Thanh Phong Tuấn chôn đầu thật sâu vào cần cổ tinh tế trắng noãn Diệp Vị Ương,ngửi hương thơm nhàn nhạt tòa ra từ người cô,cố gắng đè nén thứ gì. . . . . .
Diệp Vị Ương không biết hắn bất thình lình thay đổi,thân thể thử nhúc nhích muốn nghiêng nhìn kỹ nét mặt hắn hiện tại.Hắn thế này làm cô có
chút đau lòng.Một người ưu tú như hắn có đôi khi cũng khó xử sao?
“Đừng động!Một chút là được. . . . . . chút nữa sẽ tốt thôi. . . . . .” Thanh Phong Tuấn có vẻ đè nén….
Xoay người lại để cô tựa trên người hắn,Thanh Phong Tuấn nhắm lại đôi mắt sâu thẳm như biển.Tay hắn buông ra eo cô đổi thành nhẹ nhàng vuốt
ve mái tóc dài suôn mềm,thậm chí bắt đầu cách quần áo miêu tả đường cong phần lưng hoàn mỹ.Điều này khiến hắn bỗng nhiên nhớ lại một chuyện ———
Phần lưng cô có rất nhiều vết sẹo cũ sâu hoặc cạn,dấu vết bị rất
nhiều roi da ngược đãi.Thanh Phong Tuấn thủy chung không thể quên tâm
trạng phức tạp khi nhìn thấy những vết thương đó.
Thế nên hắn đỡ Diệp Vị Ương ngồi dậy trên bãi cỏ xanh miết,nói một
câu không đầu không đuôi: “Người muốn tìm đã tìm được,vết thương trên
người em rất nhanh sẽ biến mất.”
Diệp Vị Ương nghe xong có chút kích động,cô cho rằng Thanh Phong Tuấn giúp cô hỏi thăm được tung tích của mẹ cùng Đông Phương Thước rồi,vì
thế cả cơ thể trắng như tuyết có chút run rẩy,gió thổi qua váy lụa trắng theo gió tung bay giống như cô bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất bình thường.
Nhìn thấy cô như thế,Thanh Phong Tuấn nhướng mày,kiên nhẫn giải
thích: “Ý anh nói đến ông lão anh túc nước Z,những chuyện khác em đừng
lo lắng,đợi tất cả sự việc chấm dứt em sẽ đem tất cả ngọn nguồn nói cho
em biết.Có lẽ mấy ngày nữa bác sĩ sẽ tới đây,đến lúc đó có thể xóa đi
vết sẹo cũ trên lưng em.”
Hắn mặc dù thích sự hoàn mỹ nhưng không đại biểu hắn không thể dễ
dàng tha thứ chút tỳ vết nào trên người cô.Hắn thích con người Diệp Vị
Ương,thích linh hồn của cô chứ không phải mấy quang vinh chói lọi bên
ngoài,nhưng hắn không thể chịu được tâm trạng phức tạp mỗi lần nhìn vết
thương trên người Diệp Vị Ương!Day dứt đau lòng cùng tức giận,một một
vết sẹo lần nửa nhắc nhở hắn,cô đã từng chịu ngược đãi cùng đau đớn thế
nào.
Lời hắn nhắc nhở Diệp Vị Ương nhớ ra vết thương trên lưng. . . . . .
Đúng vậy,cô đã từng nhìn qua gương những dấu vết bị roi
quất,ngang,dọc giăng đầy khắp nơi,không sâu nhưng đủ để người thấy mà
giật mình!
Nhìn cô vì chuyện khổ sở mà rũ xuống mi mắt,nén đi đau lòng cắn cánh
môi,Thanh Phong Tuấn cầm lấy tay cô,đem nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn
tay truyền lại cho cô.
Thời điểm được Thanh Phong Tuấn ôm lên đi qua bệ nước,phần lớn thanh
âm huyên náo truyền đến,Diệp Vị Ương nghi ngờ ngẩng đầu nhìn.
Hả? Các công nhân đang thi công? Giống như làm thêm một tầng bảo vệ?
Chẳng lẽ do. . . . . . lần trước cô không cẩn thận té xuống?
Ack. . . . . . Nghi ngờ nhìn người đàn ông bên cạnh,cô chỉ chỉ hồ nước,nhỏ giọng hỏi: “Đây là anh an bài?”
Thanh Phong Tuấn không trả lời,chỉ là lạnh lùng gật đầu.Sau đó giống như kỳ tích hắn bật cười,nụ cười như mặt trời mới mọc!
Cô còn nhớ rõ trước kia nữ quản gia từng chỉ vào hồ nước nói trước đó có vài người hầu ngã vào,bảo cô về sau cẩn thận hơn chút là được.Còn
nói hồ nước đó Thiếu chủ thiết kế,bất luận người nào ngã xuống cũng khó
xây lại như cũ.
Vậy. . . . . . Hiện tại có thể xem như hắn đang muốn bảo vệ cô không? Thật là người đàn ông bề ngoài lãnh khốc nhưng bên trong lại rất tỉ mỉ.
Diệp Vị Ương tâm trạng thay đổi rất nhanh,nét mặt vui vẻ đến nỗi khiến Thanh Phong Tuấn cũng cảm nhận được.
Chính là thế này!Chỉ một việc nhỏ đã đủ làm cô vui vẻ.
Vốn tiếp tục ôm cô đi về phía trước,rồi cả cùng ăn tối,rồi cả hai sẽ
có một đêm thật lãng mạng ấm áp,nhưng . . . . . một cú điện thoại đã
thay đổi cả!
Thanh Phong Tuấn sắc mặt bỗng dưng thay đổi,thậm chí không kịp nói
thêm một câu với Diệp Vị Ương,không có nửa phần do dự buông cô ra,bắt
đầu chạy ra ngoài!
Chỉ thoáng cái thay đổi tất cả,hắn không cẩn thận chạm qua bả vai
cô,vì vậy. . . . . . áo vest cô phủ thêm cho hắn rớt xuống,không còn một chút ấm áo.
Vậy mà hắn không hề quay đầu lại tựa như hoàn toàn quên lãng bóng hình xinh đẹp đang nhìn theo hắn. . . . . .
Diệp Vị Ương tự mình an ủi,có lẽ hắn đang bận chuyện gấp,cô phải học cách thông cảm hắn.
Tại sao cô lại thấy đêm nay thật lạnh?Một chút tự tin cũng không
có,cô có thể cảm giác được bước chân kiên quyết rời đi,thì ra căn biệt
thự này là nơi giam cầm cô, còn có một người đàn ông vô cùng coi trọng
người bên cạnh! Cô sớm nên nghĩ đến . . . . .
Hắn giục cương cưỡi ngựa là một ngọn gió không bị ràng buộc,cô cũng không giữ được bước chân hắn. . . . . .
Trong vòng một ngày nói đúng ra chỉ một buổi chiều,tâm trạng cô như
tuột dốc không phanh tất cả đều vì một người. Yêu là thế này sao. . . . . . Vạn Kiếp Bất Phục sao!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Sau khi Thanh Phong Tuấn chạy về công ty chỉ thấy tiểu Ngân thất hồn
lạc phách ngồi bệch dưới mặt đất,cùng nhau làm việc bấy lâu hắn đương
nhiên biết tiểu Ngân là dạng người đặc biệt lạnh lùng,rất ít nói,nhưng
Thanh Phong Tuấn chưa từng thấy qua hắn chán chường tiêu cực như hiện
tại! Nguyên nhân là. . . . . . sau khi Tiểu Ngân trả lời thẳng thừng
không chịu chấp nhận lời đề nghị của lão gia rời khỏi Thanh Phong
Tuấn,trở về liền nhận được tin Tâm nha đầu vẫn đang hôn mê không khác gì sống thực vật bỗng nhiên mất thích!
Hiện trường rất hỗn loạn rõ ràng có dấu vết bị phá hủy,nói cách khác. . . . . . Tâm nha đầu đã tỉnh lại nhưng không rõ tung tích.
Thanh Phong Tuấn hoàn toàn có thể hiểu loại tâm trạng hiện tại của
Tiểu Ngân,tựa như Diệp Vị Ương lúc trước bỗng nhiên rời khỏi hắn,tâm
trạng lo lắng xen lẫn khẩn trương giống như ngày tận thế sắp đến!
Đôi mắt đen như mực lóe lên tia sắc bén gặp dung nham nóng hổi.Nếu
ông lão đó đã ép người quá đáng vậy kế hoạch của bọn họ xem ra phải thực hiện trước thời hạn.
Thanh Phong Tuấn cùng tiểu Ngân bắt đầu xác định sẽ tổ chức hôn lễ
sau bảy này còn cố ý cổ động tuyên dương hôn lễ ầm ĩ,mở tiệc chiêu đãi
khách chấn động khắp thành phố.
Tất cả báo chí,TV truyền thông,khắp nơi đều nói đến tin tức CEO Thanh Phong Tuấn tiên sinh sắp kết hôn cùng người vợ thần bí Hàn Thiên Tuyết !
Bên ngoài rối rít hỗn loạn,tại ngôi biệt thự Diệp Vị Ương sống vẫn
yên tĩnh như thường ngày,vòng đi vòng lại chỉ có một mình Diệp Vị Ương
cơ đơn trong tòa biệt thự.
Từ ngày tâm trạng hoàn toàn thay đổi sau buổi tốt Thanh Phong Tuấn
lần nửa rời đi,sau đó hắn như mai danh ẩn tích không hề quay lại,hắn
không bao giờ …… trở lại nửa sao.