Thiên Tài Ngục Phi

Chương 97: Chương 97: Tàn độc




Tiêu Nguyệt hơi ngỡ ngàng vì sự xuất hiện của Mộc Nghiên nhưng lại không nói gì nhiều, có duyên ắt sẽ thân mà thôi. Mọi người có nói gì cũng không hề ảnh hướng tới nàng, thản nhiên bỏ qua rồi Tiêu Nguyệt lại nhìn về phía lôi đài, nàng cảm nhận được sát khí phát ra từ đó.

Trận này là trận đấu của Mộ Dung Tĩnh, nàng ta tính làm cho bản thân nổi bật hơn, dù sao với tài sắc và thực lực như thế này, nàng ta có vốn để kiêu ngạo. Nhưng thời vận của Mộ Dung Tĩnh dường như là không có, nàng ta chưa kịp làm gì cả thì Mộc Nghiên xuất hiện, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Mộc Nghiên, rồi lại đổ dồn về phía Tiêu Nguyệt, hào quang cả nàng ta luôn bị dập tắt.

Mộ Dung Tĩnh cảm thấy phẫn hận, nàng ta không thích việc bản thân bị lu mờ, nếu có điều gì cản trở thì chắc chắn nàng ta sẽ diệt ngay lập tức. Ánh mắt Mộ Dung Tĩnh lóe lên sự tàn nhẫn, nếu đã mang tiếng ác độc thì nàng ta sẽ làm cho mọi người nhớ đến nàng ta bằng phương pháp ác độc.

Mộ Dung Tĩnh thu hồi tầm mắt, xoay người nhìn đối thủ của mình, thật đáng tiếc, một người xinh đẹp như thế này sẽ hủy trong tay nàng, Mộ Dung Tĩnh tự tin nghĩ. Nhưng đối thủ của Mộ Dung Tĩnh không phải là quả hồng mềm, ai muốn nắn thì nắn, ai muốn bóp thì bóp.

Tây Khê nhìn thấy sự tự tin trong ánh mắt của Mộ Dung Tĩnh thì cười khổ, một học muội ban sơ cấp mà khinh thường nàng như thế, nàng thật sự là thất bại mà.

Tây Khê gật đầu chào hỏi với Mộ Dung Tĩnh rồi thủ thế. “Bắt đầu đi.” Mộ Dung Tĩnh cũng là tay không ứng chiến hướng phía Tây Khê. Hai người so đấu khoảng chừng nửa khắc thì Tây Khê bắt đầu xuất ra tinh hoa, Mộ Dung Tĩnh cũng bắt đầu ra tay hiểm độc.

Dằn co hơn nửa khắc nữa thì Mộ Dung Tĩnh và Tây Khê bắt đầu xuất ra các loại công pháp, cả lôi đài cứ nóng dần lên. Bên dưới cũng sôi trào, hai mỹ nữ chiến đấu với nhau thật sự rất phấn khích.

Mộ Dung Tĩnh vừa lui ra phía sau thì trong tay xuất hiện hai phi đao, phóng thẳng về phía Tây Khê, Tây Khê vội đưa tay lên đỡ, dù sao nàng cũng là một nhất tinh Linh Vương, ngoại trừ linh lực phòng hộ, nhục thân của nàng cũng rất cường đại.

Nhưng điều Tây Khê không ngờ tới nhất là phía sau hai thanh phi đao đó lại có hai độc châm theo sát phía sau, hai thanh phi đao vừa rớt xuống thì hai cái độc châm đã găm vào tay nàng. Bằng mắt thường có thể thấy chỗ bị độc châm ghim vào là một nốt tím bầm từ từ khuếch tán hết cả cánh tay.

Tây Khê cảm thấy tê dại cánh tay, rồi cả người mềm nhũn xuống. Mộ Dung Tĩnh cũng nhanh chóng tiếp cận Tây Khê, một chân hung hăng đạp vào mặt Tây Khê chậm rãi nghiền xuống. Chưa hết, Mộ Dung Tĩnh lại đem Tây Khê đá vào cột lôi đài làm Tây Khê đập mạnh vào cột rồi rơi xuống đất.

Cả người tê dại làm Tây Khê cả sức lực nói chuyện cũng không có, trơ mắt nhìn những cái đạp, cái đá của Mộ Dung Tĩnh rơi trên thân thể mình, Tây Khê cũng không thể mở miệng xin thua. Cảm giác như sắp chết đi thì Tây Khê mới cảm giác được thân thể bay lên rồi nặng nề rơi xuống đài, lúc này Tây Khê cảm thấy thật tốt, có thể thoát khỏi thống khổ rồi.

Nhiều người nhìn trận chiến của Tây Khê và Mộ Dung Tĩnh rồi lắc đầu thở dài, không ngờ xinh đẹp như vậy mà lại ác độc cố ý đả thương học tỷ của mình. Đây chỉ là một trận đấu, lại là đồng môn, không cần phải ngoan độc như vậy. Một người ngoan độc khó tìm được đồng đội của mình.

Một lão sư tiến đến ôm Tây Khê bay vút đi, nhiều nam sinh ngưỡng mộ tây Khê phẫn nộ kêu gào, Mộ Dung Tĩnh cũng không nói gì hết, xem như chưa có việc gì xảy ra, chậm rãi đi xuống đài, không quên nhìn về phía Tiêu Nguyệt một cái, lại phát hiện Tiêu Nguyệt không hề nhìn về phía nàng. Mộ Dung Tĩnh thầm rủa.

“Tiện nhân!”

Ở đây cao thủ nhiều, tiếng “tiện nhân” của Mộ Dung Tĩnh khôn thể giấu diếm được ai, kết hợp với ánh mắt của Mộ Dung Tĩnh nhiều người đều đoán được Mộ Dung Tĩnh đang nghĩ gì, và đến ai. Và nhiều người trong nội tâm đang nổi lên từng tòa núi lửa phun trào.

Tiêu Nguyệt cũng nghe Mộ Dung Tĩnh nói gì và biết đó là nói đến nàng nhưng nàng làm ngơ không đáp lại, thậm chí một ánh mắt cũng không cho Mộ Dung Tĩnh. Nàng không rảnh rỗi tới mức đi tức giận vì một người không quen biết. (Thấy chưa, Mộ Dung Tĩnh chưa được xếp vào người quen biết nữa, Tiểu Nguyệt chả thèm để ý đâu, hắc hắc)

Mộ Dung Tĩnh xuống đài được nhiều trận rồi nhưng phẫn nộ của mọi người cũng không dằn xuống được. nếu ánh mắt có thể giết người thì không biết Mộ Dung Tĩnh đã chết bao nhiêu vạn lần.

Lúc này, nam tử trên các động sát tâm với Tiêu Nguyệt chậm rãi nhìn về phía Mộ Dung Tĩnh, xem ra người này hợp khẩu vị của hắn, có thể chỉ điểm, cũng có thể mượn tay nàng ta hạ sát nữ oa kia, không cần hắn bận tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.