Lúc nàng đang nghi hoặc, lại nghe thấy thanh âm của Đông Thành Vũ đứng trên nóc nhà lớn tiếng nói: “Tìm được rồi, ở đây.”
Mọi người đang tìm kiếm nghe nói như thế, đều ngẩng đầu nhìn Đông Thành Vũ.
Đông Thành Vũ lúc này đang đứng trên nóc nhà, ngón tay chỉ về hướng bên kia, biểu tình có chút quỷ dị.
Hứa Du Nhiên nhìn theo ngón tay của hắn, phát hiện đó là rừng hoa đào của
Hứa vương phủ. Nhìn thấy rừng hoa đào, sự bất an trong lòng nàng càng
ngày càng lớn. Mọi người đều mang bộ dáng muốn xem kịch vui, bọn họ
nhanh chóng đi về phía rừng hoa đào.
Nhìn thấy nhiều người đi về phía bên kia, Hứa Du Nhiên cũng chỉ có thể theo sau.
Lúc này trong rừng hoa đào, dưới một gốc cây hoa đào, Sở Hiên ngồi dưới
đất, ôm Vân Mộng Vũ vào lòng. Ngón tay thon dài của Sở Hiên lúc này đang buộc lại dây áo trước ngực Vân Mộng Vũ, cẩn thận từng chút một.
Mà lúc này Vân Mộng Vũ đang ở trong lòng Sở Hiên vẫn không thể bình phục
nhanh như vậy, vừa rồi một màn kia vẫn tồn tại trong lòng nàng, trong
đầu lại không tự giác hiện lên cảnh tượng lúc nãy.
Ánh mắt của hắn màu đỏ, ngón tay nhẹ nhàng tháo cái nơ trước ngực nàng. Vân Mộng Vũ tuy rằng không ngừng an ủi trong lòng mình là không có việc gì, không có việc gì, chỉ là một cái màng mỏng mà thôi. Đến lúc đó sẽ làm
bọn họ toàn bộ xuống địa ngục, nhất định phải làm bọn họ sống không bằng chết. Nàng cắn răng chịu đựng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn động tác của tên
kia, nhìn chiếc áo từ từ mở ra.
Tên kia đột nhiên mạnh mẽ kéo áo
nàng, quần áo bên ngoài bị hắn kéo ra. Nhất thời, tên kia chỉ cảm thấy
trước mắt có một mảnh lụa hồng nhạt bay lên, ngay sau đó người đã mất đi cảm giác.
Vân Mộng Vũ lúc quần áo nàng bung ra, thân thể của hắn cũng đồng thời ngã xuống. Ngay sau đó, người đã rơi vào cái ôm ấm áp, chóp mũi quanh quẩn mùi hoa cỏ tự nhiên. Khi nàng giương mắt
chạm vào đôi mắt kia, sự sợ hãi trong lòng cũng tan thành mây khói.
Sở Hiên nhìn Vân Mộng Vũ suy yếu trong lòng, sắc mặt hắn lạnh như băng.
Hắn một tay ôm nàng, một tay tung chưởng, dựa vào nội lực của hắn làm
choáng váng hai tên còn lại và hút Xuân Sơ Noãn đang té xỉu đến, ném
toàn bộ lên giường. Sau đó vung tay lên, làm cho quần áo của bọn họ đều
bị cởi ra, phân tán khắp phòng. Ngay cả như vậy, Sở Hiên vẫn nhìn bọn họ với ánh mắt lạnh băng.
Đột nhiên ánh mắt hắn phát lạnh, mạnh mẽ nhìn người trên giường chém một lực rất lớn, nháy mắt tiếng xương vỡ vụn vang lên.
Vân Mộng Vũ nghe được thanh âm kia biết Sở Hiên vì nàng xử lý bốn người
này, nhưng đây chỉ mới bắt đầu, sau này còn rất nhiều cái khác nữa.
Sở Hiên làm xong mọi việc, ôm Vân Mộng Vũ bay ra ngoài, lúc hắn bay vút ra khỏi phòng, màn che trên giường cũng rớt xuống, cửa cũng đóng lại.
Sở Hiên ôm Vân Mộng Vũ bay ở không trung, đi qua nhiều mái nhà, cuối cùng
dừng lại ở rừng hoa đào. Sở Hiên ôm Vân Mộng Vũ chậm rãi hạ xuống, cảm
thấy hắn muốn dừng lại, Vân Mộng Vũ nhẹ nhàng nâng mắt, nhìn xung quanh. Thấy xung quanh đều là một màu hồng nhạt, rất nhiều hoa đào đang nở.
Bởi vì thân thể của Vân Mộng Vũ không có sức lực, Sở Hiên liền ôm nàng ngồi dưới một gốc cây.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, phát hiện nàng đang nhìn cảnh sắc xung quanh, trong
ánh mắt tràn đầy hoa đào. Khiến cho đôi mắt vốn đã xinh đẹp, giờ phút
này lại mang theo sự mị hoặc. Nhìn ánh mắt của nàng, hắn nhất thời chỉ
biết nhìn một cách ngây ngốc.
Đột nhiên, nàng giương mắt, vừa vặn nhìn vào mắt của hắn. Ánh mắt tràn đầy tia sáng, sáng như ngọc.
Gió nhẹ khẽ thổi qua, hoa đào bay xuống, nhiều đóa hoa bay xuống vươn trên vai, trên tóc của bọn họ.
Đột nhiên xung quanh có động tĩnh, mọi người đã vào rừng hoa đào.
Hứa Du Nhiên gắt gao nhìn chằm chằm hai người đang ôm nhau dưới gốc cây
kia, trong mắt hận ý càng sâu, mọi sự hận thù đều hướng về Vân Mộng Vũ. Ở trong mắt nàng, Hiên ca ca của nàng không sai, sai là do Vân Mộng Vũ.
Nàng gắt gao nắm chặt tay mình, móng tay đâm vào trong tay, tràn ra máu
tươi.
Tây Lâm Hạo nhìn hình ảnh đẹp đẽ trước mắt mà
tan nát cõi lòng, đầu rầm rầm rung động, chỉ cảm thấy lòng đau như cắt.
Lúc trước nghe nàng nói thương người khác, hắn đã khó chịu vô cùng.
Nhưng lúc này, khi hắn tận mắt thấy như vậy, hắn mới biết được thì ra
lòng hắn lại còn có thể đau hơn thế. Trong đầu hiện ra cảnh lúc mới gặp
nàng, đêm đó phong hoa tuyệt đại, Quỳnh Hoa yến làm cho hoa Quỳnh nở đầy trời. Bất tri bất giác, hắn đã bi lún sâu, không thể tự kềm chế. Nữ tử
tốt đẹp như vậy, giờ phút này lại nằm trong lòng người khác, loại chua
xót này, thật sự là mất mát. Hắn nhìn hình ảnh kia, cố gắng nén bi
thương của mình lại.
Phát giác có người đến, Vân Mộng Vũ nhìn Sở
Hiên, dùng ánh mắt hỏi nên làm như thế nào? Sở Hiên nhìn nàng, nhẹ nhàng cười, trong mắt tràn đầy ý cười ấm áp. Mở miệng ôn nhu nói: “Chuyện còn lại, ta sẽ giải quyết.”
Nghe xong, Vân Mộng Vũ cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
‘Chuyện còn lại, ta sẽ giải quyết.’ Lời này nghe giống như là người nam nhìn
người nữ nói, sau đó tộc trưởng đuổi tới, người nam liền nói như vậy.
Như là có ý “Nàng an tâm chờ làm tân nương của ta.”
Lúc nàng miên man thất thần, bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp dễ nghe của Sở Hiên.
“Làm sao vậy, như thế nào lại có nhiều người như vậy?”
Câu hỏi như vậy, mọi người không biết trả lời làm sao. Vấn đề này thực sự
rất xấu hổ, chẳng lẽ nói nhiều người tới là muốn xem bệnh cho Vân Mộng
Vũ. Hơn nữa lại có tình huống kì lạ này, bọn họ không phải đang đi bắt
kẻ thông dâm sao?
Nhưng tình huống bây giờ kì lạ như vậy, hai người bọn họ mang vẻ mặt rất tự nhiên, ngược lại nhóm người này lại mất tự nhiên.
Trong lòng Sở Phách Thiên luôn bất mãn đối với Hoàng đệ này, không có nguyên
nhân, chỉ là cảm giác tự nhiên trong lòng. Tuy rằng phụ hoàng từng nói
với hắn, không thể xem Sở Hiên như đệ đệ của hắn, mà là phải kính sợ hắn như bậc cha mẹ. Nhưng hắn lại chán ghét Sở Hiên, có thể là bởi vì hắn
có quan hệ với Tư phu nhân. Mà sau này, ngoài mặt hắn đối với Sở Hiên vô cùng tốt, nhưng trong lòng lại cực kỳ không thích. Bởi vì hắn không
thích lời nói của phụ hoàng, nói cái gì mà sau này Sở Hiên chắc chắn có
thể giúp Sở quốc. Giúp cái gì? Chính hắn có thể thống trị tốt Sở quốc.
Hơn nữa còn rất vĩ đại. (Sally: Tự kỷ).
Mà bây giờ
chuyện này có liên quan đến Sở Hiên, trong lòng của Sở Phách Thiên suy
nghĩ mãi mới mở miệng: “Là như vậy, Du Nhiên quận chúa sợ Vũ nhi không
khoẻ, cho nên cố ý mời Hạo vương đến xem. Ai ngờ lại phát hiện trong
phòng không có Vũ nhi, mọi người lập tức đi tìm, sợ Vũ nhi xảy ra chuyện gì. Không nghĩ tới Vũ nhi lại ở đây cùng Hoàng đệ, không biết hoàng đệ
và Vũ nhi làm sao lại ở đây?”
“Ta cùng Phán Vũ quận
chúa vừa gặp nhau lúc nãy.” Sở Hiên không mặn không nhạt nói. Sở Hiên
nói chuyện bình thường cũng không xưng bổn vương, cũng không xưng thần,
không bao giờ hạ mình. Cho nên nhiều người ở đây đều biết hắn đến từ
Bồng Lai đảo, khẳng định không đơn giản, bây giờ mới phát hiện hắn có
thân phận khác.
Nghe xong, trong lòng Sở Phách Thiên
rất tức giận, sắc mặt cũng có chút không vui. Hắn châm chọc hỏi: “Hiên
vương đang ôm Phán Vũ quận chúa, tại sao lại như vậy? Đừng nói với trẫm
là bởi vì Phán Vũ quận chúa lạnh, ngươi ôm nàng để sưởi ấm a.”
Trong lòng Sở Phách Thiên phẫn nộ, nói chuyện cũng không chừa mặt mũi cho Sở
Hiên. Hắn muốn Sở Hiên giải thích, nhưng lại nhận được một câu vừa mới
gặp. Vừa mới gặp sao? Chẳng lẽ Sở Hiên nhàn rỗi không có chuyện gì làm,
vừa mới đi dạo đến đây, Vân Mộng Vũ không thoải mái cũng vừa mới đi tới
nơi này. Sau đó, bọn họ cũng vừa mới ôm nhau?
“Phụ
hoàng…” Sở Thụy Phong bên cạnh Sở Phách Thiên vốn định nói hai câu để
giảm bớt không khí căng thẳng, nhưng còn chưa nói xong đã bị ánh mắt của phụ hoàng ngăn lại.
Trong mắt Sở Hiên hiện lên tia
tàn khốc, giương mắt lạnh lùng nhìn Sở Phách Thiên, mở miệng nói: “Ta
cùng Vũ nhi gặp nhau ở đây, đó là duyên phận của chúng ta. Hoàng thượng
chẳng lẽ không cảm thấy vui cho bọn ta sao? Sao Hoàng thượng lại mang bộ dáng bất mãn đối với ta?”
Sở Hiên nói xong, Sở Phách Thiên thiếu chút nữa tức hộc máu, hắn đang nói gì vậy? Cao hứng sao,
cao hứng cái rắm. Bất mãn ư? Hắn thật sự thực bất mãn. Vân Mộng Vũ tốt
xấu cũng từng là con dâu của hắn, bây giờ lại cùng với đệ đệ của hắn ôm
nhau, đây là có chuyện gì chứ?
Sở Phách Thiên phẫn nộ, cao giọng hỏi: “Hiên vương, chẳng lẽ ngươi muốn trẫm hạ chỉ ban hôn cho các ngươi sao?”
Sở Phách Thiên lúc này mới biết Vân Mộng Vũ từng là con dâu của hắn, cảm
thấy rất mất mặt. Nhưng lúc trước muốn gả nàng cho Hạo vương, sao hắn
lại không nghĩ đến chứ?
“Hoàng thượng có ban hôn hay
không cũng không liên quan, ta vẫn muốn cưới nàng, hơn nữa sẽ cho nàng
một đám cưới thật lớn.” Sở Phách Thiên nói xong, thanh âm kiên định của
Sở Hiên vang lên.
Lời này vừa nói xong, biểu tình của mọi người lập tức phong phú. Đây đúng là thú vị, đầu tiên là phát hiện
trong phòng khách của Hứa vương phủ, thị nữ bên người Du Nhiên quận chúa ở cạnh ba người đàn ông. Sau đó lại phát hiện không thấy Phán Vũ quận
chúa, mọi người vội tìm, lại thấy Phán Vũ quận chúa đang ở trong rừng
hoa đào được Hiên vương ôm ấp. Mà bây giờ Hiên vương lại tranh chấp với
Hoàng thượng vì chuyện này. Còn nhất định phải cưới, hơn nữa là đám cưới thật lớn.
Ngày ấy ở Quỳnh Hoa yến, sau khi Vân Mộng
Vũ biểu diễn, người của các quốc gia trở về đều điều tra Vân Mộng Vũ,
cũng chỉ có Tây Lâm Hạo nhớ nàng cả đêm mà không điều tra. Mọi người
cũng đều đã biết chuyện Vân Mộng Vũ từng là khí phi, tuy rằng không rõ
chân tướng, nhưng đã là người được gả đi một lần. Dù sao nàng đã từng gả cho con của hoàng đế, đó là chuyện thật. Nhưng bây giờ lại muốn thành
thân với đệ đệ của hoàng đế, đây lại là chuyện lớn. Sở Phách Thiên có
thể chấp nhận chuyện như vậy sao? Nhìn sắc mặt đen thui của hắn là biết
không có khả năng đồng ý.
Sở Phách Thiên bây giờ muốn sai người kéo hai bọn họ ra ngoài mà chém, nhưng hắn biết là không có
khả năng. Hắn nếu thật sự làm như vậy, Thái hậu sẽ không đồng ý. Thái
hậu giống phụ hoàng cực kỳ coi trọng Sở Hiên, không có khả năng cho hắn
giết Sở Hiên.
Hắn nhẫn nhịn lần nữa, cố nén tức giận
nói: “Tốt, chuyện này ta sẽ nói sau. Sở Hiên ngươi đi về trước đi, Phán
Vũ quận chúa tạm thời cứ nghỉ ngơi trong Hứa vương phủ.”
Hắn làm vậy coi như đã nhượng nộ, trong lòng hắn nghĩ tốt nhất Sở Hiên nên
phối hợp một chút. Nếu không, hắn cũng không nhịn nữa.
Nhưng thường thường sự tình lại làm cho người ta không tưởng tượng được, Sở
Phách Thiên nói xong, nửa ngày cũng không có ai đáp lại.
Sở Phách Thiên mang vẻ mặt tức giận nhìn Sở Hiên, nhưng lại thấy hắn đang
nói gì đó vào tai Vân Mộng Vũ, sau đó lại nhìn thấy Vân Mộng Vũ đỏ mặt.
Tiếp theo Sở Hiên ôm Vân Mộng Vũ đứng dậy, mang vẻ mặt lạnh lùng liếc
nhìn mọi người ở đây. Lúc nhìn thấy Du Nhiên, ánh mắt như dao cắt lên
người nàng. Đảo mắt xong, hắn không để ý bất kỳ ai, vận khinh công, biến mất trước mắt bọn họ.
Mọi người nhất thời im lặng,
khinh công của Sở Hiên quả nhiên là tuyệt thế vô song. Người ở đây cũng
không nói gì, lúc mọi người kinh ngạc nhìn hắn vận khinh công, bên tai
truyền đến thanh âm của hắn.
“Ta sẽ lấy Vân Mộng Vũ làm vợ, yêu nàng cả đời, cả đời nhất thế một đôi nhân.”
Lời này quanh quẩn bên tai mọi người thật lâu.
Nam Thiếu Dục ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm gốc cây đã không còn một bóng
người. Thật lâu sau mới nhẹ nhàng nở nụ cười, trong miệng lẩm bẩm nói,
“Tri âm a.”
Sở Hiên ôm Vân Mộng Vũ bay đi, thật lâu
sau mới tới ngoài thành. Hắn buông nàng ra, cho nàng dựa vào một thân
cây, sau đó lấy một bình sứ, lấy ra một viên thuốc, cho nàng nuốt vào.
Vân Mộng Vũ để viên thuốc vào trong trong miệng, cảm thấy mùi thơm ngát vô
cùng. Nuốt xong, nàng ngẩng đầu nhìn Sở Hiên, nghi hoặc hỏi: “Đây là
thuốc gì?”
Nhìn nàng tin tưởng hắn như vậy, tâm tình của Sở Hiên rất tốt, chế giễu hỏi: “Nàng không sợ ta cho nàng uống thuốc độc sao?”
Nghe nói như thế, Vân Mộng Vũ sửng sốt. Nàng thật sự không nghĩ đến chuyện
này a, nàng chỉ theo bản năng mà tin tưởng hắn. Vì thế nàng cười yếu ớt: “Nếu ngươi muốn hại ta, sao có thể đợi đến hôm nay chứ?”
Nhìn nàng như vậy, hắn cũng không giấu nàng, mở miệng nói: “Thuốc này có thể giải được hiệu quả trên người nàng, bây giờ nàng có thể động đậy rồi.”
Vân Mộng Vũ nghi hoặc thử thử, phát hiện quả nhiên có thể động đậy. Trong
lúc nhất thời rất là vui vẻ, xoa xoa cái tay, dùng chân đá lên thân cây.
Thử xong, Vân Mộng Vũ xoay người nhìn rừng cây này, cảm thấy rất quen
thuộc. Nàng nghi hoặc nhìn xung uqanh, đột nhiên nhớ tới nơi này nàng đã từng bị Sở Minh An bắt, sau đó nàng trốn thoát, đi qua rừng cây này.
Khó trách lại cảm thấy quen như vậy, lúc trước nàng ở trong rừng cây này bị ngã không biết bao nhiêu lần.
Nhìn xong, nàng nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn Sở Hiên, hỏi: “Sao ngươi lại mang ta tới đây?”
Sở Hiên không nói gì, chỉ kéo tay nàng đi về phía trước. Vân Mộng Vũ đi
theo hắn, mặt đỏ hồng nhìn tay bọn họ đan vào nhau. Trong đầu nhớ đến
lời hắn nói
“Ta sẽ lấy Vân Mộng Vũ làm vợ, yêu
nàng cả đời, cả đời nhất thế một đôi nhân.” Nhưng chỉ chốc lát, sắc mặt
lại trở nên ảm đạm, bọn họ là người của hai thế giới khác nhau, bọn họ
sẽ có kết quả sao?
Nghĩ đến đây, cảm xúc của Vân Mộng Vũ trầm xuống, nàng yên lặng đi theo Sở Hiên. Đi được một đoạn đường,
Sở Hiên đột nhiên ngừng lại, nàng cũng ngừng lại. Nàng ngẩng đầu lên,
phát hiện nơi này như tiên cảnh mà lúc trước nàng phát hiện ra.
Hồ nước thật lớn, bốn phía mọc đầy hoa dại. Cạnh hồ là một đồng cỏ thật
lớn, bên cạnh đồng cỏ là rừng rậm, bên kia có một thác nước nhỏ.
Nước dập dờn bồng bềnh, nhiều loại hoa màu sắc đẹp đẽ, cỏ xanh mơn mởn, nước chảy róc rách.
Nơi này thật sự rất đẹp, rất đẹp. Cho dù từng gặp qua, nhưng bây giờ cũng không tiếc lời khen ngợi.
Sở Hiên xoay người lại, đứng đối diện với nàng, nâng hai tay của nàng lên, ôn nhu hỏi: “Thích nơi này sao?”
Bị hắn ôn nhu nhìn như vậy, nhất thời Vân Mộng Vũ cảm thấy không thích ứng được. Nàng rút tay về, quay đầu đi, cô đơn nói: “Thích thì sao, không
thích thì sao chứ?”
“Nếu thích, sau này chúng ta có
thể ở đây. Chúng ta ở trong một cái nhà gỗ nhỏ, sau đó sống ở đây.” Sở
Hiên mang giọng điệu mềm nhẹ, sung sướng nói.
Nghe hắn nói, trong lòng nàng có một trận gợn sóng.
Ở nơi này, thật sự tốt lắm. Nơi đẹp như vậy, nếu ở trong một nhà gỗ nhỏ như vậy, thì quả thật là rất đẹp.
Nhất là cùng với người mình thương, cùng sống ở đây, như vậy nơi này sẽ trở thành thiên đường.
Chỉ là bọn hắn không có khả năng!
Vân Mộng Vũ cố nén sự cảm động trong mắt, giọng điệu lạnh lùng nói: “Sở
Hiên, chúng ta không có quan hệ gì. Ta sẽ không ở đây với ngươi.”
Nàng sợ mình sẽ nhịn không được mà rơi lệ, cho nên nói xong, liền xoay người muốn rời khỏi đây. Nhưng mới bước đi nửa bước, tay đã bị giữ lại.
“Vì sao?” Thanh âm của Sở Hiên có chút khàn khàn, tựa hồ như đang áp chế cảm xúc.
“Chúng ta chưa từng hứa hẹn? Trên thế gian có rất nhiều chuyện vốn không có vì sao. Đây là số mệnh đã định, chúng ta là hữu duyên vô phận.” Vân Mộng
âm thanh thê lương lạnh lùng nói.
Thật lâu sau cũng không ai nói nữa, bọn họ vẫn duy trì động tác như vậy.
Đột nhiên, Sở Hiên buông tay. Vân Mộng Vũ khẽ nhắm mắt lại, mở mắt ra lại
là một mảnh trong suốt, nàng đang chuẩn bị phải đi, lại nghe Sở Hiên
nói.
“Chúng ta đây coi như là hỗ trợ nhau đi, không vì tình yêu.”
Nàng kinh ngạc quay đầu, nghi hoặc nhìn hắn, trong mắt mang theo sương mù dày đặc.
“Nàng các chủ Thiên Binh các, cũng là các chủ Linh Lung các.” Thanh âm của Sở Hiên khôi phục lại bình thường.
Nhìn nàng xoay người lại, trong mắt hắn xẹt qua một đạo ánh sáng, hắn nói
tiếp: “Mà ta cũng có thế lực của mình, bây giờ Yến kinh đang loạn như
vậy, sao chúng ta lại không hợp tác chứ?”
Hắn nói xong, nàng nghi hoặc hỏi: “Cho dù là muốn hợp tác, vì sao chúng ta lại phải dùng cách thành thân?”
“Như vậy ta có thể bảo vệ nàng, nàng có biết thân phận chính của Hứa Du Nhiên không?” Hắn tung ra một vấn đề.
Thân phận gì chứ?
Không phải là nữ nhi của Hứa vương, Du Nhiên quận chúa sao?
Chẳng lẽ nàng ta còn có thân phận gì sao?
Nhìn bộ dáng không hiểu của nàng, hắn nói tiếp: “Hứa Du Nhiên chân chính sớm đã chết, Hứa Du Nhiên bây giờ là thiếu chủ của Bồng Lai đảo Minh Du
Nhiên.”
“Minh Du Nhiên? Vì sao nàng lại làm như vậy?
Bởi vì ngươi?” Nàng thật sự không biết nguyên nhân gì lại làm nàng trở
nên như thế, bản năng nghĩ là vì hắn.
Nhìn nàng mang
vẻ mặt ghét bỏ nhìn hắn, trong lòng hắn rất buồn bực, nhưng hắn vẫn nói
tiếp: “Một lần ta và nàng cãi nhau trên đảo, nàng tức giận rời khỏi Bồng Lai đảo. Nàng một mình đi vào Sở quốc, lại thấy trong Hứa vương phủ có
người tên là Du Nhiên giống nàng. Mà lúc ấy Hứa Du Nhiên kia đã bệnh sắp chết, vì thế nàng liền thế thân nàng ấy. Lúc đó Hứa Du Nhiên chỉ là một thứ nữ, thui thủi một mình trong nhà. Người trong Hứa vương phủ cũng
chưa từng nhìn thấy mặt nàng, cho nên nàng ta cứ như vậy mà trở thành Du Nhiên quận chúa trong Hứa vương phủ. Sau đó nàng dựa vào thủ đoạn của
mình mà được Hứa vương tin cậy, thanh danh lan xa. Sau đó theo Hứa vương tới Yến kinh.”
Nghe hắn nói, nàng thật là khiếp sợ.
Không nghĩ tới Hứa Du Nhiên lại là người của Bồng Lai, lại là thiếu chủ
của Bồng Lai đảo. Hơn nữa nhìn bộ dáng, nàng ta cũng rất kiêng kị nàng.
Bồng Lai đảo, rốt cuộc là cái dạng thế lực gì? Nàng cũng từng điều tra,
nhưng đáp án đều nói Bồng Lai đảo và Tuyết Uyên đều là tổ chức thần bí
to lớn, nhưng mạnh như thế nào thì cũng không ai nói được. Thật sự rất
thần bí. Nếu đúng như vậy, Hứa Du Nhiên kia, không đúng, phải là Minh Du Nhiên, thật sự đáng sợ.
Nhìn nàng lộ ra vẻ nghiêm
túc, hắn tiếp tục nói tiếp: “Hôm nay có năm vị trưởng lão của Bồng Lai
đảo phụng mệnh đến Yến kinh để giúp nàng. Năm người này mặc dù ở Bồng
Lai đảo võ công không cao lắm, nhưng cũng là đại cao thủ. Ngươi chắc
chắn đánh không lại một trong năm người bọn họ!”
Hắn
nói tới đây rồi ngừng lại, nhìn thấy nàng còn đang nhìn hắn, hắn tiếp
tục nói: “Năm người này có một chiêu liên thủ rất đáng sợ. Năm người bọn họ liên thủ lại, giống như bày trận pháp để tấn công địch. Cho nên nếu
nàng ta muốn đối phó với nàng, tình cảnh của nàng rất nguy hiểm.”
Nàng đột nhiên cúi đầu, hỏi một câu, “Ngươi vì sao phải giúp ta, như vậy ngươi sẽ là địch với Bồng Lai đảo?”
Nghe nói như thế, sắc mặt hắn có chút ảm đạm, trong mắt tràn ngập hận ý nói: “Ta và Bồng Lai đảo vốn có thù không đợi trời chung. Nhưng bởi vì tạo
thêm thế lực và muốn thăm dò Bồng Lai đảo, nên ta mới liên thủ. Nàng yên tâm chúng ta chỉ giả vờ thành thân, đến lúc đó nguy cơ của nàng được
giải trừ, chúng ta sẽ tách ra.”
Nghe nói như thế,
nghe qua hình như rất hợp tình hợp lý, nhưng nàng lại cảm thấy có gì đó
không đúng, nhưng lại không phát hiện ra chỗ không đúng. Nàng nghĩ nghĩ, cân nhắc một phen, phát hiện thành thân quả thật là phương pháp tốt.
Như vậy Sở Hiên có thể danh chính ngôn thuận bảo vệ nàng, nàng cũng có
thể giúp Sở Hiên báo thù.
Vì thế nàng ngẩng đầu lên, vươn một bàn tay ra, cười nói: “Được, chúc mừng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Hắn cũng vươn tay ra, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, nói: “Hợp tác vui vẻ.”
Trong lòng hắn nghĩ, chỉ cần đặt nàng bên cạnh mình, là có thể bảo vệ nàng
mọi lúc. Lúc này hắn thầm nghĩ bảo hộ nàng, không thể làm cho nàng bị
thương tổn, những chuyện khác hắn tạm thời không nghĩ đến.
Vân Mộng Vũ nghĩ chỉ vì bảo vệ cho bản thân mình, chỉ là muốn hợp tác mới
đồng ý thành thân. Nàng không muốn thừa nhận có nguyên nhân khác, không
muốn thừa nhận tình cảm trong lòng. Cho dù nàng nghĩ không cần thông qua cách này, nhưng bọn họ vẫn cố chấp cho rằng đây là phương thức tốt
nhất.
Cho nên trong rừng hoa đào, nhìn đám người kia, ánh mắt thâm tình của Tây Lâm Hạo, ánh mắt của Quân Lãnh Mạc nổi lên
gợn sóng. Sở Hiên không khống chế được, không khống chế được nói ra muốn lấy Vân Mộng Vũ làm vợ. Nhưng khi nói xong, hắn phát hiện mình không
hối hận, một chút cũng không hối hận, ngược lại có chút vui sướng, hơn
nữa còn mong chờ ngày đó sẽ mau đến.
Mà Vân Mộng Vũ
nghe Sở Hiên nói câu kia, ‘Cả đời nhất thế một đôi nhân’, trong lòng
nàng gợn sóng liên tục. Nàng cự tuyệt, là vì trong lòng có băn khoăn, sợ tình yêu mới nảy sinh này sẽ bị vùi dập trong nước lũ. Nhưng khi nghe
Sở Hiên nói xong, nàng loại bỏ suy nghĩ đó. Cố chấp cảm thấy đây chỉ là
sự hợp tác, cố chấp lựa chọn phương thức này, không thèm nghĩ có phải sẽ có chuyện xảy ra như hắn nói hay không?
Sở Hiên
nghĩ, muốn bảo vệ nàng một thời gian, đến lúc đó hắn sẽ cùng Minh Du
Nhiên trở về, giải quyết ân oán. Đến lúc đó, nàng có thể tiếp tục cuộc
sống của nàng.
Vân Mộng Vũ nghĩ, chỉ là hợp tác mà
thôi, đến lúc đó hợp tác chấm dứt, nàng vẫn có thể tiếp tục tìm đường
trở về. (Sally: huhu tác giả này khiến ta rất ức chế khi cho hai nhân
vật chính cứ yy trong suy nghĩ của mình, ta muốn lật bàn a)
Hai người sau đó cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi bên hồ, lẳng lặng
nhìn mặt trời lặn. Sắc trời dần tối, Sở Hiên đưa Vân Mộng Vũ về quận
chúa phủ.
Mới vào phủ, Lục Bình liền hưng phấn xông
ra, cao hứng nói: “Tiểu thư, nghe nói ngươi sẽ thành thân với với Hiên
vương. Trời ạ, Hiên vương, nam tử ưu tú nhất Yến kinh. Tiểu thư, cũng
chỉ có hắn mới xứng với ngươi.”
Nhìn Lục Bình, Vân
Mộng Vũ nhịn không được đau đầu, nghe được lời nàng nói, trong lòng bất
đắc dĩ nghĩ, sự tình sao lại truyền nhanh như vậy.
Nàng bất đắc dĩ hỏi: “Lục Bình, chẳng lẽ chuyện này mọi người đều đã biết sao?”
Vừa nghe tiểu thư hỏi, Lục Bình bắt đầu thao thao bất tuyệt.
“Đương nhiên a, chuyện lớn như vậy thì đương nhiên truyền đi rất nhanh nha.
Trời ạ, nghe nói Hiên vương còn nói muốn tổ chức lễ cưới thật lớn, hơn
nữa là nói trước mặt thất quốc. Còn nói chỉ yêu một mình người, cả đời
nhất thế một đôi nhân. Trời ạ, lời thề đẹp quá. Các ngươi thật sự rất
xứng đôi, quả thực là trời đất tạo nên một đôi. Tiểu thư, khi nào ngươi
với Hiên vương cưới nhau a? Nhất định phải mang ta và tỷ tỷ đi theo, ta
muốn tiếp tục hầu hạ tiểu thư. Còn nữa a, tiểu thư......, ách......,
người đâu rồi?”
Lục Bình đang nói vốn định ngẩng đầu
nhìn phản ứng của tiểu thư, không nghĩ tới khi ngẩng đầu, đại sảnh cũng
chỉ có một mình nàng. Vì thế Lục Bình bĩu môi, đột nhiên cười lên, trong lòng quyết định đi nói chuyện với tỷ tỷ. Vì thế, nhanh như chớp, người
lại không thấy bóng đâu.
Đêm khuya, ngoài quận chúa phủ, sáu bóng đen từ xa nhanh chóng bay về bên này.
Trong nháy mắt liền đến trước cửa quận chúa phủ, người cầm đầu nhìn năm người khác nói: “Các ngươi đi vào giết Vân Mộng Vũ cho ta.”
“Vâng.” Năm người cùng đáp, thanh âm nghe qua tuổi chắc là rất lớn.
“Ai dám động đến Vân Mộng Vũ, chết!” Nhưng năm người này chưa kịp nhảy vào phủ, liền nghe được một thanh âm vô cùng lạnh lùng.
Nghe thanh âm này, cầm đầu Hắc y nhân lập tức xoay người lại, u oán hô một tiếng, Hiên ca ca.
Lúc này Sở Hiên vẫn mặc một thân bạch y, đứng cách mấy người kia tầm hai
thước, toàn thân lãnh liệt, khuôn mặt không còn vẻ nhu hòa thường ngày,
mà là mang theo góc cạnh sắc bén.
Minh Du Nhiên nhìn Sở Hiên như vậy, trong lòng nảy sinh tia không cam tâm.
Nàng không cam tâm, thật sự không cam tâm, Hiên ca ca là của một mình nàng,
ai cũng không thể cướp đi. Đều là vì Vân Mộng Vũ, đều là nàng ta sai,
hôm nay nàng tuyệt đối không lưu tình, hôm nay nàng sẽ tự tay giết nàng
ta.
Trong lòng hận ý thật sâu, trong mắt cũng mang
theo tia thị huyết, nàng lạnh lùng nói: “Hiên ca ca, chuyện này ngươi
không cần lo. Chuyện trước kia, ta coi như chưa từng xảy ra.”
Nói xong, Minh Du Nhiên mang theo tình ý nhìn Sở Hiên, hy vọng hắn có thể thấy rõ tình thế.
Nhưng nàng thất vọng, lời nói kia lại làm nàng thương tâm.
“Ta nói rồi, ta sẽ lấy Vân Mộng Vũ. Như vậy nàng chính là thê tử của ta,
chuyện này sao ta lại không thể không quản. Minh Du Nhiên, hôm nay nếu
ngươi tổn hại đến Vân Mộng Vũ, ta sẽ giết ngươi.” Sở Hiên nói câu này
lãnh khốc vô cùng, câu cuối cùng lại mang theo mười phần sát ý.
Nghe Sở Hiên nói, cả người Minh Du Nhiên chấn động, nàng không dám tin nhìn
Hiên ca ca trong lòng nàng. Nhưng ánh mắt hắn không hề có độ ấm, cùng
với sát khí toàn thân không hề che dấu.
Nàng không
thể tin được, Hiên ca ca của nàng lại muốn động sát ý với nàng. Hiên ca
ca, đó là Hiên ca ca nàng yêu mười năm nay. Từ nhỏ Hiên ca ca tuy rằng
luôn mang vẻ mặt lạnh nhạt với nàng, nhưng cũng chưa bao giờ nói nặng
với nàng, hôm nay Hiên ca ca lại muốn giết nàng. Giờ khắc này, sự bình
tĩnh của Minh Du Nhiên biến mất hầu như không còn, giờ phút này nàng chỉ có một ý nghĩ là giết Vân Mộng Vũ, nhất định phải giết Vân Mộng Vũ. Như vậy, Hiên ca ca mới thuộc về một mình nàng.
Vì thế khóe miệng Minh Du Nhiên khẽ cong, phun ra một chữ lạnh lẽo: “Giết!”
Năm trưởng lão chỉ nghe theo thiếu chủ Minh Du Nhiên phân phó, vì thế cũng
không dừng lại, lập tức rút kiếm nhảy về phía trước, muốn vào quận chúa
phủ giết người.
Nhìn Minh Du Nhiên vẫn kiên quyết
muốn giết Vân Mộng Vũ, Sở Hiên hoàn toàn nổi giận. Hắn lấy ra một phen
nhuyễn kiếm, đón tiếp năm vị trưởng lão.
Nhìn Sở Hiên và năm vị trưởng lão dây dưa cùng một chỗ, trong mắt Minh Du Nhiên tràn ngập sát ý, nhanh chóng nhảy lên, muốn vào giết Vân Mộng Vũ. Nhưng còn
chưa đi vào, trước mặt lại nghênh đón ba hắc y bịt mặt. Nhìn ba người
này, cảm thụ được hơi thở trên người bọn họ, Minh Du Nhiên khinh thường
nói: “Ảnh vệ, chỉ bằng ba người các ngươi mà muốn ngăn cản ta?”
Ba ảnh vệ không nói gì, chỉ rút kiếm công kích Minh Du Nhiên.
Nhìn ba bọn họ như thế, Minh Du Nhiên cũng không nói nhiều lời, cũng rút kiếm đón nhận.
Vừa tiếp xúc, trong lòng Minh Du Nhiên lộp bộp một chút. Bọn họ phối hợp
một loại trận pháp công kích nàng, hơn nữa loại phối hợp này, nàng chưa
từng thấy qua. Mỗi một chiêu của bọn họ hiện ra bảy ảo ảnh, mà bọn họ có ba người. Ba người liên thủ có thể tạo ra hai mươi mốt ảo ảnh. Tuy rằng này có chút khó chơi, nhưng muốn động đến nàng, cũng là không có khả
năng. Muốn rời khỏi bọn họ, vào trong quận chúa phủ giết Vân Mộng Vũ cần thời gian.
Minh Du Nhiên không ngừng biến hóa chiêu
thức, chiêu nào cũng tàn nhẫn, nhanh chóng công kích. Giờ phút này chỉ
có thể nhanh chóng công kích, làm cho bọn họ trở tay không kịp, như vậy
có lẽ còn có cơ hội vào quận chúa phủ, vì thế cổ tay xoay chuyển, nháy
mắt đưa kiếm lên, tự động xoay tròn trong không trung, xung quanh kiếm
tạo ra vô số kiếm hoa, đánh cho ba ảnh vệ trở tay không kịp.
Minh Du Nhiên chớp lấy cơ hội, nàng dùng một chưởng đánh vào người của một
tên ảnh vệ, phá vỡ liên hợp của bọn họ. Ba người bọn họ căn bản không
phải là đối thủ của Minh Du Nhiên. Mấy chiêu sau, ba ảnh vệ đều đã bị
thương.
Minh Du Nhiên cười đắc ý, muốn vào quận chúa
phủ, đột nhiên cảm giác được sau lưng lạnh lẽo. Vội vàng nghiêng người
né qua, nàng quay đầu nhìn lại, cũng là nhìn thấy Hiên ca ca đang đứng
đối diện với nàng.
Nàng không thể tin nhìn về phía
bên kia, tức là nơi Hiên ca ca và năm trưởng lão đánh nhau, lại khiếp sợ nhìn thấy năm vị trưởng lão toàn bộ mất mạng dưới kiếm của Hiên ca ca.
Bây giờ thi thể của năm vị trưởng lão đang nằm thê thảm trước cửa phủ
quận chúa.
Năm vị trưởng lão liên thủ, lại chỉ giữ
chân Hiên ca ca được một chút. Sao Hiên ca ca lại có võ công cao như thế chứ? Quả thực là cao đến đáng sợ.
Giờ phút này nàng biết muốn giết Vân Mộng Vũ không dễ dàng như vậy, có Hiên ca ca ở đây, cơ hội thành công của nàng rất ít.
Minh Du Nhiên mang ánh mắt u buồn nhìn Sở Hiên, mà Sở Hiên biểu tình không
có chút biến hóa nào. Hắn cầm kiếm trong tay, khuôn mặt lạnh lùng, ánh
mắt lạnh băng, trên thân kiếm không thấm một giọt máu.
Bọn họ cứ giằng co như vậy, không khí quỷ dị lưu chuyển trong đêm.
Thật lâu sau, Sở Hiên phun ra hai chữ lạnh băng.
“Đi đi.”
Minh Du Nhiên quật cường vẫn đứng đó, bi thương nói: “Không, không, ta không đi. Hiên ca ca, chẳng lẽ ngươi thật sự chỉ vì một Vân Mộng Vũ mà sẵn
sàng đối địch với Bồng Lai đảo sao? Vân Mộng Vũ nàng có gì tốt chứ?
Không phải chỉ là múa đẹp thôi sao? Nếu là vì cái này, ta cũng có thể,
ta cũng có thể múa đẹp như thế, chỉ cần Hiên ca ca thích. Còn nữa, rõ
ràng Hiên ca ca đã biết, phụ thân đã từng chỉ hôn cho ta và ngươi. Nếu
ngươi vì Vân Mộng Vũ mà hối hôn, phụ thân sẽ không từ bỏ. Đến lúc đó,
ngươi và nàng đã lọt vào sự trừng trị nghiêm khắc của Bồng Lai đảo. Hiên ca ca, ngươi thật sự muốn thấy cục diện như vậy sao? Hiên ca ca chỉ rời khỏi Bồng Lai đảo có mấy tháng mà đã quên thực lực của Bồng Lai đảo.
Ngươi không nghĩ Vân Mộng Vũ nàng là các chủ của Thiên Binh các cùng
Linh Lung các sao, nàng làm sao có thể so sánh với Bồng Lai đảo được
chứ? Ngươi phải biết rằng dựa vào thế lực của Bồng Lai đảo là có thể hủy diệt thế lực của Vân Mộng Vũ. Hiên ca ca, chuyện này ngươi đều biết rõ
a.”
Nghe Minh Du Nhiên nói, trong mắt của Sở Hiên cũng hiện ra vẻ lo lắng.
Thực lực của Bồng Lai đảo không thể tưởng tượng được, nó lớn đến mức có thể
chống đối với cả thất quốc. Nếu lời nàng nói là thật, đảo chủ tự mình
phái người đến, Vũ nhi thật là cửu tử nhất sinh. Trong lòng hắn sợ hãi
cùng giãy dụa cứ lan tràn. Nhưng nghĩ lại, nếu hôm nay hắn buông tha,
Minh Du Nhiên sẽ buông tha cho Vũ nhi sao? Không có khả năng. Theo tính
tình của Minh Du Nhiên, nàng dĩ nhiên hận Vũ nhi tận xương, muốn giết
nàng cho thoải mái. Như vậy, một khi kết quả đã giống nhau như thế. Vậy
hắn cần gì phải khuất phục chứ? Ít nhất bây giờ hắn có thể bảo hộ nàng,
chỉ cần hắn còn sống, hắn sẽ bảo hộ nàng!
Minh Du
Nhiên mang vẻ mặt chờ mong nhìn chằm chằm biểu tình của Sở Hiên, trong
lòng lường trước Hiên ca ca có lẽ sẽ thay đổi chủ ý. Dù sao nàng cũng đã phân tích lợi hại rõ ràng, Hiên ca ca hẳn là biết nên lựa chọn như thế
nào.
Nhưng đã làm nàng thất vọng, khi nàng nhìn thấy trong mắt Hiên ca ca không có sự thay đổi, lòng của nàng như ngã vào đáy cốc.
Sở Hiên nhìn nàng, vẻ mặt lạnh lùng, thanh âm không có độ ấm từ trong miệng hắn nói ra.
“Ngươi đi đi, nể tình ta ở Bồng Lai đảo, hôm nay ta không giết ngươi. Nhưng
nếu ngươi lại đến tìm Vân Mộng Vũ gây phiền toái hoặc làm ra chuyện bất
lợi đối với nàng. Như vậy, lần sau ta tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu
tình.”
Nghe nói như thế, toàn thân Minh Du Nhiên nhịn không được run run một chút. Nàng không cam lòng hô: “Hiên ca ca.......”
Nhưng không ai trả lời nàng, trong không khí chỉ nghe thấy thanh âm của nàng. Trong đêm khuya, thanh âm gọi Hiên ca ca mang theo vẻ thê lương.
Thấy Hiên ca ca không trả lời, trong mắt Minh Du Nhiên hiện lên sự tuyệt vọng.
Nhưng lại nhanh chóng biến thành hận ý, hận ý sâu như biển. Vân Mộng Vũ, nàng chết thì cũng phải kéo theo Vân Mộng Vũ. Trong lòng đã quyết định, nàng mang theo tấm lòng đau xót rời đi.
Minh Du Nhiên đi
rồi, Sở Hiên quay đầu nhìn bóng đêm xung quanh. Sau đó lại nói với người bên trong quận chúa phủ: “Người muốn giết Vũ nhi rất lợi hại, các ngươi chắc là người của Thiên Binh các, phải cẩn thận bảo vệ nàng thật tốt.”
Sở Hiên nói xong, liền rời khỏi đây.
Mà trong quận chúa phủ lúc này có nhiều hơi thở dao động, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh lại.
Trong phủ quận chúa im lặng đến cực điểm, tựa hồ như chuyện gì cũng không có.
Ở một nơi bên ngoài phủ đột nhiên nhảy ra một người, đứng lẳng lặng trong không trung.
Người này là Đông Thành Vũ, hắn đứng trong không trung, nhìn một nơi khác nói: “Như thế nào. Quân hoàng còn chưa chịu ra sao?”
Dứt lời, trong không khí có một trận dao động, ngay sau đó, Quân Lãnh Mạc cũng xuất hiện bên cạnh Đông Thành Vũ.
Nhìn thấy Quân Lãnh Mạc xuất hiện, Đông Thành Vũ chế giễu nói: “Quân hoàng
thật đúng là có lòng, khuya khoắt chạy tới hộ tống giai nhân. Mị lực của Vân Mộng Vũ thật sự là rất cao.”
Quân Lãnh Mạc nghe hắn nói nhưng không trả lời, chỉ nhíu mày, nhìn vào trong phủ quận chúa thật lâu. Sau đó xoay người rời đi.
Đông Thành Vũ nhìn bóng dáng hắn rời đi, lại nhìn nơi đây đã yên tĩnh lại, trong lòng lại có cảm giác buồn bã.
Hôm nay hắn vốn muốn xem náo nhiệt, nhưng nhìn thấy Sở Hiên bảo hộ Vân Mộng Vũ như vậy, hắn thực hâm mộ. Bởi vì Sở Hiên còn có người để bảo hộ, mà
hắn ngay cả cơ hội bảo hộ cũng không có. Chỉ nhi, đã sớm rời xa hắn.
Lắc lắc đầu, đè nén cảm xúc trong lòng lại, hắn bây giờ muốn biết tình hình trong Yến kinh.
Không nghĩ tới trong Yến kinh lại phức tạp như vậy, Vân Mộng Vũ, Sở Hiên, Hứa Du Nhiên, mỗi một người thân phận đều không đơn giản.
Vân Mộng Vũ lại là các chủ Thiên Binh các, xem ra về sau muốn tìm hiểu tin tức, vậy sẽ tìm đến nàng đi.
Vừa rồi theo như thanh âm bên trong, hắn đã nghe ra là Hứa Du Nhiên, thân phận đã bị bại lộ.
Nhưng vẫn có chút buồn bực, hai người bọn họ đều biết bên ngoài có người,
nhưng vẫn cứ nói chuyện như không coi ai ra gì, không kiêng kỵ chút nào. Đây là chuyện gì chứ?
Thở dài một hơi, hắn nghĩ, ai lại dám đem chuyện đêm nay đi nói lung tung chứ, Bồng Lai đảo là đại mãnh hổ, ai dám chọc vào?