“Phải không?” Khoé môi Sở Khuynh Nguyệt lạnh lùng nâng lên, hàn quang trong mắt hiện ra.
Nàng nổi giận, thật giận!
Nam nhân không biết nặng nhẹ này!
Lí công công so với Cung Thiên Lăng rõ ràng biết nhìn sắc mặt người khác hơn nhẳn, vừa thấy tình huống này, cuống quít nói :”Ôi, Lăng Vương, lần này là Hoàng Thượng triệu hồi Khuynh Nguyệt cô nương vào cung, ngài nên…”
“Bổn vương mặc kệ là do ai triệu nàng vào cung…”
Lời vừa dứt, Lí công công liền thay đổi sắc mặt.
Không ngờ, Lăng Vương này, ngay cả một chút cũng không đem Hoàng Thượng để vào trong mắt.
Cung Thiên Lăng tiến lên một bước, nhìn Sở Khuynh Nguyệt :”Tiểu mỹ nhân…”
Nhưng mà, lời còn chưa nói hết, liền phát ra một tiếng thét chói tai như heo bị chọc tiết.
“A---“
Chỉ thấy Cung Thiên Lăng gắt gao bưng kín giữa hai chân, sắc mặt từ từ trắng bệch.
Hắn nhanh chóng ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn chằm chằm Sở Khuynh Nguyệt.
Trong lúc nhất thời, cơn tức giận trước kia do Cung Dạ Tuyệt mang đến, hợp lại với nỗi thẹn bây giờ bỗng chốc bạo phát ra ngoài.
“Được bổn vương coi trọng đã là phúc khí của ngươi rồi, ngươi đừng không biết điều! Hôm nay, bổn vương nhất định phải đem ngươi mang về!”
Lí công công kinh hãi.
Hắn vội vàng rời khỏi nơi này, phải đi bẩm báo với Hoàng Thượng.
Vốn cho rằng tất cả đều thuận lợi, ai nào biết lúc này đột nhiên lại tọt ra một Trình Giảo Kim ngoài ý muốn chứ?
Xung quanh, yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió thổi.
Bên cạnh, bọn thị vệ cung nữ xem náo nhiệt đều đồng loạt ngậm miệng, đi ra bên ngoài vài bước, không dám tới gần nơi này.
Sở Khuynh Nguyệt lạnh lùng nhìn lục quanh trong lòng bàn tay của Cung Thiên Lăng, mày nhíu lại :”A, ta luôn thắc mắc vì sao Lăng Vương ngươi lại kiêu ngạo như vậy, thì ra là đã đến Vũ Giai tứ cấp a---“
Đáy mắt Cung Thiên Lăng hiện lên vài tia đắc ý.
Vũ Giai tứ cấp, mặc dù không phải là cao thủ gì, nhưng ở tuổi này như hắn, cũng đã rất khó có được rồi.
“Bổn vương cho ngươi thêm một cơ hội nữa, một là xin lỗi bổn vương rồi sau đó theo bổn vương trở về, hai là…”
“Thúi lắm---“ Tiếng nói thanh lãnh, đánh gãy lời nói của Cung Thiên Lăng.
Trên mặt Cung Thiên Lăng lúc trắng lúc đỏ, cho đến cuối cùng, âm ngoan nhìn chằm chằm Sở Khuynh Nguyệt.
Ánh sáng màu lục trong lòng bàn tay hắn càng thêm chói mắt, ánh sáng này càng chói mắt, càng biểu hiện hắn đang rất phẫn nộ.
Đột nhiên, hắn phi người lên, hướng về phía Sở Khuynh Nguyệt bay đến.
Trong khoảnh khắc đó, quanh thân Sở Khuynh Nguyệt, tản ra một trận khí thế lăng liệt.
Ngay khi Cung Thiên Lăng muốn tới gần nàng, nàng mạnh mẽ giương tay lên, ống tay áo lục sắc tung bay. Lục quang cùng y phục của nàng dung hoà vào nhau, chỉ một cái chớp mắt, liền biến mất không thấy đâu.
Không nghĩ tới sẽ phát sinh tình huống như vậy, Cung Thiên Lăng kinh hãi.
Cũng ngay vào khoảnh khắc kia, Sở Khuynh Nguyệt bay bổng lên.
Một chân, thẳng tắp đá lên ngực Cung Thiên Lăng.
Một tiếng nổ lớn vang lên, thân thể Cung Thiên Lăng, ngã xuống cách đó không xa.
Thình lình xảy ra biến cố, Cung Thiên Lăng hoàn toàn không thể khống chế được.
Hắn té trên đất, tóc tai tán loạn.
Cung Thiên Lăng chịu đựng đau đớn, đứng lên.
Y phục màu trắng, trên ngực, in một dấu chân thật rõ, nhắc nhở nỗi sỉ nhục hiện tại của hắn.
Hai tay, gắt gao siết chặt.
Đột nhiên, Cung Thiên Lăng cười lạnh một tiếng.
Đôi mắt âm lãnh đão qua thị vệ bên cạnh :”Người đâu, đem ả yêu nữ đang làm loạn này bắt đến hình thất cho ta!”
Cả đám thị vệ run rẩy, không dám đi lên phía trước.
Không còn cách nào, khí thế vị cô nương này thật sự là rất lớn.
Tuy rằng mới vừa rồi nàng cũng không để lộ hết thực lực của bản thân, nhưng môi người nhìn thấy đều rất rõ ràng. Cô nươg này, chẳng phải là người hiền lành gì!