Thiên Tài Khí Phi

Chương 102: Chương 102: Hôn lễ sinh biến




“Rời đi? Vì sao? Đã xảy ra chuyện gì sao?” Đột nhiên nghe Xuất Trần nói muốn rời đi, Vân Mộng Vũ rất kinh ngạc, trong lòng cũng rất luyến tiếc. Nàng trong lòng vẫn xem Xuất Trần như bạn tốt, hơn nữa lại hoàn toàn tin tưởng, bởi vì Xuất Trần giúp nàng rất nhiều. Bây giờ đột nhiên nghe nói hắn phải đi, trong lúc nhất thời nàng có chút sầu não.

Nhìn ánh mắt của nàng, trong mắt hắn dâng lên ý cười. Hắn ôn hòa nói:“Ta đến từ Tuyết Uyên, Tuyết Uyên gần đây có tranh cãi một chút với Bồng Lai đảo, chắc là sắp xảy ra chiến tranh, cho nên ta muốn quay về.”

“Bồng Lai đảo? Tuyết Uyên?” Nghe đến mấy chữ này, nàng cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa xôi.

“Đúng vậy, gần đây ngươi phải cẩn thận một chút. Minh Du Nhiên là thiếu chủ Bồng Lai đảo, nàng cũng sẽ nhanh chóng rời Yến kinh trở lại Bồng Lai đảo. Mà bây giờ ngươi cũng sắp thành thân với Sở Hiên, nàng chắc chắn sẽ có hành động điên cuồng.” Xuất Trần kiên nhẫn dặn dò nàng, trong ánh mắt có tia ôn nhu mà ngay cả hắn cũng không phát hiện ra.

“Được, ta sẽ cẩn thận.” Nàng cũng trả lời.

Xuất Trần nhìn nàng, sau đó lấy ra một quyển sách cũ đưa cho nàng. Nàng vừa nhận, nhìn thấy hai chữ Âm Sát trên sách. Nét chữ đàng hoàng khí phách, mang theo nhè nhẹ sắc bén. Nàng tò mò mở ra xem, phát hiện đây là quyển cầm phổ. Nhìn thấy vậy, nàng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn.

“Những cầm khúc trong quyển sách này là dùng Linh Âm đàn, hơn nữa phối hợp với quyển tâm pháp lần trước ta đưa cho ngươi. Một khi luyện thành, trong thiên hạ này sẽ không có gì có thể uy hiếp ngươi nữa.” Xuất Trần giải thích.

Vân Mộng Vũ nghe được rất sửng sốt, giống như sau này nàng sẽ có võ công cái thể. Đây có chút huyền huyễn, trong lúc nhất thời nàng tiêu hóa không được. Đột nhiên, nàng rất muốn hỏi một vấn đề.

“Vì sao đối với ta tốt như vậy?”

Nghe vậy, Xuất Trần sửng sốt, hắn giương mắt nhìn nàng, ánh mắt dẫn theo chút phức tạp cùng chua xót. Cuối cùng vẫn thản nhiên nói:“Ta không phải giúp ngươi, chỉ là vì tính cho tương lai của Tuyết Uyên. Nếu có một ngày cần ngươi, ngươi sẽ giúp ta sao?”

“Đương nhiên, nghĩa bất dung từ.” Nàng không chút do dự trả lời.

Hắn nhìn nàng nở nụ cười thản nhiên, tao nhã vô song, giống như hoa sen nở rộ, thanh nhã yên bình.

Nhìn Xuất Trần như vậy, Vân Mộng Vũ cũng cười yếu ớt đáp lại, trong lòng hạ quyết định, nếu có một ngày Xuất Trần cần nàng, nàng nhất định muôn lần chết không chối từ.

Xuất Trần nhanh chóng rời đi, đến như gió, đi cũng như gió.

Vân Mộng Vũ một mình ngồi trong phòng, tay cầm bản cầm phổ kia, trong lòng cảm thấy càng ngày càng ràng buộc với thời không này.

Mà trong phòng của Minh Du Nhiên ở Hứa vương phủ, có ba ông lão mặc áo choàng màu đỏ, bọn họ là trưởng lão nội sự của Bồng Lai đảo, địa vị cũng coi như ngang ngửa với Thái thượng trưởng lão, đảo chủ cùng thiếu chủ.

Trong Bồng Lai đảo có sáu vị trưởng lão nội sự, lần này đảo chủ Minh Huy phái ba trưởng lão đến mời Minh Du Nhiên trở về, có thể thấy được chuyện lần này rất nghiêm trọng.

“Thiếu chủ, lần này Tuyết Uyên quật khởi đối với Bồng Lai đảo có uy hiếp rất lớn. Đảo chủ rất coi trọng tranh đấu lần này, cho nên cố ý ra lệnh cho ba chúng ta mời thiếu chủ trở về.” Nhị trưởng lão nói.

“Tuyết Uyên có gì đặc biệt hơn người, hai mươi năm trước bọn họ đã bị Bồng Lai đảo đánh cho rụt cổ vào trong Tuyết Uyên hai mươi năm nay. Bây giờ còn dám gây chuyện, cứ trực tiếp phái người đi giết bọn họ là xong.” Minh Du Nhiên khinh thường nói, trong mắt nàng Tuyết Uyên căn bản không thể so sánh với Bồng Lai đảo.

Nghe nói như thế, ba trưởng lão đều nhíu mày lại. Thiếu chủ thật sự là không hiểu chuyện, tương lai sẽ nắm trong tay Bồng Lai đảo thế nào đây. Tuyết Uyên hai mươi năm trước đại bại, đó là bởi vì Bồng Lai đảo bọn họ sử dụng thủ đoạn không quang minh. Nếu không làm sao có thể thất bại được?

“Thiếu chủ, thực lực của Tuyết Uyên không thể khinh thường a. Tuyết Uyên luôn luôn đoàn kết, hơn nữa có Xuất Trần kinh tài tuyệt diễm. Xuất Trần nghe nói võ công rất cao, hơn nữa trí mưu hơn người, chúng ta không thể coi thường a.” Ngũ trưởng lão nhớ tới hôm nay nghe được tin tức về Xuất Trần, trong lòng luôn đề phòng Xuất Trần.

“Xuất Trần? Hắn có thể có bao nhiêu lợi hại, có lợi hại hơn Hiên ca ca không?” Minh Du Nhiên cũng là không cho là đúng, trong lòng nàng luôn tự đề cao mình.

Nghe nói như thế, ba trưởng lão thiếu chút nữa tức hộc máu. Nói gì chứ, Sở Hiên võ công có cao thì cũng đâu có lợi ích gì? Bây giờ Sở Hiên và thiếu chủ trở mặt, dĩ nhiên sẽ không giúp Bồng Lai đảo. Ngược lại, tương lai nếu hắn biết thân thế bí mật của hắn, vậy đó sẽ là họa lớn của Bồng Lai đảo. Còn muốn hắn đối phó với Xuất Trần, người ta cùng Xuất Trần còn có quan hệ huyết thống a? Bọn họ rất muốn lớn tiếng dạy bảo thiếu chủ, nhưng nhớ tới công đạo của đảo chủ nên phải nén xuống. Thiếu chủ cũng rất xuất sắc, đáng tiếc dính vào tư tình, nhất là ngày mai lại đến hôn sự của Sở Hiên, hôm nay nàng không còn lý trí nữa.

Lúc này nhị trưởng lão đột nhiên lấy ra một phong thơ, đưa cho Minh Du Nhiên.

Minh Du Nhiên nhận được, phát hiện là thư của phụ thân. Nàng mở ra xem, khi xem xong nội dung, cả người như mất hết khí lực ngã ngồi trên ghé, khí huyết trên mặt đều mất hết.

Tại sao có thể như vậy? Thì ra phụ thân của Hiên ca ca là do phụ thân hại chết, nàng và Hiên ca ca sau này nên làm gì, sao có thể sống cùng nhau? Còn nữa, mẫu thân của Hiên ca ca làm sao có thể là muội muội của thủ lĩnh của Tuyết Uyên được? Như vậy sau này Hiên ca ca sẽ trở thành kẻ thù của Bồng Lai đảo sao, nàng nên làm gì bây giờ?

Trong thư phụ thân nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị làm cho nàng hiểu rõ tình thế, buông tha cho tình cảm này. Sớm ngày trở lại Bồng Lai đảo cùng đối phó Tuyết Uyên, hơn nữa sau khi giải quyết Tuyết Uyên, cũng sẽ không bỏ qua Hiên ca ca.

Buông tha sao, nói dễ hơn làm? Nàng thích Hiên ca ca lâu như vậy, nàng vẫn nghĩ cuối cùng nàng sẽ là thê tử của Hiên ca ca. Nhưng bây giờ phải làm sao?

Nhìn thấy tiểu thư xem thư xong, trên mặt hiện ra thần sắc giãy dụa, Thất trường lão vội rèn sắt khi còn nóng khuyên nhủ:“Thiếu chủ, Sở Hiên này ẩn mình rất sâu, nhiều năm ở Bồng Lai đảo vẫn luôn ẩn nhẫn. Nhờ Vân Mộng Vũ chúng ta mới thấy rõ thế lực của hắn. Tuy rằng vẫn không rõ ràng thực lực của hắn, nhưng người này chắc chắn sẽ uy hiếp đến Bồng Lai đảo.”

Thất trường lão luôn là người liều lĩnh. Hắn không cẩn thận như những người khác, không đánh giá Sở Hiên cao như vậy. Trong lòng nghĩ muốn thừa cơ hội này giết luôn Sở Hiên, khi trở về sẽ lập công lớn.

Minh Du Nhiên nghe nói như thế, nàng không nghĩ đến tương lai Hiên ca ca có thể uy hiếp Bồng Lai đảo hay không. Nàng nghĩ đến là ngày mai Hiên ca ca sẽ thành thân , nếu không nghĩ cách ngăn cản, như vậy sau này nàng sẽ vĩnh viễn mất Hiên ca ca.

Vì thế, Minh Du Nhiên nhìn ba trưởng lão nói:“Ngày mai sau khi bọn họ bái đường xong, chúng ta thừa lúc Hiên ca ca đi tiếp rượu, vào Hiên vương phủ mang Vân Mộng Vũ đi xử lý.”

Nghe nói như thế, ba vị trưởng lão thiếu chút nữa nổi giận. Nhưng cũng vội vàng khuyên can.

“Thiếu chủ việc này không thể a, đảo chủ nói chúng ta nhanh chóng trở lại a.” Nhị trưởng lão luôn luôn cẩn thận, lại rất nghe lời đảo chủ Minh Huy.

Nhị trưởng lão dứt lời, Minh Du Nhiên cười nói:“Phụ thân nói chúng ta mau quay về, ta cũng không làm chậm trễ bao nhiêu thời gian. Ngũ trưởng lão, ngươi nói có phải hay không?”

Ngũ trưởng lão là người gió chiều nào theo chiều đó, ở đây ai địa vị cao, hắn sẽ nghe theo. Cho nên Minh Du Nhiên nhắm ngay hắn, hỏi hắn.

Vì thế vừa nghe Minh Du Nhiên hỏi, ngũ trưởng lão vội đáp:“Thiếu chủ nói cũng có lý, quả thật cũng không mất bao lâu.”

“Chúng ta sao không thừa dịp vào ngày mai, trực tiếp giết Sở Hiên, bóp chết sự uy hiếp này.” Thất trường lão vừa nghe, cảm thấy hấp dẫn, vì thế nói nhanh.

Nhị trưởng lão bất đắc dĩ nhìn cục diện này, biết rõ hành động ngày mai chắc chắn sẽ thực hiện.

Nghe Thất trường lão nói, Minh Du Nhiên trầm mặc. Giết Hiên ca ca? Nàng không ra tay được. Nhưng nghĩ đến lời thề của hắn với Vân Mộng Vũ ở rừng hoa đào, hận ý trong lòng nàng dâng lên.

Tốt, đến lúc đó nếu hắn vẫn ngoan cố, nàng sẽ giết hắn. Nàng tình nguyện giết hắn, cũng không nguyện ý nhìn hắn cùng Vân Mộng Vũ hạnh phúc. Nếu nàng không chiếm được, như vậy sẽ phá hủy hắn, ai cũng đừng mơ có được.

“Được, nếu hắn không chịu hối cải, như vậy ta sẽ giết hắn.” Minh Du Nhiên nói đến đây, trong mắt mang theo sự điên cuồng.

Ba trưởng lão lạnh run, trong lòng nghĩ thật đúng là hai cha con. Tác phòn làm việc, tàn nhẫn vô tình, giống nhau như vậy. Năm đó đảo chủ cũng ôm tâm tính như vậy giết mẫu thân của Sở Hiên, lúc ấy ai cũng không ngờ đảo chủ ra tay, dù sao đảo chủ yêu nàng ba nhiêu, mọi người đều thấy rõ. Nhưng, cuối cùng cũng không nghĩ tới, vẫn tự mình xuống tay.

Sau đó, ba vị trưởng lão lui xuống nghỉ ngơi. Minh Du Nhiên một mình đứng trong phòng, trong mắt lóe lên tia điên cuồng.

Nàng không chiếm được, ai cũng đừng mong có được.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Vân Mộng Vũ bị gọi thức dậy trang điểm.

Bởi vì tối qua nàng không ngủ được, sáng sớm lại mơ mơ màng màng, ngồi một chỗ cho các nàng tô tô vẽ vẽ.

Sau khi làm xong mọi việc, tỷ tỷ kéo nàng đứng lên, tán thưởng nói:“Vũ nhi, hôm nay ngươi thật đẹp, nhất định là tân nương đẹp nhất của Yến kinh.”

Lúc này, Vân Mộng Vũ cũng có chút tỉnh táo, nàng quay đầu nhìn mình trong gương, lúc này cũng tán thưởng không ngừng.

Da trắng nõn nà, mắt ngọc mày ngài, nhất là cặp mắt kia, bên trong lóe lên ánh sáng li ti. Một thân áo cưới đỏ rực, lại làm cho sự xinh đẹp này càng tăng thêm. Hoa quỳnh thêu trên áo cưới rất bình thường, nhưng lại nở rộ khi mặc lên người Vân Mộng Vũ.

A Mi đứng sau Vân Mộng Vũ, ánh mắt vui mừng nhìn muội muội. Trong lòng cũng rất hạnh phúc, đây là muội muội của nàng, bây giờ đã sắp lập gia đình.

Tuy rằng nàng không hiểu Sở Hiên nhiều lắm, nhưng nghe Hàn Băng đánh giá và cảm giác của nàng, nàng cảm thấy tương lại muội muội nhất định sẽ hạnh phúc.

Nhìn nàng, ánh mắt có chút ươn ướt. Nàng ôm muội muội vào lòng, trong lòng có chút không nỡ.

Nhìn tỷ tỷ như thế, Vân Mộng Vũ cố kiềm nước mắt, cười nói:“Tỷ tỷ không có gì đâu, sau này tỷ tỷ có thể đến Hiên vương phủ thăm ta. Mà ta cũng sẽ thường xuyên về phủ quận chúa thăm ngươi, tỷ tỷ, ta vĩnh viễn là Vũ nhi của ngươi.”

“Được, Vũ nhi nhất định phải hạnh phúc.” A Mi buông Vân Mộng Vũ ra, nhẹ nhàng vỗ về đầu của nàng, ôn nhu chúc phúc.

Đúng lúc này bà mối cũng đi vào, nàng tươi cười nói:“Quận chúa kiệu hoa đã đến, nhanh chuẩn bị lên kiệu.”

Nghe bà mối nói, A Mi giúp muội muội kiểm tra xem có quên gì không. Sau đó lại chỉnh sửa một chút, A Mi cầm một cái khăn voan màu đỏ trùm lên đầu Vân Mộng Vũ.

Bên ngoài chiêng trống vang trời, pháo nổ liên tục, đội ngũ đón dâu thật dài đi theo Hiên vương đến phủ quận chúa.

Hôn sự lần này, trong Hiên vương phủ là do Sở Hiên tự mình chuẩn bị, mà quận chúa phủ là do A Mi cùng Hàn Băng chuẩn bị, cho nên hiệu quả cũng rất tốt. Đồ cưới đã được đưa đến phủ quận chú. Đội ngũ đón dâu cũng là đội hình khổng lồ, kiệu hoa lớn được mười sáu người khiên. Kiệu hoa nhìn qua rất tinh xảo đẹp đẽ, tất cả đều dùng nguyên liệu tốt nhất mà tạo thành.

Hôn sự hôm nay cơ hồ vượt qua hôn sự của Hoàng thượng và Hoàng hậu, làm oanh động toàn bộ Yến kinh.

Người hai bên đường ai cũng bàn rán, làm chấn động hôn lễ hoa mỹ này.

“Trời ạ, tư thế này rất lớn. Phán Vũ quận chúa thật hạnh phúc, lại được gả cho một tướng công tốt như vậy.” Một nữ tử thanh xuân hâm mộ nói.

Vừa nghe có người nói, bên cạnh lập tức có người khác phụ họa.

“Đúng vậy, Hiên vương hôm nay rất anh tuấn. Không nghĩ tới ngày thường luôn mặc một thân áo trắng đẹp như thiên tiên, hôm nay lại mặc áo cưới cũng phong hoa tuyệt đại như vậy. Trời ạ, ta sắp hôn mê rồi.”

“Ngươi hôn mê cũng vô dụng, Hiên vương cũng không phải là của ngươi.”

Bên cạnh lập tức vang lên tiếng chọc ghẹo.

Mà lúc này có một nữ tử áo trắng che mặt đứng lẫn trong đám người, ánh mắt dâng lên hận ý, nàng nhìn chằm chằm Sở Hiên đang ngồi trên lưng ngựa. Lửa đỏ trong mắt dần tan biến, thay vào đó là ôn nhu thâm tình. Nhưng khi nhìn đến kiệu hoa kia, ngọn lửa trong mắt lại bắt đầu bùng cháy.

Muốn thành thân, muốn hạnh phúc, cũng phải xem Minh Du Nhiên nàng có đồng ý hay không a. Không được nàng đồng ý, bọn họ muốn hạnh phúc, quả thực là nói xàm.

Nàng cứ đi theo đội ngũ đón dâu, càng chạy trong lòng hận ý càng dày, nhưng nàng muốn đi theo, nhìn Hiên ca ca cả nàng lấy nữ nhân này, phản bội nàng ra sao. Như vậy, nếu nàng xuống tay giết hắn, sẽ không do dự nhiều.

Cùng lúc này, trên một nóc nhà ở ngã tư đường, Quân Lãnh Mạc mặc một thân hắc y đứng ở nơi đó. Hắn ánh mắt cô đơn nhìn kiệu hoa, tưởng tượng nàng bây giờ xinh đẹp vô song. Hắn nghi hoặc vuốt ngực của mình, trong mắt hiện lên tình cảm phức tạp. Trong lòng nghĩ không biết khi nào lòng hắn cứ nhảy lên vì nàng. Là do tiếng đàn kia, hay là đêm mà nàng như một con bướm muốn bay đi. Hoa quỳnh nở, nhất cử nhất động, phương hoa tuyệt đại, làm cho hắn lại khó quên.

Gần đây hắn cũng điều tra ra tin tức của Linh Âm, nhưng hắn không đi cướp, đơn giản là Linh Âm đang ở trong tay nàng.

Bây giờ hắn cũng nên rời đi, nhìn nàng trở thành Hiên vương phi, hắn cũng nên đi khỏi Sở quốc, nơi này đã không còn gì để hắn phải lưu luyến. Mà Hạo cũng đã rời khỏi đây vào tối hôm qua. Nghĩ đến Hạo, đột nhiên cảm thấy bọn họ đã đến nhầm Sở quốc.

Gặp được nàng, rốt cuộc là duyên, hay là kiếp?

Vân Mộng Vũ bây giờ đang ngồi trong kiệu hoa, cảm nhận bên ngoài náo nhiệt phi phàm, trong lòng đột nhiên có cảm giác hạnh phú. Khăn voan màu đỏ ánh vào mắt, khóe môi khẽ cười, bình yên mà tốt đẹp.

Kiệu hoa đi tới Hiên vương phủ, đầu tiên là đá cửa kiệu, sau đó là cái gì mà bước qua chậu lửa. Sau một loạt lễ nghi, Vân Mộng Vũ cầm một dải băng màu đỏ với Sở Hiên đi tới đại đường.

Lần này chủ hôn là Thái hậu, Sở Phách Thiên tất nhiên không đến. Dù sao lần trước nàng và Sở Dạ thành thân là do hắn làm chủ hôn, bây giờ nếu hắn lại làm chủ hôn cho nàng và Sở Hiên, vậy đúng là có chút không thoải mái.

Tất cả đều đã chuẩn bị, lễ quan bắt đầu chủ trì hôn lễ.

“Nhất bái thiên địa.”

Vân Mộng Vũ và Sở Hiên xoay người sang chỗ khác, bái thiên địa.

“Nhị bái cao đường.”

Vân Mộng Vũ bĩu môi, cùng Sở Hiên cúi đầu với Thái hậu.

“Phu thê giao bái.”

Nghe thế, lòng của nàng xúc động, phu thê, hai chữ rất đẹp. Nhưng nàng và hắn là vì yêu nhau mà thành sao? Vân Mộng Vũ lâm vào sầu não.

“Lễ đã xong, đưa vào động phòng.”

Vân Mộng Vũ được một người dắt vào động phòng, ngồi trên giường lẳng lặng đợi phu quân đến.

Nàng lẳng lặng ngồi trên giường, cảm thụ được trong lòng có phần xa lạ. Trong đầu nhớ lại một số chuyện với Sở Hiên, đột nhiên phát hiện cơ hồ đều là hắn tới cứu nàng. Mỗi lần đều là lúc cận kề với cái chết, hắn cứ từ từ đi vào lòng nàng, lấy đi hy vọng và dũng khí của nàng.

Lúc nàng đang nhớ lại, đột nhiên nàng rùng cả mình. Nàng lập tức cảnh giác xốc khăn voan lên, nhìn ba lão già mặc áo choàng đỏ đứng trước mặt mình, trong mắt hiện lên vẻ đề phòng.

“Các ngươi là ai, muốn làm gì?” Thanh âm lạnh lùng của Vân Mộng Vũ vang lên.

Ba trưởng lão kia nhìn thấy bộ dáng thanh lệ vô song của Vân Mộng Vũ, trong lòng khó chịu như mèo cào, trong lòng suy nghĩ chút nữa sẽ xin thiếu chủ ban nàng cho hắn.

Cảm nhận được ánh mắt dâm tà của hắn, trong lòng Vân Mộng Vũ rất phản cảm. Nhưng trên mặt cũng không có biểu tình gì, trong lòng nàng nghĩ về lai lịch của những người này. Đầu tiên nàng nghĩ là Minh Du Nhiên, nghĩ là nàng, hàn quang trong mắt Vân Mộng Vũ hiện ra. Đợi đến lúc nàng có năng lực đối phó với Minh Du Nhiên, nàng nhất định phải làm cho nàng ta sống không bằng chết. Mà nhiệm vụ bây giờ là nên nghĩ cách thoát thân. Ba người này có thể công khai vào đây, lại có thể nói chuyện với nàng, chứng tỏ thủ vệ và ám vệ quanh tân phòng của Hiên vương phủ đều đã bị giải quyết. Bây giờ nàng kêu to cũng vô dụng, mà Sở Hiên nhất thời cũng không phát hiện được nàng xảy ra chuyện. Như vậy đợi đến lúc Sở Hiên về phòng, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp bảo hộ chính mình.

“Chúng ta là ai ngươi không cần biết, bây giờ ngươi mau ngoan ngoãn đi theo chúng ta.” Nhị trưởng lão nhìn Vân Mộng Vũ, nhịn không được tán thưởng trong lòng. Nữ tử này vô luận là tướng mạo, khí chất, gặp tình huống này lại không hề sợ hãi. So sánh với thiếu chủ của bọn họ cũng là ngang ngửa. Khác biệt là, nữ tử này trên người có một tia linh khí, còn có một loại khí chất đặc biệt. Nữ tử đặc biệt như thế, khó trách Sở Hiên thích. Tuy rằng rất thích nàng, nhưng là không có nghĩa là hắn sẽ cãi lệnh. Hắn đối với mệnh lệnh được giao, cho tới bây giờ chỉ là hai chữ, chấp hành.

Ngũ trưởng lão không nói gì, hắn không muốn làm chuyện vô dụng. Dù sao Nhị trưởng lão cũng đã nói ra hết. Mà Thất trường lão lại dùng ánh mắt kia nhìn Vân Mộng Vũ, không biết trong lòng có nghĩ chuyện gì xấu xa hay không.

Nhìn tình huống này, Vân Mộng Vũ chỉ có thể phối hợp. Nàng có thể cảm giác được hơi thở của ba người này rất cường lại, nàng căn bản không phải là đối thủ.

“Được, vậy ta đi thôi.” Nàng thản nhiên nói.

Nghe trả lời, nhị trưởng lão kinh ngạc, nữ tử này ở trong tình huống này, lại có phản ứng như thế. Ngay cả ngũ trưởng lão cũng đều nhịn không được mà nhìn nàng, mà Thất trường lão vẫn nhìn nàng chằm chằm như thế.

Nhìn thấy nàng như vậy, nhị trưởng lão mang tâm tình tốt hỏi:“Ngươi cứ đi theo chúng ta như vậy, nếu trên đường kêu to thì phải làm sao bây giờ?”

Nghe vấn đề này, nàng nhíu mày, sau đó nghi hoặc hỏi:“Bằng không thì cứ nhét vải vào miệng ta, hay là đánh cho ta xỉu? Hai cách này vẫn không được lắm? Các ngươi tới bắt ta là vì muốn uy hiếp Sở Hiên, như vậy nếu làm ta bị thương chọc giận Sở Hiên, như vậy sẽ không tốt lắm.”

Vân Mộng Vũ nhìn khí chất trên người bọn họ, hẳn là đứng trong hàng cao thủ, đương nhiên nàng không tính Thất trường lão kia. Mà người như họ bình thường rất cao ngạo, bọn họ sẽ không làm khó một tiểu cô nương như nàng. Điều kiện tiên quyết là muốn người này phối hợp, nếu không để hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ cũng không tiếc thủ đoạn . Cho nên, giờ phút này Vân Mộng Vũ biểu hiện muốn hợp tác. Dù sao thái độ quá mạnh mẽ cứng rắn, đối với nàng không có lợi.

Nhị trưởng lão ngh nàng nói như thế, từ chối cho ý kiến nhìn nàng. Sau đó đột nhiên liếc mắt nhìn Thất trường lão, muốn cảnh cáo hắn.

Thất trường lão nhận được ánh mắt cảnh cáo nhị trưởng lão, vội cụp mắt. Nhưng khóe mắt vẫn không ngừng nhìn trộm, không dám công khai. Mà Vân Mộng Vũ cũng không thèm để ý đến lão già này, trong lòng buồn bực, gần đây sao lại có nhiều lão già vô liêm sỉ như vậy.

Nhị trưởng lão kia nói xong, sau đó dẫn đường đi trước.

Ngũ trưởng lão đi theo sau lưng nhị trưởng lão, mà Thất trường lão lại đi bên cạnh Vân Mộng Vũ, cho nhị trưởng lão lý do là phụ trách trông coi Vân Mộng Vũ, tránh xảy ra chuyện gì trên đường.

Vân Mộng Vũ cảm thụ được ánh mắt của lão già bên cạnh liên tục nhìn nàng, nàng cảm thấy da đầu run lên. Nếu nếu có thể, nàng thật sự rất muốn đá hắn một cước, sau đó đánh hắn đến nỗi không nhận ra. Nhưng bây giờ nàng đang ở thế hạ phong, không thể không cúi đầu. Nàng chỉ có thể nghĩ trong lòng, trên mặt cũng bày ra bộ dáng khó chịu.

Theo bọn họ ra khỏi tân phòng, phát hiện thị vệ bên ngoài vẫn đứng đó, tựa hồ không có gì biến hóa.

Nhìn xung quanh cũng không có gì khác, thị vệ vẫn đứng như cũ, mọi vật xung quanh cũng không động đậy. Từ bên ngoài, quả thật rất khó nhìn ra người vào tân phòng cướp tân nương. Nhưng nếu cẩn thận quan sát, vẫn có thể phát hiện ánh mắt của thị vệ có chút khác. Nhìn qua như tan rã, giống như không có linh hồn, bộ dáng trống rỗng.

Vân Mộng Vũ lạnh run, đây là công phu gì, lại cao như thế. Khó trách trong Hiên vương phủ cũng không có chút động tĩnh nào, ba người này võ công rất cao. Khó trách bọn hắn không cần nàng phải té xỉu hay gì gì đó, cũng không sợ nàng la lớn. Bọn họ tự tin với năng lực của mình. Bọn họ tự tin có thể nắm trong tay toàn bộ cục diện.

Tuy rằng nàng không rõ bọn họ là ai, nhưng trong lòng nàng tin tưởng Sở Hiên.

Tin tưởng hắn nhất định sẽ đến cứu nàng, nhất định có thể cứu nàng ra.

Bọn họ cứ đi một đường thẳng, rồi theo cửa sau đi ra ngoại. Lúc này cửa sau của Hiên vương phủ không có người, bởi vì mọi người đều tập trung ở phía trước.

Cho dù trên đường ngẫu nhiên gặp người khác, chỉ cần bị nhị trưởng lão kia vung tay lên, tinh thần của người đó đột nhiên tan rã. Nhưng không có ảnh hưởng đến ai khác. Bọn họ vẫn như cũ tiếp tục làm chuyện phải làm, thế cho nên bốn người bọn họ như đang tàng hình.

Chỉ chốc lát quẹo vào một ngõ nhỏ hẻo lánh, hai người phía trước nhảy lên, tất nhiên là dùng khinh công. Vân Mộng Vũ muốn nhảy theo, lại nghe thấy thanh âm khó nghe bên tai.

“Vị mỹ nhân này, có cần ta ôm ngươi nhảy cùng ta hay không a?” Âm điệu kia thật sự rất ghê tởm, hơn nữa trên mặt còn lộ ra nụ cười dâm đãng. Nhìn hắn, Vân Mộng Vũ lo lắng tối nay mình có gặp ác mộng hay không. Lão già này sống đến tận bây giờ quả là kỳ tích, không nghĩ tới còn đáng khinh như vậy, quả thực là kỳ tích.

Vì thế nàng nhanh chóng nhảy theo hai người kia, ở không trung, mới thản nhiên nói hai chữ không cần.

Thất trường lão đứng trên mặt đất, vốn mang sắc mặt khó coi lại nghe thấy thanh âm của Vân Mộng Vũ, lập tức biến đổi. Trong lòng nghĩ thanh âm này thật dễ nghe, không biết khi rên rỉ có thể hay như vậy không. Hắn một mình đứng trên mặt đất suy nghĩ, mới dùng khinh công nhanh chóng đuổi theo Vân Mộng Vũ.

Đoàn người nhanh chóng đến sân của một ngôi nhà bị bỏ hoang.

Nhìn nơi này, Vân Mộng Vũ không có cảm giác gì, nàng chỉ ngoan ngoãn đứng đó, chờ hắn đến.

Lúc này, Ngũ trưởng lão mở miệng .

“Nhị trưởng lão, ngươi xem bây giờ có nên báo với thiếu chủ hay không?”

Nghe được hai chữ thiếu chủ, ánh mắt Vân Mộng Vũ khẽ nhúc nhích, đoán ra là ai.

“Không cần, thiếu chủ có dự tính, chúng ta nên đứng đây chờ.” Nhị trưởng lão thấp giọng nói.

Mà trong phủ Hiên vương, lúc này cũng đang nghênh đón một người làm cho Sở Hiên phòng bị.

Mọi người đang rất vui vẻ náo nhiệt, nhưng lại dừng lại, kinh ngạc nhìn ra cửa.

Một nữ tử áo trắng tuyệt sắc, lúc này trên mặt lại ai oán đi vào.

Người này chính là Minh Du Nhiên, hôm nay nàng cố ý mặc áo trắng, muốn mang vận xui đến cho Vân Mộng Vũ cùng Sở Hiên.

Sở Hiên một thân màu đỏ, khuôn mặt đang nhu hòa cười, giờ phút này lại lạnh như băng. Ánh mắt hắn như đao nhìn Minh Du Nhiên từng bước một đi vàp, cảm thấy lo lắng, sợ nàng sẽ quấy rối.

Minh Du Nhiên không để ý tới ánh mắt lạnh như băng của hắn, cũng không để ý ánh mắt tò mò xung quanh. Nàng chậm rãi đi đến trước mặt Sở Hiên, ôn nhu cười hô một tiếng “Hiên ca ca”.

Nghe thế, mọi người ồ lên, đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ Hiên vương có tư tình với Du Nhiên quận chúa sao? Mọi người khẽ bàn luận, ánh mắt nhìn Sở Hiên cùng Minh Du Nhiên.

Hứa vương ngồi trên kia cũng mang vẻ mặt vui vẻ nhìn cảnh tượng này, bây giờ hắn cũng không hy vọng Sở Hiên cùng Vân Mộng Vũ có thể nên đôi. Bây giờ, hắn cảm thấy Vân Mộng Vũ có uy hiếp với hắn. Hắn cho tới bây giờ vẫn cảm thấy khiếp sợ, không nghĩ tới, Vân Mộng Vũ lại là các chủ Thiên Binh các, đây thật sự là ngoài ý muốn. Mà ngày ấy Vân Mộng Vũ ở trong Hứa vương phủ thiếu chút nữa gặp chuyện không may, nàng chắc chắn sẽ trả thù hắn. Mà đối với Minh Du Nhiên, hắn không dám đắc tội, nhưng hắn không thích bị nàng khống chế cùng uy hiếp. Giờ phút này nhìn bọn họ phát sinh xung đột, trong lòng hắn tất nhiên là rất vui.

Nghe được thanh âm Hiên ca ca, Sở Hiên nhíu mày, trên mặt hiện lên sắc mặt không tốt. Hắn thản nhiên mở miệng:“Du Nhiên, ngươi có biết vì sao cho tới bây giờ ta không thích ngươi không.”

“Đúng, cho tới bây giờ ngươi vẫn không thích ta. Vô luận ta làm như thế nào, vô luận ta đối với ngươi tốt bao nhiêu, tình cảm sâu bao nhiêu, ngươi đều không để ý. Vốn ta nghĩ tính tình ngươi là như thế, đối với cảm tình không coi trọng cho lắm. Cho nên, ta không cần vẫn trả giá, chỉ hy vọng có một ngày ngươi quay đầu lại có thể nhìn thấy ta. Nhưng vì sao, vì sao ta vẫn trả giá, đổi lấy lại là ngươi và nữ nhân khác thành thân? Hiên ca ca, ngươi quá tàn nhẫn. Ta hoàn toàn đã hết hy vọng đối với ngươi.” Nghe được Sở Hiên nói chưa từng thích nàng, trong ánh mắt nàng hiện lên tia ai oán.

Nghe mấy lời này, Sở Hiên cũng khẽ động lòng. Kỳ thật Minh Du Nhiên không sai. Sai là do phụ thân nàng, cùng với tính tình bá đạo của nàng, từ nhỏ nàng xem ca ca hắn như là vật sở hữa. Trước kia, tâm tư của hắn đều đặt vào luyện võ, âm thầm bồi dưỡng thế lực của mình. Cho nên đối với sự trả giá của nàng, hắn tận lực không tiếp nhận, nhưng nàng không tỉnh ngộ, nàng luôn nghĩ đến cuối cùng hắn nhất định sẽ thuộc về nàng.

Giờ phút này nhìn ánh mắt lên án của nàng. Trong lòng hắn cũng nhịn không được có chút động lòng, hắn cúi đầu nói:“Thực xin lỗi.”

Nghe câu thực xin lỗi, Minh Du Nhiên cũng nở nụ cười, rơi nước mắt nở nụ cười. Nàng cười thực điên cuồng, mọi người ở đây đều hoảng hốt.

Thái hậu chủ trì xong hôn lễ liền rời khỏi, bằng không giờ phút này cũng không biết là sẽ có tình huống gì. Người ở đây chỉ biết nàng là Du Nhiên quận chúa, nhưng lại không biết thân phận khác của nàng. Bây giờ nghe nàng lên án, chỉ cảm thấy như lọt vào trong sương mù, nửa ngày cũng không hiểu. Duy nhất có thể hiểu là, tình cảm của bọn họ đang lâm vào khúc mắc. Du Nhiên quận chúa yêu Hiên vương, Hiên vương lại cưới Phán Vũ quận chúa.

Minh Du Nhiên cười xong, châm chọc nói:“Thực xin lỗi? Xin lỗi là được sao? Ngươi nhìn rõ lòng của ta, sau đó lại nói xin lỗi. Sở Hiên, ngươi cảm thấy ta có nên rộng lượng tha thứ cho ngươi không.”

Sở Hiên không nói gì. Nhưng trong lòng hắn biết, hắn chưa hề nợ nàng bất cứ cái gì.

Nhìn bộ dáng của hắn, Minh Du Nhiên cũng không để ý. Nàng lại nói tiếp.

“Thực xin lỗi? Như vậy nếu ta giết Vân Mộng Vũ, sau đó lại nói xin lỗi với ngươi, ngươi có thể tha thứ cho ta hay không?”

Những lời này nói xong, biểu tình của Sở Hiên lập tức thay đổi, trong mắt có sự bối rối. Hắn vội vàng hỏi:“Ngươi đã làm gì nàng? Ngươi đã làm gì nàng rồi?”

Mà A Mi cùng Hàn Băng đứng bên cạnh lập tức vào tân phòng xem xét.

Minh Du Nhiên nhìn bộ dáng sốt ruột của Sở Hiên, ánh mắt bối rối của hắn làm nàng đau lòng. Nàng lạnh lùng nói:“Không làm gì cả. Chỉ mời nàng đi làm khách mà thôi. Như thế nào, đau lòng sao, đau lòng thì đi theo ta.”

Minh Du Nhiên dứt lời, xoay người đi về phía cửa. Sở Hiên không chút do dự đi theo Minh Du Nhiên ra Hiên vương phủ, sau đó bay theo nàng đến ngôi nhà bỏ hoang.

Vừa vào sân đã thấy Vân Mộng Vũ mặc áo cưới, nhìn nàng đẹp đến siêu phàm thoát tục. Lòng hắn khẽ đau, nàng như vậy, hắn lại không bảo vệ nàng tốt, lại làm nàng lâm vào tình cảnh nguy hiểm.

Vân Mộng Vũ nhìn Sở Hiên, trong lòng có loại tình cảm không hiểu. Nàng yên lặng nói khẽ, hắn đã đến, nàng biết, hắn nhất định sẽ đến. Lúc nàng đang ở trong nguy hiểm, hắn nhất định sẽ đến cứu nàng.

Nhìn hai bọn họ ngọt ngào như vậy, trong mắt Minh Du Nhiên hiện lên tia tàn nhẫn. Nàng phẫn nộ quát Thất trường lão:“Thất trường lão, phế một cánh tay Vân Mộng Vũ cho ta.”

Nghe nói như thế, Sở Hiên nắm chặt tay lại. Nhưng hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, thật không ngờ ba trưởng lão đều đã đến đây. Hắn thật sự là đáng chết, sao lại không phái nhiều người đến bảo vệ Vũ nhi chứ. Nhưng nghĩ lại, ba trưởng lão ra tay, trừ phi hắn ở bên cạnh Vũ nhi, người khác không thể bảo vệ Vũ nhi.

Minh Du Nhiên lại mời các trưởng lão tới, quả nhiên nàng đã hạ quyết tâm chọc giận hắn.

Minh Du Nhiên nói xong, Thất trường lão cũng không động thủ, mỹ nhân như vậy, hắn thật sự là không hạ thủ được.

Ba vị trưởng lão kia đứng theo hình tam giác vây quanh Vân Mộng Vũ, cơ hồ như không có chỗ trống. Nhưng bây giờ Thất trường lão lại đứng lệch một chút. Sự lệch hướng này, làm cho Sở Hiên tìm được điểm yếu. Tay hắn hóa quyền trảo, muốn ra tay, nửa đường lại bị bàn tay khác chặn lại.

Minh Du Nhiên bắt lấy tay hắn, châm chọc nói:“Hiên ca ca, ngươi thật sự không thấy ta đứng đây sao? Vừa thấy nàng, trong mắt chỉ có nàng. Nhưng ngươi càng sốt ruột, càng khẩn trương, lại càng không nên cứu nàng.”

Sở Hiên quay đầu nhìn nàng, nhìn lửa đỏ thiêu đốt điên cuồng. Hắn rát tay ra, hỏi:“Ngươi muốn thế nào? Muốn như thế nào mới có thể buông tha nàng?” Nghe thế, nàng châm chọc nói:“Ta muốn thế nào? Chẳng lẽ Hiên ca ca không biết sao? Ta chỉ muốn ở cùng một chỗ với Hiên ca ca mà thôi. Ta cũng không muốn làm hại nàng, nhưng nàng lại muốn làm hại ta. Nàng gả cho ngươi, chẳng khác nào là cầm một cây đao đâm vào tim ra, không lưu tình chút nào. Vậy ngươi nói xem, đối với người hại ta, ta cần khách khí sao? Hiên ca ca, lúc này ta muốn làm nhất là lấy một cây đao, đâm mấy nhát vào lòng nàng, xem xem nàng có biết đau hay không.”

Nghe nói như thế, trong lòng Vân Mộng Vũ buồn bực vô cùng. Minh Du Nhiên thật sự là cực phẩm, sao lại lý luận như thế này. Nếu mỗi người đều giống nàng, vậy ở hiện đại, trái tim bệnh nhân có rất nhiều máu a. Đây quả thực chính là muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do a.

Sở Hiên nghe nói như thế, khóe miệng khẽ cong, cúi đầu nói:“Nàng không sai, muốn trách thì trách ta đi. Tất cả đều nhằm vào ta. Nếu ngươi thật sự cảm thấy như vậy có thể tiêu tan hận thù, như vậy hãy đâm ta đi.”

Sở Hiên nói xong, nhẹ nhàng cởi áo, đưa ra nơi có trái tim. Sở Hiên làm xong tất cả, nhẹ nhàng quay đầu lại, nhìn Vân Mộng Vũ nhẹ nhàng cười, trong ánh mắt có chứa ý tứ muốn nàng yên tâm.

Vân Mộng Vũ thất thần nhìn Sở Hiên, nhìn trái tim của hắn. Tựa hồ cách xa như vậy, vẫn có thể cảm giác được nó đang nhảy lên. Đột nhiên lại cảm thấy ánh mắt mơ hồ, thì ra là hốc mắt đã ẩm ướt, nước mắt mơ hồ chảy xuống. Nhưng nàng vẫn quật cường, nàng cố gắng nhìn, nhìn hắn vì nàng làm tất cả.

Minh Du Nhiên nhìn vị trí trái tim của Sở Hiên, si ngốc nở nụ cười. Sau đó nhẹ nhàng đưa tay lên đặt ở vị trí kia, cảm thụ nơi đó có giai điệu nhảy lên. Sau đó khóc nói:“Đâm tim ngươi, sao ta hạ thủ được. Ta yêu ngươi như vậy, sao lại nhẫn tâm làm ngươi bị thương. Đâm nó, ta đau lòng hơn ngươi. Hiên ca ca, nó đang nhảy lên, nếu một lần nhảy lên là một lần nhớ tới ta, ta sẽ rất hạnh phúc. Nhưng không phải, nó nhảy lên đại biểu là ngươi yêu Vân Mộng Vũ. Nếu, nếu nó không nhảy lên, có phải đại biểu là ngươi hết yêu Vân Mộng Vũ rồi không. Nếu ngươi hết yêu nàng, như vậy có phải ta và ngươi có cơ hội hay không?”

“Ta vĩnh viễn không bao giờ hết yêu Vân Mộng Vũ, vĩnh viễn cũng không ngừng lại. Cho dù nó không nhảy lên nữa, linh hồn ta vẫn yêu nàng. Tình yêu của ta vĩnh viễn tồn tại, vĩnh viễn đuổi theo Vân Mộng Vũ.” Sở Hiên kiên định nói, nói xong, trong ánh mắt mặt có vẻ ôn nhu chưa từng thấy.

Vân Mộng Vũ nhìn thấy nàng trong ánh mắt kia, cảm thấy trái tim của mình cũng bị giam giữ. Giờ phút này nàng cũng nhịn không được nhẹ nhàng xoa ngực của mình, cảm thụ được bên trong cũng nhảy lên. Đột nhiên cảm thấy nó nhảy lên là vì Sở Hiên. Nó nhảy lên vì hắn, vì muốn hạnh phúc lâu dài với hắn.

Minh Du Nhiên dán tay trên ngực Sở Hiên, bên tai quanh quẩn tiếng của Sở Hiên.

Ánh mắt thâm tình nhìn Sở Hiên, nhìn ánh mắt hắn ôn nhu thâm tình. Thâm tình trong mắt nàng cũng tiêu tán, bên trong dấy lên hận ý điên cuồng, thiêu đốt lý trí của nàng.

Nàng đột nhiên lấy ra một cây đoản đao trong tay áo, rút đao ra khỏi vỏ.

Vân Mộng Vũ nhìn cây đao kia, cảm thấy tim đập thật nhanh, nàng nhìn chằm chằm cây đao kia, không dám chớp mắt, móng tay đâm vào thịt mà cũng không phát hiện.

Sở Hiên không có phản ứng gì, vẫn mang ánh mắt thâm tình nhìn Vân Mộng Vũ.

Minh Du Nhiên lẳng lặng nhìn cây đao kia, trong mắt hiện lên một tia quyết liệt, mạnh mẽ cầm đao, hướng vào ngực của Sở Hiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.