Phó Thư Bảo suy nghĩ một chút mới trầm ngâm nói:
- Hoàng đế
giả Tú Lực bên ngoài kia phong ấn hoàng đế Tú Lực ở chỗ này, nhất định
có nguyên nhân vô cùng quan trọng. Một trong số đó chắc là không muốn để hoàng đế Tú Lực thật chết đi. Hiện giờ ta thấy, ta phá giải tổ hợp Lực
Luyện Khí không chỉ đơn giản là phá hủy phong ấn, từ một góc độ nào đó
mà xét thì cũng chính là phá đi thứ duy nhất có thể duy trì tính mạng
của hoàng đế Tú Lực. Năng lượng của tổ hợp Lực Luyện Khí kia là linh
năng, như thế chúng ta có thể thử dùng năng lượng truyền vào khiến hắn
tỉnh lại xem sao.
- Nếu như thế thì để ta cho hắn hai linh quả của Thiên Diệp Phù Bình xem.
Độc Âm Nhi nói xong liền làm luôn, lấy ra hai viên linh quả, mở miệng hoàng đế Tú Lực ra, bỏ vào trong miệng.
- Tốt lắm. Để ta thử một chút.
Phó Thư Bảo đã chuẩn bị tốt.
Độc Âm Nhi lắc đầu.
- Ngươi làm ư? Ngươi khẳng định chỉ cần thử một chút sẽ tiễn hắn về
trời ngay. Ngươi có biết dùng linh năng bảo vệ tâm mạch của hắn không?
Ngươi có biết dùng linh năng đánh thức hắn không? Không có kinh nghiệm
rồi. Để ta làm thôi, ngươi ở bên cạnh nhìn là được.
Phó Thư
Bảo bị Độc Âm Nhi nói cho cứng họng. Đúng là nếu nói về luyện chế Lực
Luyện Khí và tu luyện lực lượng thì hắn mạnh hơn Độc Âm Nhi rất nhiều.
Nhưng nói tới cứu người thì hắn tuyệt đối không thể nào bằng Độc Âm Nhi
được.
Người ta là bệnh lâu thành lương y. Độc Âm Nhi là độc
lâu thành lương y. Năng lực của nàng tại phương diện này cũng xuất sắc
như bản lĩnh chế độc giết người của nàng chứ không còn nghi ngờ gì nữa.
Hai viên linh quả xuống bụng liền phát huy tác dụng rất nhanh. Sắc mặt
hoàng đế Tú Lực hiện lên một tia huyết sắc, không còn nhợt nhạt dọa
người như trước nữa.
Hít sâu một hơi, Độc Âm Nhi liền đặt một bàn tay lên ngực hoàng đế Tú Lực...
Nói ra kỹ càng thì ngoài việc cho hai linh quả truyền linh năng, Độc Âm Nhi còn cho hoàng đế Tú Lực ăn hai loại độc dược đặc tính tương khắc.
Lấy độc khắc đốc, sau khi trừ đi độc tính, hai loại độc dược đó sẽ biến
thành thuốc bổ cực tốt. Ba đường cùng tấn công, không bao lâu sau, hoàng đế Tú Lực đã rên rỉ một tiếng, không ngờ tỉnh lại rồi.
Mở hai mắt ảm đảm thần quang ra, Tú Lực liền thấy Độc Âm Nhi và Phó Thư Bảo, sửng sốt nửa buổi mới cất tiếng hỏi:
- Các ngươi... Là ai?
Độc Âm Nhi đang muốn nói chuyện thì Phó Thư Bảo đã đi đến phía sau nàng.
- Chúng ta là người cứu ông. Ta là tiểu thần y Ma Nhân, nàng là đệ tử của ta, Liễu Âm Nhi.
Dừng lại một chút, hắn lại nói:
- Ông lão, ông là ai?
- Ta? Ta là hoàng đế Tú Lực của Tú Quốc!
Mặc dù hữu khí vô lực, yếu ớt tới cực điểm nhưng hoàng đế Tú Quốc vẫn biểu lộ ra một loại uy nghiêm.
Phó Thư Bảo biết rõ mà còn cố hỏi, khẽ kéo áo Độc Âm Nhi quỳ xuống lạy.
- Tiểu dân tham kiến hoàng đế bệ hạ. Chúc hoàng đế bệ hạ phúc lớn như trời, thọ cao ngang núi.
Độc Âm Nhi không biết Phó Thư Bảo bán thuốc gì trong hồ lô nhưng cũng
quỳ xuống lạy theo. Nghe Phó Thư Bảo nịnh nọt một hồi, nàng phải nhịn
lắm mới không bật cười.
Hoàng đế Tú Lực trong quan tài đá thở dài một tiếng, bật cười nói:
- Phúc lớn như trời, thọ cao ngang núi sao? Ha ha, đây là nịnh nọt trẫm ư? Trẫm có thể tỉnh lại đã là được trời ban phúc rồi, làm gì có dũng
khí mà cầu phúc thọ xa xôi nữa chứ?
Phó Thư Bảo đứng lên nói.
- Hoàng đế bệ hạ, mặc dù hiện giờ ngài đã tỉnh nhưng bên ngoài Hoàng
Kim Điện vẫn còn một hoàng đế giả. Nếu hắn phát hiện ra ngài tỉnh lại
thì hắn khẳng định sẽ giết chúng ta.
- Hắn không phải là người, hắn là... Khụ khụ khu...
- Hắn là cái gì? Xà Nhân sao?
Tới nội dung quan trọng, Phó Thư Bảo cũng có chút gấp gáp.
Thở hổn hển mấy hơi, hoàng đế Tú Lực mới nói.
- Hắn vốn là một con Biến Hình Thú, không phải là xà nhân gì cả.
- Biến Hình Thú sao?
Phó Thư Bảo và Độc Âm Nhi lập tức sững sờ tại chỗ. Hai người lần đầu tiên mới nghe thấy xưng hô này.
- Biến Hình Thú vốn là một loại thú rất hiếm có từ thời đại khởi
nguyên, cũng là một loại linh thú. Loại Biến Hình Thú này có thực lực
rất đáng sợ, nếu đạt tới cấp linh vương thì nó không chỉ có thể biến hóa thành dáng vẻ của bất cứ động vật nào mà còn có thể biến thành người.
Ngừng lại một chút, Tú Lực hoàng đế mới từ từ nói:
- Các ngươi nhất định đã phá giải được tổ hợp Lực Luyện Khí trong lương đình mới vào được đây đúng không? Tổ hợp Lực Luyện Khí này vốn là để
phong ấn còn Biến Hình Thú kia, nhưng bởi trẫm tuổi già sắp chết, tham
luyến tái sinh nên muốn lấy máu nó đổi lên người trẫm, không ngờ là sau
khi giải trừ phong ấn, liền bị nó phản, bản thân bị đánh trọng thương,
ngược lại còn bị nó phong ấn ở chỗ này.
Phó Thư Bảo vẫn có chỗ khó hiểu:
- Thứ cho tiểu dân bất kính, nếu như tình huống như vậy thì tại sao con Biến Hình Thú kia lại không giết ngài chứ?
Tú Lực hoàng đế yếu ớt nói:
- Biến Hình Thú muốn biến hình cũng phải có điều kiện. Nếu muốn biến
thành thú loại đồng thể tích thì nó phải cắn nuốt cốt tủy của loại thú
kia, sau đó mới có thể biến thành dáng vẻ của loài đó. Tuy vậy cũng chỉ
duy trì được thời gian một năm. Nhưng nếu muốn biến thành nhân loại, vậy thì tương đối phức tạp. Tựa như dáng vẻ của trẫm bây giờ, nó phải dùng
Linh Huyết Trì khiến trẫm không chết không sống, sau đó mỗi tháng tới
lấy máu mới của trẫm, cắn nuốt để duy trì dáng vẻ của trẫm. Một khi trẫm chết đi thì một tháng sau e rằng nó không thể ẩn trốn được nữa rồi.
Phó Thư Bảo vội la lên.
- Nếu thế thì hiện giờ chúng ta đưa bệ hạ ra ngoài, vạch trần nó trước, sau đó dù nó có là Biến Hình Thú cấp linh vương nhưng tả hữu tổng quản
Hoàng Kim Vệ của bệ hạ vẫn có thể nhẹ nhàng giết được nó.
Hoàng đế Tú Lực cười khổ nói:
- Vô dụng thôi. Các ngươi phá giải tổ hợp Lực Luyện Khí kia không chỉ
phá một phong ấn mà tác dụng của nó còn là cung cấp năng lượng cho Linh
Huyết Trì phía dưới quan tài đá. Các ngươi phá giải xong, Linh Huyết Trì cũng mất đi năng lượng duy trì. Ta ở trong quan tài đá này miễn cưỡng
có thể duy trì được tính mạng một ngày, một khi rời khỏi đây thì sẽ chết ngay lập tức. Mà gặp ánh mặt trời, cơ thể ta sẽ nhanh chóng mục nát,
diện mục biến mất. Đừng nói tới chuyện vạch trần con Biến Hình Thú kia,
sợ rằng lập tức sẽ bị tả hữu tổng quản Hoàng Kim Vệ tru sát ngay!
Phó Thư Bảo cười khổ nói:
- Chúng ta phí công một hồi không phải là vô ích sao? Chẳng có chút hỗ trợ nào đối với hiểm cảnh của chúng ta cả.
Độc Âm Nhi lúc này cũng buồn bã nói.
- Bảo ca, hiện giờ sinh mệnh lực của hắn vô cùng yếu ớt, không cách nào đi vạch trần con Biến Hình Thú kia được.
Hoàng đế Tú Lực nói:
- Trẫm chắc chắn phải chết rồi nhưng không thể để con súc sinh kia họa
hại giang sơn Tú Quốc được. Trẫm có một biện pháp giúp các ngươi thoát
hiểm nhưng các ngươi phải đáp ứng một yêu cầu của trẫm.
- Yêu cầu gì?
Phó Thư Bảo thầm nghĩ:
- Đừng nói là một yêu cầu, dù là cả vạn cái cũng đồng ý với ngươi. Quan trọng là ta thực hiện hay không lại là chuyện khác.
- Thật ra yêu cầu này rất đơn giản. Các ngươi gọi ba vương tử của trẫm
đến đây. Trẫm muốn gặp bọn họ để phân phó chuyện sau này. Nhưng chuyện
này phải làm trước giơ này ngày mai. Các ngươi có thể làm được không?
Hoàng đế Tú Lực dùng ánh mắt vô cùng chờ mong nhìn Phó Thư Bảo. Hiện
giờ hắn cũng chỉ còn trông cậy được vào thiếu niên này mà thôi.