Thiên Tài Khí Phi

Chương 101: Chương 101: Trước đêm xuất giá




Bị Vân Mộng Vũ thỉnh an lớn tiếng như vậy, Sở Phách Thiên đột nhiên hoàn hồn, phát hiện Vân Mộng Vũ cũng đến đây.

Vừa thấy Vân Mộng Vũ, Sở Phách Thiên cảm thấy hoảng hốt.

Trong lòng hắn buồn bực, tại sao chuyện gì chỉ cần dính vào Vân Mộng Vũ thì sẽ không như hắn mong muốn.

Nói đến bọn thổ phỉ kia đi, đang êm đẹp tại sao chỉ sau một đêm đã bị giải quyết. Hơn nữa nghe nói người kia giống như diêm vương, mang khăn đen che mạt, tóm lại là toàn thân đều đen, lại thêm thủ pháp giết người tàn độc kia. Thật sự là khó hiểu, không biết kẻ lỗ mãng này từ đâu đến, lại xen vào chuyện của người khác. Làm cho bây giờ hắn cũng không biết nên giải quyết Vân Mộng Vũ như thế ào. Vốn nghe nói A Mi đã quay về, tâm tình hắn rất tốt muốn truyền nàng vào cung, có thể giải được nỗi tương tư trong lòng, ai biết lại nhìn thấy Vân Mộng Vũ.

Sở Phách Thiên chỉ có thể miễn cưỡng cười nói:“Không cần đa lễ, không biết hôm nay Vũ nhi vào cung làm gì a?”

Nghe được câu hỏi của Sở Phách Thiên, Vân Mộng Vũ chuyển động hai tròng mắt. Nàng bày ra bộ dáng đau thương, rút khăn lụa từ trong tay áo ra, lấy khăn lụa che mặt, khổ sở kể:“Hoàng thượng, Vũ nhi thật sự rất khó khăn. Lần trước được hoàng thượng ban thánh chỉ hòa thân, trong lòng Vũ nhi rất cảm động. Vũ nhi nghĩ, rốt cục mình có thể đền đáp Sở quốc, cống hiến sức lực của mình. Mấy ngày trước, Vũ nhi cũng luôn luôn ở trong phủ quận chúa chuẩn bị đi hòa thân. Nhưng thật không ngờ a, giữa đường lại có bất trắc, người có họa có phúc. Không nghĩ tới, Vũ nhi còn chưa gặp mặt phu quân, nhưng phu quân đã đi rồi. Đây là chuyện không tốt, hoàng thượng, ngươi nhất định phải làm chủ cho Vũ nhi a.”

Nói xong, liền khóc lóc, giống như khổ sở vạn phần.

Nghe nói như thế, Sở Phách Thiên thiếu chút nữa tức muốn ngất xỉu. Còn rất cảm động, đây quả thực là nói hươu nói vượn. Chuẩn bị hòa thân, lại nói bậy, nàng rõ ràng là cả ngày trốn trong nhà ngắm hoa ngắm cảnh. Bây giờ, nàng chắc chắn rất vui vẻ, còn bày ra bộ dáng thương tâm.

Sở Phách Thiên vô cùng buồn bực, nhưng ngoài miệng hắn vẫn cười nói:“Vũ nhi, chớ nên như vậy. Sau này Sở quốc sẽ có lúc cần đến ngươi, lần sau trẫm sẽ tìm cho ngươi một hôn sự tốt.”

Sở Phách Thiên nghĩ, ngươi cứ vui sướng khi người gặp họa đi, hắn sẽ cho nàng bị ngột ngạt, xem nàng có thể ngủ an ổn được không.

Nhưng ai ngờ, Vân Mộng Vũ lại mở khăn lụa ra, mặt mày hớn hở nói:“Thật vậy chăng, còn có chuyện tốt như vậy a, vậy Vũ nhi nhất định không từ chối. Nhưng, nếu lúc nào cũng như vậy, có thể làm hoàng thượng phiền toái hay không?”

Vân Mộng Vũ nói đến nửa câu sau, trên mặt biểu lộ ra biểu tình lo lắng.

Nhìn thấy nàng như thế, Sở Phách Thiên muốn mắng to. Vân Mộng Vũ này, đây là muốn uy hiếp hắn. Uy hiếp hắn sau này không nên tùy tiện đưa ra chủ ý với nàng, nếu có hậu quả gì, hắn chắc chắn sẽ hối hận.

Sở Phách Thiên cắn răng, nghiến chặt rang mà nói.

“Cảm ơn Vũ nhi thay trẫm suy nghĩ như vậy. Nhưng Vũ nhi yên tâm, trẫm nhất định sẽ tìm một hôn sự tốt hơn thế này. Đến lúc đó trẫm nhất định sẽ dùng hết mọi cách, để ngươi được bình an gả đi.”

Nghe nói như thế, trong lòng Vân Mộng Vũ âm thầm buồn cười, muốn nói thêm hai câu nữa làm cho hắn không mở miệng được. Ai ngờ, còn chưa kịp mở miệng, Sở Phách Thiên lại muốn đuổi khách.

“Vũ nhi, Thái hậu gần đây luôn nhắc tới ngươi, ngươi nên đi thỉnh an Thái hậu đi. Trẫm có một số việc muốn trao đổi với tỷ tỷ ngươi.” Sở Phách Thiên muốn nhanh chóng đuổi Vân Mộng Vũ đi, sau đó lại đưa A Mi vào tay mình.

Sở Phách Thiên dứt lời, Vân Mộng Vũ cũng không nhúc nhích, ngược lại còn cười nói:“Hoàng thượng, ngươi có chuyện gì cứ nói. Vũ nhi muốn cùng tỷ tỷ đi thăm Thái hậu, Thái hậu chắc chắn cũng sẽ nhớ đến tỷ tỷ. Hơn nữa tỷ tỷ vừa trở về, tinh thần cũng không tốt lắm. Hoàng thượng có chuyện gì thì trao đổi với Vũ nhi cũng được, chuyện của tỷ tỷ Vũ nhi đều biết hết.”

Vân Mộng Vũ nói xong, nửa ngày cũng không có ai đáp lại, trong phòng là một mảnh yên lặng, tựa hồ ngay cả tiếng hít thở cũng nghe được rõ ràng. Một lát sau sau, mới nghe được thanh âm cắn rang của Sở Phách Thiên truyền đến.

“Nếu như vậy, trẫm sẽ nói thẳng. A Mi tài đức vẹn toàn, mĩ mạo vô song, trong lòng trẫm, trẫm muốn nạp A Mi làm Mi phi. Nếu Vũ nhi thương tỷ tỷ như vậy, như vậy chuyện A Mi chuẩn bị vào cung, phải nhờ Vũ nhi chuẩn bị giúp rồi. Vũ nhi, đây chính là khẩu dụ của trẫm, quận chúa phủ chắc là không kháng chỉ chứ.” Sở Phách Thiên nói đến câu cuối, đã nói ra hai chữ kháng chỉ để uy hiếp.

Sở Phách Thiên dứt lời, A Mi khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.

Mà Vân Mộng Vũ nghe nói như thế trong lòng cũng rất chán ghét, lão già này, tuổi đã cao, còn muốn tỷ tỷ của nàng. Nàng nhịn không được suy nghĩ trong lòng, không biết hắn già như vậy, còn…. được không.

Nàng nhẫn nhịn, cười nói:“Hoàng thượng nói đùa cũng quá lớn rồi, chuyện này làm sao có thể được? Hoàng thượng ngươi sẽ không quên là trước đây vài ngày người đã dùng lý do gì để cự tuyệt hôn sự của thần nữ cùng Hiên vương sao? Năm đó ngươi nhưng nhận mẫu thân của thân nữ làm nghĩa muội, Thái hậu lại rất tán thành. Hơn nữa tỷ muội chúng ta vẫn luôn xem ngươi là thúc thúc, tôn trọng như bậc trưởng bối. Hoàng thượng nếu nạp tỷ tỷ làm phi, thần nữ cũng không muốn sống, thật sự là không có mặt mũi để sống. Đây quả thật là loạn luân a.”

Vân Mộng Vũ nói xong, trên mặt cũng đưa ra biểu tình kiên quyết.

Nghe nói như thế, Sở Phách Thiên mới giật mình nhớ tới quả thật có một chuyện như vậy. Nhưng đây chỉ là ước định bằng miệng, người trong thiên hạ sớm đã quên. Nhưng bây giờ lại bị Vân Mộng Vũ nhắc lại, chuyện này hắn bị á khẩu.

Trước đó vài ngày mình lại lấy lý do này để phản đối hôn sự của nàng cùng Sở Hiên, bây giờ mình cũng bị nàng làm cho á khẩu.

Cuối cùng, Sở Phách Thiên bất đắc dĩ cho hai nàng rời đi.

Hai người mới đi ra khỏi ngự thư phòng, nhìn thấy thái giám bên cạnh của Thái hậu đang đứng chờ. Vốn Vân Mộng Vũ không nghĩ sẽ vào cung Thái hậu, nhưng bây giờ lại tự mình đến mời, nói gì thì cũng phải đi. Vì thế hai tỷ muội nàng đi theo công công kia vào cung của Thái hậu.

Còn chưa kịp vào, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng cười của Thái hậu. Vân Mộng Vũ kinh ngạc, sau khi đi vào, mới nhìn thấy thì ra là Hoa Thanh Nhi đang ở đó. Mà vừa rồi không biết Hoa Thanh Nhi nói gì với Thái hậu, làm cho Thái hậu mang bộ dáng vui vẻ.

Sauk hi hai người đi vào, quỳ xuống thỉnh an Thái hậu. Thái hậu nhìn thấy. Nên cho hai nàng đứng lên. Sau đó sai người mang ghế đến, cho các nàng ngồi nói chuyện.

“Vừa rồi mới nhắc tới các ngươi, không ngờ các ngươi đến nhanh như vậy.” Thái hậu nhìn hai tỷ muội song sinh này, mang ánh mắt từ ái cười nói.

“Phải không? Thái hậu nói gì về chúng ta. Thái hậu có phải đang nói xấu hai tỷ muội chúng ta hay không, vậy Vũ nhi cũng không để ý.” Vân Mộng Vũ cười khẽ nói.

Nghe nàng nói, Thái hậu cũng vui vẻ, bà cười nói:“Không có, lúc nãy ai gia đang nói về chuyện tốt của các ngươi.”

Nghe được hai chữ chuyện tốt, trong lòng Vân Mộng Vũ cảnh giác.

Quả nhiên Thái hậu lại nói tiếp.

“Trước đó vài ngày hôn sự của Vũ nhi cùng Hiên vương hoàng thượng vẫn không đồng ý. Kỳ thật ai gia lại rất tán thành, chỉ cần hai người thương nhau thì tốt rồi, những cái khác đều không quan trọng. Bây giờ Hoàng thượng có ý với A Mi, như vậy cũng tốt. Như vậy hoàng thượng cũng không có lý do gì để phản đối hôn sự của Vũ nhi cùng Hiên vương. Kỳ thật chuyện này cũng không có gì, chỉ cần xử lý tốt, sau này sẽ trở thành giai thoại. Hiên vương và hoàng thượng là tay chân, mà các ngươi lại là tỷ muội, rất là xứng đôi. Đây vẫn là do Thanh phi nhắc nhở ai gia, bằng không thật đúng là đã làm lỡ mất việc tốt. Vừa rồi ai gia và Thanh phi đang thảo luận việc này, nghĩ xem đến lúc đó ai trong hai ngươi muốn xuất giá trước?”

Nghe Thái hậu nói xong, Vân Mộng Vũ ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt ý vị thâm trường của Hoa Thanh Nhi. Nàng nghĩ, đây nhất định là kế của Hoa Thanh Nhi, chỉ là không nghĩ ra Hoa Thanh Nhi có ý gì.

“Thần nữ không muốn, thần nữ đã có người trong lòng.” Trên điện đột nhiên truyền đến thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của A Mi.

Nghe vậy, Thái hậu lập tức thay đổi sắc mặt, giọng điệu không tốt nói:“A Mi, nữ tử chưa lấy chồng, sao có thể nói ra chuyện này. Còn cái gì mà người trong lòng, hắn là ai vậy? Nói ra cho ai gia xem xem, có vĩ đại hơn hoàng thượng hay không?”

Nghe nói như thế, Vân Mộng Vũ thật muốn cười. Đây không phải rất vô nghĩa sao, chỉ cần tùy tiện tìm một người, tính cách cũng đủ hơn Hoàng thượng. Hoàng thượng tuổi đã cao, có thể làm cha nàng và tỷ tỷ. Hàn băng tuy rằng lạnh một chút, sửng sốt một chút, nhưng những mặc khác vẫn phi thường vĩ đại. Bất luận là võ công hay tướng mạo, đều là tuyệt đỉnh, làm sao có thể so sánh với lão già kia. Quan trọng nhất là trên người Hàn Băng lại có tiềm lực thê nô, là vô song cái thế a.

Nghe Thái hậu nói, A Mi vẫn mang vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng trả lời:“Thần nữ không muốn.”

Nhìn A Mi như vậy, Thái hậu rất tức giận, run run chỉ tay vào A Mi, nửa ngày không nói được câu nào.

Hoa Thanh Nhi bên cạnh thấy tình hình này, lập tức dùng tay vỗ nhẹ sau lưng Thái hậu, giúp thái hậu hít thở. Nàng một bên trấn an thái hậu, một bên ôn nhu nói:“Thái hậu, đừng làm Liên Tinh quận chúa khó xử. So sánh với nam tử trong lòng nàng, thì chắc chắn nàng không muốn làm phi tử của hoàng thượng. Tuy rằng hoàng thượng thích quận chúa, nhưng nếu quận chúa không muốn, chúng ta không nên chia rẽ bọn họ thì tốt hơn.”

/

“Cái gì không muốn chứ, nàng không muốn cái gì? Nếu hoàng thượng thích nàng, thì đó là phúc khí của nàng, không muốn cũng phải nguyện ý.” Hoa Thanh Nhi nói xong, Thái hậu liền tức giận nói.

Nghe như vậy, Vân Mộng Vũ xem như đã biết, mẹ con giống nhau cực kỳ. Lúc không uy hiếp đến bọn họ, bọn họ sẽ đối với ngươi rất tốt. Nhưng nếu uy hiếp bọn họ, hoặc là người mà bọn họ không thích, thì sẽ cứng rắn áp bức như thế.

Tuy rằng trước kia Thái hậu rất tốt với mẫu thân, sau này cũng đối với nàng không tệ. Nhưng bây giờ bà muốn gả tỷ tỷ cho lão già kia, nàng tuyệt đối sẽ không chấp nhận. Bà thật sự là hơi quá đáng, lại muốn đẩy tỷ tỷ vào hố lửa.

Nàng suy nghĩ trong lòng một chút, lạnh nhạt mở miệng nói:“Thái hậu, ngươi thật sự muốn ép tỷ tỷ gả cho hoàng thượng sao?”

Nghe nói như thế, thái hậu sửng sốt.

Bà vốn nghĩ chuyện này đã được giải quyết, dù sao cũng là chuyện vui. Nhưng vì sao bây giờ lại biến thành như vậy a, thái độ A Mi cương quyết, giọng điệu của Vũ nhi lạnh nhạt. Trong lòng Thái hậu có chút dao động, bà bị những lời Thanh phi nói làm cho động tâm. Vốn nghĩ hai tỷ muội sẽ rất cảm kích. Nhưng theo như tình huống bây giờ, các nàng sau này chắc chắn rất hận nàng.

Nhìn Thái hậu do dự, Hoa Thanh Nhi bên cạnh vội nói:“Thái hậu, hai vị quận chúa có thái độ cương quyết như thế, thật không tốt. Vẫn nên nghe theo các nàng đi, bằng không lát nữa, hai vị quận chúa làm ra chuyện gì, thì sẽ không tốt. Về phần hoàng thượng, thì chỉ có thể làm cho hoàng thượng thất vọng rồi.”

Hoa Thanh Nhi nói xong, Thái hậu vốn có chút dao động, giờ phút này lại kiên quyết.

Bà là Thái hậu, con trai của bà là hoàng thượng, cho A Mi làm con dâu của nàng, đó là nàng có phúc lớn. Nhưng nàng lại chê, lại không muốn, thái độ hai tỷ muội lại cương quyết. Hai nàng lại đang uy hiếp bà. Hoàng thượng chung quy là hoàng thượng, sao lại để hoàng thượng chịu thiệt chứ? Ngay cả bà cũng luôn không thích Thanh phi bây giờ bà rất biết thức thời, biết lo lắng cho hoàng thượng, suy nghĩ vì đại cục, suy nghĩ ra cách đẹp cả đôi đường. Nhưng tỷ muội các nàng lại không chịu, chỉ nói một câu không muốn mà trả ngược lại. Tôn nghiêm của hoàng gia còn đặt ở đâu chứ.

“Vũ nhi, A Mi, chuyện này ai gia cũng đã suy nghĩ kĩ. Như vậy đối mọi người đều tốt, như vậy Vũ nhi là có thể nên duyên với Hiên vương. Hơn nữa A Mi được vào hoàng cung, về sau vinh hoa phú quý tràn ngập. Bao nhiêu nữ tử trong thiên hạ cầu cũng không được? Hơn nữa ai gia cam đoan, A Mi vào cung, ai gia chắc chắn toàn tâm toàn ý che chở cho nàng, như vậy các ngươi còn gì không vừa lòng nữa?” Tuy rằng nghe Thanh phi nói xong, trong lòng bà rất tức giận, nhưng cũng không ảnh hưởng đến suy nghĩ của bà. Vì thế, bà lại tận tình khuyên bảo các nàng, hy vọng các nàng có thể hiểu, đối với các nàng mà nói đây là chuyện tốt, bà sẽ không hại các nàng.

“Thần nữ không muốn.” A Mi cùng Vân Mộng Vũ đồng thời trả lời.

Thanh âm kiên định của các nàng vọng lại trên đại điện, làm Thái hậu đau đầu một phen.

Giờ phút này sự kiên nhẫn của Thái hậu cũng đã hết, nàng tức giận chỉ vào cửa, lớn tiếng nói:“Hỗn xược, các ngươi lập tức cút ra ngoài cho ta.”

Thái hậu rất phẫn nộ, hai đứa nhỏ này rất giống mẫu thân của chúng. Năm đó bà thương mẫu thân các nàng, nhưng cũng không có nghĩa là bà sẽ thương hai nàng như vậy. Sống nhiều năm trong cung, làm Thái hậu cao cao tại thượng, bây giờ bà rất khó để tha thứ cho những ai chống cự lại bà.

Nghe Thái hậu nói, Vân Mộng Vũ và A Mi nhìn nhau, hai người đứng dậy, rời khỏi đại điện.

Nhìn bóng dáng xa dần của các nàng, trong mắt Hoa Thanh Nhi lóe lên tia hưng phấn.

Phương pháp này có vẻ rất tốt, nàng biết Vân Mộng Vũ không đồng ý. Như vậy tỷ muội các nàng sẽ mâu thuẫn gay gắt với hoàng thất. Mất đi sự che chở của Thái hậu, sau này đối phó với hai tỷ muội này đơn giản hơn rất nhiều. Cho dù A Mi có đồng ý thì cũng không quan trọng, theo tính cách này của A Mi, nàng chỉ cần nhẹ nhàng bày một thủ đoạn nhỏ, A Mi sẽ hương tiêu ngọc vẫn tại hoàng cung này.

Nàng nghĩ phương pháp này có thể nói là cao minh đến cực điểm, vừa chiếm được hảo cảm của Thái hậu, làm cho nàng có quyền lớn hơn, còn làm cho hai tỷ muội Vân Mộng Vũ mâu thuẫn sâu sắc với hoàng thất.

Vân Mộng Vũ cùng A Mi về tới phủ quận chúa, vào Tâm Mộng cư liền nhìn thấy Hàn Băng đang khẩn trương đứng chờ. Nhìn cảnh tượng này, Vân Mộng Vũ nhìn tỷ tỷ với ánh mắt ái muội.

Mà A Mi nhìn thấy muội muội như thế, sắc mặt ửng đỏ đi qua lôi Hàn Băng về phòng, xem ra là muốn răng dạy một phen.

Lúc ăn cơm tối, Hàn Băng không ngừng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Vân Mộng Vũ.

Vân Mộng Vũ bị hắn nhìn mà không hiểu gì, nửa ngày cũng không hiểu ý của hắn. Nàng nhìn tỷ tỷ, phát hiện cũng không có gì. Nhìn thần sắc của Hàn Băng, ánh mắt phẫn nộ, tựa như có người cướp vợ của hắn. Trong đầu nàng chợt lóe, nói vậy hẳn là tỷ tỷ nói cho hắn nghe chuyện xảy ra hôm nay. Cho nên bây giờ sắc mặt của Hàn Băng mới như thế, nhưng sao lại nhìn nàng như thế? Hắn không phải nên vào cung giáo huấn hoàng đế cùng Thái hậu sao?

Vân Mộng Vũ vừa ăn vừa nghĩ, lúc nghĩ ra, sau ót nhịn không được mà đổ mồ hôi lạnh. Hàn Băng này, muốn cho nàng trấn an tỷ tỷ, để tối nay hắn có thể giải quyết. Nàng không nói gì mà quay đầu liếc hắn, đáng tiếc Hàn Băng không thay đổi sắc mặt.

Cơm nước xong, nàng cảm giác được từng đợt lạnh run đang tới gần. Nàng không khỏi tức giận mắng trong lòng, Hàn Băng này vội gì chứ, không phải nàng đang chuẩn bị nói đó sao.

Vì thế Vân Mộng Vũ đi đến bên cạnh tỷ tỷ, kéo cánh tay tỷ tỷ, làm nũng nói:“Tỷ tỷ, đêm nay ta muốn ngủ với ngươi, được không?”

“Được, Vũ nhi muốn thì được thôi.” A Mi sủng nịch nói.

Nghe tỷ tỷ nói xong, Vân Mộng Vũ đột nhiên lo lắng hỏi:“Tỷ phu có mất hứng hay không a?”

Nàng nói xong, A Mi lập tức nói:“Hắn dám!”

Vân Mộng Vũ quay đầu nhìn Hàn Băng, phát hiện hắn bây giờ rất giống một người con dâu, ngoan ngoãn đứng đó, không dám lên tiếng.

Trước khi đi ngủ, Vân Mộng Vũ cố ý phân phó Hồng Mai đi lấy tin tức ở hoàng cung để sáng mai nàng xem. Đêm nay Vân Mộng Vũ ngủ rất tốt, trong lòng nghĩ Hàn Băng sẽ đối phó với hai người kia như thế nào.

Sáng hôm sau lúc ăn cơm, nàng nhìn thấy sắc mặt của Hàn Băng đã tốt hơn, xem ra hôm qua hai vị kia trong cung chắc chắn là có chuyện không tốt.

Cơm nước xong, Vân Mộng Vũ nhanh chóng vào thư phòng, Hồng Mai cũng đem đến tin tức cho nàng. Nàng vừa thấy kết quả, thiếu chút nữa cười chết mất.

Hàn Băng này lại xử lý chỗ đó của hoàng thượng, nghe nói tối hôm qua triệu rất nhiều thái y, nhưng đều không có cách. Mà tối hôm qua Thái hậu lại bị một con rắn lớn dọa, sợ tới mức hôm nay bị bệnh.

Tỷ phu này của nàng thật sự là rất tài tình, phỏng chừng sau này hoàng đế kia sẽ không muốn tìm nữ nhân nữa, bây giờ hắn chỉ muốn giấu đi chỗ đó thôi.

Phương pháp này của Hàn Băng rất tốt, một công đôi chuyện a.

Mà bây giờ trong cung rất loạn, tối hôm qua hoàng thượng bị tập kích, Thái hậu lại gặp con rắn lớn. Trong lúc nhất thời trong hoàng cung ai ai cũng xem bệnh, điều tra án này nọ, lòng người hoảng sợ vô cùng.

Trong cung Hoa Thanh, Hoa Thanh Nhi ngồi trên ghế, một tay chống lên trán, trong lòng nghĩ tới chuyện xảy ra tối hôm qua.

Thật sự kỳ quái, làm sao có thể xảy ra chuyện này. Hộ vệ trong cung làm gì, chẳng lẽ không có chút phát hiện nào sao? Hơn nữa người kia là ai, lúc đó người ta nói chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen nhanh chóng rời khỏi. Mọi chuyện gần đây thật ly kỳ, có liên quan đến hai tỷ muội kia không? Nàng đã moi được tin tức từ miệng của cung nữ hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, hoàng thượng hôm qua không chỉ bị thương bên ngoài, quan trọng nhất là, chỗ kia của hoàng thượng cũng bị thuoeng. Hơn nữa đã mời rất nhiều thái y, đều nói không có cách chữa trị.

Cái này không phải là quá tiện nghi cho tiện nhân A Mi kia sao, Vân Mộng Vũ có lẽ đang rất đắc ý.

Không biết chuyện này có liên quan đến hai tỷ muội kia không, bởi vì cuối cùng hai tỷ muội đều đạt được mục đích lớn.

Chạng vạng, Vân Mộng Vũ mượn Hàn Băng từ trong tay tỷ tỷ đến đây, hai người đang ngồi trong lương đình của phủ quận chúa.

“Hàn Băng, không nghĩ ra ngươi là người như thế.” Vân Mộng Vũ lên án.

“Không phải cố ý.” Hàn Băng nói ngắn gọn.

Nghe Hàn Băng trả lời, Vân Mộng Vũ phẫn nộ đứng lên, lớn tiếng nói:“Ngươi cho rằng một câu không phải cố ý của ngươi là có thể cho qua chuyện này sao? Ngươi lừa gạt tỷ tỷ lâu như vậy, làm cho nàng nghĩ Sơ Thất ca ca của nàng đã chết. Ngươi cũng biết tỷ tỷ rất khổ sở, chẳng lẽ ngươi nói như vậy là có thể cho qua sao?”

Nghe nói như thế, sắc mặt của Hàn Băng mặt lộ ra vẻ áy máy, trong mắt chứa đầy sự đau lòng. Hắn hơi khàn khàn nói:“Làm sao bây giờ?”

Hàn Băng trả lời xong, Vân Mộng Vũ thật muốn đánh hắn, sao hắn không thể nói nhiều hơn chứ.

“Ngươi xem ngươi làm cho tỷ tỷ bị ủy khuất như vậy, sau này ngươi nhất định phải bồi thường cho tỷ tỷ. Sau này cho dù tỷ tỷ nói gì, ngươi đều phải nghe theo, không thể kháng cự. Vô luận tỷ tỷ nói cái gì, làm cái gì, ngươi cũng phải phục tùng vô điều kiện. Tạm thời cứ như vậy, sau này ta sẽ viết cho ngươi thủ tục thương vợ, ngươi phải chấp hành thật tốt.” Vân Mộng Vũ nói tiếp.

Nghe được lời của nàng, Hàn Băng không cãi lại, còn thật sự gật đầu đồng ý.

Nhìn bộ dáng nghe lời của Hàn Băng, trong lòng Vân Mộng Vũ âm thầm cười trộm, sau đó nghiêm túc mở miệng nói:“Hàn Băng, bây giờ ngươi đã ở chung với tỷ tỷ, vậy ngươi đã thổ lộ với tỷ tỷ chưa.”

“Thổ lộ?” Hàn băng nghi hoặc ngẩng đầu lên, hắn chưa từng nghe qua thổ lộ, nhất thời không biết là có ý gì.

“Cái gì, chẳng lẽ ngươi chưa từng thổ lộ với tỷ tỷ? Hàn băng, không nghĩ ngươi là người như thế, ăn xong rồi không chịu trách nhiệm a.” Vân Mộng Vũ vốn muốn ngồi xuống, vừa nghe Hàn Băng nói, lập tức phẫn nộ vỗ cái bàn đứng lên.

Vừa thấy nàng như thế, Hàn Băng cũng nhanh chóng đứng lên theo, giải thích:“Không có, A Mi vẫn mang thân trong sạch.”

Nghe nói như thế, sắc mặt Vân Mộng Vũ vẫn không biến đổi, khẩu khí không tốt nói:“Quan trọng không phải là chuyện này, ngươi đã ở chung với tỷ tỷ, sao lại chưa thổ lộ? Ngươi biết thổ lộ là cái gì không? Nhìn bộ dáng lỗ mãng kia của ngươi, là biết ngươi không hiểu. Ta nói cho ngươi nghe, thổ lộ chính là đem tình yêu trong lòng ngươi nói ra. Ví dụ như, ngươi là đóa hoa hồng trong lòng ta, ta vĩnh viễn yêu ngươi. Tóm lại là linh tinh như vậy. Ngươi có hiểu không?”

“Đã hiểu. Tối nay làm.” Hàn băng kiên định gật đầu nói.

Nhìn bộ dáng của Hàn Băng, Vân Mộng Vũ cố nén cười, nhanh chóng nói:“Để phòng ngừa ngươi nói lỡ lời, làm tỷ tỷ tức giận. Cho nên tối nay ta cũng đến, ta sẽ trốn ở chỗ tối quan sát. Nếu ngươi nói lỡ lời, làm tỷ tỷ tức giận, ta sẽ đi ra giúp ngươi.”

Nghe nàng nói, Hàn Băng rất cảm kích nói cảm ơn.

Nghe hắn cảm ơn, chân nàng mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống. Hàn Băng này thật sự khôi hài……

Sau đó, nàng còn dạy Hàn Băng một ít kỹ xảo thổ lộ, thời gian, địa điểm và cách thổ lộ.

Nhìn bộ dáng chăm chú của hắn, cũng không biết thực tế hiệu quả sẽ ra sao.

Buổi tối, màn đêm buông xuống, trong hoa viên của quận chúa phủ.

A Mi không hiểu nhìn Hàn Băng, buồn bực nói:“Chuyện gì a, sao lại kéo ta đến đây?”

Hàn băng cúi đầu, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên, nắm tay A Mi, nói:“A Mi, mấy năm nay ngươi đã chịu khổ rồi. Trước kia là ta không tốt, không nên lừa gạt ngươi. Bởi vì ta muốn tiếp quản Đoạt Hồn lâu của phụ thân, mà cái này nhất định là cả đời này ta phải sống trong chém giết. Ta thật sự không muốn ngươi giống ta, sống không yên bình. Cho nên, bất đắc dĩ, năm đó ta mới không nói gì mà đi. Nhưng thật không ngờ, ngươi cũng vào Đoạt Hồn lâu. Ngươi biết không, lúc ấy nhìn thấy ngươi, ta rất vui vẻ, lại khổ sở. Vui vẻ là, về sau đều có thể nhìn thấy ngươi. Khổ sở là, ngươi đã lâm vào cuộc sống đầy mùi máu này. Sau lại nghe nói ngươi rời khỏi, ta mới phát hiện nếu dứt bỏ ngươi, thì càng không thể. Vì thế ta đuổi tới Bắc quốc, trong lòng nghĩ lần này vô luận như thế nào ta cũng không buông tay nữa.”

Nghe Hàn Băng nói, ánh mắt A Mi đã ươn ướt.

Vân Mộng Vũ trốn phía sau núi giả nghe Hàn Băng thổ lộ thật lòng như vậy cũng rất cảm động, khóe miệng mang theo ý cười. Trong lòng nghĩ Hàn Băng này cũng rất dễ dạy a.

Mà Hàn Băng cũng chưa nói xong, hắn giúp A Mi lau nước mắt đang chảy xuống, sau đó lại bắt đầu nói tiếp:“Ta từ nhỏ đã luyện kiếm, muốn dùng kiếm bảo vệ người ta thương. Dần dần, ta đã tự mình luyện ra một thanh kiếm. Một thanh kiếm sắc bén vô cùng. Mà bây giờ ta rốt cục cũng tìm được một vỏ kiếm thích hợp. A Mi, ngươi là vỏ kiếm thích hợp nhất của ta.” ( Út: @@, nói cái gì vậy Băng ca, huynh đang quíu hay sao í,=)) )

Hàn Băng nói xong, liền ôm A Mi vào lòng.

Vân Mộng Vũ nghe Hàn Băng nói linh tinh gì mà vỏ kiếm, thiếu chút nữa không thở được. Sức tưởng tượng của người này quả nhiên không như bình thường.

Lại đem tỷ tỷ hoa như ngọc của nàng so sánh với vỏ kiếm. Vân Mộng Vũ mãnh liệt hít sâu, mới xem như bình phục lại.

Lúc nàng thở ra, đột nhiên vang lên thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng.

“Người nào?”

A Mi nói xong, muốn công kích qua đây, may mắn đã được Hàn Băng ngăn cản.

Vân Mộng Vũ bất đắc dĩ sờ sờ cái mũi, xấu hổ đi ra.

“Vũ nhi, sao ngươi lại ở đây? Cái kia, vừa rồi ngươi nghe hết rồi sao?” A Mi nói nửa câu sau, sắc mặt ửng hồng.

Vân Mộng Vũ vốn muốn chọc ghẹo một chút. Nhưng nghĩ lại nên thôi, chỉ cần tỷ tỷ vui thì tốt rồi. Vì thế nàng cười nói:“Không có, ta vừa vặn tản bộ ở đây, mới vừa tới. Sau đó, đã bị tỷ tỷ phát hiện. Tỷ tỷ, các ngươi; hai người đang nói gì vậy?”

“Không nói gì, chúng ta chỉ tùy tiện đi dạo ở đây mà thôi.” A Mi vội vàng nói.

Nhìn tỷ tỷ như thế, nàng đành phải thức thời rời đi, nhường khoảng không gian này cho đôi tình nhân kia.

Nàng một mình quay về, cách một cái sân ở dưới gốc cây quế, chóp mũi nghe được mùi hoa cỏ tự nhiên. Nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy trong tay của Sở Hiên có một cây tiêu, một mình ngồi trên thân cây quế.

Mà lúc này hắn cũng đang cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt ôn nhuận, ấm áp, tản ra vầng sáng ôn nhu. Hắn vươn tay, ôn hòa nói:“Lên đây.”

Nhìn cái tay kia, Vân Mộng Vũ không chút do dự nắm lấy.

Sở Hiên ở trên cây, vận khí, kéo Vân Mộng Vũ lên.

Một giây trước còn đứng trên mặt đất, ngay sau đó liền cảm giác bên cạnh tràn ngập mùi hoa cỏ tự nhiên. Mà Sở Hiên lúc này lại dùng tay đỡ thắt lưng của nàng, nàng vẫn cảm giác được tay hắn rất lạnh.

Hai người ngồi cạnh nhau, thật sự rất gần.

Nàng quay đầu nhìn một bên mặt của hắn, chỉ thấy dưới ánh trăng, vẫn là khuôn mặt anh tuấn. Giờ phút này lại có chút mông lung, giống như là rất xa vời. Nàng trong lúc nhất thời có chút ngây người, chậm rãi cảm thấy trên người hắn lộ ra vẻ đau thương, giống như lần trước hắn thổi tiêu dưới ánh trăng.

Nàng quan tâm hỏi:“Làm sao vậy, có tâm sự gì sao?”

Hắn không nhìn nàng, nhưng cũng mở miệng nói.

“Gả cho ta, sẽ mang đến rất nhiều phiền toái, rất nhiều nguy hiểm cho ngươi, ngươi vẫn đồng ý sao?”

“Ta nguyện ý.” Theo trực giác, Vân Mộng Vũ thốt ra. Nói xong mới phát hiện mình rất sốt ruột, vừa rồi một khắc kia nàng lại có cảm giác như được mục sư hỏi có nguyện ý hay không. Nói xong mới phát hiện có chút xấu hổ, nàng giải thích:“Không chỉ ngươi có rất nhiều phiền toái, ta cũng có rất nhiều phiền toái. Bây giờ địch nhân của ta cũng rất nhiều a, cưới ta, sau này ngươi cũng rất nguy hiểm. Cho nên ngươi cũng phải suy nghĩ cho kỹ, ngươi nguyện ý sao?”

Nàng nói xong, Sở Hiên liền lẳng lặng quay đầu, kiên định nói:“Nguyện ý, ta vĩnh viễn nguyện ý.”

Hai người nhìn nhau, trong lúc nhất thời lại nhìn thấy bóng dáng của mình trong mắt đối phương, nhưng vẫn cảm thấy không thể thỏa mãn.

Nàng nhìn hắn, nhợt nhạt nở nụ cười, sau đó vươn ra một bàn tay, gắt gao nắm chặt tay hắn.

Nàng nhìn đôi mắt kia của hắn, còn thật sự nói:“Về sau, ngươi không còn một mình nữa, ngươi còn có ta. Ta sẽ giúp ngươi, địch nhân của ngươi cũng là địch nhân của ta.”

Nghe nói như thế, Sở Hiên nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.

Bị ôm vào lòng, cảm giác rất ấm áp, khóe miệng Vân Mộng Vũ khẽ cười, im lặng rúc vào người hắn.

Hai người cứ ôm nhau như vậy, lẳng lặng nhìn ánh trăng trên cao, không nói gì nữa.

Ngày tiếp theo, Vân Mộng Vũ tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trên giường. Cẩn thận nghĩ, mới nhớ tới hôm qua lại ngủ trong lòng Sở Hiên.

Dùng xong điểm tâm, Hồng Mai mang đến một tin tức, nói là sáng sớm hôm nay Hiên vương vào cung.

Vào cung? Sở Hiên vào cung làm gì?

Bất quá nàng nhanh chóng đã biết vì sao.

Lúc chạng vạng, thánh chỉ ban hôn của Hoàng thượng ban xuống, vẫn là thái giám lần trước. Bất quá lúc này thái độ của thái giám lại vô cùng tốt, thật cẩn thận, sợ nàng sẽ truy cứu tội bất kính của hắn lần trước.

Nhìn thấy hắn như vậy, Vân Mộng Vũ thật sự là lười quan tâm đến hắn, đây là tiểu nhân gió chiều nào theo chiều đó điển hình.

Hoàng thượng hôm nay hạ chỉ ban hôn cho nàng cùng Sở Hiên. Bất quá hoàng thượng ban hôn lần này cũng không ban thưởng gì cả, bất quá nàng cũng không để ý đến những thứ đó.

Trong thư phòng của Lại bộ Thượng Thư phủ, một nữ tử mang khăn che mặt đang ngồi trên ghế cùng thương lượng với Lí Nghị.

“Phụ thân, hôm nay hoàng thượng đã hạ chỉ ban hôn.” Nữ tử che mặt không cam lòng nói.

“Việc này phụ thân cũng biết, nhưng bây giờ thánh chỉ đã ban, hôn sự của bọn họ đã được đồng ý, cũng lập tức sẽ thành thân. Chúng ta còn có cách gì chứ?” Lí Nghị bất đắc dĩ nói.

“Nhưng mà phụ thân, chẳng lẽ thật sự cứ buông tha hai tỷ muội này như vậy sao?” Nữ tử che mặt bất mãn nói.

“Thanh Nhi, làm việc phải luôn bình tĩnh, ngươi không nên vì hai người kia mà phá đi sự bình tĩnh của mình. Làm chuyện gì cũng không thể vội vàng xao động, nếu không, ngươi sẽ thua mình trước tiên.” Lí Nghị nhìn nữ nhi Hoa Thanh Nhi nói.

“Đã biết, nữ nhi ghi nhớ lời phụ thân dạy bảo.” Hoa Thanh Nhi gật đầu, nghe Lí Nghị dạy bảo.

“Đúng rồi, vì sao hai người kia trong cung lại chuyển biến thái độ? Hiên vương đã nói gì, lại làm cho bọn họ thay đổi suy nghĩ, còn tự mình hạ chỉ ban hôn.” Lí Nghị ngạc nhiên nói.

Nghe câu hỏi của phụ thân, Hoa Thanh Nhi khẽ nhíu mày, lắc lắc đầu nói:“Nữ nhi cũng không biết, chỉ biết là hôm nay Sở Hiên vào cung nói chuyện một lúc với Thái hậu thì rời đi. Sau đó Thái hậu phải đi gặp hoàng thượng, nói chuyện với hoàng thượng rất lâu, sau đó truyền ra tin tức ban hôn. Cụ thể rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Sở Hiên rốt cuộc đã nói gì, nữ nhi không điều tra ra.”

Nghe nữ nhi trả lời, Lí Nghị cũng nhíu mày. Bây giờ có rất nhiều chuyện hắn không lường trước được, ngay cả chuyện xảy ra như thế nào cũng không biết.

Trong lúc nhất thời hắn lâm vào cục diện bị động. Trong phòng nhất thời im lặng, hai người đều tự hỏi bước tiếp theo nên làm gì trong cục diện như thế này.

Sau đó, trong Yến kinh lại bắt đầu đàm luận hôn sự lần này. Lần này Hiên vương phủ tìm người mai mối bậc nhất đến, trang sức đều là loại quý nhất, quần áo cũng là như thế. Mà ngày cưới cũng đã chọn, mấy ngày nữa sẽ đến.

Mấy ngày nay, Vân Mộng Vũ vẫn ở trong nhà, nhiều chuyện cũng phân cho thuộc hạ làm.

Hôn sự lần này, A Mi cũng có vẻ rất cao hứng, nàng muốn tự mình may y phục cưới cho muội muội.

Bởi vì muốn may y phục cưới, cho nên tỷ tỷ trở nên bề bộn nhiều việc, không có thời gian quan tâm đến Hàn Băng. Vì thế Hàn Băng thường xuyên trừng mắt nhìn nàng.

Vân Mộng Vũ buồn bức, Hàn Băng không phải là lâu chủ của Đoạt Hồn lâu sao?

Sao hắn lại nhàn rỗi như vậy? Sau này hỏi tỷ tỷ mới biết được, thì ra chuyện gì hắn cũng giao cho thuộc hạ. Thật sự là nhìn không ra Hàn Băng và nàng có thói quen giống nhau, thích đem mọi việc cho thuộc hạ làm……

Từng ngày cũng đã trôi qua, ngày mai chính là ngày thành thân, sau ngày mai nàng sẽ không ở phủ quận chúa, mà là vào Hiên vương phủ, thành Hiên vương phi.

Buổi tối, tỷ tỷ cho nàng mặc thử áo cưới.

Vân Mộng Vũ nhìn áo cưới trên tau, trong lòng cảm thấy vui vẻ, tỷ tỷ luôn đối tốt với nàng như vậy.

Áo cưới được làm từ tấm lụa đỏ, loại vải này rất tốt, nhẹ như sa mỏng. Dùng để làm áo cưới là thích hợp nhất, lửa đỏ như thiêu đốt sinh mệnh, chói mắt vô cùng.

Loại vải này cũng trân quý dị thường, toàn bộ Sở quốc cũng không có. Vải dệt này là tỷ tỷ nhờ Hàn Băng đi tìm, cũng không biết hắn làm sao lại tìm ra.

Tỷ tỷ thêu trên áo cưới là những bông hoa quỳnh xinh đẹp, bởi vì trong mắt mọi người hoa quỳnh tượng trưng cho hạnh phúc. Hoa quỳnh trên áo cưới rất sống động, nhộn nhạo, nhợt nhạt lại ôn nhu.

Vân Mộng Vũ cầm trên tay, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc áo, chỉ cảm thấy quanh thân hạnh phúc ngập tràn.

Nàng lẳng lặng mặc áo cưới này, nhìn màu đỏ đẹp đẽ trên người, cảm thấy tâm tình phập phồng, khó có thể bình phục.

Nàng sẽ lập gia đình, ngày mai sẽ lập gia đình. Trong lúc nhất thời nàng có chút mê mang, không biết bây giờ nên làm gì mới tốt.

Lúc nàng đang mê mang, trong phòng có một người. Đến khi nàng phát hiện, quay đầu lại, phát hiện ra Xuất Trần.

Xuất Trần vẫn mặc y phục màu xanh thanh nhã, bộ dáng phiêu dật như tiên.

Nhìn thấy hắn, Vân Mộng Vũ cười nói:“Xuất Trần, sao ngươi lại đến đây?”

“Rất đẹp.” Nhưng Xuất Trần không trả lời câu hỏi của nàng, mà là khen, không biết là khen áo hay khen người.

Tuy rằng không biết hắn khen cái gì, nàng vẫn nói cảm ơn, sau đó hỏi tiếp:“Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta? Hôm nay sao ngươi lại đến? Hẳn là có chuyện gì rồi, bằng không ngươi sẽ không thèm đến.”

Xuất Trần lẳng lặng nhìn Vân Mộng Vũ, nhìn nàng mặc áo cưới, xinh đẹp như lửa, trong lòng nổi lên gợn sóng. Trong ánh mắt ẩn dấu cảm xúc không hiểu, tay lặng lẽ nắm chặt lại, tựa hồ như đang áp chế tình cảm của mình. Hắn cứ lẳng lặng nhìn nàng như thế, không nói gì. Thật lâu sau mới nói:“Ta muốn đi khỏi đây.”

“Rời đi? Vì sao? Đã xảy ra chuyện gì sao?” Đột nhiên nghe Xuất Trần nói muốn rời đi, Vân Mộng Vũ rất kinh ngạc, trong lòng cũng rất luyến tiếc. Nàng trong lòng vẫn xem Xuất Trần như bạn tốt, hơn nữa lại hoàn toàn tin tưởng, bởi vì Xuất Trần giúp nàng rất nhiều. Bây giờ đột nhiên nghe nói hắn phải đi, trong lúc nhất thời nàng có chút sầu não.

Nhìn ánh mắt của nàng, trong mắt hắn dâng lên ý cười. Hắn ôn hòa nói:“Ta đến từ Tuyết Uyên, Tuyết Uyên gần đây có tranh cãi một chút với Bồng Lai đảo, chắc là sắp xảy ra chiến tranh, cho nên ta muốn quay về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.