Nghe Phó Thư Bảo nói vậy, Độc Âm Nhi vội hỏi:
- Vậy thì còn chờ gì nữa? Chúng ta phá giải Lực Luyện Khí tổ hợp này chẳng phải sẽ biết sao?
- Ngươi cho rằng phá giải tổ hợp Lực Luyện Khí là chuyện đơn giản như ăn
cơm sao? Cũng cần phải có tài liệu và chuẩn bị kỹ mới được.
- Vậy cần tài liệu gì chứ?
- Ta phải nhớ lại một chút mới được.
Luyện Bí Thuật do Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong để lại lúc trước được giấu bên trong bìa mật quyển không phải giấy chẳng phải kim loại kia.
Hắn cũng thông qua tinh thần lạc ấn của Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh
Phong trong não vực mới có thể kích hoạt được mật quyển thần bí nọ,
chiếm được nội dung bên trong.
Nội dung trong mật quyển giờ đã
được lưu trong não hắn. Vừa rồi hắn mới chỉ vội vã nhớ lại chút tin tức
liên quan tới tổ hợp Lực Luyện Khí, nhưng cũng chỉ là đại khái, chưa
phải toàn bộ. Nếu muốn phá giải tổ hợp năm Lực Luyện Khí này thì hắn còn phải nhớ lại, sắp xếp tin tức bên trong mật quyển. Như thế nên mới cần
thời gian.
- Vậy thì ngươi nghĩ đi. Ta sẽ xem cái tổ hợp Lực Luyện Khí này.
Độc Âm Nhi biết Phó Thư Bảo muốn hoàn cảnh yên tĩnh, vì vậy cũng không quấy rầy hắn nữa. Nàng chọn một vị trí dễ quan sát, từ từ ngồi xuống, lại
nhìn kỹ tổ hợp năm Lực Luyện Khí kia.
Ước chừng một phần tư giờ, Phó Thư Bảo trong trầm tư cất tiếng nói:
- Âm Nhi, ta đã biết phải phá giải tổ hợp Lực Luyện Khí này thế nào rồi.
- Ngươi biết cần dùng tài liệu gì rồi sao? Chúng ta hiện giờ có thể lấy tài liệu đó không?
Trong lòng Độc Âm Nhi cũng phi thường lo lắng.
Phó Thư Bảo lạnh nhạt nói:
- Cần dùng ba loại tài liệu. Một là Hổ Diêm Sương có tính hủ thực rất
lớn. Hai là Lục Mô Liên Tâm có độc tính rất mạnh, thứ ba là Linh Vương
Lực Đan.
- Ôi trời ơi. Vậy thì không phải là không có biện pháp phá giải rồi sao?
Độc Âm Nhi chán nản nói:
- Hổ Diêm Sương là loại tài liệu cực kỳ hiếm có. Lục Mô Liên Tâm cũng là
tài liệu cực kỳ khó tìm. Dù là chúng ta hiện giờ đang bị giam ở đây, dù
đi khắp kinh đô cũng chưa chắc tìm được thứ này. Mà không ngờ lại còn
cần dùng tới Linh Vương Lực Đan nữa. Thế không phải là nói đùa sao? Phải biết rằng giết chết một Linh Vương còn khó khăn hơn giết một Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực nữa!
Linh vương mạnh hơn Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực, chỉ thấp hơn Lực Sĩ siêu nhiên cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực. Muốn lấy Lực Đan
từ trong đầu linh vương ra thì đúng là chuyện gian nan phi thường.
Phó Thư Bảo cười nhạt:
- Đây chỉ là một trong những phương pháp phá giải. Ta còn có một phương
pháp còn đơn giản hơn. Nhưng trong thiên hạ dường như cũng chỉ có mình
ta làm được.
Độc Âm Nhi lườm Phó Thư Bảo một cái, nói:
- Cái tên này, tới giờ này còn cố ý làm ta tò mò nữa. Mau nói đi!
- Chính là Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa của ta đó.
Phó Thư Bảo lại cười cười. Nhìn Độc Âm Nhi lo lắng cũng là một loại hưởng thụ khó có được.
- Vậy ngươi còn chờ gì nữa hả?
Thật ra nhìn Phó Thư Bảo cười cười như thế, Độc Âm Nhi chẳng những không có ý tán thưởng mà ngược lại còn muốn vung tay phấn đấm vào mũi hắn.
- Thật ra phương pháp này cũng cần một loại tài liệu...
- Ta... phì! Lại cần tài liệu gì hả?
Độc Âm Nhi không nhịn được phải mắng Phó Thư Bảo một câu.
- Tài liệu đó rất đơn giản. Ngươi tiểu lên cái bàn kia là được.
Dừng lại một chút, Phó Thư Bảo lại chững chạc đàng hoàng nói.
- Ta không hề nói đùa, thật sự cần ngươi làm vậy.
- ....
Sắc mặt của Độc Âm Nhi lập tức biến thành màu gan heo...
o0o
Trong lữ quán của Hồng Cảng thành, Phó Thư Bảo đã từng hỏi xin Âm Nhi tiểu
thư tài liệu hiếm có là bí mao xữ nữ. Bây giờ hắn không ngờ lại đưa ra
đề nghị quá đáng là nhờ nhân vật chính tiểu lên bàn đá Lực Luyện Khí
này. Đây có phải là kẻ số mệnh luân hồi, dạy cũng không thay đổi hay
không?
Độc Âm Nhi không hiểu nổi. Sắc mặt nàng hồng lên.
Phó Thư Bảo giơ hai tay than thở:
- Chuyện này là thật. Nếu như không có thứ đó của ngươi, chỉ Ngũ Sắc
Nguyên Tố Hỏa của ta căn bản không thể phá giải thông đạo trong tổ hợp
năm Lực Luyện Khí này.
- Ta... Làm sao ta biết là ngươi không lừa ta chứ?
Độc Âm Nhi rốt cục cũng lấy được dũng khí mà nói ra cảm thụ của mình.
Phó Thư Bảo cười khổ nói:
- Ta biết trong lòng ngươi, ta không phải là người nghiêm chỉnh, thậm chí là người không biết giữ lời lắm. Nhưng... Chuyện này là thật đó. Hay là ta phát lời thề độc với ngươi nhé?
- Đừng, ta... Ta làm là được.
Độc Âm Nhi không muốn thiếu niên mình yêu phát lời thề độc gì, tuyệt đối
không muốn. Hắn thuận miệng nói bậy như thế, chẳng may mà linh nghiệm
thì phải làm sao bây giờ?
Khóe miệng Phó Thư Bảo âm thầm nhếch lên một nụ cười đen tối.
Phương pháp phá giải thứ nhất là thật nhưng ba loại tài liệu cần tới để phá
giải đúng là không có khả năng tới tay. Cách phá giải thứ hai cũng là
thật. Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa của hắn là thứ độc nhất vô nhị trong giới
Luyện Lực Sĩ, có thể thiêu cháy tổ hợp năm Lực Luyện Khí này nhưng thực
ra cũng chẳng cần Độc Âm Nhi phải đi tiểu lên cái bàn đá chủ thể này.
Vì sao lại làm như vậy chứ?
Ngay hôm qua, hắn vẫn còn đang suy nghĩ, không biết bao giờ mới được nhìn
thấy cảnh đẹp là Độc Âm Nhi cởi khố thì cơ hội tốt tuyệt vời này lại
xuất hiện.
Mượn việc công mà làm việc tư chính là sở trường của
hắn rồi. Cho dù là chuyện quan trọng thế nào đi nữa, trong hoàn cảnh
nguy hiểm thế nào đi nữa thì cũng cần phải thả lỏng một chút, đáng vui
thì cứ vui. Đây chính là cá tính bất cần đời của hắn. Chẳng qua điểm này cũng là sức hút độc đáo của hắn.
- Nhảy lên đó đứng có tác động tới nó không?
Độc Âm Nhi hơi sợ hãi hỏi.
Phó Thư Bảo rất đàng hoàng nói:
- Không đâu. Ta đã quan sát rồi. Nếu không phải ngoại lực rất mạnh tác
động tới thì thật ra nó cũng như bàn ghế bình thường thôi. Ngươi nhảy
lên không có bất cứ nguy hiểm gì cả.
Lúc này Độc Âm Nhi mới nhẹ nhàng nhảy lên trên mặt bàn đá, bối rối nói:
- Ta... Ngại lắm.
- Có gì mà ngại chứ, không phải chỉ cởi khố ra thôi sao? Nếu ngươi cảm
thấy bị thiệt thì ta cùng cởi với ngươi là được. Ta cởi trước nhé.
Phó Thư Bảo vừa nói vừa cởi khố ra.
- Chờ một chút, ngươi không cần làm... Ta cởi là được!
Chuyện vốn rất đơn giản, nhưng nếu để Phó Thư Bảo cởi khố theo thì sẽ thành
cái gì đây? Độc Âm Nhi cũng không muốn chuyện như vậy phát sinh. Đấu
tranh tâm lý kịch liệt một hồi, tay này rốt cục đặt lên trên khố, từ từ
cởi cả nhuyễn giáp da rắn ra...
Hai mắt Phó Thư Bảo không cách nào chuyển động được nữa.
Nhuyễn giáp da rắn và lớp vải chuyển động xuống từng chút một, làn da như
tuyết trắng liền lộ ra. Cảm giác mềm mại kia, mịn màng như tuyết. Theo
hai tay Độc Âm Nhi từ từ kéo xuống, cặp đùi trắng như tuyết của nàng
chậm rãi lộ ra, đầy đặn mà tràn đầy lực lượng. Cặp mông chắc mẩy giống
như hai cây nấm mọc lên trong rừng tùng, nhú ra từng chút, từng chút một cho tới khi lộ hoàn toàn hình dáng.
Tròn trịa như như hai bát
ngọc úp xuống, làn da trắng mịn không chút tì vết, trắng đến mức khiến
trái tim người ta đập nhanh, mềm tới mức lòng người chấn động. Phần bụng dưới cũng lộ ra. Dưới vùng bụng dưới phẳng lỳ là một đám cây cỏ thưa
thớt, vô cùng đáng thương bao phủ lên khe ngọc. Hai màu đen trắng đối
lập rất mạnh xuất hiện cùng một chỗ tạo thành cảm giác lấp lánh long
lanh rất tuyệt vời...
- Hít...
Phó Thư Bảo hít sâu một hơi mới miễn cưỡng áp chế được xúc động trong lòng. Hắn thầm cười hắc hắc:
- Quả nhiên nhìn dưới ánh nắng lại thấy khác hẳn.
- Bảo ca, ngươi không được nhìn!
Đột nhiên phát hiện ra Phó Thư Bảo đang nhìn chằm chằm vào chỗ bí mật của
mình, mặt Độc Âm Nhi đỏ bừng lên, vừa xấu hổ lại vừa tức giận.
Phó Thư Bảo vỗ tay một cái, lập tức hai luồng Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa chiếm
gần một nửa bàn tay hắn lộ ra. Không khí xung quanh liền hình thành một
loại năng lượng quỷ dị. Hắn cười cười nói:
- Yêu cầu này khó thực hiện rồi. Ta phải tự nhìn thì mới phá giải được tổ hợp năm Lực Luyện Khí này.
Ngừng lại một chút, hắn nói:
- Nói ít thôi, tiểu đi.
- ....
Trong lòng vừa tủi thân vừa uất ức, vừa tức giận, lại có một tia kích động
khó nói. Ngay trong lúc có cảm thụ phức tạp như vậy, Độc Âm Nhi từ từ
ngồi chồm hỗm xuống, ngẩng gương mặt đỏ hồng, cố gắng tiểu cho ra.
Động tác của Độc Âm Nhi khiến cho khu vực mềm mại nhất kia từ từ mở ra, giống như một đóa hoa hồng đang nở.
- Hoa hồng xấu hổ yên lặng nở...
- Cái tên này, ngươi ngâm nga cái gì đấy?
- Ta đâu có chứ? Mau tiểu đi.
- Ngươi nhìn ta như thế, ta hồi hộp, không tiểu được!
Độc Âm Nhi đã muốn đập đầu vào tường rồi.
Phó Thư Bảo nhún vai:
- Có thể là bị chặn lại rồi. Hay là ta đi tìm một cây cỏ thông cho ngươi một chút nhé?
Trước mắt Độc Âm Nhi tối sầm lại, suýt nữa là ngã xuống mặt bàn đá.
Gian khổ cố gắng một phen, tiếng róc rách rốt cục cũng truyền ra từ giữa hai đùi nữ tử đáng thương. Một cột nước trong suốt lộ ra giữa hai đùi trắng như tuyết của nàng, rơi thẳng lên một nửa bàn đá, lập tức chảy từ trên
mặt bàn xuống đất. Tiếng nước nhỏ xuống tí tách không ngừng.
-
Cái gọi là cảnh quan tuyệt đẹp của đại tự nhiên dù có đẹp thì cũng sao
bằng một phần vạn cảnh mà ta đang được ngắm chứ? Đúng rồi, có phải là ta hơi biến thái một chút không?
Trong lòng Phó Thư Bảo dâng lên
một tia áy náy, nhưng tia cảm giác đó ngay vào lúc hắn tiến thêm một
bước quan sát liền biến mất hoàn toàn.
Tiểu xong, Độc Âm Nhi nhanh chóng kéo khố lên, vừa nhảy xuống khỏi bàn đá liền nói:
- Còn đứng ngẩn ra đó làm gì nữa? Mau phá giải đi!
- Ách... Thế là đã xong hết rồi sao?
Phó Thư Bảo chợt cảm thấy mất mát.
Đôi phấn quyền của Độc Âm Nhi đánh tới như mưa.
- Cái tên này, ngươi cho rằng ta là trâu à? Chỉ có thế thôi, được thì làm, không được cũng phải làm.
- Đủ rồi đủ rồi.
Trong lòng Phó Thư Bảo cười hắc hắc nhưng mặt không hề đổi sắc, ngồi xổm
xuống bàn đá, chẳng qua khi dùng Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa đốt thông đạo một chút liền quay người nói:
- Có thể sẽ có chút ảnh hưởng, Âm Nhi, ngươi chuẩn bị dùng một lồng băng bao chỗ này lại đi.
Lương đình này ngay giữa trung tâm hồ nước, muốn dùng một tầng băng bao lại
chỉ là chuyện rất đơn giản. Theo sắp xếp của Phó Thư Bảo, Độc Âm Nhi
nhanh chóng lợi dụng lực lượng thủy Nguyên Tố dẫn nước trong hồ ra, sau
đó bao phủ cả lương đình, cuối cùng kết lại thành một tầng băng kiên cố.
Bởi vì đang ở trong hồ nước cho nên năng lượng sản sinh ra do nước chảy
cũng rất dễ dấu diếm. Mặc khác, lồng băng trong suốt, trừ phi là tới gần quan sát, nếu không cũng cực khó phát hiện ra có một cái lồng trong
suốt úp lên lương đình. Dưới hai điều kiện trên, hành động lén lút của
Phó Thư Bảo và Độc Âm Nhi dĩ nhiên không bị phát hiện.
Chuẩn bị
lồng băng tốt rồi, Độc Âm Nhi lại lui về cạnh Phó Thư Bảo, đôi mắt xinh
đẹp không hề nháy, chăm chú nhìn Phó Thư Bảo phá giải tổ hợp năm Lực
Luyện Khí kia.
Chỉ thấy hai tay mang theo hai luồng Ngũ Sắc
Nguyên Tố Hỏa vỗ lên mặt đất của lương đình, tầng đất liền nổi lên một
luồng gợn sóng như trên mặt nước. Lấy hai tay của Phó Thư Bảo làm trung
tâm, lan dần ra ngoài lương đình.
Mỗi lần khuếch tán, mặt đất
lương đình lại bị tước đi một tầng. Rất nhanh, lợi dụng lực lượng của
thổ Nguyên Tố để phân giải, mặt đất của lương đình đã bị gạt đi thành
một hố sâu một thước. Ngay sau đó, năm ống dẫn to như chén trà, màu đỏ
như máu lộ ra.
Mất đi tầng đất che dấu, năng lượng chấn động
trong không khí càng rõ rệt và mạnh mẽ. Chẳng qua có lồng băng cách ly,
nó cũng không khuếch tán ra bên ngoài được.
Xem xét kỹ lưỡng, năm thông đạo như chén trà đầy máu kia thì có bốn thông đạo là từ dưới ghế
nối với bàn đá, còn một cái từ bàn đá kéo thẳng xuống đất, cũng không
thể nhìn thấy nó nối tới đâu. So với bốn cái khác, thông đạo dưới bàn đá to hơn một chút. Năm thông đạo đều có chỗ giống nhau, đó là chúng giống như năm mạch máu được phóng đại vậy.
- Bảo ca, ngươi còn đang nhìn gì thế?
Thấy Phó Thư Bảo sau khi tước một tầng đất đi liền không nhúc nhích nữa, Độc Âm Nhi đã hơi phát hiện ra. Cái tên ngồi chồm hỗm, trầm tư trên mặt đất không phải là muốn nàng tiểu lên mặt bàn sao? Nàng phí một lượng lớn
nước tiểu như vậy, hắn thì hay rồi, chỉ gạt đi một tầng đất, thế thì
nước tiểu của nàng còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Phó Thư Bảo không hề phát hiện ra biến hóa rất nhỏ của thiếu nữ phía sau mình, thuận miệng nói:
- Thứ này giống như là một quả tạc đạn, nếu tùy tiện cắt một đường của nó thì nó sẽ nổ ngay, chúng ta cũng sẽ mất mạng, có hiểu không?
- Quả gì cơ?
Độc Âm Nhi làm sao mà biết mấy thứ kia chứ.
- Quên đi, có nói ngươi cũng không hiểu. Ta biết nên làm thế nào rồi. Ngươi lùi lại một chút đi.
Lại phát tán ra Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa trong lòng bàn tay, hai tay Phó Thư Bảo đồng thời nắm lấy thông đạo từ cái bàn đá chủ thể.
Một tiếng ầm trầm trầm vang lên. Năng lượng thật lớn phóng ra từ trong ỗng
dẫn của bàn đá. Mặc dù có một cái lồng băng cách ly nhưng nước hỗ vẫn
cuộn sóng vì chấn động.
Phó Thư Bảo ở trung tâm bị đẩy vọt lên,
cơ thể trực tiếp bay lên nhưng quỷ dị chính là hai tay hắn lại giống như hai cái vòi bạch tuộc, vẫn hút chặt lấy cái ống dẫn kia.
Thật ra nếu không phải hai luồng Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa trên tay hắn như vòi
rồng hấp thụ đại bộ phận năng lượng rồi thì chẳng những lồng băng bên
ngoài lương đình tan rã trong khoảnh khắc mà cả lương đình, thậm chí kể
cả Phó Thư Bảo và Độc Âm Nhi cũng sẽ tan thành bột phấn ngay!
Bụp! Hấp thụ và cắn nuốt phần lớn năng lượng cường đại, hai luồng Ngũ Sắc
Nguyên Tố Hỏa trên tay Phó Thư Bảo đột nhiên nổ tung, thể tích trong
nháy mắt đã nở ra mười lần, không chỉ cắn nuốt cả năm thông đạo mà cũng
trực tiếp lan tràn tới bộ phận kéo dài xuống lòng đất kia!
Sự
thật là đây chính là phương pháp phá giải tổ hợp Lực Luyện Khí mà Phó
Thư Bảo tìm được trong Luyện Bí Quyển, mượn năng lượng vô cùng mạnh mẽ
ẩn tàng bên trong tổ hợp Lực Luyện Khí để truyền vào làm tan rã thông
đạo, tá lực đả lực. Nếu như không phải mượn lực lượng vừa đánh ra thì
sóng năng lượng mạnh mẽ như vậy vừa truyền ra, e rằng hắn đã bị nổ tan
thành từng mảnh rồi.
Dưới sự thiêu đốt của Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa, năm thông đạo héo rũ rất nhanh, cuối cùng biến thành một đống xám trắng như tro bếp bị đốt sạch. Thông đạo dưới bàn đá chủ thể cũng như thế,
sau khi bị thiêu hủy, trên mặt đất bất ngờ lộ ra một cái lỗ nhỏ to bằng
nắm tay, sâu không thấy đáy.
Đến lúc này, tổ hợp Lực Luyện Khí năm kiện mới tan rã triệt để.
Phó Thư Bảo vươn tay, dán chặt lên mặt bàn đá chủ thể, phân giải kết cấu
của nó. Rất nhanh, một viên Linh Thú Lực Đan màu đen liền rơi vào trong
lòng bàn tay hắn. Linh Thú Lực Đan kia lớn bằng hai quả trứng chim câu,
bên ngoài bóng loáng như ngọc, ẩn hiện ánh sáng, linh năng dao động và
bộc phát ra cũng cực kỳ cường đại.