Chẳng biết bao lâu sau đó, bên trong một mảnh mơ mơ hồ hồ, một thanh âm đột nhiên vang lên trong đầu của Phó Thư Bảo:
- Ồ! Ngươi đã đến rồi!
Cái thanh âm này phi thường cổ xưa, phi thường máy móc, phảng phất như là
không phải xuất phát từ miệng của nhân loại vậy, mà là của một cỗ máy
móc xa xưa thiếu khuyết sinh lực vậy.
- Ngươi là ai?
Ý thức của Phó Thư Bảo rốt cuộc cũng thanh tĩnh lại.
- Hết thảy đều sẽ bị hủy diệt, thế giới mới sẽ sinh ra…
Hồ Nguyệt Thiền nói:
- Ngươi rất có thể sẽ trở thành người khiến cho Tiếp Dẫn Chi Thuyền xuất hiện, vì cái gì lại tại thời điểm này mà rời đi chứ?
Phó Thư Bảo đem chuyện tình dưới Địa Hạ Cảng Khẩu nói ra, cuối cùng còn nói thêm:
- Tóm lại, ta có một loại dự cảm, đây không phải là chuyện tình gì tốt
cả. Thời điểm này đang hỗn loạn, bỏ lỡ cơ hội này, chúng ta căn bản có
thể bỏ chạy hay không cũng chưa biết được!
Trước mặt quả thật là
một cơ hội khó có được. Không ngừng có người hướng bốn phương tám hướng
đi thăm dò khắp nơi, lại có người mang về các loại tin tức khiến cho
người ta cảm thấy kích động, dẫn tới càng nhiều người chạy đi thăm dò
hơn. Phiến quảng trường bên dưới của Khởi Nguyên Chi Thụ biến thành đại
bản doanh của những người thám hiểm. Nhưng mà mãi cho đến lúc này, Mặc
Lan Lý Sự, Vân La Lý Sự cùng với Diệt Luân Lý Sự vẫn còn chưa có xuất
hiện, nhưng có thể khẳng định chính là, sau khi nắm giữ đầy đủ tình
huống nhất định, ba vị Lý sự này khẳng định sẽ hiện thân. Mà đến thời
điểm đó, nếu như còn muốn bỏ chạy mà nói, căn bản là chẳng có cửa!
Dưới sự dẫn dắt của Phó Thư Bảo, hơn năm ngàn người lựa chọn một lộ tuyến ít người, lén lút rời đi. Mỗi khi gặp phải người nào trên đường, bọn họ
đều nói rằng mình muốn đi thăm dò, còn làm ra vẻ hỏi thăm tình huống
thăm dò của những người khác nữa. Dần dần đi xa hơn, khoảng chừng hơn
nửa ngày trời, trên mặt đất rạng rỡ sinh cơ đã rất khó gặp phải bất cứ
người nào nữa. Cái khoảng cách này đã cách Khởi Nguyên Chi Thụ rất xa
rồi, cho dù là thời tiết mùa hạ sáng sủa nhất, cũng không thể nào nhìn
thấy được Khởi Nguyên Chi Thụ cao thẳng trên mây nữa.
Một đường
đi tới, Phó Thư Bảo cũng tự mình chứng kiến vài hồ nước lớn trong veo.
Mặt đất dưới chân cũng không còn là sa mạc khô héo nữa, mà là một lớp cỏ xanh rì tươi mát, cùng với những cành cây nhỏ cao gần đầu người. Một
vài con sông nhỏ đem mặt đất tưới mát, ngăn cách ra với nhau, tạo thành
hình ảnh thảo nguyên xanh mướt. Chẳng qua mặt đất phì nhiêu như vậy, có
được nguồn nước dư thừa, thảm thực vật tươi mát rậm rạp, thế nhưng hắn
lại chẳng hề nhìn thấy bất cứ một người, thậm chí một đầu động vật nào
hoạt động ở trong này. Mặt đất tân sinh, một mặt tràn ngập sinh cơ bừng
bừng, thế nhưng cùng lúc lại tràn ngập tử khí nặng nề, thiếu khuyết sinh mệnh vận động.
Chẳng qua, cho dù hiện tượng có kỳ quái đến đâu
cũng không thể nào giữ chân được Phó Thư Bảo. Một khi hắn đã quyết định
chủ ý phải lén trốn đi, đừng nói là những cảnh vật trước mắt này, cho dù là Khởi Nguyên Chi Thụ xuất hiện cũng không ngăn cản được hắn.
- Trong này hẳn là không có ai cả, để các chiến sĩ tiến vào trong Sinh
chi Không gian Trữ vật đi, chúng ta bay ra khỏi phiến địa phương quỷ
quái này.
Quan sát bốn phía một chút, sau khi dùng lực trường lực lượng tiến hành dò xét cẩn thận, Phó Thư Bảo nói.
Toàn bộ các chiến sĩ tiến vào trong Sinh chi Không gian Trữ vật, Hồ Nguyệt
Thiền cùng với Độc Âm Nhi cũng đều có được năng lực phi hành, Tiểu Thanh thì càng không cần phải nói đến. Như vậy mà nói, sẽ càng nhanh chóng
rời khỏi cái địa phương này hơn, đạt thành nguyện vọng chạy trốn thành
công.
- Từ từ!
Ngay tại thời điểm này, Tiểu Thanh đột nhiên chợt thốt lên một tiếng:
- Chủ nhân, ngươi xem đó là cái gì?
Phó Thư Bảo liếc mắt nhìn về phía địa phương mà Tiểu Thanh chỉ tới, sau đó lập tức cười nói:
- Đó chẳng qua chỉ là sa mạc mà thôi. Tiểu Thanh, ngươi khẩn trương quá mức rồi!
Sau khi nói xong những lời này, Phó Thư Bảo lại ngay tức khắc ngây ngẩn cả người, lại chợt nói:
- Từ từ! Những địa phương mà chúng ta từng đi quan đều đã biến thành ốc đảo, hồ nước, như thế nào nơi này lại còn có sa mạc nữa?
Hồ Nguyệt Thiền cũng kinh dị nói:
- Đúng vậy! Các địa phương khác cũng đã xảy ra những biến hóa phiên thiên phúc địa, trong này như thế nào lại còn có sa mạc tồn tại chứ?
- Các ngươi lưu lại ở nơi này, ta đi xem thử!
Phó Thư Bảo thốt lên một câu, triển khai Băng Tuyết Lực Lượng Chi Dực, bay nhanh về phiến xa mạc kia.
Rất nhanh đi đến địa phương kia, Phó Thư Bảo phát hiện ra chỉ cần bước thêm một bước chân ra ngoài nữa thì sẽ là sa mạc hoang vu khô ráo, mà mặt
đất dưới chân thì lại là một thảm cỏ xanh rì tươi mát. Toàn bộ đại địa
phảng phất như là bị một đường ranh giới màu xanh biếc chia ra làm hai
phần, một bên là sa mạc, một bên là xanh hóa. Cái giới hạn này cứ kéo
dài mãi về phía xa xa, vượt khỏi tầm mắt con người.
- Kỳ quái!
Chẳng lẽ Khởi Nguyên Chi Thụ cũng chỉ có thể ảnh hưởng đến phạm vi này
thôi sao? Nếu như là vậy mà nói, như vậy những địa phương vừa rồi chúng
ta trải qua chẳng phải là một thế giới xanh biếc bên trong sa mạc hay
sao?
Trong lòng thoáng ngẫm nghĩ, Phó Thư Bảo nhấc chân hướng về phía sa mạc bên ngoài giới hạn kia mà bước ra.
Một bước thật sự rất nhẹ nhàng, Phó Thư Bảo khẳng định là hắn có thể bước
qua được giới hạn, nhưng mà đợi đến khi hắn hạ chân xuống, hắn lại kinh
dị phát hiện ra, hai chân của hắn vẫn như cũ nằm bên trong phạm vi giới
hạn! Tiếp theo hắn lại bước tới thêm một bước nữa, kết quả cũng giống
như vậy. Hai lần cất bước, cũng đều không thể nào đi ra khỏi được giới
hạn! Kế tiếp, hắn lại thử thêm rất nhiều lần, kết quả cũng đều lại giống nhau. Hắn cứ bước ra từng bước một, tận mắt nhìn thấy bàn chân sắp sửa
đặt xuống mặt cát, thế nhưng khi chạm đất, lại vẫn như cũ là bên trong
vòng giới hạn. Phảng phất như là trong cái nháy mắt đó, toàn bộ đại địa
màu xanh biếc đã kéo dài ra thêm một bước, đợi đến khi bàn chân hắn rơi
xuống đất, thì lại lui lại một bước, thủy chung vẫn luôn duy trì giới
hạn cố định.
- Ta dựa vào! Lão tử cũng không tin có tà!
Phó Thư Bảo phốc một cái bay vọt lên trên thiên không, triển khai Băng
Tuyết Lực Lượng Chi Dực, lấy tốc độ của âm thanh mà phóng vọt về phía sa mạc. Cái tốc độ như vậy, muốn xuyên qua cái giới hạn chỉ cỡ một bước
chân kia, đó quả thật chỉ là chuyện tình trong khoảnh khắc mà thôi,
nhưng mà kết quả lại khiến cho hắn hỏng mất. Hắn không ngừng vù vù bay
nhanh, nhưng mà cũng có cùng kết quả giống như hắn đang bước qua vậy.
Hắn cảm giác được là hắn đã bay ra ngoài giới hạn rồi, nhưng mà cẩn thận đánh giá lại, hắn vẫn còn đang ở bên trong vòng giới hạn!
Thật sự rất tà môn a!
- Chẳng lẽ cái giới hạn có thể nhìn thấy này có được tính co duỗi phi thường cường đại, không thể nào xuyên qua được sao?
Cuối cùng cũng không thể không hạ xuống mặt đất, Phó Thư Bảo lại lâm vào một mảnh trầm tư:
- Nếu thật sự là như vậy, thì cái thế giới do Khởi Nguyên Chi Thụ sáng
lập này, chẳng phải chính là đang bị một cái lồng chụp vô hình thật lớn
bao phủ lại sao?
Chuyện tình như vậy, căn bản không thể tìm được đáp án.
Lập tức, trong lòng Phó Thư Bảo cực kỳ không cam lòng giơ quyền oanh kích
thẳng về phía cái giới hạn kia. Đầu quyền thú dữ tợn gào thét phóng ra.
Theo như hắn nghĩ, nếu như đây thật sự giống như một cái lồng chụp gì
đó, như vậy liền có thể dùng lực lượng thuần túy để mà đột phá. Đầu
Quyền thú rít gào phóng vọt ra, mang theo khí thế khổng lồ như sấm sét.
Nhưng mà ngay trong nháy mắt xuyên qua giới hạn kia, nó lại hoàn toàn
tiêu thất.
Không thể đột phá, không thể xuyên qua! Rốt cuộc Phó Thư Bảo cũng đã đạt được kết luận này.
Không có hình dạng cụ thể, không thể nào cảm giác được năng lượng lực lượng,
lại có được đặc tính co dãn, sự mềm dẻo, cùng với tính hấp thu vượt quá
sự tưởng tượng. Một cái lồng lớn như vậy chụp xuống trên toàn bộ cái thế giới mới sáng lập ra, như vậy còn biết chạy đường nào nữa?
Cuối
cùng Phó Thư Bảo cũng suy nghĩ cẩn thận rồi, vì cái gì hắn dẫn theo
người lén rời đi, Mặc Lan Lý Sự lại cũng không có xuất hiện ngăn cản
lại, bởi vì nàng ta sớm đã biết cái loại hành động này chính là phí
công, thậm chí là buồn cười nữa!
- Đang nói cái gì đó?
- Cô lỗ cô lý la… Cô la cô lý…
- Cái gì?
Hai câu đầu tiên còn nghe hiểu được, nhưng mà mấy câu nói phía sau lại
chính là một loại ngôn ngữ mà Phó Thư Bảo chưa bao giờ nghe qua. Hắn cảm giác như đó chính là một loại ngôn ngữ sinh vật cổ xưa nào đó, lại hoặc là một loại thanh âm vận chuyển cực kỳ quái dị nào đó, nó tóm lại nó
chính là phi thường kỳ quái.
Sau khi tràng thanh âm cô lý cô lỗ
kỳ quái kia chấm dứt, cảm giác mê mê muội muội trên toàn thân của Phó
Thư Bảo đột nhiên biến sạch không còn chút nào nữa. Hắn mạnh mẽ mở ra
hai mắt, liền nhất thời nhìn thấy, hắn đã không còn ở trong Địa Hạ Cảng
Khẩu Chi Thành nữa, cũng không còn ở bên trong thông đạo tán cây của
Khởi Nguyên Chi Thụ nữa, mà là đang rơi thẳng xuống trong hư không!
- Ta ngất! Con mẹ nó, ngươi không ngờ một phen đem lão tử ném xuống từ địa phương cao đến như thế!
Tiếng gió vù vù không ngừng vang vọng bên tai, Phó Thư Bảo cả kinh, mồ hôi
lạnh tươm ra đầy người, cuống quít dang rộng Băng Tuyết Lực Lượng Chi
Dực. Đôi cánh dang rộng đón gió, thân thể của hắn nhất thời huyền phù
lại trên hư không.
Ánh bình minh sáng sớm từ đường chân trời phía Đông đã chiếu rọi đến, nhuộm đẫm cả thiên không. Dưới vòm trời cao lớn
khôn cùng là một tán cây thuần một màu xanh biếc, đồng dạng cũng to lớn
khôn cùng. Vô số những chồi non màu canh biếc từ trên những nhánh cây
khô héo nhú ra chi chít, tràn ngập khí tức sinh cơ bừng bừng. Bên trên
mặt đất, vô số những dòng suối ngầm dưới lòng đất từ bên trong lớp đất
cát tuôn trào lên, làm dịu mảnh đất khô cằn nứt nẻ. Một đám cỏ xanh đã
bắt đầu nhú chồi lên, phóng tầm mắt nhìn lại, toàn bộ đại địa là một
mảnh xanh rì tươi mát.
Thời gian trôi qua chỉ gần một đêm, thế
nhưng sự biến hóa trong thiên địa phảng phất như là đã trải qua một trăm năm, một ngàn năm, thậm chí một ngàn năm, thay đổi một dung nhan hoàn
toàn mới. Biển cả hóa nương dâu, chỉ trải qua trong một đêm mà thôi. Sự
biến hóa như vậy, không thể nghi ngờ gì chính là Thần tích!
-
Chẳng lẽ… là bởi vì sự xuất hiện của ta, sau đó khiến cho thứ gì đó được kích hoạt, cuối cùng mới xuất hiện loại biến hóa này? Không có khả
năng! Không có khả năng! Cái gì mà chân mệnh thiên tử, cái gì mà vận
mệnh chú định, toàn bộ đều là lừa người cả! Người khác có thể tin tưởng, nhưng Phó Thư Bảo ta tuyệt đối không tin! Nhưng mà, nếu như không phải
bởi vì sự xuất hiện của ta, vì cái gì chuyện tình cả vạn năm qua vẫn
chưa hề xuất hiện, lại ngay sau khi ta xuất hiện lại xảy ra cơ chứ?
Phó Thư Bảo nhất thời lâm vào hỗn loạn
Mặc kệ hắn có phải là cái chân mệnh thiên tử do vận mệnh chú định này nọ
hay không, có thể khẳng định một điều chính là, hắn khẳng định cùng với
một màn Thần tích trước mắt có sự quan hệ chặt chẽ với nhau. Tuy rằng
hắn không tin, cũng không muốn tin tưởng vào điểm này, nhưng mà đây lại
là sự thật!
Băng Tuyết Lực Lượng Chi Dực vừa thu lại một chút, Phó Thư Bảo từ trên thiên không hạ xuống mặt đất.
Dưới chân của Khởi Nguyên Chi Thụ lúc này đã đứng đầy người, trường hợp náo
nhiệt giống hệt như ngày hôm qua. Mặt đất đầy cát dưới chân của bọn họ
lúc này đã được thay thể bởi một lớp cỏ xanh, bộ dáng phi thường mềm
mại. Những dòng nước sớm đã khô héo cả vạn năm ở rải rác xung quanh
quảng trường, lúc này cũng đã truyền đến thanh âm nước chảy róc rách,
một dòng nước suối trong suốt không ngừng lưu động bên trong đó. Chúng
nó phảng phất giống như là dòng máu cùng với những mạch máu trên thân
thể một người khổng lồ vậy, một lần nữa lại rót vào sức sống mãnh liệt.
- Nhìn kìa! Đó không phải là cái tên gia hỏa đã luyện chế ra cái muỗng Lực Luyện Khí sao?
- Như thế nào? Hắn đã trở lại rồi à?
- Cái tên gia hỏa được thần chiếu cố a! Thật sự không nghĩ tới, vì cái gì lại là hắn mà không phải ta chứ?
- Một cái muỗng có thể cải biến hết thảy mọi thứ, thật sự là chuyện chê cười hoang đường nhất cả vạn năm qua a!
Những thanh âm nghị luận hỗn độn không ngừng lan truyền ra, thế nhưng Phó Thư Bảo lại không hề để ý đến những thanh âm nghị luận của mọi người, tiếp
tục đáp xuống bên trong doanh địa của Quân đoàn Ngũ Nguyệt Hoa.
Bách nhân đội Độc Lang Tộc cùng với Quân đoàn Ngũ Nguyệt Hoa vẫn còn ở đây,
duy nhất không thấy Hồ Nguyệt Thiền cùng với Bách nhân đội Hồ Tộc của
nàng ta.
- Hồ Nguyệt Thiền cùng với người của nàng ta đi đâu rồi?
Nhìn thấy Độc Âm Nhi, trong lòng Phó Thư Bảo lo lắng hỏi.
- Từ sau khi ngươi rời đi, toàn bộ đại địa cũng đều phát sinh biến hóa,
Hồ Nguyệt Thiền đã mang theo người của nàng ta đi vào trong sa mạc xem
xét tình hình rồi. Trên thực tế cũng không chỉ có mỗi mình chúng ta
thôi, mà còn rất nhiều người khác cũng đi thăm dò rồi!
Độc Âm Nhi nói.
- Nàng ta đi theo phương hướng nào?
Phó Thư Bảo hỏi.
Độc Âm Nhi chỉ hướng về phía Bắc:
- Hướng này!
Phó Thư Bảo nói:
- Tập họp hết thảy mọi người lại, chúng ta cùng đi tìm nàng!
Liếc nhìn bốn phía xung quanh một chút, hắn mới hạ thấp thanh âm, nói:
- Thừa dịp nơi này hỗn loạn, chúng ta rời khỏi nơi này!
Độc Âm Nhi khẽ gật đầu một cái, lập tức bắt đầu tập họp đám chiến sĩ của
Bách nhân đội Độc Lang Tộc cùng với Quân đoàn Ngũ Nguyệt Hoa. Bởi vì
tuyệt đại đa số lương thực và vật tư cũng đều đặt bên trong Sinh chi
Không gian Trữ vật, không có gánh nặng, phương diện hành động phi thường mau lẹ. Thế nhưng ngay khi các chiến sĩ đang dựa theo mệnh lệnh của Phó Thư Bảo, hướng về phía Bắc di chuyển, thì Hồ Nguyệt Thiền đã từ phương
hướng kia quay trở về!
Nhìn thấy Phó Thư Bảo, cảm giác lo lắng
trong lòng Hồ Nguyệt Thiền cuối cùng cũng có thể thả lỏng một hơi. Nhưng mà ở trước mặt Độc Âm Nhi, nàng cũng không có đem loại tình cảm vui
mừng trong lòng biểu lộ ra, mà nói thẳng vào chính sự.
- Chỉ qua thời gian một đêm, toàn bộ sa mạc đã thay đổi hình dáng thật lớn!
Hồ Nguyệt Thiền nói:
- Rất nhiều địa phương đã xuất hiện các hồ nước lớn, cỏ xanh cùng với cây cối lấy một loại tốc độ khó có thể tin nổi mà sinh trưởng. Dựa theo
tính toán của ta, Sa mạc Di Thất sẽ không mất bao lâu thời gian sẽ hoàn
toàn biến mất, mà biến thành một cái thế giới vô cùng thần kỳ. Những cái hồ nước lớn kia rất có thể sẽ nối liền lại với nhau, hóa thành một mảnh hải dương.
Phó Thư Bảo nói:
- Ngoại trừ những cái này ra, còn có cái gì khác biến hóa nữa không?
Hồ Nguyệt Thiền hỏi:
- Ý ngươi là muốn hỏi cái gì?
Phó Thư Bảo nói:
- Ví dụ như là con người hay là Linh thú gì đó? Có xuất hiện những sinh vật kỳ quái này nọ hay không?
Hồ Nguyệt Thiền nói:
- Đến hiện tại ta vẫn còn chưa có phát hiện ra có người nào hoạt động ở
trong này, cũng không nhìn thấy bất cứ đầu Linh thú nào cả. Không biết
những người khác có phát hiện gì hay không. Rất nhiều người cũng chia ra thăm dò ở các khu vực khác nhau. Bọn họ có vẻ rất hưng phấn. Có nhiều
người còn phát hiện ra rằng nước bên trong các hồ nước kia cũng không có gì đặc biệt, có thể uống cùng với sử dụng sinh hoạt được.
Thoáng suy nghĩ một chút, Phó Thư Bảo lại nói:
- Những cái này, chúng ta tạm thời không cần phải lo tới. Mau thừa dịp hỗn loạn, mau rời khỏi nơi này đi!