giống như cảm giác mất mát đã chiếm trọn ý thức của cô.

Vì vậy, Dạ Phi Phàm ưu nhã đứng trước mặt cô,khi nâng cánh tay trắng nõn đến trước mặt hắn,sau đó cô mới giật mình tỉnh lại!

Lần trước vì chuyện hai người quá mức thâm mật sau đó Thanh Phong Tuấn tức giận nhanh chóng rời khỏi đầu cô,cô hốt hoảng lùi về phía sau một bước dài,hoảng sợ lại đề phòng hỏi “Anh……..Muốn làm gì?”

Ánh mắt đề phòng kia khiến cho người khác rất đau lòng.

Cánh tay giơ ra trên không của Dạ phi Phàm cứ cứng ngắc như thế hạ xuống,sau đó nở một nụ cười cô độc,tròng mắt thâm thúy mênh mông không thấy rõ tâm tình, hắn tiếp tục động tác lúc nãy……….

Có thể là bởi vì động tác của hắn quá mức êm ái cũng có thể là bởi vì trước đó nụ cười có hắn thoáng có vẻ cô đơn, Diệp Vị Ương lần này chỉ kinh ngạc nhìn hắn, không có né tránh.

Dạ Phi Phàm đem chiếc lá ụng trên đầu cô lấy xuống,khẽ nheo lại đôi mắt đen,ngẩng đầu lên nhìn bầu trời bao la màu xanh nhạt nói “………….Nha đầu, với bất kỳ ai em cũng đề phòng cũng không cần đề phòng với tôi. Tôi………….vĩnh viễn không thể làm em tổn tương. Mặc dù, trước đây tôi là kẻ khốn kiếp !”

Hắn nói xong câu đó,thế giới yên lặng,Diệp Vị Ương sững sờ đứng nguyên tại chỗ,không biết phản ứng thế nào. Cô biết mới vừa rồi cô hiểu nhầm hắn, cô cho là……………………cho là hắn muốn giống lần trước công khai hôn cô. Nhưng hắn chỉ là có ý tốt,muốn giúp cô gỡ chiếc lá rụng trên đầu xuống mà thôi. Haizz,cô lại một lần nữa lấy bụng tiểu nhân so với lòng quân tử rồi.

Cho là Dạ Phi Phàm sau khi nói xong câu đó sẽ đi mất,vậy mà hắn lại khẽ cúi đầu,lại ngẩng đầu cùng cô nhìn thẳng lúc lại nhắm mắt lại giống như vô cùng khổ sở,hắn lại nói một câu mà ngay lúc đó Diệp Vị Ương khó có thể giải thích được “Nha đầu, nếu như em không muốn tôi tiếp túc đặt chân vào thế giới của em,hay nghĩ rằng muốn ngăn tôi đi về phía trước bước chân của em,như vậy……….về sau không cần xuất hiện trước mặt tôi cũng được!” Lời kia có vẻ có chút cầu khẩn chỉ là Diệp Vị Ương không có phát giác.

Dạ Phi Phàm vẫn tếp tục chuyển đề tài,hắn vờ như vô tình liếc sang đôi chân trần,sau đó dường như rất tùy ý hỏi “Vội vã xuống lầu? Gấp đến mức….giày cũng quên mang? Vội vã như vậy là vì cái gì?”

“Vì……………..không có gì cả……….” Diệp Vị Ương cúi đầu,cảm giác mất mát một lần nữa lại trở lại trong giọng nói của cô.

Đem đôi tay cùng một lúc xỏ vào túi dầu tây Tuxedo,Dạ Phi Phàm xoay người đến gần cây đại thụ vừa rồi,nhàn nhã dựa lưng lên thân thô chắc của cây đại thụ nhưng trong giọng nói lại không chút nhàn nhã,lời nói không tự chủ được lộ ra một chút quan tâm “Nha đầu………………em ở đây……khổ sở?” Không cần suy nghĩ hắn cũng biết vì ai, tóm lại là không phải vì hắn,đại khái là vì cái tên thanh Phong Tuấn kia thôi.

Diệp Vị Ương bởi vì nghe được lời nói của hắn mà ngẩng đầu,cô nhìn hắn. Thật kỳ quái, trước đây Dạ Phi Phàm lãnh đạm khó gần,bình thường cô nói mười câu hắn cũng không nói lại một câu nhưng bây giờ lại cảm thấy thái độ của hắn đối với cô có rất nhiều thay đổi.

Cô không biết,Dạ Phi Phàm hối hận.

Cô không biết,sau khi trải qua công việc bận rộn như vậy,trên người cô đã có một loại khí chất vô cùng sạch sẽ đặc biệt nhẹ nhàng dễ chịu, dù sao thì cũng khiến cho người ta vô tình muốn gần gũi.

Nhìn Dạ Phi Phàm mặc bộ đồ Tuxedo giống như muốn tới một cuộc hội nghị quan trọng,mà hiện tại hắn lại tùy ý dựa vào thân cây, động tác tùy ý như vậy lại rất thoải mái,khiến cho những chiếc lá cây đầy sức sống kia cũng phải làm đẹp cho hắn.Diệp Vị Ương cảm thấy không khí hiện tại có chút lúng túng, cô đột nhiên không biết nói cái gì cho phải…….

“………………Nha đầu,em ở đây khổ sở?” Thấy cô bắt đầu rơi vào suy nghĩ, Dạ Phi Phàm lại đem câu hỏi trước đó hỏi lại một lần nữa.

Diệp vị Ương cũng thật lâu không đáp giống như lạc vào một ký ức mãi không ra được.

Bất đắc dĩ thở dài một tiếng,hắn đứng dậy đi về hướng nhà để xe,cuối cùng không muốn cô tiếp tục có cảm giác mất mát ,kiên nhẫn giải thích ” Thanh Phong Tuấn hôm nay ra ngoài rất sớm,em không cần phải tìm. Lần sau cho dù có vội vã đi tìm một người, cũng phải nhớ mang giày . Nếu không…………..trong vườn hoa nhiều nhành cây như vậy, em………..không may quẹt phải chân khiến em bị thương thì phải làm sao bây giờ…………Khi trở về nhớ đi chậm một chút. Tôi cũng phải tới dự một buổi tiệc,khoảng mấy ngày sẽ không trở về, nha đầu………..em phải tự chăm sóc mình thật tốt!”

Đó là một câu ân cần quen thuộc vẫn nhớ trong lòng,giống như trước kia giữa họ chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì không vui.

Nói xong,thân ảnh tuấn lãng của Dạ Phi Phàm đã hơi xa dần,cho tới câu cuối cùng kia “Nha đầu, nếu như một ngày nào đó thực sự bị thương, nhớ…..còn có thể quay về tìm tôi………….” cũng không có lọt vào tai Diệp Vị Ương.

……………………………………….

Tổng bộ tập toàn Nghịch Quang. Hôm nay có một vị khách không mời mà tới.

Khoảng cách tới hôn lễ của Thanh Phong Tuấn và Hàn thiên Tuyết chỉ còn hai ngày.

“Thiếu chủ, bên ngoài có một vị là Diệp Như Trân phu nhân tới tìm ngài!” Trong bộ đàm truyền đến một giọng nói.

Thanh Phong Tuấn ngạc nhiên một chút,thần sắc lạnh xuống một bậc,lạnh lùng nói “Cho bà ấy vào!”

Cửa mở,Diệp Như Trân hơn ba mươi tuổi mặc bộ trang phục nữ màu đen mốt nhất như một nữ xã hội đen,bà nhìn vòng quanh bốn phía một cái, tùy tiện như đến nhà mình,sau đó thản nhiên ngồi xuống ghế salon đối diện Thanh Phong Tuấn.

Loại hành động này khiến Thanh Phong Tuấn không ngừng chán ghét,người phụ nữ này là một trong những hung thủ giết chết cha hắn năm xưa,chuyện chăm sóc Diệp Vị Ương cũng chưa từng thật lòng,một người phụ nữ ham muốn hư vinh,hắn tìm bà bao lâu nay không ngờ hôm nay bà ta lại đến tận cửa!

“Lá gan không nhỏ! Nói một chút xem,bà có lý do gì mà cho rằng đã tiến vào thì vẫn còn sống đi ra ngoài?” Giọng nói Thanh Phong Tuấn lạnh đến cực điểm.

“Không sai,tôi vẫn luôn tránh né sự đuổi giết của các người nhưng hiện tại tôi trốn đã quá mệt rồi,tôi nghe nói ngay cả Ưu Nhược Lan cũng chết trong tay các người,năm đó tôi cùng bà ta một phe.Hừ hừ,nếu như tôi không nhanh chóng tìm một bùa hộ mệnh cho mình trước,đao súng không có mắt, ngộ nhỡ đụng vào họng súng của các người thì biết làm sao bây giờ? Chậc chậc,chỉ là như đã nói,Diệp Như Trân tôi cả đời này thứ không thiếu nhất chính là vận may! Hiện tại………..” Bà ta nói một câu thật dai, di chuyển đầu ngón tay xinh đẹp rất đắc ý.

Lông mày Thanh Phong Tuấn nhíu lại càng sâu hơn,có chút không kiên nhẫn, lạnh lùng nói “Tôi đếm ba tiếng,nếu bà không nói lý do cho dù trên tay bà có nắm giữ tin tức quan trọng mức nào,tôi sẽ không cho bà cơ hội mở miệng ra nói chuyện! Một, hai……….”

Còn chưa có đếm tới ba,Diệp Như Trân đột nhiên sợ hãi,bà thực sự rất sợ đứng trước mặt người đàn ông này,mặc dù bề ngoài bà giả bộ bình tĩnh, vì vậy bà vội vàng nói “Đừng đừng đừng! Tôi nói là được chứ gì? Kẻ làm đại sự thế nào mà lại không có kiên nhẫn! Tôi biết anh mất chiếc nhẫn đó ở nơi nào! Còn nữa……..anh còn phải lập tức cùngvới người phụ nữ khác kết hôn,tôi tin rằng chuyện này đứa con gái không phải ruột thịt của tôi là Diệp Vị Ương cũng không biết phải không? Vẫn còn ngây ngốc đợi anh trở về cưng chiều nó đúng chứ? Anh tin hay không cũng không sao nhưng nếu anh giết tôi rồi,vĩnh viễn anh cũng không biết được tung tích của chiếc nhẫn kia,sau khi tôi chết DIệp Vị Ương cũng sẽ thấy cuốn băng ghi hình do chính tôi ghi lại,tôi sẽ nói cho nó biết,anh vẫn lừa gạt nó! Từ ngày đầu tiên anh tiếp cận nó đã là một bí mật không thể cho ai biết! Lần đầu tiên anh và nó gặp mặt cũng là một sự sắp xếp hoàn hảo! Tôi cũng để cho nó biết anh cưới người khác! Anh nói, nếu nó biết những điều này, nó còn có thể ngu ngốc tiếp tục yêu anh sao? Nó sẽ không hận anh tới tận xương tủy sao? ha ha ha ha ha ……………….”

Tiếp cười của bà ta cũng không duy trì được bao lâu, bởi vì Thanh Phong Tuấn đã bắn một phát súng xuyên qua trán bà ta,máu tươi như bức tranh chảy xuống trên gương mặt già nua,vô cùng thê thảm.

“Tôi cả đời ghét nhất bị người khác uy hiếp.Bà, sớm nên chết đi rồi!” Thanh Phong Tuấn cuối cùng cũng hướng về phía xác Diệp Như Trân chết không nhắm mắt nói.

Nếu như nói năm đó Ưu Nhược Lan lừa gạt tình cảm của cha nuôi Thanh Phong Tuấn,cuối cùng khiến ông bị liệt nằm trên giường hơn mười năm, như vậy còn lại Diệp Như Trân một đao tàn nhẫn giết chết ông dùng lời nói lừa gạt hết tài sản của cha nuôi

Những năm nay chịu đựng mà phát bực,có thể nhẫn nhịn đến tận bây giờ quả là không dễ dàng,đang nghe tiếng cười ngông cuồng của bà ta dường như không còn tự chủ nữa.Người đáng chết cuối cùng cũng phải chết. Mỗi người cũng vì hành động của mình mà phải trả một cái giá thật lớn.

Mà hắn tin mặc dù Diệp Như Trân chết rồi, Vị Ương tuyệt đối cũng không trách hắn. Về phần vị trí chiếc nhẫn, sau này hỏi Diệp vị Ương là đủ rồi.

Hắn chỉ sợ nhất là sự sắp xếp tỷ mỉ để gặp Diệp vị Ương. Sau khi hôn lễ giả chấm dứt,tìm một cơ hôi thích hợp,hắn sẽ nói chuyện thẳng thắn với Diệp Vị Ương.

Để đàn em dọn dẹp xác Diệp Như Trân,Thanh Phong Tuấn lại nghĩ tới Diệp Vị Ương,cô gái nhỏ đó với thiên tài cũng không khác nhau là bao. Dường như mỗi lần giáo viên dạy tại nhà cũng đều khen cô.Cho dù là cắm hoa,nấu nướng, trà đạo, hay cả âm nhạc, các giáo viên đều khen cô trời sinh kỳ tài, dạy bất kỳ cái gì cũng học được.Dĩ nhiên, bản thân cô cũng không phải khổ luyện bình thường.

Đặc biệt là cô đã học qua khóa nghi lễ,thành tích quả thật khiến cho người ta than lên vì sợ hãi! Mới học chưa đến nửa năm,cô đã trở thành người mẫu nổi tiếng,thành công hơn là được đào tạo thành một người phụ nữ xã hội học thượng lưu cao quý trang nhã,nói trên người cô có khí phách của một vị hoàng hậu cũng không quá.

À,ở phương diện học tập này,hắn cố ý gây khó dễ cho cô. Nếu cô học được thành thạo như vậy,hắn liền tự ý làm chủ thay cô tăng thêm khóa học piano, và quyền thuật chờ cô! Cô gái nhỏ trời sinh cần được bảo vệ như vậy? Quyền thuật nhất định không phù hợp để cô luyện tập? Hắn chờ cô kêu không chịu nổi, chờ một trong số các giáo viên lắc đầu nói với hắn,nha đầu này căn bản không thể học được cái này! Sau đó, hắn cho cô một đường rút lui.

Nhưng lại không có ! Ít nhất là tới bâygiờ,giáo viên vẫn nhìn thấy mặt tốt của cô,mà cô luyện quyền luyện đến nửa đêm hai giờ,có lúc ngã bị thương cũng không kêu đau nửa tiếng.

Cô không kêu khổ hắn liền tức giận,cố ý giằng co với cô muốn xem xem rốt cuộc cô quật cường kiên trì cho tới khi nào.Chỉ là mỗi lần ôm cô nghỉ ngơi, động tác lại không tự chủ được nhẹ nhàng,sợ sơ ý một chút sẽ làm cô bị thương.

A,vì vậy,hắn chưa chờ đến khi cô đầu hàn thì mình cũng nhanh đầu hàng. Nhưng khổ nỗi khó khăn kia cũng không đẩy lùi đi ý chí của cô, ngược lại khiến cô luyện thành cô gái kiên cường nhất…….

Thanh Phong Tuấn nghĩ tới đây cau mày vuốt vuốt trán của mình,không hề báo trước Diệp Vị Ương với mái tóc đen dài lại xuất hiện trong đầu óc hắn, các giác thoải mái kia,dịu dàng mềm mại…………

Không được! Không cần suy nghĩ nữa! Hắn biết hiện có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm,không thể phân tâm, hắn không thể lại muốn cô!

……………………..

Bên trong biệt thự của Thanh Phong Tuấn.Cửa phòng của DIệp Vị Ương bị gõ vang lên.

Cửa mở,người đi vào là nữ quản gia.

“A di,cô tìm cháu có việc gì ạ?” Đôi mắt to sáng ngời của Diệp Vị Ương nháy một cái, trong đó thoáng có thứ ánh sáng chờ mong.Chẳng lẽ là…Tuấn đã trở lại? Gần đây hắn càng ngày càng bận rộn,lần trước chung đụng ngắn ngủi mấy giờ sau đó cũng không trở lại .

“Diệp tiểu thư,vừa rồi Tả La đường chủ tiểu Ngân gọi điện về cũng đưa tới một cái thẻ,nói là để cô cắm giúp một lẵng hoa,kể cả phần lễ vật đóng gói này, sau đó thiếu chủ sẽ trở về mang đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.