Chẳng lẽ Vân Nhược Linh xuất hiện từ trong hư vô?
Hắn ta chợt nhớ đến câu chuyện về yêu quái mà Mạch Liên nói.
Thế nhưng, hắn ta cũng không chất vấn nàng, mà chỉ yên lặng buông rèm xuống, nhẹ giọng dặn dò Vương thị vệ ngoài cổng:
“Nhớ cho kĩ, không được cho bất kì ai vào, ngay cả Thiên vương lão tử đến thì cũng phải ngăn ở bên ngoài cho bổn vương.”
“Vâng, mạt tướng tuân lệnh.”
Vương thị vệ chắp tay.
Dặn dò xong, Sở Diệp Hàn mới lạnh lùng quay đi.
Trong lều chính, Vân Nhược Linh đã xử lí xong miệng vết thương, lấy ra vài sợi dây nối xương, nàng đâm kim vào cánh tay của Trầm phó tướng,, nối xương cánh tay và đoạn xương gãy của ông ta lại, sau đó cố định hai đoạn xương, Mạch Liên cũng ở bên cạnh hỗ trợ.
Có điều, việc mà hắn ta hỗ trợ cũng chỉ là đưa dụng cụ.
Sau đó, Vân Nhược Linh bắt đầu phần việc quan trọng nhất.
Nàng bắt đầu nối động mạch, động mạch rất nhỏ, yêu cầu phải dùng đến kính hiển vi mới có thể hoàn thành.
Nàng bảo Mạch Liên đưa kính hiển vi cho mình, nhờ vào kính hiển vi, nàng bắt đầu khâu lại những phần bị đứt giữa cánh tay và đoạn tay gãy.
Trong lúc này, nàng tiêm cho Trầm phó tướng một liều chống đông máu, đề phòng máu ông ta đông cứng lại.
Nối xong bốn sợi động mạch thì đã qua một giờ, sau khi nối xong, tháo ra hai thanh kẹp cầm máu, thì đột nhiên phát hiện, máu ở cánh tay Trầm phó tướng không hề lưu thông
Nối động mạch dưới kính hiển vi, năm sợi động mạch mới bằng được một sợi tóc, thế mà nàng vẫn có thể nhìn rõ, lại còn có thể đâm kim may lại, nàng thật sự quá lợi hại, hắn hổ thẹn vì bản thân không bằng.
Lúc này, Sở Diệp Hàn cũng đã đến hoàng cung.
Hắn vừa đi đến Ngự Thư Phòng, bên trong đã vang lên tiếng Tấn Vương đang cáo trạng:
“Phụ hoàng, Ly Vương thật sự quá ngang ngược, rõ ràng là Trầm phó tướng động thủ trước, hắn ta lại đánh Tề phó tướng thảm thương như thế, đánh một trăm quân côn xong, Tề phó tướng nếu không chết thì cũng tàn phế, Sở Quốc chúng ta sẽ mất đi một vị đại tướng, thế thì chính là lỗi của Ly Vương, phụ hoàng nhất định phải trừng phạt hắn ta.”
Sau khi Sở Diệp Hàn nghe xong, đuôi lông mày lạnh lùng nhấc lên, nhưng cũng không tỏ thái độ đi, đi vào trong.
Hắn đi vào hành lễ với Hoàng Đế: “
Tham kiến Hoàng Thượng.”
“Theo Vương thị vệ nói, là do Tề phó tướng nhục mạ Trầm phó tướng trước, Trầm phó tướng tức giận quá mức mới xảy ra đánh nhau. Cuối cùng, người của Tề phó tướng đông, lại ỷ vào việc có Tần Vương chống lưng, đánh Trần phó tướng đến mức tàn phế. Đặc biệt là cánh tay của Trầm phó tướng, bị Tề phó tướng dùng kiếm chém đứt,, Tề phó tướng thân làm phó tướng trong quân, biết phép tắc nhưng vẫn vi phạm, ra tay độc ác với đồng đội của mình như thế, nên phạt!”
Sở Diệp Hàn nói như thế.
Tần Vương vừa nghe xong, sắc mặt lập tức hung ác nham hiểm, chen vào nói:
“Ta không cần biết, là Trầm phó tướng động thủ trước, hắn ta không bằng được người ta, bị đánh thua, đây là kết quả đáng phải nhận.”
“Theo đạo lí, hắn ta cũng là phó tướng trong quân doanh, phẩm cấp ngang hàng với Tề phó tướng, hắn ta cũng nên duy trì trật tự trong doanh, chứ không nên động thủ với Tề phó tướng.”
“Là hắn ta không biết giữ kỉ cương, dẫn đầu động thủ, cho nên hắn phải chịu trách nhiệm.”
***