Edit: susublue
Ánh mặt trời chiếu xuống chân núi Liễu Phong đầy vẻ tiêu điều xơ xác, mọi người mang theo sát ý cất bước tiến lên, dần dần thu hẹp vòng vây lại, nhìn đám đồng minh ngày xưa, bàn tay nắm chuôi kiếm của Ngân Tuyết căng thẳng, khí lạnh tràng khắp toàn thân.
Chỉ bạc như tuyết bay nhẹ trong gió, nàng bước nhanh về phía trước, ngân kiếm lạnh lẽo đâm vào một người trong số đó...
Vào lúc này có một nữ tử đứng trong gió trên một con đường nhõ cách chân núi Liễu Phong không xa, mở mắt nhìn về phía ngọn núi: "Sắp tới Lưu Phong Tông rồi, sư phụ, những người năm đó hại người hôm nay đều sẽ nhận trừng phạt!"
Nói xong bạch y giống như cùng như sao băng, nhanh chóng vọt lên không trung, rồi biến mất trong tích tắc...
"Đáng chết!"
Lạc Ưng lui về phía sau hai bước, dựa lưng vào hai người còn lại, cắn răng nói: "Thăng Lăng, Ngân Tuyết, sau khi ta tự bạo thì các ngươi tranh thủ thời gian vào Lưu Phong Tông cứu hết đệ tử ra."
"Cái gì?"
Hai người đều kinh sợ nhìn nhau, rồi Ngân Tuyết mở miệng: "Sao có thể được? Sao chúng ta có thể để một mình ngươi hy sinh? Chuyện như vậy Ngân Tuyết ta làm không được."
"Đừng nói nhảm!" Lạc Ưng quát lạnh một tiếng, mặt đầy vẻ kiên nghị, "Nếu không chúng ta sẽ chết hết ở chỗ này, nếu chỉ một mình ta chết thì các ngươi có thể chạy trốn, nếu như chúng ta cùng chết thì làm gì còn mặt mũi xuống Hoàng Tuyền gặp Phong Thần đại nhân nữa? Cho nên các ngươi nhất định phải cứu đám đệ tử bị nhốt ra, nghe rõ chưa?"
Thân thể mềm mại run mạnh lên, Ngân Tuyết nhìn gương mặt kiên định của Lạc Ưng, trong mắt đầy vẻ đau khổ.
"Ngân Tuyết!" Bàn tay già nua đặt lên vài Ngân Tuyết, Thăng Lăng lắc đầu, "Lần này chúng ta nghe hắn đi."
"Nhưng mà..."
Ngân Tuyết hơi quay đầu, lúc nhìn thấy sắc mặt đau khổ của Thăng Lăng thì đáy lòng cũng run lên.
Đúng, bọn họ phải lấy đại cục làm trọng, không thể băn khoăn vì tình cảm cá nhân, nếu không cứu những người đó ra thì dù xuống chín tầng địa ngục hay là Hoàng Tuyền cũng đều thấy thẹn với Phong Thần đại nhân...
"Ta hiểu rồi, Lạc Ưng, chúng ta quyết sẽ không để ngươi chết một mình, sau khi cứu người ra thì ta và Thăng Lăng đều sẽ đi tìm Phong Thần đại nhân, cho dù là đến Hoàng Tuyền chúng ta cũng phải tiếp tục trung thành với Phong Thần đại nhân."
Lạc Ưng nhếch khóe miệng lên, trên mặt thoáng có chút vui mừng...
"Nhanh, tránh ra mau, hắn muốn tự bạo!"
Nhìn thấy thân thể Lạc Ưng phồng lên thì mọi người đều biến sắc, đồng loạt lui về phía sau.
Cũng trong chớp mắt này, Ngân Tuyết và Thăng Lăng đều hóa thành hai luồng sáng vọt thẳng lên ngọn núi cao vút, lúc mọi người hoàn thần thì hai người đã đến giữa sườn núi.
Thấy hai người rời đi, Duẫn Lạc Kỳ cười lạnh một tiếng nhưng vẫn không ngăn cản, bởi vì trên đó tự nhiên sẽ có người ngăn cản bọn họ.
Ngân Tuyết và Thăng Lăng cùng dừng lại, quay đầu nhìn Lạc Ưng lần cuối cùng, trong mắt bất giác ngân ngấn nước, diễn*daffn≉llequydoon lúc bọn hắn quyết định tiếp tục đi tiếp thì đột nhiên phát hiện thân thể đang phồng lên của Lạc Ưng đột ngột xẹp xuống.
Khôi phục lại như bình thường.
Hai người đều trừng lớn mắt, Lạc Ưng tự bạo thất bại, điều này sao có khả năng? Nhưng bọn họ lại bất giác thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Quá tốt rồi, Lạc Ưng sẽ không chết...
Cùng lúc đó mọi người của Lưu Phong Tông cũng ngây người, chợt cảm nhận được một luồng khí trên bầu trời thì đều đồng loạt ngửa đầu nhìn lên, lập tức liền nhìn thấy một bóng người mặc bạch y trắng như tuyết.
Bạch y như tuyết, nữ tử tuyệt sắc khuynh thành, mọi người liền lập tức bị thu hút ánh nhìn.
"Ngươi là ai?" Duẫn Lạc Kỳ hơi nhíu mi, ngay cả khi dung mạo tuyệt mỹ của nữ tử này khiến hắn rung động nhưng không biết vì sao nàng lại mang đến cho hắn cảm giác nguy hiểm.
Chẳng lẽ vừa rồi là nàng ngăn cản Lạc Ưng tự bạo? Xem ra nữ tử này cũng không hẳn là kẻ địch...
Nghĩ