Nói xong, một luồng lam quang nổi lên. Khí thế mãnh liệt, cắt qua giữa không trung.
Đám người kia mở to mắt, ý đồ thoát đi, nhưng khí thế của nàng quá mức mãnh liệt, bọn họ trốn cũng không thoát.
Lam quang bao phủ ở trên người bọn họ, trong khoảnh khắc, hoá thành dao nhỏ sắc bén, hướng về phía bọn họ bổ tới.
Đám người kia nhanh chóng mở to mắt hết cở, nhìn nữ tử hoàng y đứng cách đó không xa.
Tóc đen áo vàng, một nửa gương mặt trắng nõn, một nửa còn lại là một ấn ký màu đỏ thật lớn. Hơn nữa khí thế quanh thân của nàng quá sắc bén, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt bọn họ giống như xuất hiện một ác quỷ tu la.
Lam quang hoá thành đao nhỏ, từ trên cổ bọn họ xẹt qua. Từng trận kêu thảm thiết nổi lên, chỉ trong chớp mắt, đám người kia hét xong thì đều gục hết trên đất...
Bốn phía, rốt cục cũng khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Bên trong tiểu viện, cuối cùng chỉ còn lại tiếng nói lạnh thấu xương của Sở Khuynh Nguyệt :“Chủ tử của các ngươi cũng đã chết, các ngươi tất nhiên phải đi theo bọn họ.”
Xoay người, phủi phủi tay, tầm mắt Sở Khuynh Nguyệt đảo qua nhóm người Sát thủ minh :“Trong vòng một canh giờ, dọn sạch hiện trường, ta không muốn lần sau đi ra đây nhìn thấy dấu vết gì.”
Lời nói lạnh như băng, làm cho nhóm người Sát thủ minh cả kinh. Mọi người không dám phản kháng, đồng loạt đáp ứng.
Lúc nãy tận mắt nhìn thấy một màn giết người của Sở Khuynh Nguyệt, ai còn dám cãi lại mệnh lệnh của nàng?
Lúc trước nói sở dĩ bọn họ nghe theo điều khiển của Sở Khuynh Nguyệt, nguyên do là vi các chủ của Ám Dạ Các, nhưng hiện tại, bọn họ là thán phục từ đáy lòng...
Ngay lúc bọn họ định động thủ, liền nghe thấy Sở Khuynh Nguyệt như có điều đăm chiêu quay đầu lại :“Một lát đốt xuống cho bọn hắn tiền mã vạn lượng hoàng kim, không thôi người ta lại nói là bổn cô nương không có nhân tính...”
Không có nhân tính...
Khoé môi mọi người đều co rút.
Giết người một hơi như vậy, đây còn gọi là có nhân tính sao?
Không nhìn phản ứng của mọi người, Sở Khuynh Nguyệt đi vào. Lúc đi ngang qua Cẩm Nhi đang còn bị vây trong trạng thái sững sờ, Sở Khuynh Nguyệt vỗ vỗ vai nàng :“Đi thôi---”Cẩm Nhi rốt cục khôi phục lại tinh thần.
“Tiểu thư, sao lại thế này? Người đã đạt đến Vũ Giai lục cấp, ta vì sao không biết?”
“Đúng vậy... Phu nhân, ngày khi nào thì đến lục cấp a?” Ám Ảnh có chút buồn bực, hắn là được chủ tử phái đi bảo hộ cộng thêm giám sát nàng, vậy mà ngay cả bản thân cũng đều không biết chuyện này.
Lại lần nữa nghe được tiếng gọi kia, bước chân Sở Khuynh Nguyệt hơi bị kiềm hãm. Quay đầu, Sở Khuynh Nguyệt nhíu mày cười khẽ :“Ám Ảnh, còn không phải là bởi vì thời gian trước cùng ngươi tăng cường luyện tập mà đột phá sao, một lát nữa cùng ta luyện tiếp, không chừng sẽ còn tăng lên...”
Ám Ảnh nuốt một ngụm nước bọt, biết rõ sự tình không ổn.
“Thuộc hạ không dám, đúng rồi, chủ tử có việc tìm thuộc hạ, thuộc hạ cáo lui trước.”
Nhìn tình cảnh Ám Ảnh vội vàng trốn đi, Cẩm Nhi có chút đăm chiêu mở miệng :“Tiểu thư, Ám Ảnh hình như rất sợ người.”
Sở Khuynh Nguyệt nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
Sợ sao? Nàng hình như không có làm gì hắn đi, nhiều lắm cũng chỉ là tìm hắn đến giúp bản thân luyện tập chút thôi!
Lại nói đến Ám Ảnh, xoay người, muốn rời đi.
Buồn cười, hắn làm sao dám tiếp tục ở lại chỗ này? Mấy ngày nay, hắn thật đúng là ăn không ít khổ bởi tiểu cô nãi nãi này.
Mới đứng dậy liền muốn phi thân bay đi. Lại đụng phải một bóng dáng hắc bào.
Ám Ảnh ngẩng đầu lên, nhìn thấy người trước mắt, quá sợ hãi. Hắn cúi đầu :“Chủ... Chủ tử...”
“Ân? Ta tìm ngươi chuyện gì?” Cung Dạ Tuyệt nhíu mày, có chút trêu chọc hỏi.
Sau lưng Ám Ảnh thấm một tầng mồ hôi lạnh...
Thật đúng là năm xui tháng hạn a năm xui tháng hạn :“Ngạch... Chủ tử, thuộc hạ muốn đi báo có tình huống nơi này cho ngài biết...”