Vân Y mạc danh kỳ diệu ngồi ở chỗ kia, thật sự là phiền toái lại tới nữa......
Chắc chắn không có chuyện tốt, hai cha con này thật là có đức hạnh, không cho người khác sống yên.
Vân Y buồn bực ngồi ở kia, cùng đợi chuyện sắp xảy ra với mình. Nhưng giống như không có chuyện gì xảy ra.
Ca múa xong, thái giám tuyên bố, các thiên kim tiểu thư có thể hiến nghệ biểu diễn.
Lời này vừa nói xong, các khuê tú đều rất hưng phấn. Bởi vì, cha con Kim Dịch đều có bộ dáng bất phàm, hơn nữa thân phận cao quý, nắm quyền cao, bất luận được người nào ưu ái đều là chuyện tốt a. Tuy rằng Kim Dịch cùng Kim Lãng mang thanh danh không tốt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm tư của các nàng. Không có cách nào, nam nhân cổ đại mấy ai mà không háo sắc. Hơn nữa cho dù xuất sắc như Mộc Bách Nhiên, cuối cùng lại có kết cục như vậy. Cho nên trong mắt nữ tử, chi bằng tìm nam tử có quyền thế thì càng an tâm.
Bởi vậy một đám nữ tử hưng phấn đòi hiến nghệ.
Tiếp theo các nữ tử lên đài, dùng hết năng lực biểu hiện.
Nhìn các nàng biểu diễn, Vân Y không thấy có gì mới, quay đi quay lại cũng chỉ có vậy. Không phải khiêu vũ thì đánh đàn, ngẫu nhiên lại thổi tiêu.
Hoạt động ở cổ đại quá ít, khó trách khi không có chuyện gì thì đi tính kế người khác.
Biểu diễn vẫn đang tiến hành, đa số nam tử đều chăm chú, trong ánh mắt ngẫu nhiên có sự tham lam. Nhưng nhìn thấy Kim Dịch đang ngồi, ánh mắt vội thu lại.
Nhìn bọn họ xem say sưa như thế, Vân Y thật không biết nói gì. Một đám kia không biết đang làm cái gì, cầm nghệ, chỉ động ngón tay, không có ý cảnh. Bất quá, coi như là đàn gảy tai trâu, cũng không ai thưởng thức. Bọn quan viên này chỉ xem nữ tử bộ dạng có đẹp hay không, cái khác bọn họ cũng không chú trọng. Bởi vậy, cũng có thể nói ở trên ra sức biểu diễn, phía dưới cũng coi như là cao hứng.
Nhìn chiếc đàn kia, Vân Y lại nhớ tới tiếng đàn của Thủy Nhu ở Quỳnh Hoa yến. Đơn thuần như vậy, đến nay vẫn là có một không hai. Cũng chỉ có nữ tử tốt đẹp như Thủy Nhu mới có thể làm cho tiếng đàn có sinh lực. Mang theo hơi thở tự nhiên thanh khiết, làm cho người ta nghe vào lòng, toàn thân thả lỏng.
Chỉ là không biết, có cơ hội nghe lại tiếng đàn đó hay không.
Trong lúc lơ đãng, ánh mắt Vân Y khẽ chuyển động, thấy được đôi mắt tinh thuần kia. Đôi mắt ấy cũng đang nhìn mình, tràn đầy thiện ý.
Thủy Nhu mỉm cười, tuy rằng trên mặt nàng không có biểu hiện gì. Nhưng Vân Y biết nàng đang cười, dùng ánh mắt thiện ý nhìn mình.
Nàng nhận ra mình.
Kỳ thật ngẫm lại cũng có thể hiểu được, đôi khi càng là người tinh thuần thì càng không nhìn thấu.
Mà Thủy Nhu như nữ thần, mang theo một thân thanh thuần hiền lành đi vào nhân gian. Vô luận ở đâu, đều khó mà chịu được sự ô nhiễm.
Mà Kim Dịch là người tay dính đầy máu, càng thêm khát vọng nàng. Bởi vì bọn họ đen tối, sợ hãi âm mưu. Có lẽ, Kim Dịch cũng vì đôi mắt của Thủy Nhu mà lạc đi. Dù sao, người như Thủy Nhu, khó ai có thể cự tuyệt.
Nhìn Thủy Nhu, đôi mắt Vân Y cũng mang ý cười. Nhu muốn nói, nàng sẽ giúp nàng.
Bắc Dương, chính là người Thủy Nhu chờ mong.
Vân Y có thể cảm giác, tuy rằng Bắc Dương không liếc mắt nhìn Thùy Nhu. Nhưng tâm thần của hắn đều ở trên người Thủy Nhu. Bắc Dương, như một đứa trẻ mới lớn cô độc và u buồn.
Đúng, một đứa trẻ, một đứa trẻ mới lớn.
Mà Thủy Nhu lại là một tiểu cô nương nhà bên, hai người thanh mai trúc mã, chưa từng nghĩ sẽ có ngày đen tối như vậy.
Nhưng ngày đó đã tới, đột nhiên như vậy, làm cho người ta trở tay không kịp.
Vân Y không tự giác nhớ tới chuyện của Bắc Dương cùng Thủy Nhu, chuyện này là do Mộc Bách Nhiên nói với nàng.
Đến tận đây, nàng mới biết, một đoạn tình yêu cũng đủ làm cho người ta hạnh phúc.
Bắc Dương, đứa con duy nhất của Bắc Ngạo Thế. Bắc Ngạo Thế có rất nhiều nữ nhi, nhưng chỉ có một đứa con trai, bởi vậy từ nhỏ tuy rằng được sủng ái, nhưng cũng không cưng chiều, vẫn bồi dưỡng Bắc Dương thành một thái tử vĩ đại. Văn thao võ lược, mọi thứ tinh thông. Bắc Dương, là kiêu ngạo, là ánh mặt trời.
Thủy Nhu, là cháu đích tôn của Thủy gia. Bởi vì Thủy gia nữ nhi rất ít, bởi vậy Thủy Nhu cũng là trân bảo.
Thủy Nhu người cũng như tên, nhu uyển như nước, yêu cầm phi thường. Sau đó lại theo sư phó học đàn, năm tuổi Thủy Nhu đã xa nhà, mười năm sau trở về, trở thành một nữ tử ôn nhu uyển tĩnh.
Thủy gia từng là đế sư, bởi vì lúc nhỏ, Thủy Nhu có bộ dạng phi thường đáng yêu, được Bắc Ngạo Thế yêu thích. Bởi vậy, Thủy gia cũng thường xuyên mang Thủy Nhu vào cung, để Thủy Nhu và Bắc Dương cùng nhau học tập.
Tình cảm của hai người cũng dần nảy sinh, những ngày tháng ấy vô cùng tốt đẹp.
Mười năm sau, hai người lại gặp nhau, giật mình phát hiện trong lòng của cả hai đều đã khắc sâu đối phương.
Bởi vậy, một đoạn tình duyên xinh đẹp chớm nở.
Hai người cũng chưa bao giờ làm chuyện gì khác, chỉ cùng nhau đọc sách, gửi thư cho nhau.
Chỉ đơn giản như vậy, năm tháng tốt đẹp cứ thế mà trôi qua.
Năm tháng tốt đẹp của họ đã bị cướp mất.
Khi Kim Dịch mới gặp Thủy Nhu, bi kịch bắt đầu.
Kim Dịch điên cuồng, khát vọng quyền lực, ái mộ Thủy Nhu, kế hoạch của hắn bắt đầu trở nên tàn khốc.
Cái ngày tàn khốc đó, Thủy Nhu luôn cười, luôn nhìn Bắc Dương cười.
Mang khăn voan, ngồi kiệu hoa, nàng cũng cười.
Mà Bắc Dương chỉ lẳng lặng nhìn nàng xuất giá, nhìn người mình yêu thương nhất gả cho người khác. Lạnh lẽo, chân thật.
Mấy ngày sau, Thủy Nhu im lặng, Bắc Dương trầm mặc. Tựa hồ, tất cả đều như Kim Dịch dự đoán.
Trong đầu nhớ lại lời nói của Mộc Bách Nhiên, trong lòng Vân Y cũng tràn đầy lưu luyến si mê. Tình yêu đơn thuần tốt đẹp như vậy, tuy rằng bị phá hỏng. Nhưng vẫn tồn tại theo năm tháng.
Đôi mắt lóe lên, mơ hồ có tia trong suốt, vô cùng tao nhã.
Vân Y cụp mắt xuống, dấu diếm cảm xúc của mình.
Sau đó, một thanh âm khó nghe vang lên. Vân Y biết đây là thanh âm của thái giám. Trong đầu hiện lên hình ảnh Kim Dịch nói vào tai thái giám. Hình ảnh kia rất quỷ dị, Vân Y cảm thấy trên người dựng tóc gáy.
“Vân Y đại nhân muốn biểu diễn, có ý cung kính Nhiếp chính vương, Nhiếp chính vương không đành lòng làm trái ý Vân Y đại nhân, bởi vậy ân chuẩn thỉnh cầu của Vân Y đại nhân. Mời Vân Y đại nhân lên đài biểu diễn.”
Hay, Kim Dịch này thật sự khôi hài, còn cung kính. Cũng chỉ có loại không biết xấu hổ như Kim Dịch mới nói như vậy, thật là hết chỗ nói.
Biểu diễn? Vừa rồi đều là một đám nữ tử biểu diễn, bây giờ mời nàng biểu diễn, đây không phải cười nhạo nàng giống nữ nhân hay sao. Nhưng cho dù thế nào thì mọi chuyện cũng không tốt.
Nếu Vân Y biểu diễn, thì sẽ hoàn toàn chịu thua. Vốn cũng không có gì, nhưng lúc này tâm tình Vân Y rất khó chịu thì lại không được.
Nhưng nếu không diễn, phỏng chừng Kim Dịch sẽ mượn cơ hội này trực tiếp giết nàng không tha.
Dưới tình huống này, Vân Y khẽ nhíu mày, nghĩ đại trượng phu co được dãn được, nếu không thì nên miễn cưỡng một chút. Dù sao, Kim Dịch cũng không sống được bao lâu nữa.
Đến lúc đó, lại làm cho Kim Dịch nhảy múa trước mặt nàng. Vân Y nghĩ như vậy, trong lòng cảm thấy cân bằng hơn.
Nàng tự an ủi mình, chuyện nhỏ không đành lòng sẽ loạn chuyện lớn.
Mà phía sau, nhiều người cũng bắt đầu nói chuyện.
“Nha, tân khoa trạng nguyên này thật đúng là kỳ quái a, để được Nhiếp chính vương thích, lại cam nguyện cùng nữ nhân biểu diễn.”
“Ngươi biết cái gì? Cái này gọi là có tâm kế! Người ta có mắt nhìn a, ngươi xem Nhiếp chính vương hiện tại có hứng thú với Vân Y. Xem ra sau hôm nay, Vân Y sẽ phát đạt.”
“Đúng vậy a, này Vân Y cũng không phải là người thường. Không ra tay thì thôi, vừa ra tay thật sự là khó lường a. Lúc này lại muốn phát đạt, về sau sẽ là nam sủng của Nhiếp chính vương.”
“Thật sự là mất mặt, dựa vào thủ đoạn này, quăng hết thể diện của nam tử.”
“Đúng vậy a, các ngươi biết không? Vân Y này từng là người của Mộc Vũ a.”
“Không thể nào, Mộc Vũ là cháu của Nhiếp chính vương a. Thật sự là biết người biết mặt không biết lòng a. Không nghĩ tới, tân khoa trạng nguyên này là người như thế. Hắn như vậy, dĩ nhiên là không có nửa phần khí khái của văn nhân. Quả thực uổng là người đọc sách.”
Tiếng cười nhạo đều rơi vào tai Vân Y.
Khóe miệng Vân Y khẽ cong lên đùa cợt.
Những người này thật biết ăn nói, không biết họ phải làm những gì mới ngồi lên vị trí của đại thần. Còn nói nàng, nàng làm sao, nàng đường đường chính chính làm người.
Mà những người này, nói cứ như phẫn nộ, kì thực có lẽ đang ghen tị cũng nói không chừng.
Vân Y thản nhiên ngồi ở đó, có một cỗ khí thế. Nàng sẽ biểu diễn, nhưng không vội. Vân Y tốt xấu cũng phải bình tĩnh một phen, chờ Kim Dịch bất mãn. Bằng không, nàng sẽ không lên đài.
Vân Y lẳng lặng ngồi đó, mặc kệ bên cạnh nói nàng ra sao. Mà bên kia Kim Dịch thấy thú vị nhìn Vân Y, nhưng thấy nàng nửa ngày cũng không có phản ứng, vẫn cứ ngồi ở đó.
Nhìn tình hình này, Kim Dịch cảm giác cơn tức của mình bắt đầu dâng lên. Nhưng hắn khó mà nói, bằng không sẽ đánh mất uy nghiêm.
Kim Dịch vẫn ngồi đó, dùng cặp ánh mắt hung hăn, nhìn Vân Y, muốn thấy hắn chịu thua.
Đáng tiếc, Kim Dịch đánh giá mình quá cao, nói về uy nghiêm, muốn trấn trụ Vân Y, quả thực là người điên nói mộng.
Mà Kim Lãng bên kia cũng hứng thú nhìn Vân Y, tiểu tử này thật là có ý tứ.
Hắn vốn không kiêng kị gì, cho dù là nam tử, hắn cũng không để ý. Người có ý tứ như vậy, hắn vẫn gặp lần đầu tiên.
Ở trường thi tài hoa hơn người, ở bảng vàng khí chất lỗi lạc, cho tới bây giờ ở yến hội phong tình thanh nhã.
Đó là một người có nhiều mặt, hơn nữa mỗi khi nhìn hắn, đều cảm thấy trên người hắn có một lớp màng che, làm người ta không thấy rõ.
Hắn thực thần bí, bởi vì điều tra ra bối cảnh quá mức đơn giản, cho nên càng có vẻ thần bí.
Nhưng, cho dù thần bí, sẽ có lúc hắn phải thần phục mình.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, các đại thần cũng đã không còn bàn tán, mọi người hít thở không thông. Bởi vì bây giờ không khí quá mức quỷ dị, Nhiếp chính vương sắc mặt không vui nhìn Vân Y, Vân Y vẫn xem như không liên quan đến mình. Trong yến hội phi thường im lặng, mọi người cũng không dám nói nữa, chỉ ngồi ở vị trí của mình.
Vân Y này thật sự là kỳ quái, không phải muốn lấy lòng Nhiếp chính vương sao? Hắn đang làm gì, giả bộ sao? Lúc này làm bộ làm tịch sao?
Mà bên kia, kiên nhẫn của Kim Dịch cũng đã hết, ánh mắt Kim Dịch khẽ chớp, muốn mở miệng nói chuyện.
Vân Y nhìn đến tình huống này, muốn đứng lên biểu diễn, chặn miệng Nhiếp chính vương. Nhưng ngay lúc Vân Y muốn đứng dậy, lại truyền đến thanh âm thất kinh của Kim Dịch.
“Nhu nhi, ngươi làm sao vậy?”
Thanh âm Kim Dịch kêu lên, tràng thượng nháy mắt liền gió nổi mây phun. Chư vị đại thần đều nhìn lên trên, nhìn thấy Thủy Nhu giờ phút này chính sắc mặt tái nhợt khẽ tựa vào lòng Kim Dịch. Làm như thân thể không khoẻ, Kim Dịch lại mang vẻ mặt lo lắng không biết làm sao.
Vân Y nhìn tình hình này, ánh mắt căng thẳng, lại quay đầu nhìn về phía Bắc Dương, phát hiện Bắc Dương lúc này cũng nhìn mình. Vân Y kinh ngạc, tinh tế tìm tòi ý tứ trong mắt hắn.
Trong lúc nhất thời không hiểu lắm, lại đảo mắt nhìn về phía Thủy Nhu, Vân Y đột nhiên đã biết. Thủy Nhu đang giúp mình giải vây. Trong lúc hỗn loạn, Kim Dịch làm sao còn có tâm tư chơi đùa với mình. Kim Dịch vội vàng tuyên thái y, khẩn trương rối tinh rối mù.
Thấy vậy, trong mắt Vân Y có một cỗ lo lắng.
Thủy Nhu, bằng hữu của Vân Y nàng.
Giờ phút này, Vân Y biết mục đích mình giúp Bắc Dương, không chỉ vì Hồi sinh thảo, cũng có vì Thủy Nhu.
Thủy Nhu, nữ tử tốt đẹp như vậy, chắc hẳn rất khinh thường dùng thủ đoạn này lừa gạt người khác.
Nhưng giờ phút này lại thay nàng giải vây, mà đi đến bước này.
Sự trả giá, sự tín nhiệm này, Vân Y chỉ có thể toàn tâm cố gắng làm cho nàng được hạnh phúc.
Thái y kiểm tra qua nói chỉ bị trúng gió, lạnh một chút mà thôi. Nhưng Kim Dịch lại rất khẩn trương, bởi vậy lập tức tuyên bố yến hội đã xong, sau đó ôm Thủy Nhu rời khỏi đây. Mà quan viên ở đây vừa thấy Nhiếp chính vương Kim Dịch đã đi, bọn họ cũng không ở lại. Mọi người lập tức rời đi, những nữ tử cũng chỉ có thể không cam lòng mà quay về.
Chỉ còn lại một mình Vân Y, Bắc Dương có mặt mũi, không thể tùy ý, nên cũng rời khỏi đây.
Vân Y một mình cô độc, giờ phút này cũng dị thường thanh tỉnh.
Đôi khi, vì mục đích của mình mà người khác phải trả giá, nàng rất áy náy.
Giờ phút này, Vân Y không biết nói gì, rối như tơ vò.
Nhẹ nhàng lắc đầu, Vân Y ra khỏi yến hội. Ngồi trên kiệu, đi thẳng về phủ.
Dựa vào kiệu, Vân Y có chút buồn ngủ. Giờ phút này, nàng thế nhưng cảm thấy có chút mệt mỏi, không phải thân thể mệt, mà là tâm mệt.
Cỗ kiệu lắc lắc lắc, làm cho Vân Y thả lỏng lòng mình. Vân Y khống chế không được nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, muốn hưởng thụ sự an bình này.
Lúc mơ mơ màng màng, đột nhiên cỗ kiệu rung lên, đột nhiên ngừng lại.
Vân Y kinh hãi, mở mắt, trong ánh mắt lưu chuyển tia sáng, mang theo nhè nhẹ sắc bén.
Nhưng nhanh chóng bị Vân Y che dấu, bây giờ không phải lúc lộ ra võ công của mình.
Võ công của Vân Y ở Duyệt Cầm Hiên đã tăng lên, võ công cũng gần như thượng thừa. Bởi vậy, võ công của Vân Y dĩ nhiên là không thể khinh thường. Nhưng càng như vậy, Vân Y càng cẩn thận. Bởi vì, nói không chừng có thể mang lại rắc rối cho Vân Y. Võ công Vân Y giống như một thanh đao sắc bén dấu diếm từ một nơi bí mật, đột nhiên phóng ra, chém địch nhân trong ảo giác.
Vân Y bất động, trên người tản mát ra khí chất sắc bén. Hơi thở này so với lúc trước ở Mộc phủ yếu hơn một chút.
Như vậy cũng là hợp lý, dù sao lúc trước ở Mộc phủ bị cường địch gây thương tích, Vân Y bị thương, võ công yếu hơn một chút cũng có thể hiểu được.
Vân Y nháy mắt cảm thấy có một hơi thở tà đạo đánh về phía nàng, cỗ hơi thở kia không có sát ý, mà là có một loại ái muội.
Quá cuồng vọng!
Trong lòng Vân Y tràn ngập lãnh ý, tốt nhất là không có sát ý, nếu không hắn sẽ không có đường quay về.
Nhưng trên mặt, Vân Y cũng là lộ ra vẻ khẩn trương, hơi thở như bị yếu đi.
Vân Y dịu ngoan tựa hồ làm cho người kia thực sung sướng, ngay sau đó, một bóng dáng đã vào cỗ kiệu.
Một thân hồng y, vô hạn xinh đẹp.
Tuyệt diễm phong lưu, mang theo một cỗ tà hoặc.
Kim Lãng!
Thấy hắn, Vân Y thật muốn giết hắn!
Đầu tiên là cha hắn tìm phiền toái, bây giờ là hắn nửa đường chặn lại. Hai cha con này thật biết cách chọc nàng nổi nóng......
Vân Y trong lòng không ngừng mắng hai cha con này, nhưng trên mặt cũng rất khẩn trương. Biểu hiện sự sợ hãi, nhưng không quá mức.
Kim Lãng vừa vào kiệu, chóp mũi ngửi được mùi thơm thản nhiên, nháy mắt Kim Lãng cảm thấy chính mình bị lạc trong đôi mắt kia.
Nhìn dung nhan tinh xảo gần trong gang tấc, Kim Lãng cảm thấy ngàn vạn nét mặt cũng không bằng người này.
Nhìn biểu tình si mê của Kim Lãng, Vân Y phản cảm, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nhắc nhở:“Kim thiếu gia có việc sao?”
Thanh âm vang lên ở bên tai, thản nhiên, ngứa. Kim Lãng cảm thấy hồn phách của mình đều đã đi khỏi thân thể.
Nhìn bộ dáng không kiêng nể gì của Kim Lãng. Vân Y rất muốn dùng một quyền, đánh cho hắn hết dám ra khỏi nhà.
“Kim công tử? Có việc gì sao?” Vân Y không kiên nhẫn đề cao thanh âm.
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng lại vang lên, lần này trong thanh âm mang theo lãnh ý. Hơn nữa âm điệu lại cao hơn, bởi vậy Kim Lãng cũng giật mình phục hồi tinh thần lại.
Khi hắn phục hồi tinh thần lại, cũng không cảm thấy mình luống cuống, ngược lại cảm thấy Vân Y không nên có phản ứng như vậy. Vân Y hẳn là đắm chìm vào sự phong lưu của hắn mới đúng. Tiếp xúc gần gũi như vậy, nhìn nhau, hơi thở đều rõ ràng có thể nghe. Chẳng lẽ Vân Y không có một chút cảm giác sao?
Kim Lãng mang ánh mắt u ám, mang theo một tia không vui sắc bén, muốn Vân Y thần phục.
Nhận thấy ý tứ của hắn, Vân Y ngẩng đầu lên, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đón nhận ánh mắt của hắn.
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Kim Lãng động tâm. Nhưng Kim Lãng ép mình phải khống chế tình cảm.
Kim Lãng nghĩ, do không chiếm được, cho nên mới luống cuống như vậy.
Ánh mắt vừa động, Kim Lãng mạnh mẽ muốn đánh về phía Vân Y.
Nhìn hành động của Kim Lãng, Vân Y nổi giận.
Thật sự là càng ngày càng quá đáng, tuy rằng tạm thời không động đến Kim Dịch. Nhưng động vào hắn vẫn có thể.
Vốn đang muốn cho Kim Lãng sống thêm ít ngày, nhưng hiện tại xem ra hắn sợ hắn quá thoải mái.
Thật sự là thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa vẫn xông tới.
Kim Lãng này quả thực ngại mệnh quá dài.
Tay Vân Y như một cái trảo, nhanh chóng đánh tới Kim Lãng.
Vốn nghĩ sẽ bắt được con mồi, giờ phút này nó lại giơ móng vuốt đáp trả lại. Kim Lãng nhất thời cảm thấy trò chơi này càng có ý tứ, nên muốn chơi với hắn một chút, vừa vặn có thể thuần phục dã tính, về sau mới thuận theo được.
Chỉ tiếc, Kim Lãng sai rồi, hoàn toàn sai.
Vân Y không chỉ mang theo móng vuốt. Mà còn là con cọp mẹ, lực sát thương tuyệt đối không thể khinh thường.
Trảo ấn rất nhanh tung bay, xuất ra nhiều chiêu.
Kim Lãng sắc mặt từ kinh ngạc đến trắng bệch, trong nháy mắt trực tiếp biến thành tro tàn.
Cường, thật mạnh!
Kim Lãng kinh ngạc, khiếp sợ, run run.
Vân Y làm sao có thể mạnh như vậy, có chút bất khả tư nghị.
Kình khí giàn giụa, Kim Lãng cảm thấy nội lực toàn thân bắt đầu quay cuồng. Kim Lãng cảm thấy nội lực của mình căn bản duy trì không được bao lâu, như vậy mình chắc chắn sẽ chết.
Vì thế, Kim Lãng nói nhanh với Vân Y:“Vân Y, ngươi muốn làm cái gì, mau dừng tay, chuyện cũ ta sẽ bỏ qua.”
“Chê cười, chuyện cũ sẽ bỏ qua? Vậy ngươi cũng phải hỏi ta có đáp ứng hay không mới đúng?” Thanh âm Vân Y vang lên, mang theo một tia khinh miệt.
Kim Lãng nghe vậy, nhất thời khí huyết dâng lên, muốn giết chết hắn.
Nhưng Kim Lãng cũng chỉ có ý nghĩ này. Bởi vì Vân Y thế công càng ngày càng sắc bén, từ trước đến nay chưa từng có, làm cho Kim Lãng chịu thua.
Trên người Kim Lãng có nhiều chỗ bị thương, toàn thân đều là máu. Có chút dọa người.
Kim Lãng bây giờ rất thê thảm, bị Vân Y đánh cho không hề động đậy a.
Mà Vân Y nếu đã ra tay, sẽ không dừng tay. Hôm nay là do hắn tự dâng đến cửa. Bởi vậy, hôm nay Vân Y tuyệt đối sẽ không nương tay.
Chiêu chiêu tàn nhẫn, Kim Lãng cố gắng chống đỡ.
Đánh nhau, trong mắt Kim Lãng hiện lên vẻ lo lắng, trên người đột nhiên bộc phát ra nội lực cường đại.
Rốt cục cũng phát ra!
Vân Y biết, Kim Lãng là con của Kim Dịch, làm sao có thể không bảo vệ hắn. Kim Lãng vẫn không ra thủ đoạn gì, chỉ dựa vào võ công của hắn mà chống đỡ, điều này làm cho Vân Y có chút ưu thương.
Nếu Kim Lãng âm thầm dùng thủ đoạn truyền đến Kim Dịch, vậy sẽ không ổn. Bởi vậy, Vân Y tuy rằng luôn công kích Kim Lãng, nhưng cũng ngầm quan sát hắn. Chuẩn bị cho tình huống phát sinh.
Nhân lúc thần không biết quỷ không hay, Vân Y liền âm thầm hạ ám hiệu, bên ngoài có ba cao thủ Đoạt Hồn lâu đang chờ.
Lúc lực đạo mãnh liệt, Vân Y ngừng lại.
Mà Kim Lãng bị trúng chiêu kia, miệng cũng phun ra một búng máu. Máu nhiễm đỏ y phục của hắn. Màu đỏ yêu dị, tiên diễm dị thường
Ánh mắt của Kim Lãng điên cuồng, miệng đầy máu. Kim Lãng không ngừng dùng nội lực trong cơ thể để chống lại nàng. Miệng hắn không ngừng phun ra một búng máu, máu lập tức nhiễm đầy cỗ kiệu. Nơi nơi đều là màu đỏ, một mảnh đỏ tươi, mang theo tia dứt khoát điên cuồng.
Tựa hồ phun ra cỗ máu cuối cùng, Kim Lãng lộ ra tia dữ tợn, Kim Lãng nhìn Vân Y ánh mắt mang theo vẻ dữ tợn, thề muốn dẫn Vân Y cùng nhau xuống địa ngục.
Tiếp theo, bên trong kiệu bộc phát ra kinh thiên động địa thanh âm......