Thiên Tài Cuồng Phi

Chương 206: Chương 206: Người quen






Edit: susublue

Mọi người đều trừng lớn hai tròng mắt, trợn mắt há mồm nhìn nữ nhân đang chậm rãi cởi quần áo, nước miếng cũng chảy liên tục nhưng Vân Tiệp lại không biết gì, trong đôi mắt đẹp ẩn chứa đầy tình cảm.

"Chao ôi!"

Vân Trần than thở thật mạnh, muốn ra tay đánh nữ nhân này ngất xỉu, nhưng còn chưa kịp ra tay thì một bóng đen đã che ở trước người ông ta, cản đường hắn lại.

"Vân gia chủ, vở kịch hay vừa mới bắt đầu, ngươi gấp gáp như vậy làm cái gì."

Vân Trần biến sắc, hai tay Vân Trần để ở hai bên đùi nắm chặt lại, sắc mặt xanh mét nói: "Hàn Phong môn chủ, các ngươi không thấy làm như vậy thật sự rất quá đáng sao?"

"Ha ha? Chúng ta có làm gì sao?" Hàn Phong quay đầu nhìn đám người Hoả Diễm môn, nghi ngờ không hiểu, chớp mắt hỏi: "Các ngươi có làm ra chuyện gì không?"

"Tam môn chủ, chúng ta không làm gì cả."

Hàn Phong thu ánh mắt lại, nhún vai: "Ngươi có nghe thấy chưa? Chúng ta không làm gì cả, là nữ nhân điên kia muốn dụ dỗ nam nhân, có liên quan gì đến chúng ta?"

"Ngươi..." Vân Trần chỉ tay vào mặt Hàn Phong, tức giận gào lên, "Nếu như không phải các ngươi đày đọa Thiên nhi trước mặt Tiệp nhi thì sao nàng có thể phát điên được? Ngươi không thấy ngươi làm như vậy là quá tàn nhẫn sao?"

Mắ Hàn Phong lạnh thấu xương, khóe môi nở nụ cười lạnh: "Vậy ngươi đã quên mất năm đó nữ nhi ngươi đối xử với mẫu thân của Sa Sa thế nào rồi sao? Chẳng những bắt nàng nhận hết nhục nhã mà chết, còn ngũ mã phân thây nữa! Sao ngươi không nói nàng ta tàn nhẫn? Mấy ngày nay vật Hỏa Lăng Vân đã nhục nhã Sa Sa thế nào, muốn mưu hại nàng thế nào? Ta không cho rằng ta giết sai người, đây đều do bọn chúng đáng chết!"

Lại dám thừa dịp hắn không ở đây ức hiếp tiểu Sa Sa, để nữ nhân này điên quả thực đã quá có lợi cho nàng ta rồi.

"Hàn Phong nói không sai."

Một giọng nói lạnh nhạt vang lên, Hàn Phong quay đầu lại liền thấy Dạ Nhược Ly đi về phía hắn.

Gió nhẹ thổi qua, góc áo đong đưa trong gió, Dạ Nhược Ly dừng bước lại, đôi mắt đen nhánh đầy rét lạnh: "Vân gia làm sai, trừ việc bị diệt môn ra sẽ không còn kết cục nào khác, đây cũng là cái giá mà các ngươi phải trả!"

Vân Trần nắm chặt tay, thân thể già nua nhịn không được run lên.

Lúc này ông ta cảm nhận được một sự hối hận chưa từng có, nếu lúc trước ông ta chọn ngăn cản Vân Tiệp chứ không phải cùng nàng đứng cười nhìn nữ nhân kia bị vũ nhục đến chết thảm thì có phải bây giờ Vân gia sẽ không phải đối mặt với thế lực của Hoả Diễm môn không?

Ai ngờ nhi nữ của nàng ta tốt số không chết mà còn quay trở về đại lục Thần Chi, còn thành lập Hoả Diễm môn, nếu như năm đó ông ta không giữ lại hai đứa con hoang này thì có phải kết cục sẽ khác hay không?

Đều do lão già lỗ mãng Hoả Lạc này, nếu năm đó không phải ông ta ngăn cản thì hai đứa con hoang này sẽ không thể sống tới bây giờ!

Cùng lúc đó Vân Tiệp đã cởi hết xiêm y không thừa lại cái gì, đám nam nhân chung quanh chảy nước miếng nhìn nàng không chút nào kiêng dè, nhưng nàng ta vẫn chỉ nhìn chằm chằm Hoả Lạc Phong.

"Lạc Phong, ngươi nhìn xem có phải thân hình ta rất tuyệt hay không? Vậy vì sao ngươi không chịu liếc mắ nhìn ta lấy một lần?"

Vân Tiệp cắn môi, mặt đầy uất ức nói.

Dạ Nhược Ly lắc đầu, chậm rãi đi đến trước mặt Vân Tiệp vung tay lên sau đó hai viên đan dược đồng thời bay vào trong miệng nàng. Sau khi đan dược bay vào miệng thì thân thể Vân Tiệp run mạnh lên, diễn;dàn~leequysdoon sắc mặt dần khôi phục lại bình thường.

"A!"

Một tiếng thét chói tai vang vọng khắp trời đất, khiến đàn chim nhỏ đang tạm hạ cánh nghỉ ngơi trên ngọn cây bị kinh sợ nên vỗ cánh bay mất.

Vân Tiệp thấy người mình không có một mảnh vải che thân thì sắc mặt lập tức trắng bệch, thân thể mềm mại run lên thật mạnh, hận không thể lập tức ngất đi để tránh chịu nỗi sỉ nhục này.

Nàng làm sao vậy? Sao lại có hành vi này? Chẳng lẽ...

"Tiện nhân, ta biết, ta biết nhất định là ngươi, là ngươi dùng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.