“Tặng người gì đó, ngươi muốn lấy lại?” Sở Khuynh Nguyệt lạnh nhạt mở miệng.
“Sẽ không, ngươi làm không sai.” Cung Dạ Tuyệt cười khẽ.
Hắn làm sao không biết những chuyện sau lưng nàng đã làm, tỷ như điều động Sát thủ minh, tỷ như cùng Như Ý Phường lén lúc ký kết hiệp nghị.
Chỉ là, hắn không muốn quấy nhiễu sinh hoạt cá nhân của nàng.
Hắn biết, dựa theo tính tình của nàng, nàng nhất định sẽ không thích người khác nhìn ngó toàn bộ cuộc sống của mình.
“Nhớ kỹ, thu xếp đồ đạc quan trọng, chậm nhất là năm ngày, chúng ta liền rời đi. Trước khi đi, có lẽ sẽ lại tiến cung một lần, lúc này, Lạc Đế nhất định sẽ gây khó dễ.”
“Được, ta biết rồi.” Sở Khuynh Nguyệt hừ lạnh một tiếng. Không ngờ, Lạc Đế kia cũng không phải hạng tốt gì.
Bất quá, nàng sớm nên nghĩ tới, nếu không như thế, hắn làm sao tứ hôn cho nàng, lại lần nữa tứ hôn nàng cho một “Phế vật” để nhục nhã bọn họ?
“Ngươi cũng đừng lo lắng, mọi chuyện có ta.” Cung Dạ Tuyệt nhẹ xoa tóc nàng, nói.
Giờ phút này, trong giọng nói của hắn, tràn đầy nhu hoà.
Đáy lòng Sở Khuynh Nguyệt run lên, chỉ khẽ ngẩng đầu lên :“Ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào khi dễ.”
Cung Dạ Tuyệt cũng chỉ nâng môi, từ chối cho ý kiến.
“Ta đi trước, nhớ chăm sóc cho bản thân thật tốt.”
“Đi đi, đi đi, ta cũng không muốn tiếp tục nhìn thấy tên ôn thần này.” Sở Khuynh Nguyệt phất phất tay.
Cung Dạ Tuyệt nhíu mày :“Ôn thần, về sau ngươi cũng sẽ theo ôn thần này ở cùng nhau cả đời.”
“Hừ~” Sở Khuynh Nguyệt quay đầu đi, cũng không nhìn về phía hắn :“Cẩm Nhi, chúng ta đi.”
“A? Dạ.” Cẩm Nhi rốt cục hoà hoãn lại tinh thần, đi theo Sở Khuynh Nguyệt vào bên trong.
Lúc đi, nhịn không được nhìn Cung Dạ Tuyệt thêm vài lần.
“Tiểu thư, cô gia đối với người thực ôn nhu.”
Bước chân Sở Khuynh Nguyệt dừng lại.
Nàng quay đầu nhìn Cẩm Nhi, ánh mắt như muốn ăn thịt người. Toàn thân Cẩm Nhi run lên :“Làm sao vậy? Tiểu thư...”
Sở Khuynh Nguyệt cười :“Không có gì, chỉ là phát hiện ngươi cùng Ám Ảnh thật đúng là xứng đôi.”
Vẻ mặt Cẩm Nhi túng quẫn :“Tiểu thư, có phải Cẩm Nhi nói gì sai?”
“Đương nhiên không có, Cẩm Nhi a, về sau ta sẽ nói giúp ngươi nhiều thêm một chút, không bằng liền đem ngươi gả cho Ám Ảnh đi.”
“Không cần, Cẩm Nhi muốn cả đời đi theo tiểu thư!!” Cầm Nhi vừa nghe Sở Khuynh Nguyệt muốn đem nàng gả cho người ta, trong lúc nhất thời gấp đến độ hai mắt đỏ lên :“Tiểu thư có phải vì đã có cô gia nên không còn cần đến Cẩm Nhi nữa?”
Môi Sở Khuynh Nguyệt run rẩy...
Nàng trước kia thật đúng là không phát hiện, thì ra Cẩm Nhi lại có tiềm chất giống Ám Ảnh đến vậy...
-----
Thời gian này, trên dưới Phong Lạc đều không thái bình.
Hộ quốc đại tướng quân Sở Dịch cùng An tể tướng, cùng nhau mất tích, liên tục hơn mười này, đều không tìm thấy bóng dáng, ai cũng không biết bọn họ rốt cục đã đi nơi nào.
Cho đến khi có người phát hiện ở phía sau núi biên thành Phong Lạc phát hiện thi thể của bọn họ, đã khiến cho Lạc Đế kinh hãi,
Đến cùng là ai? Lại có thể giết được Sở Dịch – Vũ Giai lục cấp!
Phái người đi tra xét, cũng không tra xét được gì. Giống như tất cả mọi chuyện chưa hề xảy ra, không tìm ra một chút dấu vết nào.
Lạc Đế tựa vào trên long ỷ, trên lưng chậm rãi thấm đượm một tầng mồ hôi lạnh.
Sở tướng quân là Vũ Giai lục cấp, người có thể đụng đến hắn, nhất định là thất cấp!
Cao thủ thấp đến Phong Lạc là có chuyện gì phải làm sao?
Lạc Đế không dám tiếp tục nghĩ nữa...
Chỉ là, mặc dù không thèm nghĩ nữa, nhưng liên tục mấy ngày nay, hắn vẫn lâm vào tình trạng mất ngủ...
Sáng sớm ngày hôm đó, Tây Trạch phái người đến, yêu cầu đón con tin trở về.
Lạc Đế đối với chuyện Tây Trạch mang phế vật kia về cũng không có ý tưởng gì, bàn tay to vung lên, liền đáp ứng thỉnh cầu của bọn họ.
Cung Dạ Tuyệt chào từ biệt với hắn, cũng đưa ra thỉnh cầu muốn mang Sở Khuynh Nguyệt cùng về---