- Trả giá lớn thật. Đây là một viên Linh Thú Lực Đan cấp Thánh Linh.
Mặc dù đã sớm nghĩ tới Linh Thú Lực Đan của tổ hợp năm Lực Luyện Khí này
không đơn giản nhưng đào ra một viên Linh Thú Lực Đan cấp Thánh Linh vẫn khiến Phó Thư Bảo kinh ngạc.
- Ta cảm thấy dao động mộc Nguyên Tố rất mạnh, thế thì chắc đây là một viên Linh Thú Lực Đan thuộc tính mộc rồi nhỉ?
Độc Âm Nhi tiểu thư vốn trời sinh yêu thích các thứ thuộc tính mộc, hiển
nhiên là cảm nhận rõ ràng. Ánh mắt nàng hơi tham lam nhìn vào viên Linh
Thú Lực Đan cấp Thánh Linh màu đen nằm trong tay Phó Thư Bảo.
- Ha ha, ngươi tiểu tiện có công, thứ này cho ngươi đó.
Phó Thư Bảo hào phóng ném cho Độc Âm Nhi.
Độc Âm Nhi cười khúc khích, vốn còn định truy cứu chuyện Phó Thư Bảo bắt
nàng tiểu là thật hay giả nhưng đến lúc này ý nghĩ đó đã hoàn toàn biến
mất rồi.
Chuyện chính là như vậy. Nếu như để Phó Thư Bảo có thể
có cơ hội để Độc Âm Nhi tiểu một lần nữa thì hắn sẽ nghĩ hết tất cả mọi
biện pháp để lấy được một viên Linh Thú Lực Đan giống như thế tặng cho
nàng.
Mà nếu như cho Độc Âm Nhi một viên Linh Thú Lực Đan như thế, nàng cũng không keo kiệt mà cởi khố tiểu trước mặt Phó Thư Bảo.
Đưa Linh Thú Lực Đan cho Độc Âm Nhi rồi, Phó Thư Bảo liền đứng dậy, hai bàn tay nhấc bàn đá chủ thể lên. Bụp một tiếng trầm trầm, bàn đã phải nặng
tới cả ngàn cân dưới một lần phát lực của hắn đã bị đẩy ra.
Phía
dưới bàn đá chủ thể không ngờ lại là một động sâu đen kịt. Một chiếc
thang thép rỉ sét loang lỗ buông xuống thẳng tắp. Đứng ở cửa động, một
mùi mốc meo bốc lên ập vào mũi khiến Phó Thư Bảo thoáng nhíu mày.
Thật ra cũng không phải chỉ nhìn thấy một cái động, đứng ở cửa động nhìn
xuống, có thể lờ mờ trông thấy một luồng huỳnh quang màu lục phát ra từ
phía dưới, tựa như trên mặt đất dưới đó có một tầng sương mù màu lục
vậy.
Thông đạo từ bàn đá chủ thể cũng không bị Ngũ Sắc Nguyên Tố
Hỏa thiêu đốt hoàn toàn, ở trên vách động vẫn có thể thấy nó kéo thẳng
tắp xuống. Chẳng qua khi cắt đường truyền năng lượng của nó, thông đạo
cũng đã mất đi tác dụng rồi.
Từ góc độ khác mà nói, phá giải tổ
hợp Lực Luyện Khí năm kiện trong lương đình chẳng khác nào phá giải một
phong ấn, giải cấm cố cho thứ ở phía dưới kia. Chẳng qua cuối cùng đó là thứ gì thì Phó Thư Bảo cũng không cách nào đoán trước được. Đứng ở cửa
động suy nghĩ một chút, hắn mới nói tiếp:
- Âm Nhi, ngươi chờ ta ở đây, ta xuống dưới dò xét một chút.
Độc Âm Nhi liền nói:
- Sống cùng sống, chết cùng chết. Lại nói, đứng bên ngoài cũng chưa chắc
an toàn hơn so với xuống đó đâu. Hơn nữa khí thể màu lục phía dưới có
thể có độc. Nếu nói về độc và giải độc thì ngươi không bằng ta, ta phải
đi trước.
Nói thế cũng đúng. Trong Ngự Hoa Viên không chỉ có tả
hữu tổng quản Hoàng Kim Vệ mà còn có một Xà Nhân Tộc Kim Dịch, cùng với
số lượng Hoàng Kim Vệ không rõ mai phục bốn phía, đứng ở bên ngoài cũng
không an toàn hơn chút nào. Phó Thư Bảo cũng không kiên quyết nữa, gật
gật đầu, ôn tồn nói:
- Vậy thì ngươi cẩn thận một chút nhé.
Đi đến cửa động, Độc Âm Nhi bước lên chiếc thang đầy rỉ sét mà từ từ đi xuống.
Thang thép không biết dài bao nhiêu, đi xuống tầm hai ba mươi thước, một tầng sương mù màu lục cản đường đi. Độc Âm Nhi dừng lại trước tầng sương mù
này một lúc lâu mới nói.
- Sương mù này nhìn thì dọa người nhưng không có độc. Ngược lại ta còn cảm thấy nó có linh năng cường đại.
Phó Thư Bảo trầm giọng nói:
- Ta cũng cảm thấy phía dưới tỏa ra linh năng rất mạnh. Mặc dù sương mù không độc nhưng ngươi cũng phải cẩn thận một chút.
Tiến vào sương mù màu lục, đi xuống tiếp, không bao lâu sau đã tới đáy. Đại
khái từ lương đình tới đáy động sâu khoảng một trăm thước.
Mà kỳ quá chính là đi xuống dưới, tầng sương mù màu lục liền biến mất, thay thế nó là một tầng hào quang màu lục lấp lánh.
Mượn ánh hào quang màu lục kia, Phó Thư Bảo phát hiện ra bên dưới cái thang thép này là một ngôi mộ.
Nhưng đây tuyệt đối không phải là một ngôi mộ bình thường.
Tường đá bốn phía và mái vòm phía trên đều dày đặc những thông đạo huyết sắc, giống như là những mạch máu trên cơ thể con người vậy. Thông đạo huyết
sắc dẫn từ bàn đá chủ thể trực tiếp nối vào vị trí trung tâm của mộ thất là một quan tài đá. Dưới quan tài đá này là một huyết trì đỏ lòm.
Mặc dù đứng ở tương đối xa nhưng vẫn có thể ngửi được mùi máu tươi rất nồng bốc ra. Điều này không khỏi khiến lòng người cảm thấy lo lắng và áp
lực.
- Không ngờ phía dưới lại là một ngôi mộ.
Độc Âm Nhi cũng cảm thấy bất ngờ.
- Ta đi xem một chút xem quan tài đá kia chôn cái gì.
Phó Thư Bảo đi về phía quan tài đá.
Dưới tình huống không biết rõ mọi chuyện, hành động như thế rõ ràng là rất
mạo hiểm. Nhưng đặt mình trong hoàn cảnh lúc nào cũng có khả năng bị
giết chết, Phó Thư Bảo cũng đành phải làm như vậy. Cho tới bây giờ hắn
cũng chưa bao giờ thiếu tinh thần mạo hiểm và dũng khí.
Rút xà
nha song kiếm ra, hai tay Phó Thư Bảo liền vung lên liên hồi. Những
thông đạo huyết sắc bao phủ quanh quan tài liền nhanh chóng bị cắt bỏ.
Mất đi liên hệ với tổ hợp Lực Luyện Khí, chúng cũng đã mất đi ý nghĩa
tồn tại, không cần dùng Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa để loại bỏ nữa. Sự sắc bén của xà nha song kiếm cũng đã đủ xử lý rồi.
Đẩy nắp quan tài ra,
đập vào mặt hắn là mùi rữa nát. Phó Thư Bảo bịt mũi ngó vào, nhìn thấy
trong quan tài có một lão già đang nằm im lặng.
Thấy rõ khuôn mặt lão già trong quan tài, Phó Thư Bảo lập tức hóa đá tại chỗ.
- Bảo ca, là ai thế?
Độc Âm Nhi điểm chân một cái, thân thể nhẹ nhàng vọt tới, bay qua huyết
trì, rơi vào trên bãi đá dưới quan tài đá. Đứng cạnh Phó Thư Bảo, nàng
cũng ngó đầu tới, liếc một cái cũng khiến nàng lập tức đứng ngẩn tại
chỗ.
Người nằm trong quan tài đá chính là người giàu có tứ hải, nắm trong tay thiên hạ Tú Quốc, Tú Lực hoàng đế!
- Thế này... Là thế nào?
Độc Âm Nhi sửng sốt nửa ngày mới thốt được một câu.
Phó Thư Bảo cười khổ nói:
- Thế này còn chưa rõ sao? Trên người vị hoàng đế chúng ta gặp bên ngoài
kia có da rắn, hắn là giả mạo. Người trước mặt chúng ta hiện giờ mới là
hoàng đế Tú Quốc chân chính đó.
Độc Âm Nhi đột nhiên duỗi tay ra, đưa hai ngón tay đặt lên cổ hoàng đế Tú Lực một chút, chợt kinh ngạc nói:
- Ta còn nói tại sao da hắn lại vẫn đàn hồi và sáng như vậy, hóa ra hắn còn hô hấp.
Phó Thư Bảo nhất thời cả kinh, hô lên:
- Ngươi nói hoàng đế Tú Lực còn sống sao?
- Đúng vậy. Hắn còn sống, chẳng qua đặc trưng tính mạng phi thường yếu
ớt. Thảo nào chúng ta vừa rồi tiến vào không thể phát hiện ra.
Ngừng lại một chút, Độc Âm Nhi mới nghi hoặc nói:
- Nhưng ta nghĩ mãi mà không hiểu. Chúng ta đã có thể khẳng định hoàng đế Tú Lực bên ngoài là giả, hoàng đế thật đang ở trong mộ thất này. Vậy
thì tại sao hoàng đế Tú Lực giả không một đao giết chết hoàng đế thật,
ngược lại còn bỏ hắn vào đây chứ? Thế này không phải là lưu lại hậu hoạn sao?
- Chúng ta đoán làm gì chứ?
Phó Thư Bảo cười nhạt.
- Nếu hắn còn sống thì cứu hắn tỉnh lại, như vậy không phải là cái gì cũng rõ sao?
Độc Âm Nhi lắc đầu:
- Đặc trưng tính mạng của hắn yếu ớt như thế, chẳng mạnh hơn một người
chết bao nhiêu, kể cả gia gia ta tới cũng không nhất định có thể cứu
sống hắn, huống chi là chúng ta chứ?