Thanh Phong Tuấn lời nói còn chưa nói hết điện thoại di động của hắn
lại lần nữa vang lên,điện thoại do bảo vệ bệnh viện gọi tới,nhìn điện
thoại trong càng thêm bất an. . . . . .
Mới ấn nút trả lời,lập tức nghe được bên kia truyền đến giọng lo
lắng:”Thiếu chủ,Diệp tiểu thư tình trạng không tốt,xuất huyết quá
nhiều,bác sĩ nói cô ấy có thể nguy hiểm đến tính mạng,còn nói anh có thể đến đây một chuyến được không? A. . . . . .”
“Được,tôi lập tức tới ngay! Các người canh giữ ở nơi đó,không được
rời khỏi! Alô? A Viễn! Alô? Wey wey Wey. . . . . .” Điện thoại bên kia
bỗng nhiên cắt đứt,mà trước lúc cắt đứt truyền tới tiếng thét thảm thiết khiến Thanh Phong Tuấn tâm lạnh.Không được xảy ra chuyện gì! Vị Ương
tuyệt đối không được xảy ra chuyện! Nhất định do cha nuôi !Cha nuôi ra
tay rồi sao? Không thể!Tuyệt đối không thể tổn thương Vị Ương!
“Dạ Phi Phàm,tôi phải lập tức chạy tới bệnh viện,chuyện hôm nay sau
này bàn lại,một ngày nào đó anh sẽ hiểu trên thế giới này người yêu anh
nhất là Thiên Tuyết,cô ấy bỏ ra rất nhiều thứ cho anh,chịu phạt rất
nhiều hành hạ,nếu anh phụ cô ấy anh nhất định sẽ hối hận.Gặp lại!” Nói
xong Thanh Phong Tuấn bắt đầu xông ra ngoài.
Hắn điên cuồng chạy ra bên ngoài,xảy ra chuyện gì? Không phải nói
thời cơ hiện tại rất tốt để giải phẩu sao? Vị Ương sao lại xuất huyết
nhiều,sao lại nguy hiểm đến tánh mạng?Còn nữa…cuối cùng A Viễn sao lại
hét trong điện thoại? Bệnh viện rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ông lão đã
tra ra hành tung Vị Ương,phái người ra tay sao?
Vị Ương,chờ anh. . . . . .
Vị Ương,chịu đựng. . . . . .
Vị Ương,anh lập tức tới ngay!
Em sẽ khỏe mạnh,ai cũng không thể mang em đi!Bao gồm cả ông trời,cha
nuôi,Dạ Phi Phàm,Đông Phương Thước cũng đừng nghĩ cướp đi em!Em là của
anh!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trong bệnh viện nhóm người do A Viễn cầm đầu được phái đi bảo vệ Diệp Vị Ương rất nhanh phát hiện chung quanh khác thường,hắn biết có nhóm
lớn người lẫn vào bệnh viện muốn gây bất lợi cho Diệp Vị Ương .
A Viễn là tử sĩ do một tay Thanh Phong Tuấn bồi dưỡng ra,Thanh Phong
Tuấn không chỉ có ân với A Viễn,hơn nữa hắn là người mà A Viễn từ trước
nay tôn kính sùng bái nhất,trong tình huống khẩn cấp hắn vội vàng kéo
Diệp Vị Ương trốn vào phòng chứa thi thể trong bệnh viện.
“Chị dâu tương lại,thân thể chị còn chịu nổi chứ? Cố gắng chịu một
chút em vừa rồi đã gọi điện cho thiếu chủ,tin rằng anh ấy rất nhanh đến
đây.Chờ một chút,hiện tại chúng ta thật không thể đi ra ngoài.” A Viễn
mang theo hai ba anh em bảo vệ ở cửa phòng xác,vẻ mặt cẩn thận đề phòng
không dám nới ỏng.
Phòng chứa xác không khí đặc biệt lạnh,tản ra mùi thuốc cùng mùi thối rửa,Diệp Vị Ương vừa rồi chạy trốn khẽ động thai nhi,hiện tại bụng đau
đớn không thôi, giờ ngửi được mùi vị phòng xác khiến cô muốn ói sắc mặt
tái nhợt.Nhưng cô không muốn gây thêm phiền phức cho A Viễn,yếu ớt gật
đầu một cái,cắn răng tận lực không để mình rên thành tiếng.
A Viễn thấy vẻ mặt Diệp Vị Ương vô cùng đau đớn,sợ rằng ở phòng xác
quá lâu sẽ không tốt cho sức khỏe của cô,hắn cau mày liều ra quyết định
nguy hiểm: “Chị dâu tương lai,chị nghe em nói,đối phương quá nhiều
người,nếu không nghĩ biện pháp dời đi tầm mắt của bọn họ,không chừng bọn họ sẽ rất nhanh tìm tới nơi này. Hiện tại em cùng mấy anh em khác ra
ngoài dụ bọn họ,chị hãy ở lại đây thêm mấy phút ! Nhất định phải bảo
trọng! Người nào gõ cửa cũng đừng mở!”
Diệp Vị Ương mặt mũi khổ sở lo lắng nhìn đám người A Viễn,mục tiêu
đối phương nhất định nhằm về cô,nhưng bây giờ phải liên lụy những người
này cùng cô rơi vào hiểm cảnh.
Những người này đều là đàn em Thanh Phong Tuấn tín nhiệm nhất,bọn họ
chỉ nhìn cô cười rồi nhanh như chớp mở cửa xông ra ngoài,cố ý đi ngược
lại phòng chứa xác nổ súng,sau đó bắt đầu chạy trốn!
Trong quá trình chạy trốn bọn họ gặp được đồng bọn đối phương,thế là bắt đầu hỗn chiến!
Đối phương đuổi tận giết tuyệt không buông tha,Diệp Vị Ương không dám suy nghĩ nhiều sợ tạo thêm gánh nặng cho bọn họ,chỉ có thể bình tĩnh
núp trong nhà xác,cả người khó chịu rỉ ra mồ hôi lạnh.
Nhà xác trừ cửa chính còn có một thang máy trực tiếp thông xuống lầu
dưới bệnh viện.Hiện tại Diệp Vị Ương nghe được có người đang thô lỗ gõ
cửa! Xong đời,bị phát hiện rồi sao!
Cô nhắc nhở mình tuyệt đối không thể hoảng sợ,nhất định phải bảo vệ
tốt bảo bối trong bụng.Thật vất vả mới tỉnh táo,Diệp Vị Ương rón rén đi
tới bên cạnh thang máy,nhìn quanh bốn phía sau đó nhấn nút mở,sau đó
dùng sức toàn thân đá lên cửa thoát hiểm,chờ cửa bắn ngược lại tạo ra
tiếng vang lớn thì cô núp phía sau cột nhà.
Ngay lập tức có một đám áo đen nhốn nháo chạy đến tra xét,Diệp Vị
Ương không dám thở mạnh.Cũng may đám người kia thật như cô đoán nghĩ cô
chạy theo lối thoát hiểm nên lập tức đuổi theo!
Không cho phép bản thân sợ cũng không có thời gian để cô lãng phí,cô
nhanh chóng chạy tới lần nữa khóa chặt lại,chân mới mềm nhũn ngồi trên
mặt đất.
Nghỉ ngơi một lúc lâu,cô mới bò dậy khỏi mặt đất,nghẹn ngào muốn
khóc.Vào những lúc thế này cô rất nhớ hắn,nhưng cô nhắc nhở mình,hiện
tại cô không phải chỉ có một mình,còn có bảo bối trong bụng,cho nên cô
nhất định phải dũng cảm kiên cường bảo vệ tốt bản thân!
Bốp bốp!Lại vang lên tiếng gõ cửa! !
Diệp Vị Ương khẩn trương nhìn chằm chằm cửa,căng thẳng đến trên trán
cô rỉ ra mồ hôi nhiều hơn,bụng cũng đau hơn!Hiện tại là ai đến? Kẻ địch
sao? Cô cả đời tận lực sống khiêm tốn bình thường,không chọc bất cứ
ai,tại sao lại có nhiều người có ý muốn giết cô?
“Chị dâu,em là tiểu Ngân,chị hãy nhanh mở cửa!”
Tiểu Ngân? Tiểu Ngân tới? Đúng vậy! Là giọng của tiểu Ngân! Diệp Vị
Ương thoáng cái thở phào nhẹ nhõm,vội vàng chạy tới mở cửa,thấy tiểu
Ngân chạy tới trợ giúp,nhìn hắn toàn thân cao thấp hoàn hảo không bị
thương cô mới bớt lo lắng.Nhưng . . . . . .bọn người A Viễn đâu?
Tiểu Ngân dường như hiểu Diệp Vị Ương lo lắng đều gì,ánh mắt ảm đạm
nói: “. . . . . . A Viễn,vì che chở em đến đây bảo vệ chị,hắn. . . . . . đã trúng đạn . . . . . mất mạng!”
Diệp Vị Ương hoàn toàn chết đứng,người một giây trước còn sống hiện
tại biến mất vĩnh viễn trên thế giới? Trong đầu hiện lên nét mặt A
Viễn,cùng với hình ảnh mọi người cùng nhay sống cuộc sống ngắn ngủi tại
biệt thự Thanh Phong Tuấn,hắn nấu cháo cho cô,hắn gọi cô là chị dâu
tương lai. . . . . . Diệp Vị Ương im lặng rơi nước mắt.Hắn còn rất
trẻ,thậm chí còn chưa yêu,chưa kết hôn,chưa làm cha,mà cứ thế mất đi.
Tiểu Ngân do gấp rút chạy đến,tâm trạng hắn cũng bởi vì bạn thân chết mà chịu ảnh hưởng lớn,chau mày,tâm trạng thật không tốt,nhưng hắn lấy
lại tinh thần hỏi cô: “Chị dâu,chị có thấy không khỏe nơi nào không?”
Diệp Vị Ương biết hắn đang khích lệ mình,không sai,bây giờ không
phảilúc thương cảm: “Tôi không sao,những người đó không đuổi theo sao?”
“Dạ.Rất nhiều người chết trong tay em cùng A Viễn,một nhóm người khác đều cho rằng chúng ta đã trốn,bọn họ tạm thời sẽ không đuổi theo.”
“Vậy chúng ta có cần thừa dịp hiện tại rời khỏi bệnh viện?”
“. . . . . . Chị dâu,tạm thời đừng ra ngoài,để tránh những người đó
đi chưa xa,hơn nữa thiếu chủ nhất định đến tìm chúng ta.Chị dâu,chị cứ ở đây nghỉ ngơi một chút, em ở bên ngoài coi chừng,có chuyện cứ gọi em.”
Nhưng trong lúc tiểu Ngân vừa mở cửa,vài chục khẩu súng lục lập tức
nhắm ngay trán hắn! Đối phương không nổ súng giết tiểu Ngân,mà trực tiếp cường ngạnh bắt Diệp Vị Ương đi!Trước khi đi đối phương quay lại với
tiểu Ngân: “Hãy nhớ,lão gia lần này không giết cậu không phải bởi vì
nhân từ,mà chỉ muốn cậu nhắn lại cho thiếu chủ các người,cô gái này
chúng ta mang đi,nếu như muốn cô ta còn sống,hắn nên biết phải làm gì!
Lão gia kiên nhẫn có hạn!”
Nói xong không để ý tiểu Ngân tức giận giãy giụa như dã thú,thô lỗ kéo Diệp Vị Ương yếu đuối đi.
Diệp Vị Ương lại bị đưa đến gian mật thất bị roi quất lần trước,nơi
này đã từng bị Thanh Phong Tuấn dùng thuốc nổ hủy qua,bây giờ lại lần
nữa được tu sửa thành tường đồng vách sắt.
Nhìn tất cả chung quanh,Diệp Vị Ương cảm thấy rất sợ cũng rất nhục
nhã.Trong mắt đám người này rốt cuộc thứ gì mới có giá trị nhất?Sợ rằng
chỉ có quyền lực cùng tiền bạc,trong lòng bọn họ không biết yêu là gì.
“Các người hãy canh chừng cô ta!Nếu để cô ta chạy cẩn thận mạng của
các ngươi!” Lão gia âm trầm nhìn sang Diệp Vị Ương,rồi căn dặn đám đàn
em bên cạnh.
“Dạ,chủ nhân!” Bọn đàn em áo đen sợ hãi nhanh chóng trả lời.
“Chậc chậc,tôi hiện tại lại phải bận rộn đi gặp đứa con nuôi gấp gáp
chạy đến.Diệp tiểu thư,cô có lời gì muốn tôi nhắn cho hắn không?”
Diệp Vị Ương ghê tởm trừng mắt liếc ông lão,không nói một câu.
Sau đó một đám người nhanh chóng biến mất,kỳ quái chính là bọn họ
không trói cô.Diệp Vị Ương ngơ ngác ngồi dưới đất,không dám tùy ý đi lại thăm dò,không cần cũng biết nơi này có máy móc theo dõi,cô nhất định
thỏa hiệp để bảo vệ tốt đứa con trong bụng.Mặc dù cô cảm giác càng ngày
càng lực bất tòng tâm,mấy lần thiếu chút nữa ngất đi.Con ơi,con ơi,mẹ
phải làm sao bây giờ? Là ai cũng được hãy tới cứu cô và con của hắn!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Người trong tổ chức Ám Ảnh lần đầu nhìn thấy Thanh Phong Tuấn hoàn toàn mất đi lý trí!
Khi hắn biết được Diệp Vị Ương bị ông lão độc ác mang đi,hắn chau lại đôi mày,cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo như muốn phát điên.
Trong tổ chức những người khác đều căng thẳng thần kinh,không dám lộn xộn cũng không dám nói lung tung,sợ bị hắn bắn chết hoặc giết trong
nháy mắt!
Chỉ có một người đứng dậy,là tiểu Ngân không sợ chết: “Thiếu chủ,anh
tỉnh táo một chút đi! Đừng quên,trên người chị dâu có lén gắn máy theo
dõi mini!”
Thanh Phong Tuấn ánh mắt u ám sắc bén chợt lóe,lập tức vọt vào trong
phòng,mở ra máy theo dõi bắt đầu truy lùng vị trí chính xác Diệp Vị Ương bị nhốt !
Chỉ chốc lát sau hắn lại vọt ra,ném lại một câu: “Là mật thất lần trước ông ta giam cầm cô ấy!” Sau đó không thấy bóng.
Hắn không thể để cô ở lại gian mật thất đó quá lâu!Gian mật thất đó
là cơn ác mộng của cô,ở lại đó một giây khổ sở sẽ tăng thêm một phần!
“Tất cả nhiệm vụ trên tay đều ngừng xử lý,trước đi trợ giúp Thiếu
chủ! Nếu Thiếu chủ truy cứu,trách nhiệm tôi sẽ lãnh!” Tiểu Ngân tỉnh táo lên tiếng.
Hắn nhìn hướng Thanh Phong Tuấn rời đi,ai nói sát thủ vô tình,vậy
thiếu chủ là gì? Hắn nghĩ đến nha đầu Tâm vẫn còn hôn mê,nha đầu đó yêu
thầm hắn nhiều năm hiện tại ngủ như thiên sứ,trong lòng hắn rất khổ sở
như có một mảnh đất bị xúc động đốt cháy.
Thanh Phong Tuấn nhanh chóng đi đến địa điểm ông lão,lập tức có một
đám bắn càn quét ra ngoài giống như sớm đoán ra sẽ có cao thủ tổ chứ Ám
Ảnh tìm đến.
Đối diện nguy hiểm mặc dù vô cùng lo lắng tình trạng Diệp Vị
Ương,nhưng Thanh Phong Tuấn vẫn như cũ có khí khái vương giả,cũng không
mất lý trí,hắn như cái bóng lướt qua những người đó chạy vào bên trong
biệt thự.
Tiện tay kéo cổ một người,hắn lạnh lùng hỏi: “Người bị giam ở nơi nào?”
Vẻ mặt lạnh lùng tàn ác làm cho người ta tin một giây tiếp theo không chịu thành thật trả lời sẽ chết trong tay hắn.
Cho dù sát thủ được ông lão nghiêm khắc huấn luyện cũng sợ hãi nói ra: “Ở . . . . . . Ở bên kia.”
Không nói nhiều lời đạp văng cánh cửa,chỉ thấy Diệp Vị Ương ngồi co rút trên mặt đất hai tay ôm lấy gối.
“. . . . . . Tuấn,là anh sao? Thật. . . . . . là anh sao?” Diệp Vị
Ương không thể tin nổi cô có thể dễ dàng nhìn thấy Thanh Phong
Tuấn,trong lòng cứ có cảm giác có gì không đúng.
Nếu như nói trước khi Diệp Vị Ương nhìn thấy Thanh Phong Tuấn còn có
thể giữ vững lý trí,hiện tại những suy nghĩ cẩn thận đề phòng hoàn toàn
tan rã!
Đang lúc Thanh Phong Tuấn muốn xông lại đưa cô rời đi,thông minh như Diệp Vị Ương lập tức cảnh giác lên tiếng ngăn cản:
“Không! Thanh Phong Tuấn,anh đừng tới đây! Nơi này nhất định có cơ quan!Anh đi mau,đừng động tới em!”
Đã quá muộn Thanh Phong Tuấn sao có thể mặc kệ cô,khi hắn phi thân
nhảy vào gian phòng này,lập tức có vô số hàng rào sắt rủ xuống nhốt kính hai người bên trong!
“. . . . . . Tuấn,sao anh ngốc thế,không phải đã bảo anh đừng vào sao?” Hiện tại hắn làm sao chạy thoát.
“Em nhanh gục xuống cho anh!” Mắt thấy chung quanh đều có đạn thông
qua cửa sổ cố định rọi vào,Thanh Phong Tuấn nhào tới trước ôm Diệp Vị
Ương vào trong ngực,trốn vào trong góc,hiện tại đường ra duy nhất chính
là mở rộng cửa sổ nhưng bên ngoài cửa sổ có bao nhiêu người dùng súng
hắn không thể biết được.
“Người ông lão muốn đối phó hẳn là em,đối với ông ta anh không phải
không còn giá trị lợi dụng ?Ông ta không phải luôn muốn thu phục anh ?
Tại sao hiện tại lại nhốt anh cùng em,dùng thủ đoạn tàn nhẫn đối phó
anh? Đạn không có mắt,ông ta rõ ràng muốn đưa anh vào chỗ chết,anh đáng
lý không nên đến đây!”
Vùi ở trong ngực Thanh Phong Tuấn,Diệp Vị Ương rất an tâm cũng rất
đau lòng,cô lại trở thành gánh nặng của hắn.Giờ khắc này tất cả hiểu
lầm,tất cả ngăn cách, tất cả chuyện không vui trước đó đều tan thành mây khói,trong mắt hắn và cô đều có đối phương! Đều muốn để cho đối phương
sống sót!