(*) Chuyện này chưa qua, chuyện khác lại cứ ùn ùn kéo tới.
“Vũ nhi, ngươi có người trong lòng sao? Vẫn nên tính toán đem sính lễ tới đi, để hoàng thượng không ban hôn lung tung nữa.”
Nghe Mộc Phong nói, Vân Mộng Vũ khẽ nhíu mày.
Người trong lòng sao?
Trong đầu không tự giác hiện lên bóng dáng mặc áo trắng kia, nhưng lại bị nàng nhanh chóng dập tắt.
Không thể, hắn và nàng không thể. Nàng đến từ thời không khác, sao lại có thể ở cùng nhau được? Nếu một ngày nào đó nàng tìm được đường về, vậy nàng sẽ mở miệng như thế nào đây?
Giấu đi sự dao động trong mắt, nàng chua sót nói: “Ca ca, đừng giỡn với Vũ nhi như thế. Vũ nhi làm sao có thể có người trong lòng chứ, Vũ nhi cũng không phải là cô nương bình thường, Vũ nhi cũng đã từng thành thân. Như vậy có ai còn muốn Vũ nhi nữa chứ? Vũ nhi không dám có ý gì khác, bây giờ chỉ muốn sống cuộc sống của mình.”
Nghe Vân Mộng Vũ nói xong, Mộc Phong mới giựt mình nhớ lại chuyện của Vũ nhi từng là khí phi. Có lẽ là bởi vì tất cả các biểu hiện gần đây của Vũ nhi đều rất xuất sắc, nhất là điệu múa khuynh thành đêm nay, lại danh chấn thất quốc. Trong mắt hắn Vũ nhi tất nhiên là tuyệt sắc khuynh thành, nữ tử làm cả thiên hạ phải ngoái nhìn. Làm sao hắn có thể nhớ chuyện Vũ nhi đã từng thành thân chứ? Có lẽ bởi vì Vũ nhi là muội muội của hắn, cho nên, trong mắt hắn nàng luôn luôn tốt đẹp, sớm đã quên chuyện không tốt này.
Mà bây giờ lại đột nhiên nhắc lại, sẽ có thương tổn rất lớn đối với Vũ nhi. Mộc Phong nghĩ đến đây, bất an hô một tiếng: “Vũ nhi…….”
Nghe tiếng gọi lo lắng của ca ca, trong lòng Vân Mộng Vũ rất ấm áp. Nàng tươi cười nhìn ca ca nói: “Ca ca, ta không sao, thật sự không có việc gì. Bây giờ ta chỉ muốn bình yên sống cuộc sống của mình, hơn nữa ta còn có ngươi và tỷ tỷ a.”
Nhìn Vân Mộng Vũ như thế, Mộc Phong nhất thời không biết nói gì, hai người đều im lặng. Mộc Phong đưa Vân Mộng Vũ đến Thiên điện, sau đó liền rời khỏi.
Vân Mộng Vũ một mình đứng bên cửa sổ, nhìn bóng dáng rời đi của hắn.
Ở lại? Vì tình yêu, vì tình thân ấm áp.
Không có khả năng!
Không được, nàng tuyệt đối không thể dao động.
Trong lòng kiên quyết nghĩ, Vân Mộng Vũ không đứng bên cạnh cửa sổ nữa, nên nàng vào trong nghỉ ngơi.
Ngày tiếp theo, sáng sớm Vân Mộng Vũ được Thái hậu gọi đến dùng điểm tâm.
Thái hậu đầu tiên là quan tâm hỏi hình hình sức khỏe, Vân Mộng Vũ chỉ nói là do mệt nhọc quá độ. Thái hậu an ủi vài câu, cho thái y xem mạch mới an tâm, cuối cùng lại ban cho một đống thuốc bổ.
Dùng xong điểm tâm, hoàng thượng phái người đến truyền Vân Mộng Vũ, Thái hậu cũng muốn đi gặp Hoàng thượng.
Đi vào Ngự thư phòng, nhìn thấy Tây Lâm Hạo và Đông Thành Vũ đã ở đó. Vân Mộng Vũ nhíu mày, lão già này còn không hết hy vọng, vẫn muốn chỉ hôn, đối tượng rõ ràng là Tây Lâm Hạo. Tuy rằng nàng có ấn tượng tốt với Tây Lâm Hạo, hắn cũng từng giúp nàng, hơn nữa nàng còn có chuyện muốn nhờ hắn. Nhưng nàng không thích hắn a, nàng cũng không phải là người nơi đây, cho dù tương lai có ở lại, nàng cũng không gả cho hắn. Nàng có định nghĩa đối với tình yêu là, mặc áo cưới vì người mình thương mến.
Vân Mộng Vũ vào Ngự thư phòng hành lễ xong, liền ngoan ngoãn đứng một bên.
Thái hậu đi đến bên cạnh Hoàng đế, lập tức có người mang ghế đến. Thái hậu ngồi xuống, nhìn Hoàng đế, nhìn thấy trên mặt hắn không có biểu tình gì. Ánh mắt hạ xuống, tức giận hỏi: “Hoàng thượng mới sáng sớm sao lại truyền Vũ nhi đến đây? Bản cung và Vũ nhi đang nói chuyện, Hoàng thượng mau giải thích cho bản cung. Bằng không lần sau, bản cung sẽ không dễ dàng để người đi như thế.”
Nghe Thái hậu nói, sắc mặt Sở Phách Thiên tốt hơn một chút, nhưng trong lòng vẫn khó chịu. Hắn vốn chỉ mời Tây Lâm Hạo vào cung, muốn chỉ hôn cho hắn và Vân Mộng Vũ. Nhưng ai ngờ lại xuất hiện ra một Trình Giảo Kim, Đông Thành Vũ kia mới sáng đã vào cung, nói là muốn cùng với hắn chơi cờ. Khiến cho hắn và Tây Lâm Hạo đang nói chuyện đã bị ngăn cản. Nhưng hắn đã phái người đi truyền Vân Mộng Vũ, sự tình cũng đã nói với Tây Lâm Hạo, cũng không thể ngừng giữa chừng được.
Vì thế Đông Thành Vũ cứ xông thẳng vào như thế, khiến cho hắn vốn mang tâm tình tốt trở nên không tốt.
Sở Phách Thiên cười nói: “Thật sự quấy rầy Thái hậu, trẫm chỉ quan tâm thân thể của Vũ nhi, cho nên muốn hỏi một chút. Mà vừa vặn Hạo vương đã ở đây, y thuật của Hạo vương là độc nhất vô nhị, cho nên mới cho Vũ nhi lại đây, mời Hạo vương xem xem.”
Sở Phách Thiên dứt lời, Tây Lâm Hạo nhanh chóng đứng lên nói: “Sở hoàng quá khen. Hôm qua bổn vương đã chẩn trị Vân cô nương, hôm nay cũng nên tái khám.”
Tây Lâm Hạo nói xong, đứng dậy đi đến bên cạnh Vân Mộng Vũ.
Nhìn Tây Lâm Hạo đi tới, Vân Mộng Vũ nói: “Vậy làm phiền Hạo vương.”
Nói xong liền đưa tay ra, hạo vương cười cười, lấy ra một sợi tơ hồng, lập tức có cung nữ đi lên cột vào tay Vân Mộng Vũ.
Nhìn sợi tơ hồng này, trên đầu Vân Mộng Vũ có ba vạch đen. Ngày hôm qua không như thế, hôm nay lại bày đặt làm như vậy. Trong lòng nghĩ, Tây Lâm Hạo hẳn là hôm qua bị biểu ca nói, bây giờ mới chú trọng lễ nghi.
Hạo vương cầm sợi tơ, lại nhìn sắc mặt của Vân Mộng Vũ. Sau đó ôn hòa nhìn Vân Mộng Vũ nói: “Thân thể của Vân tiểu thư không sao rồi, chỉ cần trở về nghỉ ngơi vài ngày thì có thể hồi phục.”
Tây Lâm Hạo nói xong, cung nữ bên cạnh lập tức tháo sợi dây ra. Tây Lâm Hạo lấy lại sợi dây, mang ý cười trong suốt nhìn Vân Mộng Vũ, sau đó trở về chỗ ngồi.
Vân Mộng Vũ bị cái nhìn của hắn làm cho không hiểu, không biết nói gì mà chỉ ngồi im tại đó. Trong lòng thầm mắng, thật sự quá đáng, một đám bọn họ lại ngồi, nhưng lại cho “Bệnh nhân” như nàng đứng, quả thật là không có thiên lý a.
Sở Phách Thiên vừa lòng nhìn Tây Lâm Hạo, cười mở miệng nói: “Hạo vương thật sự là người lương thiện, tương lai nếu có nữ tử may mắn nào làm Hạo vương phi, thì thật là có phúc.”
Sở Phách Thiên nói xong, ánh mắt nhìn nhìn Tây Lâm Hạo. Phát hiện miệng hắn khẽ cười, ánh mắt nhìn về phía Vân Mộng Vũ, trong lòng mừng rỡ, hắn muốn nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng. Nhưng hắn mới mở miệng, còn chưa kịp nói, chợt nghe Đông Thành Vũ lên tiếng.
“Sở hoàng, kỳ thật bản cung hôm nay đến cũng không phải vì chơi cờ. Mà là có liên quan đến sự trao đổi của hai nước chúng ta.”
Nghe xong, Sở Phách Thiên có chút buồn bực, quan hệ của hai nước, vì sao nhất định phải sốt ruột chứ? Hắn nghi hoặc liếc nhìn Đông Thành Vũ.
Trong lòng Đông Thành Vũ cười đắc ý, miệng khó xử nói: “Thật không dám đấu diếm, hôm qua Vân Mộng Vũ tiểu thư biểu diễn điệu múa khuynh thành làm bản cung thật khó quên. Cho nên bản cung muốn cưới Vân tiểu thư làm Đông quốc thái tử phi, lấy việc này liên mình hai nước, coi như là hai nước Đông Sở bắt đầu liên minh, vấn đề biên giới kia, Đông quốc nguyện ý lui bước. Bản cung thật lòng mong Sở hoàng đồng ý.”
Nghe xong, sắc mặt Sở Phách Thiên biến đổi lớn, chiêu này của Đông thành Vũ thật sự rất lợi hại. Hắn ta đã phát hiện hắn muốn lấy lòng Tây Lâm Hạo, cho nên bây giờ muốn chặn ngang kế hoạch của hắn. Bây giờ nếu hắn không đồng ý, dân chúng của Sở quốc sẽ nhìn hắn ra sao? Nếu đồng ý với hắn ta, vậy thì hắn sẽ đối mặt với Tây Lâm Hạo ra sao, vừa rồi những lời hắn nói, Tây Lâm Hạo cũng đã hiểu rõ ý hắn, hơn nữa lại rất vui. Nếu bây giờ đột nhiên đổi ý, thì nhất định là muốn cùng Tây quốc trở mặt, trở mặt với Thần Y cốc.
Lúc này Sở Phách Thiên rất khó xử, đồng ý cũng không xong, không đồng ý cũng không đươc. Sớm biết vậy hôm qua hắn không nóng vội, làm cho Đông Thành Vũ nhìn ra ý đồ, hôm nay lại đưa mình vào thế khó xử.
Vân Mộng Vũ nghe Đông Thành Vũ nói, trong lòng rất cao hứng, nàng muốn xem bọn chúng tranh chấp, nàng sẽ làm ngư ông đắc lợi. Vì thế nàng đứng đó im lặng, xem bọn họ tranh đấu.
Tây Lâm Hạo đang cười lại nghe được lời nói của Đông Thành Vũ, liền cứng ngắc. Lúc này, trong lòng hắn rất khẩn trương lại xấu hổ. Hắn không nói gì, chính là mang ánh mắt nghi hoặc và lạnh lùng liếc nhìn Sở Phách Thiên. Ý tứ đó, rõ ràng là Tây quốc cũng không phải dễ chọc vào.
Vì thế Sở Phách Thiên tươi cười, giọng điệu ôn hòa nói: “Đông thái tử thật sự làm cho trẫm khó xử , hôn sự này Sở quốc tất nhiên là cầu còn không được. Nhưng lúc nãy, Hạo vương đã đến trước, trẫm đã chỉ hôn Vân Mộng Vũ cho Hạo vương. Hạo vương cũng đã đồng ý, chỉ là chưa kịp hạ chỉ mà thôi. Đông thái tử, ngươi xem xem, nữ tử ở Sở quốc này, chỉ cần ngươi coi trọng, trẫm lập tức ban hôn.” Sở Phách Thiên mặt không đỏ nói dối, dù sao hắn biết Tây Lâm Hạo khẳng định là sẽ phối hợp với hắn.
Đông Thành Vũ nghe nói như thế, trong lòng rất khinh thường, Sở Phách Thiên này không biết xấu hổ, ngay cả khí phách của bậc quân vương cũng không có. Đã không giải quyết được, lại còn nói dối, quả thật là hết chỗ nói.
Trong lòng khinh thường, nhưng bên ngoài lại làm bộ tiếc nuối: “Nếu như vậy, bản cung sẽ không nói gì nữa. Nữ tử tốt như thế này, bản cung cũng chỉ có thể phụ lại ý tốt của Sở hoàng.”
Nghe xong, Sở Phách Thiên sắc mặt lập tức tốt lên. Hắn quay đầu nhìn về phía Tây Lâm Hạo, cười nói: “Thật sự là không nghĩ tới Hạo vương cùng Đông thái tử có ánh mắt tốt như thế, lại cùng coi trọng một nữ tử.”
Trong lòng Tây Lâm Hạo đối với hành vi của Sở Phách Thiên cũng không đồng ý, nếu không vì chuyện này, hắn tuyệt đối sẽ không phối hợp. Nhưng có liên quan đến nữ tử hắn thích, hắn không thể không phối hợp.
Tây Lâm Hạo cũng cười nói: “Đây gọi là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.”
“Không sai, không sai, đây quả thật là như vậy.” Sở Phách Thiên cười nói, còn thiếu chút nữa là muốn vỗ tay phụ họa.
Thái hậu ở bên cạnh hơi hơi cười, nhưng trong mắt cũng có một tia lo lắng. Vài lần tiếp xúc với Vũ nhi, nàng thấy Vũ nhi không phải là người để cho người khác dễ dàng an bài, chỉ mong lần này Vũ nhi sẽ không làm loạn. Nhưng nghĩ lại chắc là nàng sẽ không làm như thế, phu quân tốt như Hạo vương, vô luận là nhân phẩm, tướng mạo, võ công, đều đứng nhất, huống chi còn có danh phận là thần y và Thần Y cốc sau lưng, người như vậy Vũ nhi chắc chắn sẽ nắm giữ.
Nhưng Thái hậu sẽ nhanh chóng biết được bà đã đoán sai, tư duy của Vân Mộng Vũ bà không thể hiểu được.
Lúc mọi người nghĩ việc này đã định, trong Ngự thư phòng lại truyền đến một tiếng khóc, mọi người nhìn lại, chỉ thấy Vân Mộng Vũ đứng đó che mặt khóc. Mọi người có chút sững sờ, sao lại thế này chứ?
Trong lòng Thái hậu có dự cảm không tốt, Tây Lâm Hạo có chút đau lòng, Đông Thành Vũ mang bộ dáng xem kịch vui, Sở Phách Thiên có chút nghi ngờ hỏi: “Vũ nhi làm sao vậy, có phải không thoải mái chỗ nào không, có muốn Hạo vương bắt mạch cho ngươi hay không?”
Sở Phách Thiên dứt lời, Vân Mộng Vũ quỳ rạp xuống đất, cúi đầu, nghẹn ngào nói: “Không phải, thân thể của Vũ nhi rất tốt, rất thoải mái. Vũ nhi khóc là vì quá cảm động, hoàng thượng đối với Vũ nhi thật tốt, Vũ nhi thật sự là không biết báo đáp như thế nào.” Nói xong nàng làm bộ như rất cảm động, lại nghẹn ngào khóc.
Vừa nghe xong, trong lòng Sở Phách Thiên mừng rỡ, nên cười nói: “Vũ nhi, mau đứng lên, đừng quỳ, trên đất rất lạnh. Mẫu thân và bà ngoại của ngươi đã mất, trẫm lo lắng chung thân đại sự cho ngươi cũng là lẽ thường tình. Bây giờ thì tốt rồi, nhìn thấy ngươi tìm được lang quân như ý, trẫm cũng có thể vui mừng.”
Vân Mộng Vũ vẫn quỳ như cũ cũng không đứng lên, tiếp tục khóc nói: “Hoàng thượng đối đãi với Vũ nhi thật tốt, Vũ nhi thật sự rất cảm động. Hoàng thượng thương nhìn Vũ nhi từ lúc Vũ nhi còn nhỏ, trước kia lại ban hôn Vũ nhi cho Dạ vương gia. Nhưng Vũ nhi lại không biết chừng mực, đố kỵ với sườn phi làm Dạ vương không vui, để Dạ vương đuổi ra khỏi nhà. Vũ nhi đáng lẽ ra không nên sống trên đời, nhưng Hoàng thượng vẫn thương Vũ nhi như vậy, Vũ nhi không dám làm cho Hoàng thượng thương tâm, nên mới tiếp tục sống. Không nghĩ tới, bây giờ Hoàng thượng vẫn thương Vũ nhi, lại chỉ hôn cho Vũ nhi. Vũ nhi thật sự là cảm động vô cùng, chỉ là trong lòng Vũ nhi thật sự không thể quên được Dạ vương, mong Hoàng thượng thành toàn cho Vũ nhi một lòng với Dạ vương.”
Vân Mộng Vũ nói làm cho trong lòng mọi người nổi lên một trận sóng to gió lớn, trong phòng chỉ có thể nghe được thanh âm của Vân Mộng Vũ.
Sở Phách Thiên sắc mặt liên tục thay đổi, không biết nên nói cái gì cho phải. Bởi vì gần đây Vân Mộng Vũ rất xuất sắc, Mẫu Đơn hội, Quỳnh Hoa Yến đều biểu hiện kinh diễm, trong lúc nhất thời hắn đã quên đi lời đồn này. Nhưng bây giờ lại do chính nàng nói ra, giống như là đánh một cái tát lên mặt hắn. Hơn nữa hắn lại không thể tức giận, bởi vì lời nàng nói thật hợp tình hợp lý, lại chung tình với con hắn. Sở Phách Thiên há miệng thở dốc, nửa ngày chưa nói ra được một chữ.
Tây Lâm Hạo mang ánh mắt ảm đạm, không nghĩ tới nữ tử trong lòng đã là vợ của người khác, lại một lòng với người ta. Hắn mang thần sắc cô đơn nói: “Ý tốt của Sở hoàng bổn vương xin nhận. Nếu Vân tiểu thư vẫn một lòng với Dạ vương, hoàng thượng vẫn nên tác thành cho bọn họ đi.”
“Sở hoàng vẫn không hiểu Vân tiểu thư. Nếu không lỡ có chuyện gì thì cũng không tốt. Bản cung thật sự không đành lòng nhìn thấy tình huống như vậy, dù sao Vân tiểu thư cũng là người trong lòng của bản cung.” Thanh âm ẩn chứa sự lo lắng của Đông Thành Vũ vang lên, nhưng Sở Phách Thiên nghe được lại là ý tứ châm chọc.
Nhìn thấy tình huống này, Thái hậu mở miệng, đánh vỡ cục diện bế tắc.
“Hoàng thượng, hôn sự của Vũ nhi sau này hẳn bàn lại đi. Bản cung còn muốn Vũ nhi ở bên cạnh ta thêm một thời gian nữa, Hoàng thượng cũng không thể gả nàng đi sớm như vậy.”
“Là lỗi của trẫm, trẫm sẽ cho Vũ nhi ở cạnh Thái hậu. Trẫm đã quên bây giờ phải trao đổi đại sự, đi, Đông thái tử và Hạo vương đi ngự hoa viên với trẫm, thuận tiện trao đổi về quốc sự.” Nghe Thái hậu nói xong, Sở Phách Thiên nhanh chóng tìm cái cớ để cho qua việc này.
Sở Phách Thiên đi rồi, Vân Mộng Vũ cũng lập tức nói thân thể không khoẻ, muốn trở về nghỉ ngơi.
Ngồi trong kiệu trở về nhà, Vân Mộng Vũ mắng Sở Phách Thiên không ngừng. Nếu không phải hắn muốn chỉ hôn cho nàng, thì việc gì nàng lại nhắc đến chuyện năm xưa? Bất quá, lần này mặt mũi của hắn cũng đã mất hết.
Vân Mộng Vũ trở lại quận chúa phủ, nghỉ ngơi tốt một phen. Đã nhiều ngày qua nàng cũng có vẻ nhàn nhã, cả ngày chỉ ở trong phủ luyện võ. Vốn nàng muốn đến y quán nhờ Tây Lâm Hạo đi xem tay của Du Nhiên, nhưng cũng vì chuyện cự tuyệt hôn sự kia, làm cho nàng cũng không biết nên nhìn mặt hắn như thế nào. Vì thế, nghĩ tới nghĩ lui, nàng quyết định mấy ngày sau mới đi, dù sao gần đây Du Nhiên cũng nói tay nàng đã có bí dược điều trị, đã tốt hơn nhiều.
Hôm nay, Vân Mộng Vũ ở hậu viện luyện kiếm, nhìn thấy Hồng Mai cầm phong thư đến đây. Nàng thu kiếm, lấy thư, thì ra là Du Nhiên mời nàng đến quý phủ du ngoạn. Vân Mộng Vũ nghĩ, cho dù nàng ta thật sự có ý xấu, ngay quý phủ của nàng ta, chắc là nàng ta không hạ sát thủ với nàng.
Vì thế, Vân Mộng Vũ trở về phòng thay quần áo rồi đi Hứa vương phủ.
Lúc này ở ngoài thành, có mấy người cưỡi ngựa, đi vào thành. Người đi đầu là Sở Hiên, sau lưng là năm người khác, rõ ràng toàn là cao thủ.
Năm người kia là năm trưởng lão của Bồng Lai đảo, lần này phụng mệnh của đảo chủ, đến Yến kinh trợ giúp thiếu chủ Minh Du Nhiên làm một chuyện.
Sở Hiên trong lòng không yên cưỡi ngựa đi trước, không biết Du Nhiên muốn làm gì, lại đưa năm trưởng lão tới. Nàng rốt cuộc là muốn làm gì? Hơn nữa thế nhưng còn muốn hắn tới đón tiếp, hắn cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra.
Đột nhiên, nhìn thấy có một người cưỡi ngựa đến gần hắn. Hắn tập trung nhìn lại, là ẩn vệ của hắn, Ẩn Nhất. Trong mắt hiện lên tia ưu tư, hắn phái Ẩn Nhất bảo vệ bên cạnh Vân Mộng Vũ.
Ẩn Nhất nhanh chóng chạy tới, nói mấy câu vào tai của Sở Hiên. Sở Hiên nghe xong, liền nhíu mày lại.
Vân Mộng Vũ bị Du Nhiên kêu đến Hứa vương phủ, mà hôm nay Hứa vương phủ lại mở tiệc chiêu đãi đặc phái viên của lục quốc, Sở Phách Thiên cũng đến. Trong đó có liên quan gì sao? Hôm nay hắn luôn có cảm giác bất an, giống như có chuyện gì sẽ xảy ra. Vô luận như thế nào cũng không thể để nàng gặp chuyện không may, hắn trực tiếp dừng ngựa, vận tuyệt thế khinh công, nhanh chóng đi về Hứa vương phủ. Ẩn Nhất thấy vậy, cũng thả ngựa ra, vận khinh công đuổi theo phía sau.
Năm người kia thấy như vậy, đều nhìn nhau. Sở Hiên này là có chuyện gì xảy ra a? Sao lại đi như vậy, cũng không thèm nói một câu.
Trong một gian phòng khác của Hứa vương phủ, Hứa Du Nhiên cẩn thận rót trà cho Vân Mộng Vũ.
Vân Mộng Vũ cầm lấy ly trà, đầu tiên là đưa lên mũi ngửi, ngửi được mùi hương, sau đó uống một ngụm, khen trà ngon. Sau đó mang ý cười nhìn Du Nhiên, nói: “Du Nhiên, xem ra tay ngươi đã tốt hơn nhiều, ta cũng yên tâm một chút. Đợi mấy ngày nữa, ta chắc chắn đi đặc phái viên quán, mời Hạo vương chẩn trị cho ngươi. Y thuật của hắn rất siêu phàm, tất nhiên có thể chữa khỏi tay cho ngươi, cho tay ngươi khôi phục như lúc ban đầu.”
Nghe Vân Mộng Vũ nói, sắc mặt Hứa Du Nhiên cứng đờ, lộ ra biểu tình cô đơn. Nàng chua xót nói: “Vũ nhi, không có việc gì. Ta đã chấp nhận sự thật này rồi, ngươi không cần nhọc lòng thay ta.”
Hứa Du Nhiên dứt lời, tay đã bị Vân Mộng Vũ bắt được. Vân Mộng Vũ cầm lấy tay nàng, cổ vũ nói: “Sẽ không, Du Nhiên tay ngươi nhất định sẽ không có việc gì, tin tưởng ta.”
“Tin tưởng ngươi? Vậy ngươi tin tưởng ta sao?” Thanh âm Hứa Du Nhiên có chút kỳ quái.
Vân Mộng Vũ không chú ý đến sự biến hóa của nàng, chỉ là bị câu hỏi của nàng làm cho kinh ngạc.
Du Nhiên cảm giác được sao? Nàng không nghĩ sẽ hoài nghi Du Nhiên, nhưng lòng của nàng lúc nào cũng hoài nghi. Nhưng nàng cũng không vì nguyên nhân này mà có hành động gì thương tổn đến Du Nhiên, nàng cũng cố gắng chữa trị cho tay Du Nhiên. Bây giờ lại bị Du Nhiên hỏi như vậy, Vân Mộng Vũ nhất thời không biết nên trả lời như thế nào?
“Như thế nào, không phản đối sao?” Hứa Du Nhiên cười nhạo nói.
“Không phải, ta…….” Vân Mộng Vũ chưa nói xong đã bị ngăn cản.
“Không phải, đó là cái gì? Không phải sao, vì sao trước khi ngươi uống trà lại đưa lên mũi ngửi xem có độc hay không? Còn nữa, vì sao mỗi lần gặp ta, lại có hai hộ vệ âm thầm đi theo ngươi.”
Vân Mộng Vũ rốt cục phát giác được giọng điệu nói chuyện của Du Nhiên không đúng, nàng kinh ngạc nhìn nàng ta, nghi hoặc nói: “Du Nhiên, ngươi làm sao vậy?”
“Làm sao vậy? Vân Mộng Vũ, ngươi có biết ta thích Hiên ca ca không? Còn nữa, ngươi không phải cũng thích Hiên ca ca sao?” Hứa Du Nhiên thình lình hỏi một câu.
“Ta…….” Bị câu hỏi này khiến cho nàng trở tay không kịp, Vân Mộng Vũ nhất thời không trả lời được.
“Như thế nào? Trả lời không được? Vân Mộng Vũ, ta vốn không muốn đối đãi tàn nhẫn với ngươi như vậy. Nhưng đều là tại ngươi, sao lại làm cho Hiên ca ca nhìn ngươi với ánh mắt như vậy?” Hứa Du Nhiên đột nhiên lãnh khốc nói.
Vân Mộng Vũ đột nhiên đứng dậy, cô đơn nói: “Quả nhiên, ngươi quả nhiên là người dụng tâm kín đáo.”
Vân Mộng Vũ xong, muốn nhân lúc Hứa Du Nhiên không chú ý để công kích nàng ta, mượn cơ hội chạy trốn. Nhưng lúc nàng vừa ra tay, mới phát hiện toàn thân mình mềm nhũn ra, trong nháy mắt, liền ngã xuống. Vân Mộng Vũ lập tức phẫn nộ ngẩng đầu nhìn Hứa Du Nhiên, trong mắt tràn đầy sự lạnh lẽo.
“Ngươi không phải đang tự hỏi, ngươi làm sao có thể trúng độc?” Hứa Du Nhiên vẫn ngồi ở trên kia, nhìn nàng.
Vân Mộng Vũ chỉ nhìn nàng ta, không nói gì.
Nhìn thấy nàng không nói gì, Hứa Du Nhiên cũng không tức giận. Nàng đầu tiên là chậm rãi uống một ngụm trà, sau đó đắc ý nói: “Đó là bởi vì ta hạ dược ở trong không khí, không phải trong trà. Ngươi yên tâm, đó không phải độc, chỉ là làm cho cả người ngươi không có sức lực mà thôi, ba canh giờ sau sẽ hồi phục.”
“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Vân Mộng Vũ lúc này có chút bất lực hỏi.
“Ta không làm gì cả, chỉ là muốn cho ngươi thoải mái một chút mà thôi.” Hứa Du Nhiên đột nhiên nở nụ cười, cười như tỏa nắng, nhưng mà cười xong lại nói ra những lời như rắn độc nháy mắt làm cho toàn thân Vân Mộng Vũ lạnh lẽo.
Hứa Du Nhiên nói xong, vỗ tay với bên ngoài.
Xuân Sơ Noãn nhanh chóng đi vào, sau lưng còn có ba nam nhân mặc y phục gia đinh.
Hứa Du Nhiên quét ánh mắt lên ba người kia, vừa lòng gật gật đầu. Cười như gió xuân nói: “Ba người các ngươi lát nữa phải hầu hạ Vân tiểu thư thật tốt a, Vân tiểu thư là cành vàng lá ngọc, các ngươi nên nhẹ nhàng một chút.”
Nghe Hứa Du Nhiên nói xong, ba gia đinh trong lòng nở hoa. Trên đời lại có chuyện tốt này, ngay từ đầu bọn họ vẫn bán tín bán nghi. Lúc này thật sự nghe quận chúa nói, còn có cảm giác không giống thật.
Vân Mộng Vũ a, bây giờ là nũ tử được người ở Yến kinh bàn luận nhiều nhất. Không chỉ có tuyệt sắc khuynh thành, lại làm giật mình thất quốc. Mà bây giờ quận chúa lại cho bọn họ hầu hạ Vân Mộng Vũ, tuy rằng biết hậu quả sẽ khó lường. Nhưng quận chúa đã cam đoan là sẽ không có việc gì, hơn nữa cho dù là có đi chăng nữa thì đó cũng đáng.
Hứa Du Nhiên mang ánh mắt châm chọc nhìn Vân Mộng Vũ, trong lòng vô cùng vui vẻ, sau đó đi ra khỏi phòng. Xuân Sơ Noãn theo sau, khóa cửa phòng lại.
Hứa Du Nhiên vừa đi, ba gia đinh kia lập tức vây quanh Vân Mộng Vũ. Ánh mắt Vân Mộng Vũ lạnh như băng nhìn bọn họ, mở miệng nói: “Các ngươi tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu không tương lai của các ngươi sẽ đáng sợ hơn cả địa ngục gấp chục lần, hơn nữa người nhà các ngươi cũng sẽ không có kết cục tốt. Không nên nghi ngờ lời ta nói, ta là Phán Vũ quận chúa do Hoàng thượng phong, ta được Hoàng thượng và Thái hậu yêu thích. Hôm nay, nếu các ngươi đụng vào ta, ai cũng cứu không được các ngươi.”
Vân Mộng Vũ dứt lời, một trong ba người sợ hãi nói: “Đúng vậy, nàng là quận chúa a. Như vậy chúng ta có thể gặp chuyện không may hay không a?”
“Sẽ không, làm sao có thể xảy ra. Như ngươi nói, nàng là quận chúa, loại chuyện này, nàng càng sợ hơn chúng ta. Hơn nữa nàng cũng đã được gả một lần, thân cũng không còn trong sạch nữa, có liên quan gì đến chúng ta chứ? Như thế nào, chẳng lẽ các ngươi không muốn nếm thử tư vị của tuyệt thế mỹ nhân sao?” Người cao nhất trong đó mang ánh mắt dâm tà nhìn chằm chằm Vân Mộng Vũ, rồi nói.
Hai người bên cạnh sau khi nghe được, nhanh chóng nói: “Muốn. Như thế nào lại không chứ. Ta vừa vào cửa nhìn thấy nàng, ngay cả linh hồn cũng đã mất rồi.”
“Đúng vậy, bộ dáng của nàng rất khá a, quả thực giống như thiên tiên. So sánh với Du Nhiên quận chúa, cũng không kém bao nhiêu.”
“Bây giờ hai người các ngươi đứng bên cạnh nhìn, đại ca ta lên trước. Chờ ta làm xong, sẽ tới lượt các ngươi.” Người cao cao kia lên tiếng, lời nói rất bá đạo.
Mặt khác hai người kia nghe xong cũng không dám phản kháng, chỉ có thể nhìn mỹ nhân đang ở trên mặt đất kia, để thỏa mãn cơn tức trong lòng.
Vân Mộng Vũ bị hai người kia nhìn trong lòng nàng là một trận ghê tởm. Nàng cố gắng không cho ba nam nhân này không đụng vào nàng, làm mình bình tĩnh lại.
Sau đó nhân lúc nam nhân cao ráo kia chưa đi tới, lại mở miệng nói: “Các ngươi chỉ vì một chút sắc đẹp mà không cần mạng sống của mình, không cần tất cả sao? Chỉ cần hôm nay các ngươi thả ta ra, ta có thể cho các ngươi rất nhiều tiền bạc. Đến lúc đó, các ngươi muốn cái gì lại không có? Nữ nhân không phải là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao?”
Người cao cao kia nghe nói vậy, hắn cười nhạo: “Tiền bạc vô tận sao, Phán Vũ quận chúa tôn quý, ngươi dụ chúng ta sao? Chúng ta làm sao có thể tin tưởng ngươi được? Ngươi vừa được cứu còn không phải lập tức tìm người giải quyết chúng ta, còn có thể tha mạng cho ta sao? Ngươi không nên nhiều lời, ngoan ngoãn, ta sẽ nhẹ nhàng đối với ngươi, bằng không làm đau ngươi, ngươi cũng không nên trách ta không thương hương tiếc ngọc.”
Vân Mộng Vũ mắng to trong lòng, chờ hôm nay qua đi, nàng khiến cho ba người này muốn sống không được, muốn chết không xong. Hôm nay nàng coi như chấp nhận, chỉ là một cái màng mỏng mà thôi. Đến lúc đó, nàng muốn cho Hứa Du Nhiên trả giá nhiều hơn gấp trăm lần. Lúc này cho dù bất đắc dĩ, nàng cũng chỉ có thể mặc cho số phận.
Tên kia đi đến bên cạnh Vân Mộng Vũ, ngồi xổm xuống, ôm Vân Mộng Vũ, sau đó ôm đến trên giường.
Sau đó tên đó nói với hai tên còn lại: “Các ngươi chờ bên ngoài, lát nữa sẽ đến lượt các ngươi.”
Tên kia vừa nói xong, liền bò lên giường, sau đó thả màn xuống. Nhất thời không gian nhỏ hẹp cũng chỉ còn lại nàng và nam nhân ghê tởm kia. Vân Mộng Vũ hiện tại cũng không muốn nói, lãng phí nước miếng. Hứa Du Nhiên chắc chắn sẽ cho bọn họ làm đủ thứ trên người nàng. Vân Mộng Vũ cũng không giãy dụa, giãy dụa cũng vô dụng a, bây giờ toàn thân nàng không có một chút khí lực.
Nam nhân kia chậm rãi bò lên người Vân Mộng Vũ, đè lên nàng.
Tên đó nhìn dung nhan tuyệt sắc trước mặt, chỉ cảm thấy toàn thân như có lửa đốt. Đẹp, thật sự rất đẹp. Hắn vươn tay, chậm rãi mở cái nơ trước ngực Vân Mộng Vũ.
Lúc này trong hoa viên của Hứa vương phủ, Hứa vương, Sở Phách Thiên và đặc phái viên của lục quốc đang du ngoạn.
Đoàn người bọn họ đang đi, trên đường đụng phải Du Nhiên quận chúa.
“Du Nhiên, sao ngươi lại vội vàng như vậy?” Sở Phách Thiên nhìn thấy bộ dáng vội vàng của Hứa Du Nhiên nên hỏi.
Hứa Du Nhiên dừng lại, khom người bẩm: “Hồi bẩm hoàng thượng, thần nữ vội vàng như vậy là bởi vì Mộng Vũ quận chúa bây giờ không khoẻ, thần nữ vội vàng đi tìm đại phu cho nàng.”
Hứa Du Nhiên dứt lời, sắc mặt Tây Lâm Hạo có chút lo lắng.
Hứa vương nhìn tình huống này, liền biết nhất định có chuyện xảy ra, vội vàng nói giúp.
“Hoàng thượng, thần xem Phán Vũ quận chúa có khả năng là rất nghiêm trọng. Ở đây có thần y Hạo vương, không bằng mời Hạo vương xem xét đi. Đúng rồi, Du Nhiên, ngươi mau nói chứng bệnh của Phán Vũ quận chúa nói đi.”
“Là như vậy, hôm nay Phán Vũ quận chúa đến làm khách trong phủ, sau đó nàng nói mệt mỏi muốn nghỉ ngơi. Thần nữ đưa nàng đến phòng khách nghỉ ngơi, ai ngờ, quận chúa đột nhiên vội vàng cho thần nữ lui ra. Thần nữ cảm thấy có chút kỳ lạ, sợ nàng bị làm sao, nên vội vàng đi ra, muốn tìm đại phu.” Lúc này Hứa Du Nhiên cũng không xem xem kỹ xảo có vụng về hay không. Bây giờ Hiên ca ca đã bắt đầu chú ý hành động của nàng, như vậy nàng chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.
Cho dù cách nói chuyện của nàng có vẻ không thuyết phục cho lắm. Đó cũng không quan trọng, quan trọng là hôm nay Vân Mộng Vũ xiêm y không chỉnh tề ở trong phòng với ba nam nhân. Chỉ cần cho người ở đây nhìn thấy, về sau Vân Mộng Vũ không thể sống ở thất quốc, về sau thanh danh của nàng sẽ không còn nữa.
Nghe nói như thế, Đông Thành Vũ cảm thấy không ổn. Nhưng hắn biết trong đó có trò vui, hắn thích nhất là xem diễn kịch. Vì thế, hắn nói giúp: “Chúng ta mau đi xem xem, nếu chậm trễ, sợ sẽ xảy ra chuyện mất.”
Nghe Đông Thành Vũ nói, Sở Phách Thiên muốn nói gì đó nhưng bị chặn lại. Lúc này hắn cũng phát hiện có chút kì lạ, nếu chút nữa bị gièm pha thì không tốt cho lắm. Vì thế Sở Phách Thiên châm chước nói: “Chư vị vẫn nên chờ ở đây đi, ta, Hạo vương và Du Nhiên qua đó. Chúng ta đi nhiều người như vậy cũng không thích hợp.”
“Có cái gì không thích hợp chứ, chúng ta chỉ quan tâm mà thôi, không có ý khác. Bằng không như vậy đi, dù sao cũng đã đi dạo, cứ như vậy tiện đường đi dạo qua bên kia, chúng ta không vào phòng là được. Dù sao đêm hôm ấy cảnh tượng hoa Quỳnh nở thật đẹp, trong lòng mọi người đều rất quan tâm Vân tiểu thư. Chúng ta chỉ đứng ở ngoài, nghe Vân tiểu thư không có việc gì thì sẽ rời khỏi. Sở hoàng, như vậy có được không? Sở hoàng không cự tuyệt chứ?” Đông Thành Vũ nếu phát hiện có trò hay để xem, làm sao có thể buông tha dễ dàng như vậy.
“Đúng vậy a, Sở hoàng sẽ không câu nệ lễ nghĩa như vậy chứ? Mau qua đó xem xem, chứ không đến chút nữa lại xảy ra chuyện không hay.” Nam Thiếu Dục phía sau cũng mở miệng.
Sở Phách Thiên bất đắc dĩ đi cùng với đoàn người đến ngoài phòng Vân Mộng Vũ, sau đó Hứa Du Nhiên và Hạo vương đi vào.
Sau khi vào sân, trong sân là một mảnh im lặng, trong lòng Hứa Du Nhiên nghi hoặc, nhưng cũng không để ý, nàng đã an bài không ít cao thủ xung quanh, tuyệt đối sẽ không gặp chuyện không may. Đi tới ngoài phòng của Vân Mộng Vũ, phát hiện Ấm nhi canh giữ ngoài cửa cũng không thấy. Nhưng vì bên cạnh có Tây Lâm Hạo, nàng cũng không có phản ứng gì. Vì thế nàng làm bộ như quan tâm gõ cửa hỏi: “Vũ nhi, ngươi thế nào? Ta dẫn theo Hạo vương đến đây, mau mở cửa, cho chúng ta vào.”
Hứa Du Nhiên dứt lời, đợi một lúc, bên trong không ai trả lời.
Làm sao có thể không có tiếng động gì chứ? Theo lý thuyết thì ít ra cũng phải có thanh âm mới đúng, Hứa Du Nhiên lúc này nhất thời không biết có nên đẩy cửa vào hay không.
Nhưng ngay lúc nàng do dự, cửa lại bị Tây Lâm Hạo đẩy ra.
Hứa Du Nhiên chạy nhanh vào phòng, phát hiện một đống quần áo trên đất, nàng còn chưa nhìn kỹ quần áo kia đã kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Bởi vì tiếng kêu sợ hãi của nàng, mọi người ngoài kia cũng nhanh chóng đi vào. Mọi người nhìn quần áo tán loạn dưới đất, cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Mọi người đều nhìn về trong màn.
Nhìn thấy vậy, Sở Phách Thiên cảm thấy bị mất thể diện, giận dữ nói: “Người đâu, đem tiện nhân dâm loạn ở trong Vương phủ mang ra cho ta.”
Lúc này cho dù cho bọn họ rời khỏi đây cũng vô dụng, họ cũng đã thấy hết. Còn không bằng trước mặt bọn họ xử phạt, còn có thể để lại danh tiếng nghiêm minh.
Sở Phách Thiên dứt lời, lập tức có hai bà vú già đi vào. Hai bà đến bên giường, xốc màn lên. Nhất thời cảnh tượng bên trọng làm mọi người nhịn không được mà hô hấp một hơi, rất dâm loạn. Ba nam nhân, một nữ tử, hơn nữa quần áo trên người lại không có. Lúc này nàng ta ở trong góc, đang ôm một nam nhân, mặt đã bị che khuất.
Sở Phách Thiên lúc này thật hối hận, sớm biết như vậy thì đã không cho bọn họ đi theo. Mặt mũi hắn đã mất hết, hắn chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn hai bà vú, ý bảo hai bà buông màn xuống.
Ai ngờ hai bà vú kia sợ tới mức nhanh chóng mang nử tử kia ra, đợi nữ tử kia đi ra, mọi người rốt cục thấy rõ dung mạo của nàng. Tuy rằng cũng là mỹ nhân, nhưng tuyệt đối không phải là Vân Mộng Vũ.
Nhìn khuôn mặt kia, trong mắt Hứa Du Nhiên đọng lại ý cười. Ấm nhi, làm sao có thể là Ấm nhi, Vân Mộng Vũ đâu? Chỉ là nàng chưa kịp tự hỏi, lại nghe được thanh âm của Sở Phách Thiên.
“Hứa vương, vị nữ tử này là ai? Tại sao lại ở Hứa vương phủ làm ra chuyện này?”
“Chuyện này, thần không biết a. Du Nhiên, còn không mau giải thích.” Hứa vương bất đắc dĩ mang ánh mắt tàn khốc nhìn Hứa Du Nhiên, trong mắt mang ý cảnh cáo.
Hứa Du Nhiên bị cái nhìn này làm cho nàng mất vui, nhưng vẫn tự nói với mình, trước tiên nên làm lão già Hứa vương này bớt giận, chờ đến khi qua chuyện này sau đó sẽ giáo huấn hắn. Nàng giả làm nữ nhi của hắn vài ngày, chẳng lẽ hắn thực sự nghĩ hắn là cha nàng sao?
Hứa Du Nhiên lập tức làm ra bộ dáng sợ hãi, quỳ trên mặt đất khổ sở nói: “Hoàng thượng, thần nữ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì a. Những lời thần nữ nói đều là sự thật, không chút giả dối. Lúc thần nữ ra khỏi phòng, Phán Vũ quận chúa vẫn ở trong phòng. Mà bởi vì thần nữ lo lắng, cho nên mới phái tỳ nữ Xuân Sơ Noãn bên người ở lại chăm sóc a. Ai ngờ lại biến thành như vậy a, có lẽ là có kẻ xấu xâm nhập, cướp Phán Vũ quận chúa đi, sau đó lại bày ra cảnh tượng này. Hoàng thượng, hiện tại việc cấp bách là phái người đi tìm Phán Vũ quận chúa mới đúng. Tặc tử này không thể đi xa được, trước tiên nên tìm trong phủ xem sao?”
Giờ phút này Hứa Du Nhiên chỉ có thể nói như thế, hơn nữa nàng cũng muốn biết Vân Mộng Vũ đã đi đâu. Hẳn là còn ở trong phủ mới đúng, trong Hứa vương phủ có bố trí trận pháp, vào phủ dễ ra phủ khó. Như vậy Vân Mộng Vũ hẳn là còn ở trong Hứa vương phủ.
Người ở đây cũng không hiểu có chuyện gì đã xảy ra, mọi việc cứ phức tạp lên.
Sở Phách Thiên nghe nói như thế, cũng không thể mặc kệ, bất đắc dĩ hạ lệnh tìm kiếm Vân Mộng Vũ.
Trong lúc nhất thời, trong Hứa vương phủ náo loạn lên, nơi nơi tìm kiếm.
Tây Lâm Hạo nhìn tình huống trong phòng, cảm thấy lo lắng cũng tham gia tìm kiếm. Đông Thành Vũ tất nhiên cũng đi tìm, trong lòng hắn nghĩ nói không chừng còn có thể có thu hoạch ngoài ý muốn.
Những người còn lại thì không hứng thú cho lắm, mà Quân Lãnh Mạc vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng đứng đó. Nhưng nếu cẩn thận quan sát, vẫn có thể phát hiện trong mắt hắn cũng có chứa thần sắc không hiểu, chỉ là bị hắn che dấu thật quá tốt, nên không dễ dàng phát hiện.
Trong lòng Hứa Du Nhiên cũng bất an, chuyện hôm nay nàng đã tính toán kỹ, làm sao có thể bại lộ như thế? Bây giờ Ấm nhi bị đưa vào nhà lao của Hứa vương phủ chờ xử lý, Vân Mộng Vũ lại không rõ ở đâu.
Chẳng lẽ là Hiên ca ca?
Đột nhiên Hứa Du Nhiên nghĩ, nhưng lại bị nàng phủ nhân, làm sao có thể chứ?
Bây giờ Hiên ca ca đang ở ngoài thành tiếp năm vị trưởng lão của Bồng Lai đảo, lúc đến ngoài thành, trưởng lão còn dùng bồ câu đưa tin cho nàng. Lúc ấy Sở Hiên còn ở bên cạnh bốn vị trưởng lão khác, lúc ấy đến bây giờ lại chưa đến nửa canh giờ a. Trong nửa canh giờ mà từ ngoài thanh trở về, còn đem mọi việc tráo đổi thành như vậy, thời gian chắc chắn là không đủ.
Lúc nàng đang nghi hoặc, lại nghe thấy thanh âm của Đông Thành Vũ đang đứng trên nóc nhà lớn tiếng nói: “Tìm được rồi, ở đây.”