Phun ra cỗ máu cuối cùng, Kim Lãng lộ ra tia dữ tợn, Kim Lãng nhìn Vân Y ánh mắt mang theo vẻ dữ tợn, thề muốn dẫn Vân Y cùng nhau xuống địa ngục.
Tiếp theo, bên trong kiệu bộc phát ra kinh thiên động địa thanh âm......
Trong lúc đó, Vân Y nháy mắt thoát ra ngoài kiệu. Vân Y vừa ra khỏi, bên trong lập tức vang lên âm thanh khí thế. Ba sát thủ liên thủ xuất ra một chưởng, đánh vào kiệu, tạo ra âm thanh bùng nổ.
Lúc ba người xuất chiêu, cả ba mang theo Vân Y đi khỏi đó.
Mà sau âm thanh kinh hoàng đó, cỗ kiệu dần dần biến thành bột phấn. Kim lãng chết cũng không biết, tại sao có thể như vậy. Mình luôn yêu quý tính mạng của mình, chưa từng nghĩ sẽ chết như vậy.
Chỉ có chút sơ sẩy, chỉ muốn bắt con mồi mà mình coi trọng. Mà lần này con mồi đó có vẻ thú vị, có vẻ hấp dẫn. Tuy rằng có vài phần kính trọng hắn, nhưng là cũng chưa từng nhìn thẳng vào hắn, cho tới bây giờ lại chết trên tay hắn, hơn nữa còn rất thảm thiết.
Kim Lãng rất hối hận, nhưng hắn không có cơ hội hối hận. Cuối cùng hắn cũng hoàn toàn biến mất trong cuộc sống này, không giữ lại cái gì.
Gió nổi lên, nhẹ nhàng quét đi dấu vết cuối cùng.
Lúc này Vân Y một mình đứng trên nóc nhà, ánh mắt một mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Rất nhanh, ba người của Đoạt Hồn lâu bắt đến một quan viên của phe Kim Dịch. Quan viên này vốn ở tửu lâu gần đây uống rượu, sau đó bị người của Đoạt Hồn lâu bắt đến đây.
Quan viên kia mờ mịt không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, thân mình mập mạp khẽ run.
Ba Hắc y nhân bắt quan viên này xong, vứt trên mặt đất. Hắn bị vứt trên mặt đất, mày mặt nhăn lại, sau đó thong thả mở mắt. Khi nhìn tình huống trước mặt, hắn muốn mở miệng kêu. Hắc y nhân ở gần hắn, lập tức dùng một chưởng lên người hắn, tiếp theo ném một tia lửa nhỏ lên người hắn.
Nhìn đốm lửa trên người, quan viên kia sắc mặt tái nhợt, cuống quít dập lửa. Nhưng tay hắn chưa kịp đụng vào quần áo của mình, Hắc y nhân đối diện lại ngưng tụ một chưởng.
Bàn tay vung lên, trên người hắn có ngọn lửa bao phủ.
Lửa bắt đầu cháy, xa xa có tiếng bước chân hỗn độn vang lên.
Nghe tiếng bước chân, trên mặt Vân Y không có biểu tình gì, vẫn là bộ dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Vân Y nhấc tay, ba Hắc y nhân hiểu ý. Ngay sau đó, bốn người nháy mắt bay khỏi nơi đây. Lửa vẫn cháy, cùng với tro tàn của cỗ kiệu. Ngoài kiệu, có xác chết của kiệu phu, tất nhiên cũng lâm vào biển lửa.
Bốn bóng dáng nhanh chóng tiêu tán ở phía chân trời, bóng đêm quỷ dị, mang theo vẻ xơ xác tiêu điều.
Mà lúc này chỗ đó lại có nhiều người tụ tập.
“Xảy ra chuyện gì? Lập tức điều tra!”
“Hồi bẩm tướng quân, người này là tam phẩm Ngự sử Vương Vinh, có người thấy kiệu của hắn va chạm với kiệu của Vân đại nhân. Hai người phát sinh tranh chấp, mà Vương Vinh muốn thiêu rụi kiệu của Vân đại nhân. Ai ngờ lại thiêu chính mình, mà Vân đại nhân bị thương đã rời khỏi đây.”
“Thu binh, đi Kim phủ.”
Mọi người rời đi, chỗ tối lộ ra một tia màu đen.
Lúc này Vân Y ở một ngôi nhà mới mua trong Bắc thành, đèn đuốc sáng trưng, ba bốn đại phu trong thành đều được mời đến.
“Đại nhân, vết bỏng có chút nghiêm trọng, cần điều trị một thời gian, sẽ khôi phục.”
“Chu đại phu nói không sai.”
“Lão phu chẩn đoán cũng giống vậy.”
“Bản quan đã biết, lui xuống đi.”
Bên trong, bóng người tan hết, một Hắc y nhân lặng yên tiến vào bên trong, lúc này đang quỳ ở trên mặt đất.
Vân Y không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn vết bỏng dùng thuốc tạo thành. Thần sắc mang theo một cỗ trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Tình huống như thế nào?”
Thanh âm rơi xuống, rét lạnh như băng.
“Hồi bẩm các chủ, thuộc hạ theo lời các chủ phân phó, cho mọi người đến tụ tập tại đó. Quả nhiên qua một lúc, có nhiều quan binh đến hỏi. Những người đó đều nói như các chủ phân phó, mà quan binh cũng tin. Bọn họ rời đi, thì đi Kim phủ. Vào Kim phủ một khắc, thủ lĩnh kia liền đi ra. Lúc đi ra, người nọ sắc mặt rất khó coi. Tiếp đó, bọn họ coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục tuần tra.”
Người quỳ trên đất cung kính trả lời, trả lời xong, liền quỳ trên mặt đất, cúi mặt xuống.
Nghe xong, Vân Y không nói gì, nhẹ nhàng phất phất tay.
Khi bên trong yên tĩnh lại, có một thanh âm trầm thấp truyền ra.
“Thì ra khi giết người, mình lại bình tĩnh như vậy......”
Hôm sau, dân chúng trong Bắc thành vẫn sinh hoạt như cũ, tựa hồ không bị ảnh hưởng gì. Tràng giết chọc kinh thiên động địa kia, đã bị gió của tối qua quét đi.
Mà Kim Dịch lại ở trong phủ, không ngừng lấy dược liệu trân quý trong hoàng cung. Nghe nói, Nhiếp chính vương phi Thủy Nhu bị bệnh.
Sau đó, Kim Dịch bắt đầu vô tâm chuyện triều chính. Hắn luôn ở cạnh Thủy Nhu. Dùng dược liệu tốt nhất, mời ngự y tốt nhất. Hết sức đối tốt với Thủy Nhu, mà Thủy Nhu vẫn không đáp lại. Kim Dịch lại vô tâm mọi việc, cả ngày nghĩ cách lấy lòng Thủy Nhu.
Nghe tin tức đó, trong mắt Vân Y hiện lên một nỗi khổ riêng.
Ban đầu còn muốn giết con của Kim Dịch, như thế nào cũng sẽ có một phen ép buộc. Nhưng giờ phút này Kim Dịch đã sớm quên hắn còn con trai a.
Những ngày sau, Vân Y liền cáo bệnh tĩnh dưỡng. Triều đình vẫn bình tĩnh, yên lặng như nước, không có gì xảy ra.
Bởi vì sự bình tĩnh này, Vân Y cảm thấy hiện tại đúng là thời cơ tốt. Vân Y dốc hết sức lực hoạt động liên tục.
Tỷ thí võ nghệ ở Bắc quốc là việc trọng đại. Đó là niềm kiêu ngạo của Bắc quốc. Tỷ thí võ nghệ có vị trí đặc biệt, bởi vậy được an bài ở quảng trường trong hoàng cung. Đến lúc đó, dân chúng sẽ được vào cung ủng hộ thi đấu, ủng hộ việc trọng đại của Bắc quốc.
Vô số anh hùng sẽ được sinh ra, vô tận vinh quang cũng được sinh ra.
Sau tỷ thí võ nghệ sẽ là đại hội long trọng phong thưởng, một khắc vinh quang được dân chúng chứng kiến mang theo sắc thái lịch sử.
Đại hội phong thưởng, vinh quang, nhưng lại có ai biết, đây lại bị cuốn vào chuyện chính trị. Một khắc lịch sử kia, trở thành cuộc chiến ở Bắc quốc.
Bắc thành bình tĩnh một đoạn thời gian, tỷ thí võ nghệ càng tới gần, sự bình tĩnh này có vết rách nho nhỏ.
Trong Bắc thành lặng lẽ xuất hiện tia dị thường, làm cho Vân Y cũng bắt tay vào làm cùng. Tựa hồ rất đúng dịp, nhưng lại cảm thấy quá mức đúng dịp. Nếu thật sự có vấn đề, như vậy người thao túng sau lưng, cũng thật sự rất cao minh.
Vân Y nghi ngờ, không biết có nên điều tra về bí mật này không. Như là vì sao Đồng sự lại thoái ẩn.
Ban đêm, Vân Y lẳng lặng đứng giữa sân, nhìn ánh trăng sáng ngời trên không, trong lòng u sầu ngàn vạn.
Đột nhiên, có một hơi thở nhỏ dao động trong viện.
Ngay sau đó, giữa sân đã có một Hắc y nhân đang đứng.
Thần sắc trên mặt Vân Y nháy mắt thu hồi.
“Vân công tử, Đoạt Hồn lâu phụ trách bảo hộ Mộc Bách Nhiên công tử, gần đây phát hiện Mộc công tử ngầm lặng lẽ gặp thiếu gia của Đồng sự.”
Bởi vì trước khi chuyện Mộc Bách Nhiên giết Kim Tử xảy ra, tứ kiệt của Bắc thành cũng có nguy cơ. Bởi vậy lần tỷ thí này cũng không có tên bốn người. Mà hiện tại, Mộc Bách Nhiên bí mật gặp thiếu gia của Đồng sự, hắn muốn thế nào?
Hôm sau, Vân Y đến một y quán ở Bắc thành xem vết bỏng trên người.
Lẳng lặng ngồi trong kiệu, cảm thụ được dân chúng bên ngoài ngẫu nhiên nói chuyện, khóe miệng Vân Y khẽ cong lên. Nhẹ nhàng xốc màn kiệu, nhìn người đến người đi trên đường, nàng chỉ cảm thấy được thả lỏng. Nhìn mọi người bận rộn nhưng thoải mái, trong mắt nàng cũng có tia hâm mộ.
Vân Y nhìn hình ảnh như vậy, cảm thấy tâm tình trở nên tốt hơn. Nhưng lúc này bên tai truyền đến một thanh âm không hài hòa.
“Ngươi ỷ thế hiếp người!”
Một thanh âm hoảng sợ đột nhiên ở ngã tư đường truyền ra.
“Ỷ thế hiếp người? Đại tiểu thư hôm nay ỷ thế hiếp người, ngươi muốn thế nào chứ?”
Một thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe vang lên, thanh âm nhẹ nhàng, mang theo khí chất hào sảng.
Vừa nghe giọng điệu nói chuyện này, Vân Y không cần xốc màn lên, cũng biết nữ tử kiêu ngạo bên ngoài là ai.
Thổ Cũng Linh!
Cháu gái Thổ gia gia sủng ái đến cực điểm.
Cháu gái lão nhân kia sủng ái, quả nhiên có một chút giống lão ấy.
“Ngươi, ngươi......”
“Ngươi cái gì ngươi? Bổn tiểu thư ta ngươi có thể tùy tiện chỉ sao? Mau cút đi cho ta?”
“Khoan đã!”