Từ ngày tâm trạng hoàn toàn thay đổi buổi tối Thanh Phong Tuấn lần
nửa rời đi,sau đó hắn như mai danh ẩn tích không hề quay lại,hắn không
bao giờ …… trở lại nửa sao.
Muốn biết tin tức hắn,muốn biết hắn có chuyện gì không,bỗng dưng lại
phát hiện bản thân không có chút tin tức mà gần đây nữ quản gia lại vô
cùng nghiêm khắc ,không cho cô gọi điện thoại,không cho nhìn TV,thậm chí ngay cả báo cũng không được xem,ngay cả thầy giáo cũng không cho đến
đây dạy cô sợ rằng ông ta nói tin tức bên ngoài.
Cô cảm giác mình như con chim bị nhốt trong lòng.
Ở trong căn biệt thự này cô là gì đây? Là búp bê có thể di động sao?
Diệp Vị Ương đột nhiên cảm thấy mấy ngày gần đây không có Thanh Phong
Tuấn bên cạnh cô thật không có bất kỳ lập trường.
Bên ngoài hắn có sự nghiệp,hắn có thể xoay người sải bước rời đi mà
cô lại bị giam cầm ở đây,trong lòng đầy ấp phiền muộn. . . . . .
A,tại sao lại đau lòng thế chứ? Tại sao. . . . . . Cười, cười,mà nước mắt lại chảy ra?
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Những ngày qua mặc dù Thanh Phong Tuấn không trở lại lần nào nhưng hắn trước đó có nói qua ông lão anh túc nước Z sẽ tới.
Cô gái có biệt danh”bà lão Anh túc” cô gái này được gọi bà lão thật
không thích hợp,cô ấy nhiều lắm chỉ chừng ba mươi tuổi,có lẽ do dùng
thuốc sao nhìn cô rất trẻ,chẳng qua cơ thể hơi gầy,hình như đã lâu không nói nên giọng đặc biệt khàn khàn.Cô ấy bảo Diệp Vị Ương gọi mình. . . . . . Lão thái bà.Mặc dù sự xưng hô này rất không tôn kính nhưng cô ấy
lại kiên trì bắt Diệp Vị Ương gọi vậy,rốt cuộc Diệp Vị Ương lương thiện
không còn cách,đành gật đầu đồng ý.
Trải qua hai lần phẫu thuật,lão thái bà có thể chữa khôi phục sống lưng Diệp Vị Ương trở nên trơn bóng không tỳ vết!
Diệp Vị Ương cảm thấy rất mới lại chẳng qua không có Thanh Phong Tuấn ở đây,một mình thật cô đơn,cô phát hiện mặc quần áo xinh đẹp hơn nửa,ở
trong khu nhà cao cấp,cho cô có thể thay đổi hoàn toàn vẫn cảm thấy mất
mác cùng cô đơn.
Thì ra cô cũng là người có lòng tham.
Thì ra cô rất muốn có hắn bên cạnh .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“. . . . . . Tiểu thư,Thiếu chủ điện hạ nói hôm nay sẽ trở về.” Nữ quản gia dịu giọng nói.
Lúc này Diệp Vị Ương một mình yên tĩnh chỉnh sửa hoa trong vườn,mặc
bộ váy công chúa màu lam nhạt,ánh mặt trời mỏng manh rọi lên người
cô,người so với hoa còn đẹp hơn,duyên dáng không giống người phàm.Mỗi
nhân viên làm việc thường len lén che giấu,sợ không cẩn thận nhìn đến
thất thần.
Vì vậy Thanh Phong Tuấn gọi một chục cú điện thoại trở lại bảo nữ
quản gia chuẩn bị bữa tối,vậy mà người phụ nữ nhìn qua rất cũ kỹ rất
lạnh lùng lại chạy tới vườn hoa thông báo cô gái tinh khiết ngọt ngào.
Thời điểm nữ quản gia đến thông báo,Diệp Vị Ương đang mãi mê trong bụi hoa thanh nhã.
Nếu có một ngày có người hỏi cô cuộc sống lý tưởng mà cô mong muốn là gì,cô nhất định sẽ nói: “Ở một đảo nhỏ không người biết đến,không cần
phồn hoa,trồng rau làm vườn,cùng người mình yêu sống cuộc sống bình
thản. . . . . .”
Mở to mắt xoay người lúng túng nhìn nữ quản gia, thử hỏi lại: “. . . . . . Sao,dì . . . . . . dì vừa mới nói gì? Thật xin lỗi,tôi không nghe
thấy.”
Mới vừa rồi cô mất hồn hình như loáng thoáng nghe thấy. . . . . . Hắn sắp trở lại? Là cô nghe lầm sao?
“Tiểu thư,Thiếu chủ điện hạ nói buổi chiều hắn sẽ về.”
Trở về?Hắn thật muốn trở về rồi hả ? Sau khi biết mất lâu như vậy?
Vốn cho rằng sẽ không quá kinh ngạc nhưng bây giờ vì tin hắn trở về lại gợn sóng!
Cô không thể khống chế kích động trong lòng,giống như một cô gái được cứu giúp dùng sức một đầu,cười nói: “Cám ơn dì,tôi biết rồi!”
Bước chân nhẹ nàng chạy vào trong phòng. . . . . .
Chạy qua phòng khách lớn,đi vào phòng bếp,xa xa khẽ gật đầu chào hỏi
với nữ đầu bếp cùng quản gia,sau đó mở ra tủ lạnh bắt đầu tìm kiếm
nguyên liệu nấu ăn.
“Thiếu chủ điện hạ muốn trở về,tiểu thư muốn tự mình làm món ăn sao?” Nữ quản gia mở miệng hỏi.
“. . . . . . Đúng vậy.” Cô không có năng lực giúp hắn,chỉ có thể làm tốt chuyện này.
Diệp Vị Ương đem nguyên liệu trong tủ lạnh lấy ra tất cả,thái độ rất nghiêm túc.
“Tiểu thư muốn làm món gì?” Nữ quản gia quan tâm hỏi,cô biết Diệp Vị
Ương trong khoảng thời gian này tăng cường học cách nấu nướng,nhưng vẫn
còn bận tâm cô làm không tốt,làm Thiếu chủ điện hạ không vui.
Diệp Vị Ương nhìn nguyên liệu nấu ăn phong phú,ack,có gà,có tôm lột
vỏ,xương sườn,còn có rất nhiều rau quả.Vừa đúng có thể làm phần món ăn
dinh dưỡng .
Suy nghĩ một chút,đem món ăn ở trong đầu tổ hợp nhiều lần,cô mới trả
lời nữ quản gia: “Tôi muốn làm xườn xào chua ngọt,gà cay xé phay,và một
ít món khác.”
Cô tin những thứ để trong tủ lạnh nhất định đều là món Thanh Phong Tuấn thích ăn.
Quả nhiên nữ quản gia thả lỏng giọng nói,thân thiện hỏi: “Tiểu thư có cần người giúp một tay không?”
Nhẹ nhàng lắc đầu : “Không cần.”
Rửa tay nấu canh,cô muốn tự tay nấu bữa tối cho hắn.
“Được rồi! Vậy tôi cùng đầu bếp chờ bên ngoài,tiểu thư có cần gì cứ
lên tiếng với chúng tôi.” Nữ quản gia nói xong cùng đầu bếp lui ra
ngoài.
Thời điểm cầm rau cải rửa sạch,Diệp Vị Ương cũng nhớ tới lúc cô còn
nhỏ mẹ bận chuyện người mẫu bay tới bay lui,luôn ném cô một mình ở
nhà,mới mấy tuổi đầu cô đã biết thái đồ ăn rửa rau.
Khi đó cô còn nhỏ,thức ăn cô làm cũng không ngon,nhưng nếu cô không
làm mẹ cho dù ở nhà cũng kiên quyết không làm,mà cô lại không có tiền
quà vặt, không nấu cơm đồng nghĩa chịu đói bụng.
Khi đó cô vừa rửa rau vừa nhìn các người bạn chơi đùa bên ngoài cửa
sổ,tiếng cười hồn nhiên sảng lảng,làm khóe môi cô không tự giác cong
lên,thật hâm mộ bọn họ.
Nhưng đợi đến nụ cười từ từ lạnh đi,đợi đến tuổi tác từ từ lớn,cuộc
sống cùng học tập đồng thời đè nặng lên đôi vai mảnh khảnh,khiến cô
dưỡng thành tính cách đặc biệt quật cường.
Nhưng bất luận thế nào,cô hiện tại chỉ muốn cảm ơn,ông trời đã tặng cô người đàn ông hoàn mỹ như Thanh Phong Tuấn!