Thiên Tài Cuồng Phi

Chương 198: Chương 198: Hạnh Lâm gặp xui






Edit: susublue

"Ầm!"

Tiếng cười còn chưa dứt thì đã phải đón nhận một chưởng phong, bất ngờ không kịp đề phòng, Hạnh Lâm lại hung hăng văng ra xa, đột nhiên va vào một cây đại thụ xanh biếc.

Lá cây ào ào rơi xuống, phủ kín thân thể hắn.

Hạnh Lâm ôm bộ ngực đau đớn, lau vết máu ở khóe miệng, nhảy dựng lên từ trong đám lá rụng, hai tròng mắt tàn ác trừng Dạ Nhược Ly: "Tiện nhân, ngươi muốn chết sao?"

Dạ Nhược Ly giơ trường kiếm trong tay lên, nhẹ nhàng cất bước đi từ từ về phía Hạnh Lâm, khuôn mặt lạnh lùng đầy sát ý.

"Ngươi... Ngươi..."

Cảm nhận được sát ý trên người Dạ Nhược Ly, trong mắt Hạnh Lâm thoáng có chút khủng hoảng.

"Muốn chết ư? Còn chưa trả lại những đau đớn vừa rồi Tịch Dương chịu cho ngươi, sao có thể để ngươi chết dễ dàng như vậy được?" Bước chân dừng lại, Dạ Nhược Ly nhẹ nhàng mở mắt, đôi mắt đen nhánh âm thầm nổi sát ý.

"Nhược Ly tỷ tỷ..."

Mạc Tịch Dương nhướng nhẹ lông mi, đôi mắt đen nhánh trong suốt.

Không biết vì sao lúc thấy Dạ Nhược Ly như thế thì tâm trạng hắn đều dao động...

"Khụ khụ, nơi này thật náo nhiệt."

Vào lúc này, ở bên ngoài đám người đang vây xem đột nhiên vang lên một giọng nói già nua.

Mọi người đều tản ra hai bên, chừa một lối đi lớn, sau khi nhìn thấy bốn người đang đi tới thì trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.

"Là Minh Chủ Liên Minh luyện đan, Lỗ Lạc trưởng lão, Khâu Lân trưởng lão, còn có Chu Nam trưởng lão nữa."

"Ha ha, lần này có kịch hay để xem rồi."

"Các ngươi đoán xem nữ tử này làm người của Liên Minh luyện đan bị thương thì sẽ có kết cục gì?"

"Điều này còn phải nói sao, tất nhiên là phải chết không thể nghi ngờ rồi, đáng tiếc cho một nữ tử tuyệt mỹ động lòng người như vậy."

"Vừa rồi nàng còn nói cái gì mà Phó Minh Chủ của Liên Minh luyện đan nữa, đúng là chuyện buồn cười, Liên Minh luyện đan có Phó Minh Chủ từ khi nào vậy? Chuyện này mà cũng dám nói bậy, có phải nàng thấy mình sống quá lâu rồi không?"

"Sư phụ, Minh Chủ?"

Nhìn thấy người đang đi tới, Hạnh Lâm vui mừng, hung tợn trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly.

Bây giờ Minh Chủ tự mình tới đây, nữ tử này xong đời rồi.

Chu Nam đột nhiên chấn động, đang muốn ngăn cản Hạnh Lâm thì hắn đã nói hết mọi chuyện ra rồi.

"Minh Chủ, ngươi phải làm chủ cho ta, vừa rồi nữ nhân này không chỉ muốn giết ta mà còn nói mình làm theo lệnh của Phó Minh Chủ Liên Minh luyện đan nữa, quả thực là ăn nói bậy bạ, nếu không giết nàng ta thì sao Minh Chủ có thể phục chúng? Người khác sẽ nhìn Liên Minh luyện đan chúng ta ra sao? Ở khắp Trung Châu này Liên Minh luyện đan có thực lực cường hãn nhất, nếu để cho người khác trèo lên đầu lên cổ thì chắc chắn sẽ để người khác cười nhạo."

Hạnh Lâm nói xong còn không quên đắc ý liếc mắt nhìn Dạ Nhược Ly, giống như đã dự liệu được cảnh tượng thê thảm của nàng rồi vậy...

"Cái gì, Phó Minh Chủ?"

Tống Liệt ngẩn người ra, ngạc nhiên trừng lớn hai mắt, sau đó liền nhìn Dạ Nhược Ly.

Nhìn thấy sắc mặt của Tống Liệt như vậy, nụ cười đắc ý trên môi Hạnh Lâm lại càng đậm hơn. Mà mọi người cũng bất đắc dĩ lắc đầu, dienxdafn*lêquysdoon nàng giả mạo ai không giả mạo, trời xui đất khiến lại đi giả mạo một Phó Minh Chủ không hề tồn tại.

"Không được, như vậy sao được!"

Tống Liệt vội vàng tiến lên, ôm chặt hai chân của Dạ Nhược Ly, cười gượng nói: "Tiểu nha đầu, cái chức Phó Minh Chủ này ngươi không cần làm vì nó không thích hợp, ngươi vẫn nên nhận chức Minh Chủ thì sẽ tốt hơn."

Dưới sự dẫn dắt của nàng, Liên Minh luyện đan nhất định sẽ càng cường hãn hơn.

"Nếu như không phải sợ phiền phức thì ta cũng không muốn làm cái chức Phó Minh Chủ này, đây đã là giới hạn của ta, ngươi tự xem mà xử lý đi."

Dù sao bây giờ Liên Minh luyện đan cũng là thế lực cường đại nhất Trung Châu, nàng lại không chắc tâm tư của lão hồ ly này là gì, tùy tiện giết người của Liên Minh luyện đan, khó có thể đảm bảo lão hồ ly này sẽ không giậm chân tức giận.

Nhưng nếu trao đổi thì với tính tình giả dối của lão hồ ly này sẽ không đồng ý.

Nhưng dù cho không thể tạo quan hệ với lão hồ ly này thì nàng cũng sẽ không buông tha cho Hạnh Lâm, người nào làm bằng hữu nàng bị thương thì phải đổi bằng mạng mình, cùng lắm là bị Liên Minh luyện đan đuổi giết thôi.

Nhưng mà có một cách vô cùng đơn giản để giải quyết, vậy tại sao không dùng? Chỉ có kẻ ngu mới bỏ qua cơ hội lợi dụng tốt như vậy.

"Tiểu nha đầu..." Tống Liệt ai oán nhìn Dạ Nhược Ly, "Ngươi thật sự không đồng ý sao?"

"Không đồng ý."

"Chao ôi!" Tống Liệt nặng giọng than thở, ánh mắt càng ai oán, "Phó Minh Chủ thì Phó Minh Chủ, cũng vẫn tốt hơn không làm cái gì."

Thật may cuối cùng nha đầu này cũng là người của Liên Minh luyện đan.

Nghĩ đến đây khóe miệng Tống Liệt không khỏi nhếch lên, cười cực kỳ thô tục.

Giàu to rồi, lần này Liên Minh luyện đan bọn họ phát tài rồi, đây chính là luyện đan sư Siêu Thần Phẩm đó, từ xưa đến nay Phong Vực chỉ có một mình Hỏa Thần là từng đạt tới trình độ Siêu Thần Phẩm thôi, nhưng bây giờ Liên Minh luyện đan cũng có một luyện đan sư Siêu Thần Phẩm rồi.

Đột nhiên ánh mắt Tống Liệt nhìn thầy trò Chu Nam không còn hận thù nữa, nếu không phải bọn họ gây ra tai hoạ này thì sao tiểu nha đầu này có thể đồng ý gia nhập Liên Minh luyện đan?

"Nhưng ta nói trước, cái chứ Phó Minh Chủ này của ta chỉ là hữu danh vô thực."

Dù sao nàng cũng là đệ tử của Phong Thần, sau khi lấy lại Lưu Phong Tông thì sẽ thuộc về thế lực này, tình nguyện trở thành Phó Minh Chủ hữu danh vô thực của Liên Minh luyện đan đã là giới hạn của nàng rồi.

Tống Liệt mỉm cười gật đầu, hữu danh vô thực thì hữu danh vô thực, cũng vẫn tốt hơn là không làm gì cả.

Hai người trò chuyện không coi ai ra gì, khiến những người tập trung xung quanh đều trừng mắt líu lưỡi, kinh ngạc hoàn toàn không nói nên lời, hiển nhiên họ đã bị những lời này hù sợ.

Cái chức Minh Chủ của Liên Minh luyện đan chính là vị trí mà mọi người ở Phong Vực đều muốn có,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.