Các trận đấu được tiến hành lần lượt, số lượng học viên giảm bớt còn bảy người, Vũ Phong cũng thuận lợi qua vòng. Tổng cộng có đến bốn năm sinh lọt vào vòng trong, kết quả làm các lão sư rất bất ngờ, các thế lực cũng rục rịch ngấm ngầm chiêu mộ.
Sau khi nghỉ ngơi nửa canh giờ, một đợt bốc thăm nữa tới, Tiêu Nguyệt lại may mắn trở thành người bắt được thăm trống, nghiễm nhiên tiến vào top 4. Vũ Phong đối chiến một tam tinh Vũ Vương năm ba ban cao, Lục Lâm đối chiến Bách Lý Mộ Ngôn, Mộ Dung Tĩnh đối chiến một nhị tinh Vũ Vương năm nhất ban cao.
Không biết bao nhiêu người hận cái vận khí của Tiêu Nguyệt, nhất là những người bị loại trong top 15, thật sự là quá may mắn, hai lần bắt được thăm trống. Chẳng lẽ là nữ thần chi nữ? Thật đáng ghen tỵ.
Tiêu Nguyệt cầm lá thăm trống trên tay không biết nên nói như thế nào, nàng quả thật là quá may mắn đi, chính nàng còn cảm thấy như vậy huống chi là người khác.
Tiêu Nguyệt nhàn hạ ngồi trên cây quan sát các trận đấu, không phải là vì không thể chen vào khoảng gần lôi đài được mà là vì nàng cảm nhận được sẽ có chuyện gì đó, nhất thiết nhảy lên cây, có gì dễ dàng quan sát.
Nhưng hình như linh cảm của Tiêu Nguyệt không đúng cho lắm, cho đến khi ba trận đấu kết thúc vẫn không có chuyện gì xảy ra. Tiến vào vòng trong là Lục Lâm, tam tinh Vũ Vương và nhị tinh Vũ Vương. Vũ Phong và Mộ Dung Tĩnh đã bị đào thải, Mộ Dung Tĩnh quá kiêu ngạo còn Vũ Phong lại quá nóng nảy, hai người đều không cam tâm bị loại.
Các lão sư tuyên bố kết thúc các trận đấu trong hôm nay, nhất nhì ba sẽ quyết định vào ngày hôm sau, hôm nay chiến đấu nhiều đã làm các học viên mệt mỏi, không nên quá ép buộc.
Vũ Phong tức giận do bị loại nên quyết định bế quan, ở lì trong phòng, chỉ có Tiêu Nguyệt, Lục Lâm, Vương Vũ Đồng và Mộ Kình Thiên đi ăn mừng. Thật ra thì Tiêu Nguyệt muốn về phòng hơn nhưng Vương Vũ Đồng nhất quyết không chịu đành phải theo ý hắn đi ăn mừng.
Chẳng biết là vô tình hay cố ý Vương Vũ Đồng lại chọn một quán rượu quen thuộc, Ngân Sắc. Tiêu Nguyệt nhìn biển hiệu mỉm cười, nàng vẫn đang nằm trong vòng hoang tưởng, nàng luôn nghĩ rằng Dật của nàng cũng xuyên không tới đây, bởi vì nàng làm được thì có lẽ Dật cũng làm được.
Nhờ vào sự hoang tưởng đó của nàng mà Tiêu Nguyệt mới có động lực nhiều đến như vậy, thậm chí nhiều lúc trong thâm tâm Tiêu Nguyệt lại quên bén đi người mẹ Tiêu Hàm của mình. Để rồi nhiều lần tỉnh dậy, Tiêu Nguyệt âm thầm rủa bản thân nàng vô sỉ, ích kỷ.
Bước vào Ngân Sắc tửu quán, bốn người Tiêu Nguyệt đi thẳng lên nhã gian ở tầng ba, Vương Vũ Đồng một mình độc diễn kêu gọi món ăn rồi huyên thuyên đủ thứ. Đến khi một bàn đồ ăn chén sạch thì vẫn chỉ có một mình Vương Vũ Đồng ngồi đó cười nói. Thật bội phục da mặt dày của hắn.
Vương Vũ Đồng nhấp một ngụm trà rồi lấy từ túi càn khôn ra một bình đan dược.
“Đây là tam phẩm Hồi Linh Đan, ta vừa luyện chế hôm qua, tuy rằng từ ngũ phẩm linh đan trở xuống không phải là gì quý hiếm nhưng một viên tam phẩm Hồi Linh Đan cũng có giá là một trăm hắc tệ một viên, chúng ta có thể giảm bớt nhiều chi phí. Ta nghĩ kỹ rồi, Linh giả cũng là một con đường nhưng ta sẽ không chú trọng vào nó, ta hy vọng mọi người ủng hộ, tu luyện thì ta vẫn sẽ làm dù sao một luyện dược sư mà không có vũ lực thế nào cũng bị đè ép. Nhưng chắc chắn ta sẽ tiến bộ không bằng mọi người, chỉợ níu chân lại nhưng ta đã quyết định rồi, ta muốn chính thức bước trên con đường luyện đan chân chính.”
Tiêu Nguyệt vừa uống trà vừa nghe Vương Vũ Đồng trần thuật, thật ra như vậy cũng không có chuyện gì, dù sao có rất nhiều tổ đội sau khi tốt nghiệp khỏi học viên tan rã, nếu lúc đó Vương Vũ Đồng muốn rời khỏi để theo nghiệp của hắn nàng cũng sẽ không cản. Dù sao luyện dược sư rất được linh giả kính trọng, Vương Vũ Đồng có thiên phú về mặt này, nếu hắn theo thì tiền đồ sẽ không hạn lượng.
Tiêu Nguyệt đặt chung trà xuống bàn nhẹ giọng. “Ta không có ý kiến.”
Lục Lâm thì trầm mặc một hồi rồi biểu thị hắn cũng không có ý kiến, dù sao hắn tôn trọng quyết định của đồng đội. Vương Vũ Đồng nhận được xác nhận của đồng bạn thì vui vẻ, dù sao một thiếu niên mười lăm tuổi cũng ít nhiều để ý tới cảm xúc của vài người xung quanh tỉ như đồng bạn và người thân.
Mục đích đã đạt được Vương Vũ Đồng vui vẻ quay về ký túc xá, Lục Lâm cũng vậy, chỉ có Tiêu Nguyệt là lang thang trong trung tâm học viện.
Tiêu Nguyệt muốn ghé sang khu trao đổi của học viện xem một chút, nàng muốn xem có gì hửu dụng với bản thân ahy không. Nói thật, có đánh chết Tiêu Nguyệt cũng không thừa nhận thật ra nàng đi lang thang xem có tình cờ gặp lại Dật hay không. Chung quy nàng vẫn cảm thấy bản thân như nằm mộng, muốn xác nhận thực hư cũng không có cách nào.
Tiêu Nguyệt thở dài một tiếng rồi tiến về khu trao đổi.