Vì thế, đối với Vân Nhược Linh, đây là một nhiệm vụ rất phức tạp và khổ cực.
Mặc dù kỹ thuật của nàng tốt hơn so với các bác sĩ bình thường, ca mổ này có thể do một người thực hiện, nhưng nó sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Hơn nữa, kiểu phẫu thuật này không phải một trăm phần trăm thành công.
Vậy nên, áp lực tâm lý mà nàng đang gặp phải lúc này cũng rất lớn.
Kính hiển vi và các dụng cụ phẫu thuật khác chiếm một diện tích lớn, Vân Nhược Linh liền gọi Mạch Liên đưa hết tướng sĩ ra bên ngoài.
Trong doanh trướng nàng chỉ để lại một mình Mạch Liên như một người nhàn rỗi.
Nàng vốn không muốn Mạch Liên biết nàng dùng dụng cụ y tế gì,, nhưng nàng cần một người hỗ trợ nên đành để hắn ta ở trong này.
Sau khi suy nghĩ thật tốt, nàng đi ra khỏi bình phong, trong tay cầm theo rất nhiều đồ vật.
“Được rồi, đừng nói nhiều lời, cứu người quan trọng hơn.”
“Đúng đúng, Nương nương cần thuộc hạ làm gì?”
Mạch Liên hỏi.
“Ngươi làm trợ thủ cho ta, chúng ta bắt đầu phẫu thuật.”
Vân Nhược Ninh nói xong, trên mặt đã khôi phục vẻ nghiêm trang.
Nàng nghiêm túc cầm cánh tay của Trầm phó tướng lên, cẩn thận quan sát xem cánh tay của ông ta có bị dập nát hay không.
Lúc này, Trầm phó tướng vì mất máu quá nhiều đã ngất đi.
Điều này càng tiện cho Vân Nhược Ninh làm việc.
Nàng lấy phần dưới bị chặt đứt của cánh tay ra để quan sát, phát hiện mặt cắt rát phẳng, có thể thấy Tề phó tướng xuống tay độc ác, đao kia chém nhanh đến mức nào.
Nhưng thế càng dễ cho nàng nối xương.
Cho dù Trầm phó tướng đã ngất xỉu nhưng để an toàn thì Vân Nhược Ninh vẫn tiêm cho ông ta một mũi thuốc tê lên thần kinh cánh tay, gây tê cả cánh tay thì dù ông ta có tỉnh lại cũng không thấy đau đớn.
Sau đó, nàng lại chạy ra phía sau bình phong, lấy ra thiết bị thở oxy, truyền dịch, truyền máu và thông tiểu, giúp Trầm phó tướng truyền dịch, máu và dưỡng khí, rồi nhờ Mạch Liên giúp ông ta chèn ống thông tiểu.
Đương nhiên ống thông tiểu là Mạch Liên chèn dưới sự hướng dẫn của Vân Nhược Ninh.
Mạch Liên không nghĩ tới, khâu một cách tay thì trước đó còn nhiều bước như vậy, đây quả thật không phải chuyện người bình thường có thể làm được.
Vương phi thực lợi hại.
Nàng đột nhiên biến ra mấy thứ này cũng quá thần kỳ.
Hiện tại hắn ta như đang thấy sách trời, khó có thể tưởng tượng mình đang tận mắt thấy mọi chuyện.
Tiếp sau đó, Vân Nhược Ninh bắt đầu tiến hành phẫu thuật.
Trước tiên, nàng làm sạch mô bất hoạt ở hai đầu vết thương trên cánh tay của Trầm phó tướng, tìm được tất cả các động mạch, tĩnh mạch, gân, dây thần kinh cơ và dùng chỉ đánh dấu chúng.
Đồng thời, nàng nhờ Mạch Liên hỗ trợ khử trùng cái tay đã bị chém đứt của Trầm phó tướng.
Các tướng sĩ lập tức im lặng, ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng thẳng tắp.
Sở Diệp Hàn đi đến ngoài bức rèm, tay ngọc nhẹ nhàng nhấc tấm rèm lên,, liền thấy Vân Nhược Ninh đang bận rộn ở bên trong.
Giờ phút này, trên trán Vân Nhược Ninh đều là những giọt mồ hôi lớn, nhưng nàng không quan tâm, mà thật cẩn thận lau sạch vết thương cho Trầm phó tưởng.
Thỉnh thoảng, nàng sẽ lấy tay áo lau qua mồ hôi của mình.
Sở Diệp Hàn chưa từng nhìn thấy Vân Nhược Ninh nghiêm túc như vậy bao giờ. Lúc nàng thật nghiêm túc thì cực kỳ hấp dẫn.
Cùng lúc, hắn cũng nhìn thấy rất nhiều thứ kỳ quái để trên bàn.
Mấy thứ này ở đâu ra?
Hắn tin chắc lúc trước không hề thấy Vân Nhược Ninh mang chúng tới.
***